TRỘM MỘT NGÔI SAO

Cuối cùng hai người bọn họ chọn một tiệm cơm Tây giải quyết chuyện cơm nước.

Sau khi gọi món xong được vài phút, không có ai lên tiếng, cũng không ai cúi đầu xem điện thoại, chỉ im lặng.

Vẫn là Lục Dư mở miệng trước, “Quảng cáo hôm nay rất sáng tạo, là cậu thiết kế sao?”

Quý Tinh cười, “Đúng vậy, thế nhưng lúc trước tớ chỉ lo lúc chụp không đạt được hiệu quả như trong dự đoán, vậy mà cậu lại hoàn toàn chụp ra được ý của tớ.”

Lục Dư uống một hớp nước, “Cảm ơn.”

Sau đó lại im lặng.

Trong lòng Quý Tinh lành lạnh. Giữa hai người bọn họ, đã lạ lẫm đến mức nói chuyện giống như tâng bốc đối phương vậy sao, quả thực rất giống… trò hề.

“Mấy năm nay,” Quý Tinh cân nhắc mở miệng, “Cậu sống thế nào?”

Giọng Lục Dư rất nhẹ, “Rất tốt, sau khi tốt nghiệp tớ nhận ra sau này học nhiếp ảnh cũng hay, nên lên đại học tớ học nhiếp ảnh, ra trường rồi nhờ đàn anh giới thiêu —— là Lý Bình Tùng ấy, nên lập tức làm việc, rất thuận lợi. Cậu thì sao?”

“Tớ…” Quý Tinh nhất thời nghẹn lời, dừng lại một chút mới nói tiếp, “Tớ học thiết kế quảng cáo, chuyên ngành sau này cũng là cái đó, giống với kỳ vọng lúc trước của tớ, tớ rất thích công việc hiện tại.” Thật ra điều cậu muốn nói không phải chuyện này.

Lục Dư vẫn giữ nụ cười lễ phép, “Xem ra hai người chúng ta đều rất may mắn.”

“Ừ.” Quý Tinh rũ mắt, cảm thấy khó trả lời.

Xa nhau chín năm, bọn họ mang theo châm chọc ăn ý né tránh vài vấn đề, tựa như kiêng kỵ, ai cũng giữ kín như bưng, không nhắc tới, cũng không dám nhắc tới.

Quý Tinh muốn hỏi, cậu có thể cho tớ thêm một cơ hội ở bên nhau được không?

Lục Dư muốn hỏi, có phải cậu đã tha thứ cho tớ rồi không?

Quý Tinh muốn biết, chín năm nay Lục Dư sống vui chứ?

Lục Dư muốn biết, chín năm nay Quý Tinh có từng nhớ tới mình chăng?

Nhưng bọn họ ai cũng không hỏi, vậy nên chẳng có ai biết. Không biết nên dùng giọng điệu gì dò xét lẫn nhau, dùng thái độ gì để ở chung, cẩn thận lo trước lo sau, rồi lại bởi vì cử chỉ khách sáo tùy tiện của đối phương mà bị đánh cho tơi bời, không ngừng ngụy trang bản thân thật kỹ, nín thở đợi nước cờ tiếp theo.

Kỳ thực đấu nhau cả buổi, suy nghĩ sâu trong nội tâm đều giống nhau. Không có quá nhiều lời thừa thải, chỉ muốn nói một câu: Nhiều năm qua, tớ rất nhớ cậu.

Nhưng hai bên đều im bặt, lời đó không thể thốt ra.

Đợi đến lúc lên đồ ăn, nhờ ăn uống mà giảm bớt một chút lúng túng, bầu không khí mới không căng thẳng như vậy nữa.

Quý Tinh hỏi, “Sau này cậu sẽ làm việc dài lâu ở đây, không đi nữa đúng không?”

Lục Dư nói, “Nếu không có gì ngoài ý muốn thì hẳn là thế, môi trường làm việc ở đây cũng rất tốt.”

Quý Tinh gật đầu, “Tớ làm việc ở đây ba năm rồi, tuy rằng không quá rành ngành của cậu, nhưng nếu cậu gặp phiền phức tớ cũng có thể giúp.” Một câu ngắn ngủi này Quý Tinh đã phải suy nghĩ thật lâu phải nói thế nào, cậu sợ từ ngữ không rõ nghĩa, sợ diễn đạt thành ý khác. Nhưng sau khi nói xong cậu mới nhớ tới trong công ty, Lý Bình Tùng còn thân với Lục Dư hơn cậu, có lẽ vậy.

Dáng vẻ Lục Dư rất vui nói, “Vậy thì cảm ơn liều thuốc an thần của cậu.”

“Không cần…” Quý Tinh luôn muốn nói câu này, “Cậu không cần phải cảm ơn tớ.”

Lục Dư đang muốn mở miệng nói gì đó, điện thoại anh đặt trên bàn đột nhiên vang lên, anh nói một câu thật có lỗi chuẩn bị nhận, Quý Tinh cũng không ngại đợi anh nghe.

Lúc Lục Dư nghe điện thoại, Quý Tinh âm thầm thở ra một hơi.

Bên kia điện thoại là một giọng nam sang sảng, nghe có vẻ rất thân thiết với Lục Dư, hai người không trò chuyện quá lâu, nhưng chỉ mấy lời cũng biết hai người ở chung rất tự nhiên thoải mái, cuối cùng khi cúp điện thoại Lục Dư còn cười, thậm chí tâm trạng cũng trở nên tốt hơn.

Quý Tinh cảm thấy dường như bản thân không ngồi nổi nữa.

Ăn xong bữa tối này, hai người tách ra chuẩn bị lái xe về nhà, phương hướng vừa khéo ngược nhau, vì vậy ngay cả lý do thuận đường cũng không có. Quý Tinh nhìn Lục Dư sau khi nói tạm biệt với cậu lập tức xoay người, khi anh sắp mở cửa xe Quý Tinh mới gọi lại.

“Lục Dư!”

Lục Dư quay đầu lại nghi hoặc nhìn cậu.

Quý Tinh cảm thấy giờ phút này nói chuyện trở nên cực kỳ khó khăn, cậu đi về phía trước vài bước, “Chúng ta… vẫn là bạn, đúng không?”

Trong khoảnh khắc đó dường như Lục Dư bị vấn đề này làm khó, nhưng anh trả lời rất nhanh, nhìn vào mắt của Quý Tinh nói, “Chúng ta mãi mãi là bạn.” (friendzone 4ever =))

Suy nghĩ của anh từ trước tới nay đều không quan trọng, trước kia không, hiện tại cũng không, tất cả đều tùy thuộc vào Quý Tinh. Xa cách chín năm, nếu Quý Tinh vẫn muốn làm bạn với anh, anh còn có phần cầu mà không được.

Từ khi về nhà tắm rửa xong chuẩn bị nghỉ ngơi đến giờ, Đồng Hoán phát hiện Quý Tinh vẫn giữ dáng vẻ hốt hoảng, không nói gì, chỉ ngồi yên đấy, ngay cả công việc cậu yêu thích nhất cũng không làm.

Ngay lúc Đồng Hoán muốn hỏi thử cuối cùng Quý Tinh có chuyện gì, Quý Tinh đang cúi đầu ngồi trên ghế sô pha đã mở miệng trước, “Đồng Đồng, hôm nay tớ… đã gặp được người mà tớ vẫn đợi.”

Đồng Hoán thực sự chấn động, hắn lập tức đi tới ngồi cạnh Quý Tinh, “Thật ư? Cậu và anh ta gặp lại rồi hả? Sau đó thì sao?”

Thanh âm của Quý Tinh uể oải, “Sau đó chúng tớ cùng ăn tối, ăn xong, tớ đã về nhà rồi.”

“Có thế thôi à? Hai người có nói gì không?” Đồng Hoán không rõ vì sao cuộc hội ngộ chấn động như vậy lại bị Quý Tinh nói vài câu qua loa, hơn nữa hôm nay cậu ngồi thừ ra, lại còn có dáng vẻ hồn bay phách lạc.

“Cậu ấy khen thiết kế của tớ rất hay, tớ khen kỹ thuật chụp ảnh của cậu ấy tốt; cậu ấy nói công việc của mình rất ổn, tớ nói tớ làm việc cũng rất thuận lợi; tớ hỏi có phải cậu ấy sẽ định cư lâu dài ở thành phố C không, câu ấy nói phải. Có vậy thôi.” Quý Tinh cười gượng, “Trước kia bọn tớ, nói nhiều đến mức không ngừng được, nhưng hôm nay, phải nói là rất nhạt nhẽo. Một hỏi một đáp, giống như phỏng vấn vậy.”

Đồng Hoán hiểu mọi chuyện, nhưng hắn không biết vào tình huống này nên nói gì mới có tác dụng, hắn thử khuyên nhủ, “Tiểu Tinh, cậu và anh ta đã chín năm không gặp, gặp lại lúng túng là chuyện bình thường, cậu đừng suy nghĩ quá nhiều. Hiện tại liên lạc được thì dễ rồi, thường xuyên tâm sự, quan hệ tốt lên lại rồi theo tuần tự tiến tới.”

Quý Tinh ngây ngẩn cả người, “Tớ không có phương thức liên lạc của câu ấy, cậu ấy cũng không cho tớ. Chín năm trước, cậu ấy cũng không có ý định cho tớ.”

Đồng Hoán cũng giật mình, sau đó lại hỏi Quý Tinh, “Coi như anh ta chưa cho cậu, cậu có thể hỏi được từ người khác không?”

Quý Tinh nhớ đến Lý Bình Tùng, “Có thể.”

Đồng Hoán giữ chặt vai Quý Tinh, trịnh trọng nói, “Vậy thì liên lạc với anh ta đi. Tiểu Tinh, hiện tại anh ta vẫn chưa từ chối cậu, cậu mới nửa đường đã bỏ cuộc rồi hả? Cho dù không thành công thì cũng chẳng khác gì hiện tại, vua cũng thua thằng liều đấy, cậu thì sợ cái gì chứ?”

Cuối cùng Quý Tinh cũng cười, “Tớ sợ mụ nội nó chứ!”

Ai sợ ai còn chưa biết đâu.

Bình luận

Truyện đang đọc