TRỘM MỘT NGÔI SAO

Sáng hôm sau đi làm Quý Tinh đã lấy được số điện thoại của Lục Dư từ chỗ Lý Bình Tùng, chẳng qua cậu cũng không làm gì cả.

Dương Nhất Hách từ trong văn phòng bước ra, bảo trợ lý mới tới đến bộ phận hình ảnh tìm nhân viên phụ trách cắt ghép hậu kỳ quảng cáo lúc trước, tất cả nhiếp ảnh gia đều ở bộ phận hình ảnh.

Quý Tinh đột nhiên đứng lên nói, “Tổng thanh tra, để tôi đi cho, tôi đang muốn đến tìm biên tập viên hôm qua để thảo luận đoạn quảng cáo thật kỹ.”

Dương Nhất Hách gật gật đầu, để cậu đi.

Quý Tinh đã đến bộ phận hình ảnh, trong lòng có chút hồi hộp, cậu đi vào liếc nhìn xung quanh, không phát hiện Lục Dư. Ngược lại là nhiếp ảnh gia trẻ tuổi ngày hôm qua nhìn thấy cậu, đi tới chào hỏi, “Anh Quý?

Quý Tinh cười nói, “Xin chào, tôi nhớ cậu là nhiếp ảnh gia ngày hôm qua.”

Nhiếp ảnh gia trẻ tuổi gãi gãi đầu cười, “Đúng vậy, em là Lâm Viễn Phàm, anh Quý gọi em là Tiểu Lâm được rồi. Anh Quý tới đây có chuyện gì sao?”

Quý Tinh nói chuyện biên tập với hắn, Lâm Viễn Phàm lại đến trao đổi với biên tập viên một lúc, nói chiều hôm nay hắn sẽ dành chút thời gian, bảo cậu đến lúc đó lại đến. Trước khi đi Quý Tinh hỏi Lâm Viễn Phàm, “Tiểu Lâm, Lục Dư ở bộ phận của mọi người đúng không? Sao tôi không gặp cậu ấy?”

Lâm Viễn Phàm nói, “Anh Lục hả? Hôm nay anh ấy có buổi chụp ngoại cảnh, sáng sớm đã ra ngoài rồi, đoán chừng đến chiều mới về. Anh tìm anh Lục có chuyện gì? Nếu không đợi anh ấy với tôi nhắn lại một tiếng?”

“Không cần.” Quý Tinh lắc đầu, “Cũng không có chuyện gì quan trọng, sau này tôi tự liên lạc với cậu ấy là được.”

“Vậy anh Quý đi thong thả.”

Quý Tinh rời khỏi bộ phận hình ảnh, lấy điện thoại ra nhìn số điện thoại của Lục Dư đã được cậu lưu lại, cũng không biết đang nghĩ gì.

Mặc dù Quý Tinh bảo Lâm Viễn Phàm không cần nói với Lục Dư, nhưng đến trưa sau khi Lục Dư về công ty Lâm Viễn Phàm vẫn vô ý buột miệng nói, “Anh Lục, hồi sáng nhà thiết kế Quý kia đến tìm anh.”

Lục Dư buông máy chụp ảnh xuống, anh hỏi, “Cậu ấy có nói có chuyện gì không?”

Lâm Viễn Phàm lắc đầu, “Không có, anh ấy nói sẽ tự liên lạc với anh.”

Lục Dư trầm mặc gật đầu, nói một câu cảm ơn.

Buổi tối Quý Tinh ở trong phòng ngủ một mình, cậu nằm trên giường, xóa xóa sửa sửa vài phút đồng hồ, cuối cùng cũng gửi qua dãy số của Lục Dư một tin nhắn.

Chào buổi tối, không quấy rầy cậu chứ, tớ là Quý Tinh đây. Hôm đó ăn cơm đã quên hỏi phương thức liên lạc của cậu, về sau tớ phải hỏi Lý Bình Tùng mới biết.

Có thể bên kia Lục Dư còn đang làm việc, mãi vẫn không hồi âm. Quý Tinh giơ điện thoại tâm trạng thấp thỏm chờ đợi, cậu không ngừng tắt mở màn hình, nhưng nôn nóng trong lòng lại không giảm bớt một xíu xiu nào, cậu đợi thêm vài phút, mắt gần như dán chặt vào màn hình, cuối cùng ngồi không yên đi tắm.

Sau khi tắm xong Quý Tinh không lập tức nhìn điện thoại, có lẽ là vì tránh né kết quả vẫn chưa có trả lời, cậu đi pha một ly cà phê trước, sau đó lại tìm khăn mặt lau tóc, làm thêm vài chuyện, cuối cùng mới cầm điện thoại lên, bên trên thông báo có tin nhắn mới, Quý Tinh không kịp đợi nhấn vào —— là tin nhắn của 10086. Cậu cầm di động cả buổi cũng không có phản ứng, sau đó xác định lại lần nữa thật sự không có cái nào chưa đọc, đang lúc cậu thở dài chuẩn bị ném điện thoại lên giường, nó bỗng rung một cái.

Có tin nhắn mới rồi.

Là Lục Dư.

Chào buổi tối, thật xin lỗi, lúc nãy làm việc không phát hiện có tin nhắn, không biết bây giờ cậu đã ngủ chưa. Nghe Tiểu Lâm nói buổi sáng cậu tới tìm tớ, trùng hợp tớ ra ngoài chụp ngoại cảnh, nếu cậu có chuyện gì tìm tớ có thể trực tiếp gọi điện thoại cho tớ.

Quý Tinh đọc từng câu từng chữ từ đầu tới đuôi của tin nhắn này ba lần, trong lòng cân nhắc rất lâu, sau đó trả lời Lục Dư.

Không sao, tớ không ngủ sớm như vậy, cũng không có chuyện quan trọng gì tìm cậu, chỉ muốn chào hỏi cậu mà thôi. Đây là số tớ thường dùng, cậu có thể lưu số này.

Lục Dư trả lời rất nhanh.

Được, tớ lưu rồi. Cậu hẳn là sẽ chơi điện thoại một chút rồi ngủ, tớ không quấy rầy cậu nữa, nghỉ ngơi sớm một chút.

Quý Tinh chỉ có thể trả lời một câu: Ừ, cậu cũng nghỉ ngơi sớm chút.

Cậu nghĩ, cậu rất hoan nghênh Lục Dư tới quấy rầy, quấy rầy bao lâu cũng được, chỉ cần bọn họ có thể nói với nhau thêm mấy câu, cho dù không ngủ trò chuyện cả tối cũng được, tất cả mọi thứ trong điện thoại đều không bằng mấy câu nói chuyện phiếm của Lục Dư, nhưng lời này cậu không thể nói ra.

Quý Tinh lại lật đi lật lại mấy tin nhắn Lục Dư gửi, như vừa đọc vừa nghiên cứu, muốn từ đó nhìn ra giọng điệu, dụng ý bên trong.

Quả thực như một người thần kinh không bình thường, nhưng cậu lại như không có cách ngừng lại.

Cậu tự an ủi mình, không sao, còn nhiều thời gian.

Mấy ngày sau, mỗi ngày Quý Tinh đều không cố định nhắn tin cho Lục Dư, từ sáng đến tối, không quá nhiều, nhưng luôn luôn có ba bốn tin, không nói đến chuyện công việc thì sẽ kéo tới việc nhà. Mỗi ngày sáng sớm Quý Tinh rời giường chuyện đầu tiên nghĩ là, hôm nay nên nhắn gì.

Tất cả tin nhắn đều được Lục Dư trả lời, hơn nữa còn rất nhanh, suýt chút nữa khiến Quý Tinh cho rằng Lục Dư cũng đang chờ bên kia điện thoại giống cậu. Vì vậy cứ như kẻ ngốc, hai người bọn họ từ nhắn tin nói chuyện phiếm thành gửi wechat nói chuyện phiếm, nội dung cũng phong phú hơn rất nhiều, thậm chí có một lần Lục Dư gửi cho quý tinh mấy cái icon, khiến giữa hai người bọn họ có vẻ rất thân thiết, rất tự nhiên. Cuối tuần thỉnh thoảng rảnh rỗi còn có thể hẹn ra ngoài dùng cơm, tuy rằng bầu không khí không thể nói là thân thiện, nhưng so với nặng nề lúng túng lần đầu gặp lại mà nói thì đỡ hơn nhiều rồi. Chỉ có điều khi chủ đề lơ đãng nhắc tới hồi cấp ba, hai người vẫn ngầm hiểu bỏ qua, ai cũng không tiếp tục nói sâu hơn nữa.

Quý Tinh sợ Lục Dư khó chịu, Lục Dư sợ Quý Tinh lúng túng.

Kỳ thật ai cũng rất muốn nói, ai cũng muốn vạch vết sẹo này ra để nó thoáng mát một chút, nhưng mấu chốt là sau khi vạch ra rồi thì sao, nếu như có người đã kết vảy còn người khác vẫn rỉ máu, phải làm sao đây?

Từ sau khi gặp lại, Lục Dư cảm thấy những hiểu biết về Quý Tinh của mình đã ít đi một nửa, anh không thể hoàn toàn khẳng định mục đích Quý Tinh cố ý muốn thân thiết hơn, có lẽ chỉ là muốn tìm lại người bạn này, có lẽ là trong lòng canh cánh về chuyện cũ muốn giải quyết khúc mắc, có lẽ là đã sớm buông bỏ, cho dù là cái nào, cũng đều không sao cả. Bởi vì anh không còn là người không thể khống chế tình cảm của mình như chín năm trước nữa, vào lúc bản thân từng bước tiến tới tương lai, anh phát hiện trong cái mình gọi là thích năm có trộn lẫn ích kỷ, anh tự cho là đúng rời khỏi nhưng thực chất là một loại trả thù trá hình, song hiện tại anh sẽ không trốn tránh nữa, anh đã có thể bình tĩnh sắm vai bạn tốt này.

Anh tự nói với mình, sao vĩnh viễn treo trên cao thắp sáng trời đêm sâu thẳm, ai cũng không thể tùy ý trộm từ đó một ngôi.

Bình luận

Truyện đang đọc