TRỜI GIÁNG HIỀN PHU


 

 
 
Chung Dực vừa mới gửi Wechat xong, điện thoại của Tô Hữu Hữu đã vang lên trước, cuộc gọi đến chính là của Dịch Tiêu Đồng.
 

Điện thoại mới vừa được kết nối, bên trong Dịch Tiêu Đồng đã nhân tiện nói: “Học muội, Tiểu Dực gửi Wechat cho anh em có biết không?”
 
“Biết, nó và em đã thương lượng rồi, em cảm thấy đối với nó cũng là việc tốt, nếu như chỗ của anh thiếu người thì có thể gọi nó, chỉ là cái gì nó cũng không hiểu, phải làm phiền anh dạy nó, em cũng có thể qua giúp đỡ, chuyện này có rắc rối gì không?”
 
Luôn làm phiền Dịch Tiêu Đồng như vậy, Tô Hữu Hữu có chút băn khoăn, hỏi cẩn thận từng li từng tí một.
 
Giọng nói của Dịch Tiêu Đồng trong điện thoại tựa hồ như rất sung sướng: “Đương nhiên là không phiền, ngoại hình của Tiểu Dực xuất chúng, khí chất lại đặc biệt, nếu như tham gia vào xã đoàn thì nhất định sẽ được hoan nghênh, nó có thể có sự tiến bộ như vậy rất là hiếm có, em đưa điện thoại cho nó đi, anh nói với nó vài câu.”
 
“À, được.” Tô Hữu Hữu đưa điện thoại cho Chung Dực: “Dịch Tiêu Đồng.”
 
Tai của Chung Dực tốt, lại đặc biệt nhạy cảm với giọng nói của Dịch Tiêu Đồng nên đã sớm nghe thấy, anh ngập ngừng nhận lấy điện thoại, nghe thấy người nói chuyện bên trong, một lát sau nói: “Tôi đang nghe.”
 
Tô Hữu Hữu không nghe thấy bọn họ đang nói cái gì, ở bên cạnh nhìn vẻ mặt chăm chú bất biến của Chung Dực, thỉnh thoảng lại “Được” hoặc “Ừ.”, sau đó liền cúp máy.

 
“Dịch Tiêu Đồng nói gì?”

 
Chung Dực trả điện thoại lại cho cô, đáp: “Anh ta nói sẽ gọi điện liên hệ với anh, nếu như có những kiêm chức khác cũng sẽ gọi anh theo.”
 
Dịch Tiêu Đồng cũng thật sự là nhiệt tình, hiện tại anh đã hiểu rõ tình huống của Chung Dực, nếu có anh mang theo, Chung Dực có lẽ sẽ có thể càng sớm thích ứng với xã hội.
 
Mà cô dù sao cũng chỉ là bạn gái, có thể dạy anh đọc sách biết chữ, thay đổi tam quan của anh, nhưng không dạy được anh làm sao để làm một người đàn ông chân chính ở xã hội này, dùng cách của đàn ông hòa hợp với nơi đây, sau này anh ở chung nhiều với Dịch Tiêu Đồng, ít nhất có thể học thêm một chút cách đối nhân xử thế của Dịch Tiêu Đồng, loại tính cách này của Dịch Tiêu Đồng cô vẫn rất thích, sẽ không dạy hư Chung Dực.
 
“Ừm, được, sau này lúc anh ở cùng với anh ta thì có thể học tập anh ấy nhiều hơn, anh ta ở nơi này được xem như là điển hình của đàn ông ưu tú, học với anh cũng không tồi.”
 
Chung Dực cũng không phải loại người không chịu nổi người khác tốt hơn mình, nhưng người khen lại là Tô Hữu Hữu, anh có hơi cảm thấy khó chịu, Dịch Tiêu Đồng trong lòng anh còn là đối thủ, nhưng hiện tại anh lại nghe thấy Tô Hữu Hữu nói học tập với anh ta, trong lòng anh có hơn một nửa là khó chịu, nhưng lại bó tay hết cách, ai bảo anh so với đàn ông nơi này chênh lệch một đoạn dài như vậy?
 
“Em rất thưởng thức Dịch Tiêu Đồng sao?
 
Tô Hữu Hữu không nhận ra cảm xúc của Chung Dực, gật đầu nói: “Đúng vậy, trước đây cảm thấy anh ta rất quái dị, ở cùng rồi mới phát hiện ra con người anh ta rất tốt, sau này anh có thể sẽ phải đơn độc ở chung với anh ta, đừng sợ anh ta, con người anh ta rất hiền hòa, thoải mái ở cùng anh ta là được rồi, chỉ là đừng tiết lộ thân phận của anh, một chút xíu cũng không được.”
 
Tô Hữu Hữu là người ngay thẳng, lại chưa từng nói chuyện yêu đương, một chút cũng không hiểu được suy nghĩ của đàn ông.
 
Chung Dực gật đầu, trong lòng có chút mất mát, buổi sáng anh nhìn thấy Dịch Tiêu Đồng tới đón cô, anh biết là bọn họ cùng đi đến trường, bọn họ có thể cùng đi học, cùng nhau học tập, cùng nhau thảo luận vấn đề, mà anh, coi như lúc ở Đại Thuấn là Hoàng tử cao quý, người đàn ông ưu việt, nhưng ở đây lại chẳng là cái thá gì, thậm chí ngay cả đàn ông bình thường cũng không bằng, thế giới của bọn họ là thế giới mà anh dùng cả đời cũng không thể đi vào.
 
Vốn dĩ anh cho rằng, anh chỉ cần làm một vị hôn phu hiền thục liền có thể có được sự ưu ái của Tô Hữu Hữu, tương lai lúc có thể trở về Đại Thuấn, Tô Hữu Hữu sẽ đi cùng anh.
 
Nhưng hôm nay, trước không nói đến việc có thể quay về Đại Thuấn hay không, anh so với đàn ông nơi này, quả thực khác nhau một trời một vực, coi như nhất thời có được trái tim của Tô Hữu Hữu nhưng sẽ có một ngày Tô Hữu Hữu biết anh không có gì, lại thấy những người đàn ông khác ưu tú hơn, sợ là cũng sẽ không lâu dài với anh…..
 
Tô Hữu Hữu thấy Chung Dực không nói gì, rốt cuộc cũng nhận ra sự mất mát của anh, là bởi vì cô khen ngợi Dịch Tiêu Đồng quá mức sao?
 
Đúng vậy! Cô hiện tại là bạn gái của Chung Dực, Chung Dực có vẻ như vẫn còn địch ý với Dịch Tiêu Đồng, cô làm sao có thể ở trước mặt anh ra sức khen ngợi Dịch Tiêu Đồng như vậy?
 
Cô vội vàng đi qua ngồi xuống, ra sức giải thích: “Anh đừng hiểu lầm, ý của em không phải là anh không ưu tú bằng Dịch Tiêu Đồng mới phải đi theo học tập anh ta, là vì anh không hiểu đàn ông ở nơi này ra sao, cho nên em muốn để anh đi theo anh ta tìm hiểu một chút! Dù sao em cũng là con gái, chuyện như vậy dạy không được!” Nói xong, cô ôm lấy cánh tay anh, đặc biệt nghiêm túc nói: “Võ công của anh lợi hại như vậy, nấu ăn ngon như vậy, hơn nữa học gì cũng nhanh như vậy! Không kém hơn Dịch Tiêu Đồng chút nào! Tương lai anh nhất định ưu tú hơn Dịch Tiêu Đồng!”
 
Chung Dực nghe vậy thì tâm tư suy sụp đến chỉ còn là hạt bụi lại hơi tăng vọt lên, có chút mong đợi nói: “Có thật không?”
 
Tô Hữu Hữu bày ra tư thế xin thề: “Đương nhiên là thật rồi! Em bảo đảm! Bằng không sao em lại thích anh mà không phải là Dịch Tiêu Đồng? Nhất định là vì anh ưu tú hơn anh ta!”
 
Tô Hữu Hữu cảm thấy mình thực sự là bạn gái tốt ở Trung Quốc! Có thể lấy loại giải thưởng vàng kia!
 
Đúng vậy, coi như Dịch Tiêu Đồng ưu tú hơn anh thì làm sao, hiện tại người Tô Hữu Hữu thích là anh, từ trước đến giờ tự giận mình không phải là phong cách của anh, mềm yếu lùi bước càng không phải là chuyện anh sẽ làm, anh muốn cố gắng hơn, vượt qua Dịch Tiêu Đồng, để Tô Hữu Hữu không thể rời bỏ anh.

 
Chung Dực lúc này mới lộ ra nụ cười.
 
Tô Hữu Hữu thấy anh nở nụ cười, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
 
Hù chết cô rồi, suýt chút nữa phải chia cắt với bạn trai, là một người đã có bạn trai, sau này cô nói chuyện nhất định phải chú ý một chút mới được.
 
Cô cũng lộ ra nụ cười với anh, hai cái lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu treo trên gò má.
 
Rõ ràng là cô gái nhu nhược mảnh khảnh, nhưng cô chỉ khẽ mỉm cười, nỗi lòng của anh đã bị cô câu lên, tim của anh sợ là thật sự đã cắm trên người cô rồi nhỉ? Bằng không sao lại lo được lo mất như vậy?
 
Chung Dực nắm chặt lấy bàn tay đang ôm cánh tay anh của cô, cơ thể hơi nghiêng về phía cô, cúi đầu đặt môi lên bờ môi mềm mại của cô: Bây giờ cô là bạn gái của anh, tương lai còn có thể trở thành vợ chồng.
 
Chung Dực dẫu sao cũng đã có kinh nghiệm rồi, lần này biết phải chống mở môi cô, thâm nhập dây dưa với cô mới thật sự là hôn môi, Tô Hữu Hữu dù sao cũng là con gái, đàn ông một khi đã trở nên thô bạo rồi thì cô liền mềm thành bùn, thuận thế bị anh áp đảo trên sô pha, trong đầu trống rỗng.
 
Tư thế này khiến Chung Dực nghĩ đến đôi nam nữ ở trong công viên ngày hôm qua, bụng anh căng thẳng, ôm sát Tô Hữu Hữu trong lòng, không nhịn được khẽ cắn môi cô, tư thế như hận không thể nuốt cô vào bụng.
 
Tô Hữu Hữu lần này bị đè ép đến mơ màng, một bộ dáng vẻ em nằm cho anh tùy tiện tới, mãi đến khi nơi nào đó của anh đụng vào cô, cơ thể cô mới run lên, muốn thành con tôm chín, có vẻ như cái 36,9 mua để thổi bong bóng gì đó qua ít ngày nữa là có thể phát huy tác dụng được rồi…..
 
“Chung…. Chung Dực….” Hai tay Tô Hữu Hữu chống đỡ lồng ngực rắn chắc của anh, cơ ngực này không có một chút nào như là của người ở nước nữ tôn: “Chúng ta vẫn chưa thể….. cái đó…..” Cô thật sự không tiện nói, ánh mắt liền nhìn chăm chú vào nơi nào đó.
 
Chung Dực lúc này mới tỉnh táo lại, ngày hôm qua anh nhìn thấy cảnh đó, bây giờ đã đại khái biết chuyện này làm như thế nào, anh cúi đầu xuống, ngay cả quần cũng không ngăn nổi vật này nhô lên.
 
Anh nhất thời hết sức xấu hổ, vội đứng dậy rời khỏi Tô Hữu Hữu, vừa rồi anh làm gì vậy? Làm gì còn là dáng vẻ đàn ông đoan chính…..
 
“Anh…..” Chung Dực lúng túng nửa ngày, hiện tại cái gì cũng không nói được.
 
Tô Hữu Hữu bị dáng vẻ xấu hổ này của anh chọc cười: “Em nói cho anh biết làm sao để tự mình giải quyết.” Nói xong, cô tiến đến bên tai anh nhỏ giọng thầm thì vài câu.
 
Chung Dực nghe vậy liền trợn to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía cô.
 
Tô Hữu Hữu che lại khuôn mặt nóng hổi của mình: “Đừng nhìn em như vậy, em đều là xem sách tiểu hoàng* mới biết được ~ anh về phòng giải quyết đi thôi, em sẽ giả vờ như không nghe thấy, nhịn hỏng rồi cũng không tốt đâu!” Nói xong cô tự mình trốn về phòng trước. 
 
(*: Loại sách dung tục.)
 
Không nghĩ tới đồng chí Chung Dực ở phương diện này cũng là ngày đi ngàn dặm.
 
Tô Hữu Hữu về phòng lập tức dính vào cửa để nghe âm thanh bên ngoài, một hồi lâu mới nghe thấy tiếng bước chân của Chung Dực, sau đó là tiếng đóng cửa, đợi một lúc cô lặng lẽ ra ngoài, mờ ám quỳ ở cửa phòng Chung Dực nghe trộm, lại nghe thấy phòng vệ sinh truyền đến tiếng nước ào ào.

 
Miệng Tô Hữu Hữu cong lên, buồn bực.
 
Lại đi tắm nước lạnh, thật là vô vị! Có điều….. Chung Dực còn có thể có cảm giác với cô, liền có thể chứng minh là anh thích cô nhỉ? Không phải chỉ có loại nữ hán tử cao lớn uy mãnh mới có thể hấp dẫn anh chứ?
 
Nghĩ tới đây, cô đột nhiên nhớ đến Tống Thiên Tranh, không phải cô ấy là kiểu này sao? Cô còn muốn cho Wechat của Chung Dực, tuy rằng bị Chung Dực từ chối, nhưng về sau nhất định phải ngăn chặn hai người bọn họ gặp mặt! Tô Hữu Hữu cũng không nghĩ tới chính mình cũng có một ngày trọng sắc khinh bạn như vậy…..
 
Giữa hai người lại khôi phục như thường, Chung Dực làm cơm tối, cô bê sách chuyên ngành lắc lư bên cạnh anh.
 
Đột nhiên Tô Hữu Hữu nhớ tới một chuyện, nói: “Đúng rồi, Chung Dực, ngày mai em không về ăn cơm tối, anh đừng chờ em.”
 
Chung Dực đang thái rau, nghe vậy quay đầu lại, nghi ngờ nói: “Tại sao?”
 
Tô Hữu Hữu chẹp chẹp miệng, đặt sách xuống đi tới bên cạnh anh: “Bố em tổ chức sinh nhật, có party, chính là tiệc rượu đó, em nhất định phải đến trình diện, nếu không cuộc sống sau này sẽ không dễ chịu.”
 
Chủ yếu là hiện tại cô không thể trêu chọc lão già, lỡ như bị ông tay nhìn chằm chằm rồi phát hiện ra Chung Dực, ông ta sẽ không xuống tay với cô, nhưng tuyệt đối sẽ ra tay với Chung Dực, Chung Dực mới đến cái gì cũng không hiểu, lỡ như xảy ra chút hiểu lầm gì thì sẽ không tốt.
 
Nói đến đây, Chung Dực nhớ tới người đàn ông ngày hôm qua, Tô Hữu Hữu còn chưa nói với anh người đàn ông đó rốt cuộc là ai.
 
“Cái người ngày hôm qua cũng đi sao?”
 
Nhắc tới anh, sắc mặt Tô Hữu Hữu trở nên không tốt, chủ động giải thích mối quan hệ của hai người: “Ừ, anh ta thật ra xem như là chồng nuôi từ bé của em, khi anh ta còn rất nhỏ bố em đã thu nuôi anh ta, tự tay bồi dưỡng, chính là vì một ngày để anh ta làm con rể.” Nói xong cô nắm chặt tay Chung Dực, nói: “Có điều anh đừng để ý đến anh ta, em không thích anh ta chút nào, càng sẽ không gả cho anh ta, nhưng hiện tại vẫn chưa thể để cho bố em biết chuyện của em và anh, vì vậy em mới nói với người khác anh là em họ của em, tạm thời anh nhịn một chút, sẽ có một ngày em nhất định sẽ công khai quan hệ của chúng ta.”
 
Hóa ra là nguyên nhân này, nếu nơi này là nam quyền, cưới xin ở đây phụ thân liền làm chủ rồi.
 
Anh hiểu rõ cảm giác này, việc kết hôn của anh còn không phải bị mẫu hoàng sắp xếp sao, nhưng anh cũng sẽ phản kháng đến cùng, coi như anh bây giờ còn ở Đại Thuấn, anh cũng sẽ không hiền lành gả tới Ương Quốc.
 
“Ừ, anh hiểu.”
 
Đàn ông của nước nữ tôn quả nhiên là ôn lương hiền thục, Tô Hữu Hữu thưởng cho anh một cái moah moah. 
 
“Anh có thể hiểu được em là tốt rồi.”


Bình luận

Truyện đang đọc