TRỘM MỘT NGÔI SAO

Sau khi Lục Dư cúp điện thoại cũng không có tâm trạng trở về phòng nữa, hắn trực tiếp đến tiệm net.

Người gọi điện thoại tới là Lục Đinh Văn, cha ruột của Lục Dư.

Lục Đinh Văn gọi tới để báo cho Lục Dư biết, tháng này ông đi công tác ở thành phố bên cạnh, tuần cuối của tháng sẽ cố ý đến đây một chuyến, cúng giỗ mẹ Lục Dư.

Lục Dư cảm thấy không cần thiết, vậy nên hắn cũng nói Lục Đinh Văn không cần trở về. Tám năm qua Lục Đinh Văn chưa từng hỏi mẹ Lục Dư an táng ở đâu, vậy thì hôm nay sau tám năm, vào thời điểm bất ngờ, một cuộc gọi không giải thích được, mọi thứ đều lộ vẻ mơ hồ nhưng Lục Dư biết, cho dù hắn nói không cần về thì Lục Đinh Văn cũng sẽ không để ý tới, cú điện thoại này có lẽ cũng không có ý hỏi ý Lục Dư.

Lục Đinh Văn không chỉ có một đứa con trai là hắn, không quan tâm đến hắn cũng rất bình thường.

Lục Dư bỏ điện thoại vào trong túi quần, ngón tay vuốt ve màn hình, vẻ mặt trầm trầm đi trên đường.

Đại hội thể dục thể thao vừa kết thúc lại tiến vào quá trình học tập căng thẳng.

Chủ nhật khi đang làm thêm ở tiệm net, Lục Dư đột nhiên nhận được điện thoại của bệnh viện, nói ông hắn ngã bị thương, bảo hắn nhanh chóng đến bệnh viện. Lục Dư căn bản không kịp đi nhờ người khác, gọi xe chạy đến bệnh viện, sau khi đến đã thấy một cô y tá đứng bên giường ông nội hắn, mà ông Lục thì nằm trên giường, vẻ mặt dường như không khó chịu, còn cười với hắn.

Y tá quay đầu nhìn thấy Lục Dư, “Là người thân của bệnh nhân đúng không?”

Lục Dư gật đầu đi tới.

Y tá nói chân ông Lục bị trật khớp, không phải bệnh gì nghiêm trọng, nhưng người già không giống thanh niên, càng phải chú ý nhiều hơn, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì nửa tháng sau có thể xuất viện. Y tá nói tình huống cụ thể với Lục Dư, hắn liền hỏi cô đi đâu đóng viện phí, kết quả y tá nói một cậu con trai đưa ông Lục tới bệnh viện đã ứng trước một phần viện phí rồi. Song khi y tá vừa nói xong những chuyện này thì cửa phòng khép hờ đã bị đẩy ra, một người từ bên ngoài tiến vào.

Quý Tinh cầm hóa đơn viện phí đứng ở cửa, cùng Lục Dư nhìn nhau vài giây.

Y tá nói, “Là cậu nhóc này ứng trước.” Nói xong liền ra ngoài.

Lục Dư thật không ngờ sẽ gặp Quý Tinh ở đây, Quý Tinh cũng thế. Nhưng vì trong phòng bệnh còn vài bệnh nhân đang nghỉ ngơi, hai người không tiện đứng đây nói chuyện, Lục Dư đưa mắt ra hiệu với Quý Tinh, cả hai cùng ra ngoài.

Lục Dư nói với Quý Tinh, “Chuyện hôm nay cảm ơn cậu.”

Quý Tinh xua tay, “Có gì đâu, tớ cũng không làm gì. Đó là… ông cậu hả?”

Lục Dư gật đầu, “Có thể nói với tớ hôm nay xảy ra chuyện gì không?”

Quý Tinh nói, “Cuối tuần tớ đi học bù, lúc đạp xe trên đường thì nhìn thấy một ông cụ bị ngã, có rất nhiều người vây quanh nên tớ gọi 120 giúp.”

Lục Dư tỏ vẻ đã hiểu, sau đó nhận lấy hóa đơn trong tay Quý Tinh nói chuyện thuốc men với cậu, Quý Tinh lại nói một câu, “Lục Dư, cậu đừng quá lo lắng, tớ đã hỏi y tá rồi, cô ấy nói ông Lục không có gì nghiêm trọng, để người nhà chăm sóc là được.”

“Tớ biết rồi,” ánh mắt Lục Dư nhìn Quý Tinh lộ ra một chút ý cười, “Sau khi ông tớ xuất viện có lẽ sẽ bảo tớ tặng cờ thi đua cho cậu đấy.”

Quý Tinh gãi đầu cười, “Oa, lá cờ thi đua đầu tiên trong đời, ngẫm lại cũng rất kích động. Chẳng qua sau khi nói chuyện với cậu xong thì có thể ngay cả tiết thứ hai cũng không đến kịp rồi, thứ hai gặp nói tiếp nha, tớ đi trước đây.”

Lục Dư trả hết tất cả viện phí, trở lại phòng bệnh đã nhìn thấy ông Lục đang nói chuyện rất vui vẻ với một ông cụ giường bên cạnh, hắn đi tới ngồi trên băng ghế nhựa, “Ông Lục à, sao ông lại khiến bản thân thành thế này vậy?”

Giọng điệu ông Lục rất bất đắc dĩ, “Sáng sớm đi chợ mua thức ăn, nhiều người quá mà, bị người ta chen lấn đẩy một cái, hơi bất cẩn liền ngã xuống.”

Lục Dư nhìn chằm chằm ông Lục lại nói, “Anh đẹp trai đưa ông đến bệnh viện lúc nãy nói cho cháu biết, chuyện không phải như vậy.”

“Ông cháu lớn tuổi như vậy cũng không cần mặt mũi sao?” Ông Lục liếc mắt trừng Lục Dư, sau đó mới nói tiếp, “Buổi sáng sau khi ra ngoài nhận được điện thoại của cha cháu, nói cái gì mà tháng sau muốn đến gặp cháu, ông trực tiếp quăng điện thoại đi. Trên đường về ông cứ suy nghĩ về chuyện này, hơi không chú ý dưới chân, liền bị ngã một cái.”

Lục Dư chưa nói cho ông hắn biết chuyện Lục Đinh Văn cũng gọi điện cho hắn, chỉ nói là, “Ông đừng để ý đến ông ta, cháu cũng sẽ mặc kệ ổng, ông chỉ cần chăm sóc chân thật tốt là được.”

Ông Lục gật đầu, còn nói, “Không phải là cháu đang làm việc sao? Về nhanh đi, ông ở đây không có chuyện gì lớn.”

Lục Dư đứng lên, “Bên kia đã xin nghỉ rồi, bây giờ cháu về nhà lấy mấy bộ đồ cho ông, trưa nay đưa cơm với đồ đạc tới, có muốn cháu đem thứ gì trong nhà đến không?”

Ông Lục suy nghĩ một chút, “Cháu lấy hai cuốn sách đầu giường ông tới đi.”

Lục Dư đáp lời sau đó ra khỏi phòng bệnh.

Thứ hai Quý Tinh lại không tìm được cơ hội nói chuyện trời đất với Lục Dư, bởi vì cả ngày thứ hai Lục Dư đều vội vội vàng vàng, tuy sáng vẫn bị trễ mấy phút như trước, nhưng hắn lại có chút hổn hển, buổi trưa cũng không đợi chuông tan học liền biến mất không thấy bóng dáng, buổi chiều sau khi tới trường liền nằm gục xuống bàn không động đậy, lúc Quý Tinh phát bài tập đi qua bên cạnh hắn còn loáng thoáng ngửi thấy mùi thuốc sát trùng.

Cái thứ mà trong bệnh viện nào cũng có.

Quý Tinh nghĩ có lẽ mỗi ngày Lục Dư đều phải đến bệnh viện chăm sóc ông hắn, nhưng lại thấy kỳ lạ, lẽ nào nhà Lục Dư không có người nào khác đi thay sao?

Vốn Quý Tinh cảm thấy vấn đề này cậu không tiện hỏi, nhưng liên tiếp ba ngày đều là loại tình huống này, cậu vẫn quyết định đi tìm Lục Dư hỏi một câu, cậu sẽ không hỏi chuyện khác, chỉ muốn dùng hết khả năng giúp đỡ Lục Dư, bởi vì bọn họ là bạn.

Bình luận

Truyện đang đọc