TRỜI SINH THÍCH EM


Chỉ trong nháy mắt, trong đầu Kỷ Minh Nguyệt hiện ra hàng ngàn hàng vạn khả năng.

Cái khả năng mà cô chưa bao giờ nghĩ đến, theo lời Lora nói, cũng dần dần xuất hiện.
Lora thấy rõ thần sắc hốt hoảng của Kỷ Minh Nguyệt, nhịn không được mà an ủi cô: “Cậu ấy nhất định là rất thích cô, cho nên mới kiên trì lâu như vậy.

Tôi cũng không biết giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng hy vọng hai người có thể ở bên nhau.”
Nói xong, Lora cùng chồng mình liếc mắt một cái, chào tạm biệt Kỷ Minh Nguyệt rồi xoay người rời đi.

Kỷ Minh Nguyệt chỉ cảm thấy như vừa nhận một cú đánh chí mạng vào đầu, thậm chí có chút ngây ngốc.

Giữa lúc mơ hồ, ngay cả chân phải đặt ở đâu cô cũng không biết.
Trong mười năm cô sống ở Mỹ, năm nào Tạ Vân Trì cũng đến tìm cô.
Anh tìm đến địa chỉ mà cô ghi trong sổ tốt nghiệp, gõ cửa, hỏi người bên trong, Kỷ Minh Nguyệt có ở đây không.

Người bên trong đầy nghi hoặc mà lắc đầu, nói không biết Kỷ Minh Nguyệt là ai.

Tạ Vân Trì lấy ra một tấm ảnh, chỉ vào đó mà nói với người ta, chính là nữ hài tử này.

Mười năm.
Lora nói, Tạ Vân Trì tới đây tận 23 lần.
Nhiều lần bất lực trở về, nhưng lần sau vẫn đầy hy vọng mà tìm đến bọn họ, hỏi xem năm nay có nhìn thấy cô không.
Lora nói: “Lần đầu tiên, bọn tôi nói với cậu ấy là chưa từng gặp cô, không quen biết cô.

Mấy lần sau đó… Nhìn thấy biểu tình của cậu ấy, bọn tôi không đành lòng trả lời.”
“Mỗi lần cậu ấy đều… Cô hiểu không, trên mặt tràn ngập hy vọng, trong ánh mắt còn mang theo khẩn cầu, hỏi bọn tôi năm nay có gặp tôi ở khu vực gần đây không.

Tôi nói không nên lời, cậu ấy lập tức hiểu ý của tôi, rất thất vọng, vậy mà vẫn cười nói cảm ơn bọn tôi, còn xin lỗi vì đã quấy rầy.”
“Kỳ thật, hai năm đầu tiên cậu ấy tới, nhìn qua có chút khó khăn.

Cậu ấy không thấy được cô, lại không chịu từ bỏ, nói là ngày hôm sau sẽ đi dạo một vòng quanh đây, không chừng sẽ gặp được.

Chồng tôi hỏi đêm nay cậu ấy ở đâu, cậu ấy trả lời, ở chỗ nào trên đường cũng được.”

Lora vừa rồi nói rất rất nhiều điều, không có kết cấu, nhớ ra cái gì thì nói cái đó.
Nói Tạ Vân Trì mỗi lần tới đều sẽ ở lại ba bốn ngày, đi dạo quanh khu vực rất lâu.

Chồng của Lora khuyên anh, nói rằng thành phố này lớn như vậy, rất khó gặp được.

Tạ Vân Trì liền cười cười: “Có thể được nhìn nơi cô ấy sinh sống cũng rất tốt, nói không chừng ngày hôm qua cô ấy vừa mới đi qua chỗ này, tôi cũng muốn đi qua để cảm nhận một chút.”
Lora nói, hai năm đầu tiên nhìn Tạ Vân Trì rất khổ sở, khi bọn họ hỏi thì anh chỉ bình đạm mà trả lời: “Ừm, tích góp rất lâu.

Tiền chỉ đủ mua vé máy bay.”
Cho nên Tạ Vân Trì sẽ mang theo một cái cặp sách, bên trong đựng ít thức ăn, dùng để ăn mấy ngày liền.

Từng câu từng chữ, như một con dao cùn, từng chút cứa vào trái tim của Kỷ Minh Nguyệt.
Không phải quá bén nhọn, nhưng lại làm cho cô không thở nổi, chỉ có thể hô hấp từng chút một, trong đầu rất lộn xộn, không nghĩ được cái gì.

Cô nghĩ, thà rằng cô không nghe hiểu tiếng Anh, không biết Lora nói gì.

Nhưng cô đã sống ở chỗ này mười năm, nghe hiểu từng từ từng chữ, sau đó lại trơ mắt nhìn những từ đó chọc vào trái tim, đến mức máu chảy đầm đìa.


Kỷ Minh Nguyệt cúi đầu đi về phía trước.
Chân cô không còn sức lực, đến đầu ngón tay cũng run rẩy.
Ở một góc của ngã tư, có rất nhiều tờ rơi được dán trên tường.
Bán nội thất, khai trương nhà hàng, chuyển nhượng xe second-hand…
Một tầng chèn lên một tầng, tầng tầng lớp lớp, tất cả đều thể hiện sự xa hoa của thành phố này.
Cô liếc liếc mắt một cái, đi qua.
Một giây sau, Kỷ Minh Nguyệt đột nhiên dừng lại, nhanh chân quay trở lại, nhìn đống tờ rơi kia.
… Ở một khóc không bị che khuất, trên một tờ rơi màu hồng nhạt, có một dãy số.
Dãy số này cô đã từng thấy, là mười sáu chữ số được thiếu niên Tạ Vân Trì viết trên bảng tỏ tình ở trường cao trung Đoan Thành.

2425032408101325.
Sáu chữ số cuối cùng là ID Wechat của Tạ Vân Trì.
Cô ngơ ngác mà nhìn chằm chằm những con số này, bắt đầu suy đoán rốt cuộc là có ý nghĩa gì.
Có số 0 nên chắc chắn không phải mã hóa bằng bàn phím pinyin chín phím.
Hừm, nếu mỗi hai chữ số là một số thì sao.
Lớn nhất là 25, nhỏ nhất là 03.
…26 chữ cái tiếng Anh.
Đổi từng số…
XYCXHJMY.
Tạ Vân Trì thích Kỷ Minh Nguyệt.
(24-25-03-24-08-10-13-25: Lần lượt theo bảng chữ cái tiếng Anh, từ A-Z, sẽ được dòng chữ XYCXHJMY)
(XYCXHJMY: Xiè Yún Chí Xǐ Huān Jì Míng Yuè – 谢云持喜欢纪明月 – Tạ Vân Trì thích Kỷ Minh Nguyệt)
Như một đòn cảnh cáo, đánh đến nỗi Kỷ Minh Nguyệt muốn ngất đi.
Cô ngây ngốc đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm dãy số kia, vẫn không nhúc nhích.
Rõ ràng là rất dễ hiểu.
Rõ ràng là anh đã dùng tên cô làm ID Wechat.
Rõ ràng là anh đã viết dãy số này ở rất nhiều nơi.
Rõ ràng…
Anh thích cô nhiều năm như vậy.
“Kỷ Minh Nguyệt?”
Một giọng nữ mang theo chút kinh ngạc vang lên bên tai cô.
Kỷ Minh Nguyệt nghiêng đầu qua nhìn, giọng nữ kia càng kinh ngạc hơn, “Sao cậu lại khóc? Không có việc gì chứ?”
Kỷ Minh Nguyệt một câu cũng không nói được, cô chỉ cảm thấy thanh âm của thế giới xung quanh như bị nhiễu, mà cô giống như đã hoàn toàn đánh mất năng lực ngôn ngữ.
Nữ nhân kia chỉ chỉ vào chính mình, “Đã lâu không thấy gặp, vừa rồi nhìn thấy cậu tôi còn không dám nhận bừa đấy.

Sau khi tốt nghiệp cậu không về nước à? Tôi là Dịch Quỳnh, năm lớp 11 học cạnh lớp cậu, có ấn tượng không?”
Lớp bên cạnh.
Là lớp của Tạ Vân Trì.
Kỷ Minh Nguyệt cứng đờ, gật gật đầu, ý bảo nhớ ra rồi.
“Bất quá lại nói tiếp, Kỷ Minh Nguyệt, tôi vẫn luôn không liên lạc được với cậu.

Trước đó nghĩ rằng đều học ở Mỹ, có thời gian thì gặp mặt một chút cũng được, nhưng ở mục phương thức liên lạc trong thông tin học sinh cậu chỉ ghi mỗi cái email, cái email đó có phải cậu đã không dùng từ lâu rồi không?”
… Email.
Kỷ Minh Nguyệt sửng sốt ba giây, bỗng dưng nghĩ tới cái gì, nhanh chóng gật gật đầu với Dịch Quỳnh, chỉ kịp nói một tiếng “Xin lỗi”, rồi đột nhiên chạy thật nhanh về phía trước.

“Này này này, Kỷ Minh Nguyệt, cậu vội đi đâu thế? Tôi có xe, muốn tôi đưa cậu đi không?”
Kỷ Minh Nguyệt dừng một chút, nói cảm ơn Dịch Quỳnh, rồi bảo bản thân muốn về trường, ngồi lên xe.

“Cậu có thể chạy nhanh một chút không?”
Kỷ Minh Nguyệt do dự ba giây, vẫn quyết định nói vậy với Dịch Quỳnh.
Dịch Quỳnh nhìn ra cảm xúc của Kỷ Minh Nguyệt không ổn, cũng không hỏi nguyên nhân, chỉ đạp chân ga tăng tốc.


Nơi này vốn không xa trường học, Dịch Quỳnh lái xe cũng nhanh, một thoáng đã đến nơi.

Kỷ Minh Nguyệt đến hình tượng cũng không duy trì nổi nữa, chỉ cảm ơn Dịch Quỳnh, nói lần sau nhất định sẽ mời cô ăn cơm, sau đó ngay lập tức chạy tới văn phòng của giáo sư.

Thậm chí còn chưa kịp giải thích gì với giáo sư, Kỷ Minh Nguyệt tìm một cái máy tính và nhớ lại tài khoản email của chính mình lúc trước.

Khi đăng nhập thì phát hiện bản thân không nhớ mật khẩu.
Đây là email cô dùng thời cao trung, khi điền hồ sơ hay cho người khác phương thức liên hệ thì luôn dùng cái này.
Chỉ là sau khi thi đại học xong thì cô nghĩ hẳn là không có ai gửi thư vào đây nên luôn lười đăng nhập; sau khi đi nước ngoài thì cô đổi sang dùng email chính thức của trường, không hề vào email cũ thêm lần nào, đã sớm quên mật khẩu.

Kỷ Minh Nguyệt dứt khoát dùng câu hỏi bảo mật.
“Người bạn thích nhất là ai?”
Cô không chút do dự mà gõ ba chữ “Tạ Vân Trì”, những câu hỏi sau đó đều có liên quan đến Tạ Vân Trì.
Ngày sinh nhật của Tạ Vân Trì, đồ ăn Tạ Vân Trì ghét, Tạ Vân Trì……
Cô nhớ rất rõ.
Tìm được mật mã, khi chuẩn bị đăng nhập lại thì cô lại do dự.
Nhắm mắt hít sâu một hơi, Kỷ Minh Nguyệt gõ phím enter.
Email phủ bụi đã lâu chào đón cô trở về.
Nhắc nhở cô, có 3569 bức thư chưa được đọc.
3569.
Cô chậm chạp ấn vào, người gửi đều là 242503.
Tạ Vân Trì.
Bức thư đầu tiên, là từ ngày 9 tháng 6 mười năm trước.
Ngay sau hôm thi đại học.
“Kỷ Minh Nguyệt,
Hello.
Tôi vẫn luôn muốn nói với cậu cái gì đó, nhưng lại cảm thấy có hơi ngốc, cho nên quyết định gửi thư cho cậu.

Cũng không biết rốt cuộc là cậu có chịu nhìn bức thư này một cái không, dù sao thì bức thư tình lần trước của tôi cũng không được hồi đáp.
Ừm, bức thư đầu tiên nên viết ngắn gọn một chút, dù sao thì về sau cũng sẽ gửi cho cậu không ít thư.
Tôi là Tạ Vân Trì, tôi thích cậu.”
Ngày 10 tháng 6.
“Kỷ Minh Nguyệt,
Quả nhiên là không trả lời.
Nghĩ lại, dựa theo cá tính của cậu, chắc hẳn là cũng lười mở email xem đúng không?
Nhưng không sao, ngày nào tôi cũng viết, sẽ có một ngày cậu nhìn thấy.”
Ngày 11 tháng 6.
“Kỷ Minh Nguyệt,
Nghe một người bạn nói, cậu dự định xuất ngoại.
Sự việc tôi lo lắng nhất vẫn xảy ra rồi, rốt cuộc thì nếu cậu học ở trong nước, tôi có thể đăng ký nguyện vọng ở cùng thành phố với cậu, còn có thể thường xuyên nhìn thấy cậu.

Nhưng nếu cậu xuất ngoại…
Ừm, không sao, tôi ủng hộ quyết định của cậu.

Cho dù cậu xuất ngoại, thì tôi chỉ cần nỗ lực một chút là có thể mua vé máy bay đến gặp cậu rồi.”

Ngày 28 tháng 6.
“Kỷ Minh Nguyệt,
Sức khỏe của ba tôi gần đây không được tốt lắm, đã nằm viện rất lâu rồi, tôi có chút mệt.

Tôi viết ‘Hẹn gặp ở buổi tiệc mừng tốt nghiệp’ trong lưu bút của cậu, không biết cậu có chú ý tới không.
Tôi đã chuẩn bị thật lâu để tỏ tình trước mặt cậu, cũng không biết cậu có đồng ý hay không.

Không đồng ý cũng không sao, tôi vẫn sẽ tiếp tục thích cậu.
… Nói thật, thật sự có chút căng thẳng.”
Ngày 29 tháng 6.
“Kỷ Minh Nguyệt,
… Tôi thất hứa rồi.

Thực xin lỗi.
Ba của tôi tối hôm qua đột nhiên trở bệnh nặng.
… Qua đời rời.
Dường như về sau tôi sẽ không có ba nữa.
Tôi nghĩ, tôi có thể nỗ lực thêm một chút, kiếm thêm nhiều tiền lo thuốc men, để ba tôi có thể được chữa bệnh thật tốt.

Tôi nói với ba, tôi không vất vả chút nào, kỳ thực đều là sự thật.

Ông ấy bị bệnh nhiều năm, nhưng tôi luôn cảm thấy, chỉ cần ông ấy còn sống, còn ở bên cạnh tôi, thì cái gì cũng không vất vả.

Nhưng ông ấy đi mất rồi.
Kỷ Minh Nguyệt, tôi thật muốn ôm cậu.”
Ngày 30 tháng 6.
“Kỷ Minh Nguyệt,
Thì ra hôm nay cậu xuất ngoại.
Chúc cậu mạnh khỏe, học tập thuận lợi, tôi biết cậu sẽ rất ưu tú.
Nhưng sao tôi đã bắt đầu nhớ cậu rồi.”

Ngày 5 tháng 11.
“Kỷ Minh Nguyệt,
Tôi nhớ cậu lắm.
Vừa được phát học bổng, tôi tính một chút, vừa đủ mua vé máy bay.
Nam sinh mà, thỉnh thoảng không ăn cơm cũng không sao cả.
Tôi muốn gặp cậu một lần, cậu đợi tôi.”
Ngày 8 tháng 11.
“Kỷ Minh Nguyệt,
… Tôi không tìm được cậu.
Tôi nhìn cái địa chỉ kia rất nhiều rất nhiều lần, nhưng ở đó chỉ có một đôi vợ chồng mới cưới, bọn họ nói cậu không ở đó.
Vậy cậu ở đâu?
Có phải tôi trời sinh đã kém may mắn như vậy rồi không?
Cậu trả lời tôi đi, nói cho tôi biết cậu ở chỗ nào là được, tôi sẽ nghĩ mọi biện pháp đi gặp cậu.”
Ngày 11 tháng 11.
“Kỷ Minh Nguyệt,
Tôi phải về nước rồi.
Tôi biết cậu không thèm để ý tới tôi, nhưng tôi hy vọng…
Cậu có thể thích tôi một chút.”
Ngày 14 tháng 9 năm thứ hai.
“Kỷ Minh Nguyệt,
Hôm nay là sinh nhật của tôi.
Điều ước sinh nhật của tôi là năm nay có thể nhìn thấy cậu.
Tôi lại tích đủ tiền rồi, lại một lần nữa đi đến thành phố kia tìm cậu.”
Ngày 16 tháng 9.
“Kỷ Minh Nguyệt,
Thế giới này quá lớn.
Muộn gặp được cậu thật sự rất khó.
Tôi ngồi ở góc đường, có chút muốn khóc.
Nhưng tôi lại nghĩ, nhỡ đâu gặp được cậu, cậu thấy tôi đang khóc, vậy cậu sẽ rất chán ghét tôi đúng không?
Vậy tôi sẽ cười.
Thành phố này dường như thật sự có hơi thở của cậu, thật tốt.”
Ngày 7 tháng 1 năm thứ ba.
“Kỷ Minh Nguyệt,

Cậu biết không, tôi tìm được ba ruột rồi.
Mẹ của tôi lại gả cho ông ấy.
Ba ruột nói với tôi, muốn tôi gọi ông ấy là chú, bởi vì tôi còn có một người em gái, ông ấy sợ em gái tôi khổ sở.
Nhưng hình như tôi cũng có chút khổ sở.
Chỉ một chút thôi, vì tôi hiểu được mà.
Nếu cậu ở đây thì tốt rồi, tôi sẽ không thấy khổ sở nữa.”
Ngày 5 tháng 5.
“Kỷ Minh Nguyệt,
Hình như em gái tôi cực kỳ không thích tôi, tôi cũng hiểu được, con bé sợ tôi cướp đi mọi thứ của nó.

Nhưng cái gì tôi cũng không muốn, tôi chỉ muốn có cậu.
Kỳ thật con bé rất đáng yêu, thẳng thắn chân thành, người bên cạnh đều sủng ái con bé.

Tôi nghĩ, con bé có chút giống cậu.
Tôi đối xử tốt với con bé thì cũng sẽ có người đối tốt với cậu, đúng không?
Hy vọng cậu vui vẻ.”
Ngày 2 tháng 6 năm thứ tư.
“Kỷ Minh Nguyệt,
Cậu hẳn là sắp tốt nghiệp rồi.
Có về nước không?
Về nước đi, để tôi được nhìn thấy cậu, viện lý do gì cũng được.”
Ngày 23 tháng 7.
“Kỷ Minh Nguyệt,
Cậu không trở về.
Cậu ở nơi đó làm việc luôn sao, ừm, tôi biết cậu nhất định sẽ rất tuyệt, cậu quả nhiên vẫn luôn lợi hại như vậy.
Người tôi thích, lợi hại nhất thiên hạ.”
Năm thứ năm…
Năm thứ sáu, năm thứ bảy, năm thứ tám, năm thứ chín.
Bức thư cuối cùng, là ngày 17 tháng 3 năm nay.
“Kỷ Minh Nguyệt,
Ngày mai là hôn lễ của Thư Diệu, em sẽ làm phù dâu, anh biết.
Thật may mắn vì em gái anh đến suối nước nóng đó, có được tung tích của em.

Khi con bé nói nó gặp được em, anh thực sự rất vui vẻ.
Rốt cuộc thì em cũng trở lại rồi.
Anh rất muốn gặp em một lần.
Anh hoàn toàn không biết gì về em trong mười năm qua, sức khỏe của em thế nào, em có vui vẻ không, việc học tập của em có thuận lợi không, em…
Có bạn trai hay chưa.
Kỷ Minh Nguyệt, anh phải gặp được em.
Rốt cuộc anh cũng có thể gặp được em.
Kỷ Minh Nguyệt, anh thích em, mười ba năm.”
Từ ngày 9 tháng 6 năm thứ nhất, đến ngày 17 tháng 3 năm thứ mười.
3569 ngày, 3569 bức thư, một ngày cũng không thiếu.
Kỷ Minh Nguyệt dùng cả một đêm, đọc từng bức thư một, ngay từ bức thư đầu tiên đã khóc, khóc đến nghẹn ngào, dần dần màn hình trước mắt cũng nhìn không rõ nữa.

Nhưng cô vẫn đọc từng bức thư một, mở từng bức thư, đọc từng chữ một.

Đọc xem mười năm qua Tạ Vân Trì đã trải qua những gì.
Khi anh viết những bức thư này thì có tâm tình như thế nào.
Có phải anh rất muốn cô trả lời một lần, sau đó đăng nhập email, lại phát hiện vẫn trống không.

Đôi mắt cô sắp sưng lên vì khóc, hoàn toàn không biết gì về hoàn cảnh xung quanh, ngay cả giáo sư rời đi khi nào cũng không biết.

Cô chỉ biết máy móc mà đọc từng bức thư, lấy khăn lau nước mắt.
Cho đến khi hết rồi, cô ngừng lại.
Cô đột nhiên tìm kiếm điện thoại, sau đó đổi vé máy bay thành chuyến bay sớm nhất sáng ngày hôm sau.
Kỷ Minh Nguyệt nghĩ.
Cô muốn gặp Tạ Vân Trì..


Bình luận

Truyện đang đọc