TRỘM MỘT NGÔI SAO

Sau khi ăn sáng xong Lục Dư bắt đầu lấy bọc lớn bọc nhỏ từ trong tủ lạnh ra, đều là một ít rau củ và thịt đông lạnh mới mua, vẫn chưa được xử lý.

Quý Tinh đi qua giúp hắn, “Mấy thứ này đều phải ăn à.”

Lục Dư gật đầu, còn ngáp một cái, dáng vẻ chưa tỉnh ngủ, “Đúng vậy, trưa nay ăn lẩu, ninh sườn với ngô làm canh. Mấy thứ này mới mua hôm qua, không biết cậu muốn ăn gì nên cái gì tớ cũng mua một chút, ban đầu định đợi cậu tới thì đã có ăn sẵn rồi, ai ngờ cậu gấp gáp như vậy, mới sáng sớm đã đến. Nếu đã tới thì cùng nhau làm thôi.”

“Được.” Dáng vẻ Quý Tinh tràn đầy phấn khởi lại gần, “Phân việc cho tớ đi.”

Nói là phân việc nhưng thật ra Quý Tinh cũng không quen làm việc trong bếp, cậu chỉ có thể đi theo bên cạnh làm những việc đơn giản như rửa rau, nhặt rau, việc chính vẫn rơi vào tay Lục Dư, chẳng qua hắn cũng không định thật sự để cậu làm nhiều vậy, có ý muốn để cậu ngồi sô pha xem ti vi.

Cái nồi lẩu cho bữa trưa này có thể nói là cực kỳ phong phú, thịt thịt rau rau mấy đĩa lớn, còn có mấy món ăn nóng.

Ông Lục ăn không nhiều lắm, tốc độ cũng chậm, chủ yếu là hai thằng nhóc Quý Tinh và Lục Dư đang trong thời kỳ trưởng thành ăn vô cùng hăng hái, đặc biệt là Quý Tinh, hai chiếc đũa chưa từng ngừng dù chỉ một chút, trong bát gần như không bao giờ trống. Theo đạo lý mà nói thì bữa sáng ăn nhiều như vậy, đến trưa sẽ phải ăn ít một chút, nhưng Quý Tinh phát hiện hứng thú ăn uống của cậu lại không bị ảnh hưởng chút nào.

Đặc biệt là trong lúc ngày đông khí trời rét căm căm này, không cần mở lò sưởi gì cả, chỉ cần một nồi lẩu, một đũa thức ăn nóng, một bát canh ấm thơm nồng, đảm bảo cả người từ đầu đến chân đều thoải mái, dễ chịu, thỏa mãn.

Chỉ một chữ, sướng.

Tuy nói là Quý Tinh đến tìm Lục Dư chơi, nhưng lại không muốn ra ngoài, vì vậy hai người bọn họ thảo luận một chút liền quyết định ở trong nhà cho hết thời gian, hai người đều móc điện thoại di động ra — Quý Tinh dạy Lục Dư chơi game.

Thật ra cũng không tính là dạy, con trai tuổi này dường như có một loại thiên tính với tất cả trò chơi, chỉ cần người khác chỉ dẫn một chút, bản thân lại suy xét một chút thì sẽ thuận tay. Lục Dư cũng thuộc kiểu người này. Ban đầu là Quý Tinh kéo Lục Dư, nhưng chơi một lúc thì tình hình đã thay đổi, có xu thế chẳng phân biệt được cao thấp.

Cứ như vậy, chơi một chút đã biến thành chơi hơn ba giờ, nhưng không ai nhận ra, cho đến khi Quý Tinh mót đến không thể không ngừng lại, cậu đặt điện thoại xuống vội vã đi về phía nhà vệ sinh, “Tớ quay lại ngay!”

Lục Dư buồn cười nhìn dáng vẻ của cậu, thật sự có cảm giác như vị thành niên nghiện internet.

Lúc hắn đang cảm thán thì điện thoại của Quý Tinh trên bàn đột nhiên xuất hiện vài tin nhắn, Lục Dư ngồi gần đó, thoáng liếc mắt đã nhìn thấy.

Uông Diệc Dao: Có ở đây không? Tớ vừa xem xong bộ phim cậu đề cử cho tớ lần trước, hay thật đó, vô cùng cảm động luôn.

Uông Diệc Dao: Còn có bộ nào hay lại giới thiệu cho tớ nhé?

Uông Diệc Dao: Không quấy rầy cậu nữa, cũng không biết đầu năm cậu đang làm gì.

Tuy ba tin nhắn nhảy có chút nhanh, nhưng kỳ lạ là mỗi chữ Lục Dư đều nhìn thấy rõ.

Uông Diệc Dao, ủy viên văn nghệ của khối bọn họ, một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, tính tình ôn hòa mặt trái xoan.

Lục Dư thấy mấy tin nhắn này thì tâm trạng hơi không thoải mái, nhưng hắn có lập trường gì để khó chịu chứ. Mười sáu mười bảy tuổi, một cô gái theo đuổi một cậu con trai, còn lặng lẽ thể hiện sự mến mộ với cậu, chuyện này mà kể với người khác thì nhất định sẽ bàn tán hăng say, bọn họ sẽ thảo luận cô gái này có xinh đẹp hay không, cậu con trai này có đẹp trai hay không, cả việc hai người ở bên nhau thì có xứng đôi hay không.

Đây là chuyện bình thường, rất bình thường.

Nhưng quan trọng là Lục Dư không phải một trong số những người này, bản thân hắn không giống người khác, nhưng hắn cũng phải làm ra những chuyện giống với mọi người.

Lúc này hắn mới nhận ra, cái thứ ý thức lãnh thổ này khi treo bên miệng thì không mảy may có chút cảm giác nào, chỉ có khi thật sự có người xâm phạm mới có thể cảm nhận được nguy cơ như ngồi trên bàn chông.

Nhưng hắn lại không có tư cách nói một câu: Cậu ấy là của tôi.

Hắn thu mắt lại.

Mấy phút đồng hồ trôi qua, Quý Tinh cũng đã trở về, cậu không chú ý tới chuyện nhận được tin nhắn.

Lục Dư dò xét mà đùa giỡn hỏi một câu, “Lúc nãy có người gửi tin nhắn, tớ không cẩn thận đọc rồi.”

“Hửm?” Quý Tinh có chút mờ mịt nên nhìn vào màn hình điện thoại, vừa nhìn xong vẻ mặt cậu lập tức có chút thay đổi, dáng vẻ trở nên lúng túng, “… tớ thấy rồi.”

Lục Dư mang theo ý cười hỏi cậu, “Sao thế? Hình như là Uông Diệc Dao tìm cậu đó!?”

Quý Tinh nghe xong càng thêm xấu hổ, cậu gật đầu, cười gượng vài tiếng, “Ha ha, là cậu ấy. Cũng không có chuyện gì, chỉ tùy tiện nói vài câu thôi.”

Trong lòng Quý Tinh ngoại trừ lúng túng còn có xấu hổ, trước kia Uông Diệc Dao cũng đã tìm cậu mấy lần, trò chuyện tới lui mà Quý Tinh không biết ý của cô cũng khó, vì vậy cậu cũng chỉ trả lời tượng trưng. Nhưng chuyện này không tiện nói ra, kêu cậu nói với Lục Dư thế nào đây?

Nói Uông Diệc Dao hay tìm cậu? Nói Uông Diệc Dao muốn… theo đuổi cậu?

Nói thế nào cũng đều có gì đó không đúng.

Quý Tinh nghĩ con gái da mặt mỏng, chuyện này đoán chừng chỉ cần thờ ơ lạnh nhạt sẽ không có kết quả thôi, cũng không cần nói thẳng ra.

Nhưng trong mắt Lục Dư, phản ứng lúc này của Quý Tinh lại giống như đang giấu giếm hơn, hoặc có lẽ là ngại thừa nhận nên theo bản năng mà phủ nhận, cũng có thể là một loại cam chịu.

Thật ra thái độ của Uông Diệc Dao không quan trọng, thái độ của Quý Tinh mới là chuyện trọng yếu nhất.

Lục Dư không truy hỏi nữa, hắn cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh, chỉ coi như một khúc nhạc đệm vô ý xảy ra, tiếp tục tập trung tinh thần chơi game với Quý Tinh.

Bình luận

Truyện đang đọc