TRỜI TỐI

*Mấy ngày nay mình bận quá, cố lắm nhưng vẫn không kịp beta mấy chương dài, mình up lên sớm cho mọi người đọc trước, cuối tuần mình sẽ beta lại chương này nha*

Quá gần.

Bạch Tử nhìn gương mặt gần như sắp chạm vào mình, không khỏi ngừng hô hấp.

Trong bóng tối, cả hai đều không nhắm mắt, hai người nhìn chằm chằm lẫn nhau, như thể ánh mắt đã dính vào nhau.

Trái ngược với vẻ mặt cứng đờ của Bạch Tử, Mạnh Dĩ Lam lại có vẻ rất thoải mái, dường như không hề có chút kiêng dè nào.

Nhưng thật ra, là do cô không nhìn thấy gì trong bóng tối, cô chỉ nhìn người bên cạnh dựa trên trực giác của mình.

Dưới chăn, Mạnh Dĩ Lam siết chặt tay Bạch Tử, phía trên chăn, hơi thở nhẹ nhàng mà cô thở ra giống như một loại nước hoa có nhiệt độ ấm áp nào đó, ôn nhu ấm áp bao bọc lấy Bạch Tử.

Mạnh Dĩ Lam biết hành vi của mình có hơi không bình thường, nhưng hiện tại cô chỉ muốn đến gần Bạch Tử hơn.

Suy nghĩ một chút, liền làm - điều này không khác gì phong cách bá đạo thường ngày của Mạnh Dĩ Lam.

Đột nhiên, cô nghĩ đến câu hỏi Bạch Tử từng hỏi mình: "Mạnh Dĩ Lam, cô thích tôi sao?"

Rốt cuộc, làm thế nào để biết được mình đã thích một ai đó?

Không phải vì cô đơn, không phải vì chiếm hữu, mà chỉ đơn thuần là "Thích"?

Mạnh Dĩ Lam năm nay đã hơn 30 tuổi, lại thực sự bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này.

Nếu có ai hỏi cô, cô thích xem thể loại phim gì?

Ngược lại Mạnh Dĩ Lam lập tức có thể đưa ra câu trả lời đầy đủ.

Cô không thích xem những bộ phim được dàn dựng một cách giả tạo, cố tình chơi đùa với cảm xúc của khán giả, đặc biệt ghét những bộ phim lãng mạn, thay vào đó cô thích những bộ phim tài liệu chân thực không qua chỉnh sửa quá nhiều.

Bởi vì xem những bộ phim tài liệu ít "lừa đảo" hơn, có thể khiến Mạnh Dĩ Lam cảm thấy an toàn, thoải mái cùng hưởng thụ, cho nên cô thích, chỉ đơn giản như vậy.

Còn về vấn đề "Mình có thích Bạch Tử không?", Mạnh Dĩ Lam cảm thấy không khó để trả lời.

Mạnh Dĩ Lam, người đã nhiều lần tuyên bố rằng mình không thích phụ nữ, đã tìm ra câu trả lời rất nhanh - Thích, đương nhiên thích.

Nếu không thích, thì làm sao cô có thể vượt qua vạn núi sông để tìm lại người đó?

Hơn nữa, Mạnh Dĩ Lam cũng biết cô thích Bạch Tử sâu sắc đến mức cô chưa bao giờ có ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ như vậy đối với ai khác.

Nghĩ đến đây, Mạnh Dĩ Lam siết chặt tay Bạch Tử.

Thế nhưng, đây là loại yêu thích gì vậy?

Bây giờ Mạnh Dĩ Lam vẫn như cũ, chưa trả lời được.

Có giống với thích những bộ phim tài liệu kia không?

Bởi vì ở bên Bạch Tử, khiến mình cảm thấy an toàn, thoải mái cùng hưởng thụ?

Lại hoặc là... thích theo kiểu tình yêu?

Tình yêu nam nữ, hay cụ thể hơn là, giữa phụ nữ và phụ nữ với nhau?

Từ nhỏ đến lớn, Mạnh Dĩ Lam vốn có rất ít bạn bè, cô chưa bao giờ có bất kỳ "người bạn thân" nào như hình với bóng, thậm chí cô chỉ có một số ít bạn cùng giới chứ đừng nói đến bạn khác giới.

Lúc này, Mạnh Dĩ Lam lại nghĩ đến Lâm Khúc Vi, người bạn khác giới duy nhất mà mình tương đối thân thiết trong nhiều năm.

Quá trình quen biết nhau của hai người diễn ra rất tự nhiên, lúc còn đi học hay khi lớn lên cùng làm việc, cả hai đều có sự ăn ý với nhau cao, sở thích sống cũng tương đối gần giống với nhau, hơn nữa đối phương đã chiếu cố mình rất tốt trong những năm qua...

Sau khi phân tích kỹ lưỡng quá khứ của mình, Mạnh Dĩ Lam tin rằng mình đương nhiên cũng thích Lâm Khúc Vi.

Nếu không thích, thì tại sao mình lại mất nhiều năm để chứng minh sự vô tội của đối phương?

Thế nhưng, đây là loại yêu thích gì vậy?

Không giống với phân tích vừa rồi về tình cảm của mình dành cho Bạch Tử, lần này Mạnh Dĩ Lam không còn mơ hồ nữa, cô nhanh chóng đưa ra kết luận rằng đó không phải là tình yêu.

Trước khi virus bùng phát, có lẽ cô từng có chút do dự, nhưng bây giờ, cô đã rất rõ ràng lòng mình.

Hơn một năm trước, cô từng nghĩ, nếu chứng minh được sự trong sạch của Lâm Khúc Vi, cô có thể đồng ý sự theo đuổi của anh, sau đó lập gia đình, sinh con, mà không cần phải truy cứu xem rốt cuộc mình yêu hay không yêu.

Dù sao thì lúc đó, cô đối với toàn bộ xã hội cùng nhân sinh của mình, đã mất hết hy vọng cùng ước mơ.

Lúc đó cô nghĩ, có lẽ thế giới và cuộc sống của mình cũng gần như nhau, đều đã lụi tàn.

Còn bây giờ...

Ý thức của Mạnh Dĩ Lam dần dần mơ hồ, cô tiến lại gần Bạch Tử, chóp mũi thậm chí còn chạm vào vành tai của đối phương.


...Mà bây giờ, không cần quan tâm đến cái gọi là xã hội, ước mơ hay tình yêu.

Chỉ cần người đó ở bên cạnh mình là được, còn việc mình đối với người đó là loại "Thích" nào, sao phải quan tâm nhiều đến thế?

Nói đùa cái gì chứ, thế giới hỗn loạn như vậy còn tâm tư nghiên cứu về tình yêu?

......Ah.

Sau đó, Mạnh Dĩ Lam liền ném câu hỏi này vào góc sâu nhất trong lòng, không có ý định trả lời lại nữa.

Khoảng thời gian dài suy nghĩ về tình yêu này bất quá chỉ mất khoảng mười giây mà thôi.

Ngay trước khi Mạnh Dĩ Lam chìm vào giấc ngủ, cô đã mất cảnh giác với mọi thứ xung quanh.

Cô không còn lo lắng liệu mình có vô tình chạm vào vết thương của Bạch Tử hay không, cô thực sự một tay nắm chặt những ngón tay của Bạch Tử, tay còn lại trực tiếp ôm đối phương vào lòng, sau khi cơ thể dựa vào nhau, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Sau khi Mạnh Dĩ Lam đột nhiên tới gần, Bạch Tử nhìn thấy trên má đối phương có một vết xước nhỏ.

Vốn Bạch Tử muốn dùng sức tránh khỏi Mạnh Dĩ Lam, lại bị vết xước này làm cho sững sờ.

Vết thương không lớn, nếu không ở gần như bây giờ Bạch Tử sẽ không phát hiện ra.

Giống như vừa rồi lúc Mạnh Dĩ Lam lau người cho mình, Bạch Tử chỉ cần không để ý sẽ không phát hiện đối phương đang nghẹn ngào.

Nếu không quan tâm, sẽ không để ý.

Mặc dù lúc này Bạch Tử đã quên mất vì sao Mạnh Dĩ Lam là "ánh sáng" của mình, không còn coi cô ấy là "ánh sáng" của mình nữa, nhưng Bạch Tử lại để ý đến những tiếng nức nở nghẹn ngào cùng những vết xước nhỏ.

Cô rất để ý đối phương.

Mặc dù Bạch Tử luôn muốn rời khỏi Mạnh Dĩ Lam, nhưng cô hy vọng Mạnh Dĩ Lam sẽ luôn khỏe mạnh.

Chứ không phải như bây giờ, vì mình mà rơi nước mắt, vì mình mà để bản thân bị thương.

Ngay cả bản thân Bạch Tử cũng không chú ý tới, vốn dĩ cô muốn thoát khỏi tay đối phương, nhưng lúc này lại vô thức dùng sức nắm lại.

Cơn buồn ngủ lần nữa ập đến, nhưng bởi vì lo lắng vào lúc nào đó, mình sẽ phát điên, Bạch Tử bèn vươn tay còn lại nhặt sợi dây mà Mạnh Dĩ Lam vừa cởi ra, tiếp đến quấn quanh cổ mình, buộc một nút thắt thòng lọng, sau đó buộc dây vào đầu giường.

Tuy Bạch Tử biết nếu mình phát điên, giường chắc chắn cũng sẽ bị cô lật tung, nhưng ít nhất nó cũng có tác dụng giảm thiểu nào đó.

Lúc này, cửa mở ra.

Sau khi Mao Mao ăn xong đồ ăn nhẹ, nó đứng ở cửa nhìn dáo dác vào phòng một hồi.

Nhìn thấy Bạch Tử vẫy tay với mình, Mao Mao liền vui vẻ muốn leo lên giường, nhưng nghe thấy âm thanh Bạch Tử quát nhẹ, nó lại rón rén nằm xuống dưới chân hai người, ngáp một cái xong liền không cử động nữa.

Bạch Tử nhìn thấy người bên cạnh không có dấu hiệu tỉnh lại, liền kéo sợi dây quanh cổ, sau khi xác định đầu mình không thể lại gần Mạnh Dĩ Lam nữa, coo mới miễn cưỡng an tâm chìm vào giấc ngủ.

Trong bóng tối, mọi thứ dần chìm vào yên tĩnh.

Thật lâu mới có được sự yên bình hiếm hoi, mấy ngày qua sự hỗn loạn đã khiến hai người mệt mỏi chìm vào giấc ngủ sâu.

Không biết qua bao lâu, Bạch Tử tỉnh lại.

Giống như là phản xạ có điều kiện, ngay khi vừa mở mắt, Bạch Tử liền hoảng hốt nhìn xung quanh.

Sau khi xác nhận sợi dây vẫn quấn quanh cổ mình, người bên cạnh vẫn đang ngủ say, Mao Mao dưới chân thì đang ngáy khe khẽ, Bạch Tử mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này ngoài cửa sổ truyền đến tiếng ồn ào, thỉnh thoảng có người giận dữ hét lên, dường như họ đang tranh cãi gì đó.

Bạch Tử cử động cánh tay, phát hiện tay mình và Mạnh Dĩ Lam vẫn còn đan chặt lấy nhau.

Sau đó, cô hơi nghiêng người sang một bên, dùng tay kia cầm chiếc đồng hồ trên tủ cạnh giường lên.

Bây giờ đã là khoảng ba giờ chiều, đã mười tiếng trôi qua kể từ khi hai người về đến nhà.

Nói cách khác, cô và Mạnh Dĩ Lam đã nắm tay nhau và ngủ bất động gần mười tiếng đồng hồ.

Đột nhiên, phòng khách truyền đến tiếng gõ cửa.

Mạnh Dĩ Lam cuối cùng cũng tỉnh lại, sau khi mở mắt ra, như là có chút choáng váng, lông mày cô vô thức nhíu lại, cho đến khi nhìn thấy gương mặt Bạch Tử được ánh đèn từ đồng hồ chiếu sáng, lông mày cô mới thả lỏng, sắc mặt cũng dịu đi một ít.

Tiếng gõ cửa ngoài phòng khách càng lúc càng lớn, nhưng Mạnh Dĩ Lam lại không hề có ý định xuống giường kiểm tra, cô thậm chí còn không buông bàn tay đang nắm lấy Bạch Tử, mà nghiêng người sang một bên, dùng tay còn lại cầm sợi dây quấn quanh cổ Bạch Tử lên, nghi ngờ hỏi: "Đây là cái gì?"

Do vừa mới tỉnh lại, giọng nói của Mạnh Dĩ Lam có chút khàn khàn, nhưng cảm xúc không vui lại rất rõ ràng.

"Dây thừng." Bạch Tử nói.

Đôi lông mày của Mạnh Dĩ Lam liền nhíu lại, hiển nhiên là đang đè nén cơn tức giận trong lòng, một lúc sau mới nghiêm túc nói: "Tôi phải nói rõ với cô một chuyện."


Hai người áp sát quá gần, Bạch Tử có chút không được tự nhiên, muốn dời đầu đi một chút.

Nhưng Mạnh Dĩ Lam không những nắm lấy tay Bạch Tử, mà còn kéo thòng lọng quanh cổ cô, khiến Bạch Tử không thể cử động.

"Từ giờ trở đi, không ai có thể trói cô, bao gồm cả chính cô," Mạnh Dĩ Lam chậm rãi nói, ngón tay đang cầm sợi dây chuyển sang nhéo cằm Bạch Tử, nhẹ nhàng lắc lắc, "Có nghe thấy không đó?"

Bạch Tử có chút không kịp phản ứng trước cử chỉ quá mức thân mật này, nhìn thấy bộ mặt ngơ ngác của đối phương, Mạnh Dĩ Lam nhướn mày, trầm giọng nói thêm: "Đương nhiên, ngoại trừ tôi."

Nói xong, bàn tay đang ôm Bạch Tử của Mạnh Dĩ Lam đột nhiên buông ra, cô ngồi dậy thắp nến, sau đó nhấc chăn lên, không để tâm đến tiếng gõ cửa dồn dập, cô bắt đầu kiểm tra vết thương của Bạch Tử.

Rõ ràng trên người mình cũng có không ít vết thương, nhưng Mạnh Dĩ Lam cũng không thèm để ý, cô chỉ cúi đầu cẩn thận kiểm tra trên người Bạch Tử.

Vết thương sâu tận xương sau gáy đã lành, chỉ để lại một vết đỏ mờ, những vết thương khác gần như đã biến mất hoàn toàn.

Kiểm tra xong, Mạnh Dĩ Lam giơ tay nhéo nhéo mặt Bạch Tử, nhỏ giọng như ra lệnh: "Trước khi tôi quay lại, phải đem dây cởi ra đó."

Nói xong cô thản nhiên vuốt lại mái tóc dài, sau đó xuống giường, mặc vào chiếc áo khoác dài treo sau cửa, rồi trực tiếp rời khỏi phòng ngủ.

Bạch Tử hơi chống người người dậy, ngơ ngác nhìn cửa phòng ngủ đã đóng kín, vẻ mặt khó hiểu.

Mao Mao vẫn đang ngủ say, như thể trời có sập cũng không thể tỉnh dậy được.

Ngoài phòng khách truyền đến tiếng nói chuyện giữa Mạnh Dĩ Lam và một người đàn ông lạ, mà cuộc tranh cãi ngoài cửa sổ vẫn diễn ra càng lúc càng căng thẳng.

Bạch Tử nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận trạng thái hiện tại của mình, sau khi xác định không có chuyện gì, cô liền cởi dây thừng trên cổ, nhưng lại không quá yên lòng tiếp tục cầm sợi dây trong tay.

Sau đó, cô đến bên cửa sổ và nhìn ra ngoài.

Cách đó không xa có một mảnh đất trống, hơn chục cư dân trong khu dân cư đang la hét gì đó với vài người bảo vệ có mang vũ khí, hai bên không ai chịu nhượng bộ, như sắp đánh nhau đến nơi.

Lúc này, Bạch Tử nghe thấy người đàn ông đang nói chuyện với Mạnh Dĩ Lam ngoài cửa, đã bước vào nhà.

Bạch Tử cảnh giác giống như cảnh khuyển, lập tức mặc áo khoác đi tới cửa, khẽ mở cửa phòng ngủ, lén lút nhìn ra ngoài.

Một cảnh vệ tóc húi cua bước vào phòng khách, trên mặt nở nụ cười dè dặt, nhìn xung quanh rồi giải thích: "Mạnh tiểu thư, thật ngại quá, đây là mệnh lệnh từ cấp trên, tôi phải vào trong kiểm tra cẩn thận. "

"Tôi hiểu mà," Mạnh Dĩ Lam tùy ý buộc lại mái tóc dài của mình, để lộ chiếc cổ thon dài, "Đây là công việc của anh."

Người cảnh vệ có vẻ hơi sợ Mạnh Dĩ Lam, không dám nhìn thẳng vào cô, chỉ cúi đầu lục soát phòng khách, thậm chí còn lục lọi đống đồ mà Bạch Tử đặt trong góc.

Sau khi kiểm tra phòng khách, người cảnh vệ nhìn về phía cánh cửa bên cạnh: "Bên kia là phòng bếp phải không?"

"Ừ." Mạnh Dĩ Lam dẫn đối phương đi vào phòng bếp, trên đường đi cô còn giả vờ lơ đãng liếc nhìn Bạch Tử đang đứng khe cửa phòng ngủ lén nhìn trộm.

Người cảnh vệ đang lục lọi trong bếp, hỏi: "Mạnh tiểu thư, bà cụ họ Trương ở tầng trên, cô có quen bà ấy không?"

"Quan hệ cũng không tệ lắm." Mạnh Dĩ Lam lạnh nhạt nói, cô dựa vào cửa phòng bếp khẽ ngáp một cái: "Sao vậy?"

"Lần cuối cùng hai người gặp nhau là khi nào?" Người cảnh vệ đột nhiên quay lại hỏi.

Mạnh Dĩ Lam nhướng mày: "Hình như cách đây bốn năm ngày... Có chuyện gì xảy ra sao?"

"Ồ," người cảnh vệ có chút lúng túng đứng dậy, giải thích: "Ba ngày trước, bà cụ ấy biến mất. Đồng nghiệp của tôi đi vào tìm kiếm thì phát hiện có..." Anh ta dừng một chút rồi tiếp tục nói, "Giấu một số đồ vật liên quan đến người biến dị."

Mạnh Dĩ Lam khẽ cau mày, vẻ mặt cảnh giác hỏi: "Ý anh là, tầng trên của nhà tôi có một người biến dị sống?"

"Yên tâm đi," người cảnh vệ lập tức trấn an đối phương, "Chúng tôi đã phong toả nơi đó, hiện tại cô đã tuyệt đối an toàn."

Mạnh Dĩ Lam gật đầu, sau đó lại hỏi: "Bởi vì chuyện này, nên các anh mới yêu cầu lục soát những người dân xung quanh sao?"

Người cảnh vệ vừa định nói thì bên ngoài cửa sổ vang lên một tiếng súng.

Cùng lúc này, một bóng người đột nhiên đứng chắn giữa Mạnh Dĩ Lam và người cảnh vệ, khiến anh ta lập tức rút súng từ thắt lưng ra.

Tiếp đến, ngoài cửa sổ có tiếng một người đàn ông khác gầm lên: "Đừng gây sự! Dù có gây rối thế nào, nguồn điện cũng sẽ không được phục hồi ngay lập tức, việc thu thập vũ khí còn chưa giải quyết xong, chưa đâu vào đâu cả, các người cũng không cần phản ứng lớn như vậy!"

Bầu không khí ngoài cửa sổ hết sức căng thẳng, Mạnh Dĩ Lam mỉm cười giơ tay khoác lên vai Bạch Tử: "Cô ấy là trợ lý của tôi, bình thường cô ấy phụ trách bảo vệ tôi." Vừa nói, cô vừa lén lút kéo Bạch Tử về phía mình, "Xin lỗi vì đã làm anh sợ."

Thời điểm tiếng súng vang lên, dù biết âm thanh đó phát ra từ ngoài cửa sổ, nhưng Bạch Tử vẫn theo bản năng lao ra khỏi phòng ngủ, chạy đến bên cạnh Mạnh Dĩ Lam.

Mao Mao cũng bị đánh thức bởi tiếng súng, nó đứng cạnh cửa bếp dụi mắt với vẻ mặt ngơ ngác.

Người cảnh vệ vẫn như cũ giơ súng lên, không quá yên lòng nhìn người phụ nữ có vết sẹo trên mặt.

Động tác khi lao tới của cô vừa rồi rất nhanh nhẹn, tuy mái tóc xoăn có chút lộn xộn, giống như vừa mới ngủ dậy nhưng vẻ mặt rất đề phòng, nhìn không giống một trợ lý "bình thường" chút nào.

"Không sao đâu," Mạnh Dĩ Lam nhẹ nhàng véo gáy Bạch Tử, cười trấn an: "Anh ấy nói có thể có người biến dị ẩn náu trong khu dân cư của chúng ta, nên chính phủ mới phái họ đi điều tra."


Bạch Tử bởi vì đột ngột bị véo vào cổ mà cảm thấy cực kỳ nhột, cô tỏ ra hơi ngượng ngùng, sau đó không tự nhiên dời thân thể đi.

Nhưng Mạnh Dĩ Lam lại đưa tay ra, ngón tay luồn vào mái tóc xoăn dài ngang vai của Bạch Tử, nhẹ nhàng xoa xoa, nhíu mày lại nói: "Lại dài ra nhiều rồi, lát nữa tôi cắt cho cô."

Cảnh tượng này khiến cảnh vệ có chút không được tự nhiên, rõ ràng là hai người phụ nữ, nhưng anh ta lại cảm thấy trong ánh mắt Mạnh Dĩ Lam nhìn Bạch Tử, có một loại cảm giác cưng chiều khó tả.

Cảnh vệ thu súng lại, cười ngượng ngùng: "Ừm, yên tâm, kiểm tra xong tôi sẽ rời đi."

Nói xong anh ta ho khan một tiếng, cúi đầu tiếp tục lục soát trong bếp.

Bạch Tử cũng cảm thấy không thoải mái, liền trốn ở cửa phòng bếp, không cho Mạnh Dĩ Lam chạm vào mình, nhưng lại bất an hỏi: "Bên ngoài mọi người đang cãi nhau cái gì vậy?"

"Bởi vì nguồn điện chưa được khôi phục, nên họ không thể chịu đựng được nữa," người cảnh vệ vừa kiểm tra vừa giải thích, "Thật ra, điều kiện sống ở đây khá tốt. Tôi không biết hai người có nghe nói rằng ở một số nơi người ta thậm chí còn không có nước để uống không."

Mạnh Dĩ Lam suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Người lúc nảy nói gì về việc thu thập vũ khí..."

"À," người cảnh vệ hiển nhiên không muốn nói chuyện này, "Tôi cũng không rõ, mấy ngày nữa chính phủ sẽ có quyết định cụ thể, lúc đó hai người sẽ biết."

Tiếp theo, người cảnh vệ tập trung vào công việc kiểm tra, ngừng trò chuyện với họ.

Kiểm tra nhà bếp xong, cảnh vệ quay trở lại phòng khách, suy nghĩ một chút rồi đi thẳng về phía phòng kho.

Mạnh Dĩ Lam vội vàng đi theo, đồng thời đem tay thò vào trong túi áo khoác.

Cô biết, rằng chỉ cần người cảnh vệ mở cửa, anh ta sẽ lập tức nhìn thấy một túi đầy trái cây màu xám bên cửa sổ.

Những trái cây kia hẳn là thứ mà các cảnh vệ muốn tìm kiếm.

Mạnh Dĩ Lam liếc nhìn Bạch Tử bên cạnh, ra hiệu cho cô đừng hành động hấp tấp, rồi dùng tay cầm chặt súng trong túi áo khoác.

Ngay khi người cảnh vệ giơ tay định mở cửa phòng kho, ngoài cửa sổ đột nhiên phát ra một tiếng hét lớn, sau đó, nhiều tiếng súng nối tiếp nhau vang lên, âm thanh nổ tung giống như là pháo hoa.

Một tiếng kêu cứu hoảng loạn phát ra từ bộ đàm trên thắt lưng của cảnh vệ: "Lưu Tử, mau xuống hỗ trợ!"

Người cảnh vệ tên "Lưu Tử" buông tay nắm cửa phòng kho ra, vội vàng đi đến cửa sổ kiểm tra, Mạnh Dĩ Lam và Bạch Tử cũng đi theo.

Chỉ thấy ở miếng đất trống cách đó không xa, một số cảnh vệ và người dân đã nằm bất tỉnh trong vũng máu, những người còn lại thì đang vật lộn đánh nhau, hiện trường vô cùng hỗn loạn.

"Mạnh tiểu thư," Lưu Tử lo lắng rút súng từ thắt lưng ra, "Hôm nay trước hết đến đây thôi."

Sau khi cảnh vệ rời đi, Mạnh Dĩ Lam nhanh chóng khóa cửa lại, trầm giọng nói với Bạch Tử ở cửa sổ: "Chúng ta không thể ở lại nơi này nữa, qua ít ngày nữa, chúng ta phải dọn đi."

Ngay từ khi Mạnh Dĩ Lam mang Bạch Tử về thành phố B, cô đã bắt đầu lên kế hoạch chuyển nhà, hiện tại gần như đã chuẩn bị sẵn sàng.

Bạch Tử không trả lời, vẫn đứng bất động bên cửa sổ.

Mạnh Dĩ Lam có hơi nghi ngờ, lại phát hiện đồng hồ của mình lóe lên, là tin nhắn của chú Hồng.

"Mạnh tiểu thư, hôm nay phó chủ tịch đã trở về thành phố B, thứ sáu tuần này mời cô đến công ty."

Mạnh Dĩ Lam nhíu mày, một lúc sau mới trả lời: "Được."

"Khi tôi tới đón cô, tôi sẽ mang một ít trái cây sấy khô, Mao Mao nhất định sẽ thích ăn."

Mặc dù tin nhắn thứ hai chú Hồng gửi tới có vẻ rất thoải mái, nhưng cũng không thể giải quyết được vấn đề mà Mạnh Dĩ Lam đang nhíu mày sau khi đọc tin nhắn đầu tiên, cô thản nhiên đáp lại "Cảm ơn", rồi cất đồng hồ đi.

Lúc này, Mao Mao đột nhiên kéo ống quần của Mạnh Dĩ Lam, nhe răng kêu lên vài tiếng rồi lo lắng chỉ vào Bạch Tử bên cửa sổ.

Mạnh Dĩ Lam xoay người lại, cuối cùng cô cũng phát hiện ra người đó có gì đó không ổn: "Bạch Tử?"

Bạch Tử đang xoay lưng về phía Mạnh Dĩ Lam, không chỉ không đáp lời, mà... Thân thể của cô cũng đang phát run.

Mạnh Dĩ Lam bước nhanh về phía đối phương, nhưng mới đi được mấy bước, đã nghe thấy Bạch Tử khàn giọng hét lên: "Đừng qua đây!"

Gần như ngay lập tức, Mạnh Dĩ Lam liền biết chuyện gì đã xảy ra.

Lúc này Bạch Tử đang bám vào bệ cửa sổ, cố gắng đè nén cảm giác bồn chồn nóng nảy trong cơ thể.

Cô không dám xoay đầu, vì sợ sau khi nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam, cô sẽ phát điên cũng như làm tổn thương đối phương.

Nhưng Mạnh Dĩ Lam lại không để ý đến lời nói của Bạch Tử, cô bước nhanh đến bên cửa sổ, thậm chí còn vòng tay ôm eo đối phương: "Bạch Tử..."

Vừa mới chạm vào, Bạch Tử đã nhanh chóng xoay người, không nói một lời đẩy Mạnh Dĩ Lam ra, trong nháy mắt lao vào phòng ngủ.

Sau khi nghe thấy tiếng khóa cửa, Mạnh Dĩ Lam hồi phục tinh thần lại, dường như nhớ ra điều gì đó, lập tức lấy túi trái cây màu xám từ phòng kho ra, sau đó quay trở lại cửa phòng ngủ.

"Bạch Tử," Mạnh Dĩ Lam cố gắng giữ bình tĩnh, vỗ vỗ cửa, nhẹ nhàng nói: "Ngoan, mở cửa ra."

Nhưng Bạch Tử lại không lên tiếng, bên trong cửa chỉ phát ra tiếng gầm rú cùng với tiếng đập tường trầm đục.

Mạnh Dĩ Lam càng lúc càng nóng lòng, cô lại gõ mạnh vào cửa: "Bạch Tử?"

Ngay sau đó, tiếng thuỷ tinh vỡ vụn vang lên - Bạch Tử đập vỡ kính cửa sổ phòng ngủ.

Mạnh Dĩ Lam vốn định xoay người tìm chìa khóa, lập tức rút súng ra trực tiếp chĩa thẳng vào ổ khóa, bóp cò mấy lần.

Sau đó, cô cầm túi trái cây lao thẳng vào cửa phòng, liếc nhìn thấy Bạch Tử đã đứng bên cửa sổ, toàn thân run rẩy, gần như toàn bộ cơ thể đã nghiêng ra khỏi căn hộ.

Người này không biết từ khi nào đã quàng sợi dây thừng vào cổ, nhưng rõ ràng là nó không có tác dụng gì.

Trước khi Mạnh Dĩ Lam định thần lại, Bạch Tử đã vịnh mép bệ cửa sổ, cố gắng nhảy ra khỏi cửa sổ.


"Đừng!" Mạnh Dĩ Lam hoảng sợ hét lên, cô không để ý đến những mảnh vỡ trên sàn, trong tay cầm túi lao về phía Bạch Tử.

Nhưng trước khi Mạnh Dĩ Lam kịp đến gần, Bạch Tử đột nhiên xoay người, phát điên đẩy Mạnh Dĩ Lam lên giường.

Cái túi trong tay Mạnh Dĩ Lam bị rớt mở ra, vô số trái cây màu xám trong nháy mắt vương vãi trên giường, sau đó lăn xuống đất.

Mặc dù Mạnh Dĩ Lam cao hơn Bạch Tử, nhưng lúc này dù là sức mạnh hay tốc độ, Bạch Tử cũng hơn Mạnh Dĩ Lam gấp mấy lần.

Giống như một con thú hoang đang săn mồi, cô khoá Mạnh Dĩ Lam giữa mình và tấm nệm bên dưới.

Mạnh Dĩ Lam nằm ngửa trên giường, sau đó ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy đồng tử đen trong mắt phải của Bạch Tử đang dần biến thành màu trắng nhàn nhạt.

"Bạch Tử?" Mạnh Dĩ Lam giơ tay lên, thương tiếc xoa xoa gương mặt đối phương.

Bạch Tử cắn chặt răng, trên thái dương nổi lên gân xanh, cô nhìn chằm chằm Mạnh Dĩ Lam, cố gắng tỉnh táo lại: "Cô không nên... Đưa tôi... Về..."

Sau một khắc, đôi mắt của Bạch Tử hoàn toàn bị màu đen che phủ, đồng tử hẹp trắng nõn bỗng nhiên hiện lên.

Sau đó, cô hé miệng, hướng thẳng về phía vai phải của Mạnh Dĩ Lam đang lộ ra.

Vốn dĩ Mạnh Dĩ Lam nên đẩy Bạch Tử ra, lúc này cô lại nhắm nghiền hai mắt, không hề giãy dụa, thậm chí còn đưa tay ôm lấy eo đối phương.

Hàm răng dán chặt lên vai, như thể một giây tiếp theo da thịt của Mạnh Dĩ Lam sẽ bị xé toạc.

Nhưng Mạnh Dĩ Lam vẫn ôm Bạch Tử ở trên người, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh.

Vì lý do nào đó, cô luôn cảm thấy... Bạch Tử sẽ không làm tổn thương cô.

Trước kia Bạch Tử không làm được, hiện tại Bạch Tử cũng sẽ không thể làm được, mặc dù đối phương đã hoá thành dã thú, không còn nhận thức được chính mình.

Quả nhiên, không có cơn đau thấu xương, chỉ có tiếng thở dốc vang lên bên tai, cùng với tiếng nghiến răng nhẹ ở trên vai.

Hơi thở nóng ẩm khiến Mạnh Dĩ Lam có chút nhột, sau khi cô định thần lại cũng không mở mắt ra, mà chỉ nghiêng mặt bên tai Bạch Tử thở dài, sau đó thì thầm như đang cầu xin: "Trừ bỏ chỗ của tôi, đừng đi đâu cả, được không?"

Lúc này Bạch Tử vẫn đang mờ mịt mở to mắt, giống như là đã mất đi ý thức, thân thể vẫn không ngừng run rẩy.

Không biết người này có hiểu lời của Mạnh Dĩ Lam hay không, mặc dù Bạch Tử liên tục dùng răng cắn vào cổ và vai Mạnh Dĩ Lam, nhưng cô chưa bao giờ thực sự cắn xuống, ngược lại, cô tựa hồ đang cố gắng hết sức để chịu đựng điều gì đó, chính vì điều này đã làm cô vô cùng đau đớn.

Mạnh Dĩ Lam đưa tay nhặt một quả màu xám trên gối lên, vừa ôm Bạch Tử vừa lột vỏ quả ra.

Vị bạc hà hòa quyện với hương thơm ngọt ngào lan tỏa, nước của quả màu xám phun ra bên ngoài.

Giống như một con thú ngửi được mùi con mồi, Bạch Tử vẫn đang gầm lên đau đớn, lúc này đã ngừng dùng răng gặm gặm Mạnh Dĩ Lam, thậm chí cả cơ thể run rẩy cũng trở nên yếu ớt hơn.

Sau đó, Bạch Tử bỗng nhiên ngẩng đầu, thuận theo mùi hương mà tiến tới trái cây màu xám trong tay Mạnh Dĩ Lam.

Khoảnh khắc tiếp theo, cô mở miệng cắn lấy thịt quả.

Mạnh Dĩ Lam phát hiện, khí tức hung dữ trên mặt người này đã hoàn toàn phai nhạt, lúc này Bạch Tử giống như một con cún con, hưng phấn vẫy đuôi ăn món ngon trên tay "con sen", thậm chí còn cẩn thận không để răng cắn trúng ngón tay của "con sen".

Nhìn thấy cảnh này, trái tim căng thẳng của Mạnh Dĩ Lam cuối cùng cũng thả lỏng, thậm chí cô còn nhịn không được, bật cười khúc khích.

Cô xoa đầu Bạch Tử, sau đó đưa tay lại gần để Bạch Tử ăn thoải mái hơn.

Thịt quả được ăn rất nhanh, nhưng Bạch Tử hiển nhiên không vừa lòng, cô ngửi cổ tay Mạnh Dĩ Lam, cuối cùng theo mùi hương mà liếm vào vành tai ướt đẫm nước trái cây của Mạnh Dĩ Lam.

Cảm giác nhột nhột nhất thời khiến Mạnh Dĩ Lam không nhịn được, cười thêm vài tiếng nữa, cô vẫn mặc kệ tùy ý động tác của người phía trên, hoàn toàn không có khước từ.

Nhưng dần dần, cảm giác nhột nhột xuyên qua lỗ tai đến màng nhĩ của Mạnh Dĩ Lam, bầu không khí thoải mái vốn có dường như trong nháy mắt thay đổi.

Chiếc lưỡi mềm mại quấn lấy vành tai, một cảm giác kì lạ trước nay chưa từng có bỗng xuất hiện, khiến Mạnh Dĩ Lam nhịn không được khẽ run lên một chút.

Hơi thở ấm áp bên tai bị phóng đại vô hạn, Mạnh Dĩ Lam bất giác nhíu mày ngẩng đầu lên, như đang chịu đựng điều gì đó, đôi tay đang ôm Bạch Tử lại vô thức siết chặt, hoàn toàn không có ý định đẩy đối phương ra.

Từ nơi vành tai bị liếm, một cảm giác ngứa ngáy nóng ran không thể cưỡng lại được lan ra, hơi ấm dần dần hướng tới vùng bụng dưới.

Không biết qua bao lâu, Bạch Tử tựa hồ có chút buồn ngủ, động tác cũng chậm lại, tiếng gầm gừ cũng dần dần yếu đi.

Lúc này Mạnh Dĩ Lam kinh ngạc nhận ra mình đang thở dốc không ngừng, tiếng thở đó không kém gì tiếng gầm của Bạch Tử.

Một tia sáng màu xanh lục sáng lên bên cạnh cô, chiếc đồng hồ tuột ra khỏi túi đang nhấp nháy.

Mạnh Dĩ Lam thở hổn hển, một tay ôm lấy Bạch Tử, tay kia cầm lấy đồng hồ nhìn kỹ hơn, là tin nhắn của Lâm Khúc Vi.

"Dĩ Lam, tôi đã tìm được rất nhiều thông tin về vụ hoả hoạn. Mặc dù tôi vẫn không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra, nhưng em không nên để Bạch Tử ở lại bên mình, cô ấy có khả năng rất nguy hiểm."

Đôi mắt vốn mềm mại như nước, lập tức trở nên lạnh lùng sau khi nhìn thấy tin nhắn này.

Mạnh Dĩ Lam suy tư mấy giây, cũng không trả lời tin nhắn, cô ném chiếc đồng hồ sang một bên, chờ cho hơi thở của mình dần ổn định lại.

Sau đó, cô vô thức giơ tay lên, ôm chặt người dường như đang ngủ say vào lòng.



Tác giả có lời muốn nói:

Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!

Này này này này này này này!

Canh gà trích lời hôm nay:

Hee hee hee hee hee!


Bình luận

Truyện đang đọc