TRỜI QUANG MÂY TẠNH (TỄ THANH)

Sáng sớm trên đỉnh Lạc Nhạn, bóng nắng loang lổ, Hàn Tễ Cảnh và năm đệ tử trong họ cùng với một đạo sĩ tiến về phía biệt quán, bản thân mỗi người đều mang theo công cụ, nối đuôi nhau men theo xích sắt đi về phía trước, dọc đường đi phảng phất như đạp mây trên trời mà đến.

Ở biệt quán, Hàn Tễ Cảnh trông thấy Thẩm Chi Bạc đợi đã lâu. Thẩm Chi Bạc toàn thân áo và phát quan đều màu trắng, ngồi lẻ loi trên bậc gỗ biệt quán.

“Thẩm đại phu, ngươi lên bằng cách nào vậy?”

Muốn vượt qua được xích sắt treo trên trời, thì cần phải là người biết võ công.

“Sáng nay được đạo sĩ dẫn đường giúp dắt lên, dùng cả tay lẫn chân mới lên được đây.”

Thẩm Chi bạc đứng dậy, gió ngàn thổi bay tua mũ hắn, hắn nhìn chân trời rồi đột nhiên than thở: “Đã hơn mười năm rồi ta chưa từng đến nơi này.”

Nghe ngữ điệu bi sầu của hắn, chỉ sợ là đang nhớ lại chuyện năm đó.

“Bao giờ thì động thổ?”

Hàn tễ Cảnh hỏi một vị lão đạo sĩ đứng cạnh mình.

“Hai khắc nữa.”

Lão đạo sĩ tay cầm khuê biểu[0].

[0] Dụng cụ đo bóng nắng để xác định thời xưa.

Chưa đến giờ, mọi người ngồi xuống hành lang gỗ của biệt quán phơi nắng, đợi đến giờ.

Cũng chỉ có Hàn Tễ Cảnh và Thẩm Chi Bạc là lòng có ưu tư, bọn họ đang chờ một người đến, cũng lo lắng người nọ không biết có an toàn mà đến hay không.

Tới lúc còn lại một khắc, lão đạo sĩ đi đến trước mộ phần xem xét xung quanh, ông ta đang xác định vị trí hạ nhát xẻng đầu tiên.

“Bắt đầu đi.”

Hai khắc trôi qua, lão đạo sĩ chỉ dẫn mọi người.

Thẩm Chi Bạc và Hàn Tễ Cảnh im lặng nhìn nhau, cầm đồ đào đất lên đi qua giúp đỡ. Hàn Tễ Cảnh cùng với những đệ tự họ Hàn thuở nhỏ đều tập võ, đối với họ mà nói, đào đất chẳng qua là chuyện đơn giản, duy chỉ có Thẩm Chi Bạc sau khi đào được mấy xẻng, đã mồ hôi đầy vai lưng.

Thẩm Chi Bạc buông xẻng xuống, định sang bên cạnh uống nước nghỉ chút, bỗng liếc thấy bóng dáng nào đó đang tiến từ trong rừng tới, ngẩng đầu nhìn kỹ lại, chính là Thanh Quân.

Thanh Quân mặc bộ đạo bào xanh, đồ trong là một bộ màu trắng, gió lớn lùa vạt áo, y tựa như đang lăng không mà đến. Ban ngày ban mặt, dù rằng xuất hiện ở Hoa Sơn dẫn đến nguy hiểm không hề nhỏ, nhưng bước chân y vẫn cứ chắn chắn vững vàng. Y nhìn thấy Thẩm Chi Bạc, dừng chân đối diện với Thẩm Chi Bạc, thiên ngôn vạn ngữ, đều hóa thành thinh không, Thẩm Chi Bạc chỉ gật đầu tỏ ý.

Đám người bận rộn ở mộ phần đồng loạt dừng lại, nhìn về phía người đàn ông đột nhiên xuất hiện này, bọn họ khốn quẫn. Người này tuổi chừng nhi lập[1], dáng vẻ mặt mũi đều cực kỳ xuất chúng, thần sắc yên lặng trang nghiêm, tự mang theo phần tôn quý.

[1] Chừng 30 tuổi.

Hàn Tễ Cảnh gặp phải ánh mắt Thanh Quân, cũng chỉ là gật đầu.

Thanh Quân đi đến mộ phần, cởi đạo bào đang mặc, lộ ra bộ đồ trắng bị giấu bên trong, y lại thay giày gai[2], tháo mũ cài[3] xuống, dùng gấm trắng buộc mái tóc dài lại.

[2] Giày đan bằng sợi gai. 

[3] Nguyên văn phát quan của các đạo sĩ, nhưng tìm ra toàn hình lòe loẹt không phù hợp nên không đưa vào.

Các đệ tự họ Hàn bàn tán xì xầm, bọn họ không biết Thanh Quân là ai.

“Tiếp tục đi.”

Hàn Tễ Cảnh lớn tiếng giục mọi người, hắn dẫn đầu tiếp tục việc đào đất.

Năm đó nhận lấy Hàn Kỳ Minh, là trời đông giá rét, là đất đai đóng băng, khó mà đào bới, cho nên mộ rất nông.

San phẳng mộ xong, dưới vài thước liền thấy quan tài, chất liệu quan tài không tốt, huống hồ đã qua hơn mười năm, nó bất ngờ mục sập xuống.

Khiêng ván trên của quan tài đi, hài cốt hỗn độn lẫn vào bùn đất.

Mọi người lùi lại, Thanh Quân bước xuống huyệt mộ, y quỳ gối khom người kiểm tra tình hình hài cốt.

Người đời đều kiêng kỵ vong linh người khuất, cho dù là người thân cận nhất, nhưng chứng kiến cũng không khỏi sợ hãi.

Thanh Quân nằm trong vũng bùn, đất lạnh dưới ánh mặt trời tan thành bùn nhão, áo bào trắng của y dính bùn bẩn thỉu, nhưng thần sắc không hề thay đổi, trang nghiêm lại trầm tĩnh.

Hàn Tễ Cảnh lặng lẽ chuyển áo bào xanh lam mà Thanh Quân đã cởi đặt một bên đến.

Tấm đạo bào trải ra, Thanh Quân tỉ mỉ tìm xương cốt lẫn trong bùn đất.

Y quỳ gối trong sình lầy, cúi đầu, không hé một câu, tay thong thả làm việc.

Mọi người tại chỗ này đều lặng im, dù cho quá trình này dài như vậy. Nhưng bọn họ như bị cảm xúc nào đó chi phối, cho dù là dưới ánh mặt trời chói chang, cũng không thể ngăn sự bi thương sinh sôi nảy nở trong lòng.

Một canh giờ trôi qua, Thẩm Chi Bạc xuống huyệt mộ.

“Thanh Quân.”

Tay Thẩm Chi Bạc khoác lên vai Thanh Quân, hốc mắt ửng đỏ.

“Ổn rồi, không lạc mất gì cả đâu.”

Hắn kéo hai tay Thanh Quân đang lục tìm trong bùn đất ra, nâng y từ dưới đất lên. Vì đã quỳ trong thời gian dài, mà hai đầu gối Thanh Quân đã tê dại.

“Chi Bạc, đã mười bảy năm rồi.”

Thanh Quân túm lấy ống tay áo Thẩm Chi bạc, giọng nói y đang run rẩy, sắc mặt y đang tái nhợt, hốc mắt không có nước mắt, nhưng bi thương lại làm cho đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy.

“Đúng vậy, mười bảy năm rồi.”

Thẩm Chi Bạc thở dài.

Thời gian như bóng câu qua cửa, như một giấc mộng.

Hài cốt được thu lại vào trong đạo bào, Thanh Quân nâng chúng nó đến con suối sau biệt quán rửa sạch sẽ. Y rửa từng chiếc một, cạy sạch bùn cát, chà lau sạch sẽ, đặt vào một chiếc hộp gỗ sơn đen.

Đợi khi tất cả xong xuôi, mọi người lại đi qua xích sắt nguy hiểm, rời khỏi núi Lạc Nhạn, thì nắng chiều cũng đã buông sau lưng.

Dọc đường, Hàn Tễ Cảnh cảm giác có người theo sau, tay đè lên chuôi kiếm muốn rút kiếm truy đuổi, nhưng lại bị Thẩm Chi Bạc ngăn lại, nói khẽ: “Là cố nhân.”

Vệ Tích theo tới, Thẩm Chi Bạc nghĩ đoạn.

Chạng vạng, phần lớn khách hành hương trên ngọn núi cao nhất cũng đã xuống núi, lác đác có mấy người, bọn họ đứng bên đường quan sát, còn các đạo sĩ hầu hết đều đi ra đưa tiễn theo dọc đường. Bọn họ đều biết trên đỉnh Lạc Nhạn có một ngôi mộ hoang, nhưng bọn họ không biết rõ ngôi mộ hoang đó chôn cất người phương nào, thậm chí còn có lưu truyền một số truyền thuyết, thật giả lẫn lộn, khó có thể phân biệt được rõ.

Thanh Quân nâng hộp gỗ sơn đen, đi phía trước, Thẩm Chi Bạc và Hàn Tễ Cảnh theo ở hai bên trái phải, hộ tống Thanh Quân vào chính giữa.

Vật đổi sao dời, hoàng tử mất tích lớn lên ở đây năm đó, nay xuất hiện lần nữa, dù cho thời gian khác đi, nhưng cũng vẫn có người nhận ra y, vẫn còn chút ký ức chưa quên.

Quán chủ Tĩnh Huyền đứng ở lối vào sơn đạo, ông ta nhận ra Thanh Quân, nhóm lão đạo sĩ bên cạnh ông ta cũng đều nhận ra, rồi bọn họ lại như đã bàn bạc xong cả từ trước, chỉ im lìm đứng trông theo.

Mưa ở Hội Kê, tí tách rơi mấy ngày, cây cỏ dại xanh ngắt trên đường mòn ít người qua lại nơi sườn núi, nở bung những bông hoa không ai biết tên.

Đội ngũ đưa quan tài tới, bốn người khiêng quan tài, một đạo sĩ theo sau, và mấy người đàn ông áo quần cùng phát quan trắng tinh.

Huyệt mộ đã xây xong, quan tài vững vàng dừng trước ngoài cửa mộ, những người khiêng tản ra.

Đạo sĩ bắt đầu làm lễ, tiền giấy được tung lên tựa như tuyết rơi, chuông trong tay, từng tiếng từng tiếng quanh quẩn trong sơn cốc trống vắng nơi đây.

Mưa lạc trên mặt mọi người, thấm ướt phát quan và vạt áo.

Tiếng chuông dừng, người khiêng quan tài lại tụ lại, bọn họ giữ chắc quan tài rồi từ từ nâng lên. Cũng đúng lúc này, Thanh Quân đi đến đỡ lấy quan tài, đi theo những người khiêng quan tài đó, chậm rãi đưa quan tài vào trong hầm mộ.

Hầm mộ lạnh lẽo mờ tối, rộng mà trống trải, được xây bằng gạch xanh.

Người khuân vác đi rồi, Thanh Quân rút kiếm Đoạn Thủy, tháo búi tóc xuống, vén tóc lên trước ngực, túm lại, sau đó mũi kiếm men theo cổ cắt đứt chúng, tóc dài bị cắt gãy gọn, bị Thanh Quân nắm chặt trong tay. Y yên lặng nhặt dây buộc trắng rơi dưới đất lên, buộc tóc dài trong tay lại thành bó, khẽ đặt lên trên nắp quan tài.

Thẩm Chi Bạc đứng ngoài cửa mộ lo lắng đợi chờ, hắn lo Thanh Quân sẽ làm chuyện rồ dại, thời gian này mặc dù y không giống như đã tái phát chứng tư uất, nhưng dáng vẻ kia lại lặng lẽ đến phát hoảng.

Thanh Quân khoan thai thả bước đi ra cửa mộ, phía sau y là hầm mộ đen kịt, nửa người y tắm dưới ánh mặt trời. Mái tóc dài đã biến mất, tóc chỉ ngang tai, thay đổi như vậy khiến cho y thoạt nhìn hết sức trẻ trung, nháy mắt như thấy thời niên niếu. Thẩm Chi Bạc nhìn y, hiểu ý mà cười, hắn nghĩ Thanh Quân đã trọng sinh rồi.

Tóc tai da thịt là do cha mẹ cho, từ lúc sinh ra đến lúc trưởng thành chỉ có lúc còn nhỏ mới có thể cắt. Thậm chí tóc còn được cho là nơi tinh khí tụ lại, một khi cắt đi sẽ gây tổn hại đến chủ thể, mà Thanh Quân lại một kiếm cắt mất, vĩnh viễn để lại trong mộ phần.

Nhưng cắt đứt tóc, có phải cũng có nghĩa cắt đứt quá khứ không? Điều này cũng như các vị sư và ni cô, dứt lòng xuống tóc vậy.

Nhóm thợ đào đứng chờ bên cạnh cầm công cụ, đóng cửa gỗ, dùng bùn đất mai táng, bọn họ vội trước vội sau.

Các đệ tử nhà họ Hàn đã tản đi, trước mộ chỉ còn lại Hàn Tễ Cảnh, Thẩm Chi Bạc, Thanh Quân, bọn họ quyết luyến không rời, vẫn đứng lặng mà quan sát.

Gió rừng hiu hắt, mang đến mùi tanh của bùn đất, rồi còn cả mùi thơm của hương hoa.

Thẩm Chi Bạc trông ra ngọn núi phía xa, một lúc lâu mới tỉnh hồn, hắn xòe bàn tay ra, ngửa đầu nhìn trời, tựa như mừng rỡ mà nói: “Tạnh mưa rồi.”

Thanh Quân ngẩng đầu, nhìn thấy chân trời xanh thẳm bóng mượt như đồ sứ, không một gợn mây khuất lấp, gió nhẹ lướt qua mái tóc ngắn ngang tai của y, y khẽ mỉm cười, nụ cười của y dịu dàng mà thanh nhã.

Hoàn

Bình luận

Truyện đang đọc