TRỘM MỘT NGÔI SAO

Sáng sớm thứ hai người đầu tiên Quý Tinh tìm trong lớp là Lục Dư.

Quý Tinh đi tới dãy cuối cùng, khuôn mặt cười tủm tỉm chống lên bàn trước mặt Lục Dư, nói chuyện với hắn, “Trưa cùng đi ăn đi, ăn xong rồi lúc nghỉ trưa tớ đưa camera cho cậu, sửa xong rồi ~”

Lục Dư gật đầu, “Được thôi.”

Quý Tinh vừa về chỗ, Mã Hạo Khôn đã lập tức tới gần cảm thấy cực kỳ hứng thú hỏi, “Cậu quen với học sinh mới chuyển tới trường chúng ta hồi nào vậy?”

Tay trái Lục Dư thong thả chuyển bút, “Lúc đi vệ sinh, tớ không mang giấy đi mượn nên quen biết.”

Mã Hạo Khôn dễ gì tin như vậy, “Đệch, không muốn nói thì thôi.”

Lục Dư cũng lười để ý tới hắn, lại nằm úp sấp trên bàn.

Vừa tới mười hai giờ chuông tan học vang lên. Bạn học khác thu dọn đồ đạc, Lục Dư chuẩn bị từ cửa sau đi thẳng ra ngoài, có mấy thằng nhóc gọi hắn một tiếng, hỏi trưa nay hắn có muốn đi ăn chung không, Lục Dư cười cười nói hôm nay có hẹn rồi, nói xong liền ra ngoài tựa lên lan can đợi.

Quý Tinh vừa ra khỏi lớp đã nhìn thấy Lục Dư, nhiệt tình đi tới bên cạnh, vỗ vai hắn nói, “Đi, đi ăn cơm thôi! Tớ đói đến ngay cả khay cũng nuốt được luôn rồi!”

Lục Dư theo Quý Tinh đến căn tin, “Sáng nay cậu ăn chưa no hả?”

Quý Tinh nói, “Ăn no rồi, nhưng thanh niên tiêu hao nhiều năng lượng nên không chịu nổi đó, vừa vào giảng tiết hai là tớ bắt đầu đói bụng rồi, nhưng đợi tớ đi đưa bài tập về thì không kịp tới căn tin nữa, không còn cách nào khác là nhịn đến trưa mà thôi.”

Lục Dư nở nụ cười, “Vậy sau này cậu không đói nữa rồi.”

“Cái gì?” Quý Tinh không nghe rõ, xung quanh có chút ầm ĩ.

“Không có gì, tớ nói tớ muốn ăn thịt.”

“Ăn ăn ăn, đi đi đi.”

Hai người mỗi tên lấy hai món mặn một món chay, tìm một góc ngồi xuống.

Quý Tinh nhìn khay của Lục Dư cười nói, “Ồ, cậu cũng thích ăn rau thơm hả! Tớ có một người bạn không hiểu sao cảm thấy rất ghét ăn rau thơm đến nhân thần cộng phẫn.”

Lục Dư cũng cười, “Thói xấu gì thế, vậy nếu tớ ăn thì có phải sẽ hủy diệt thế giới hay không.”

Quý Tinh cười ha ha, “Cậu ăn thử xem.”

Hai người lại tiếp tục tám chuyện lung tung, không kiêng kỵ gì, ngược lại càng nói càng hăng. Lục Dư cảm thấy tên Quý Tinh này thật là một người thú vị, Quý Tinh cũng cảm thấy người bạn Lục Dư này thật sự rất tốt.

Hợp rơ với nhau.

Cơm nước xong hai người lên sân thượng của trường học, tháng này thời tiết vẫn chưa quá mát mẻ, thậm chí còn hơi nóng, người đến cũng rất ít.

Quý Tinh trả camera cho Lục Dư, nói, “Chú của tớ biết sửa cái này, tớ nhờ chú ấy sửa giúp cậu một chút, lúc trước cái màn hình cũng bị trầy nên đổi một cái mới cho cậu, nhất định cực kỳ rõ ràng.”

Lục Dư cầm lấy nhìn thử quả nhiên rõ hơn trước đây không ít, hắn dùng ánh mắt vừa khen ngợi vừa mừng rỡ nhìn Quý Tinh cười, “Tốt lắm, cái camera này sửa tốt như vậy. Cảm ơn nhiều nhé.”

Quý Tinh thấy hắn vui vẻ cũng rất cao hứng, “Cám ơn gì chứ, đại ân thì không thể nào dùng lời để cảm ơn hết được biết chưa.”

Lục Dư chế giễu cậu, “Bữa kiểm tra phòng ngủ cậu còn đuổi theo bắt tớ cảm ơn.”

Quý Tinh nhớ tới cũng cảm thấy vui vẻ, “Không phải lúc đó đùa cậu thôi sao. Được rồi, nói nữa thì cậu đừng giận nha…”

Lục Dư nhìn cậu, “Sao thế?”

Quý Tinh gãi gãi đầu, “Lúc sửa camera cho cậu tớ cũng tiện tay xem ảnh chụp bên trong.”

Lục Dư không để ý, “Xem thì xem thôi, cũng không có gì không xem được.” Thật đúng là một vài tấm ảnh rất bình thường, có người đi lục coi mấy tấm hình này còn khiến người ta cảm thấy hiếu kỳ hơn.

Thấy Lục Dư không ngại, Quý Tinh cũng yên lòng cười nhạo hắn, “Không phải tớ nói cậu, nhưng kỹ thuật chụp ảnh của cậu là sao thế ha ha ha, người ta vốn đẹp bị cậu chụp cũng thành xấu như quỷ, góc độ này phối màu này ánh sáng này bố cục này, cái gì cũng tệ, tớ dùng chân chụp cũng tốt hơn so với cậu nhiều.”

Lục Dư biết Quý Tinh nhắc tới là tấm ảnh hắn chụp một người tan làm nghe điện thoại dưới đèn đường vào buổi tối, tối mờ lại thêm phụ trợ của đèn đường chớp tắt, nhìn qua quả thật có chút khủng bố mập mờ, sau khi chụp xong Lục Dư cũng cảm thấy hình như không giống với hiệu ứng trong suy nghĩ của mình.

Lục Dư nhìn Quý Tinh, dáng vẻ cười như không cười, “Xem ra thầy Quý rất hiểu chuyện này nhỉ, thể hiện tay nghề chút đi?”

“Nhìn kỹ nè.” Quý Tinh đưa camera về phía Lục Dư, “Cậu tạo dáng xem.”

Lục Dư dựa vào lan can, “Tạo quái gì, tớ cứ dựa thế đó.”

“Cũng được cũng được, cậu giữ nguyên thế đừng nhúc nhích là được rồi.” Quý Tinh nói rồi ra khuông ra dạng cầm camera đưa về phía Lục Dư bắt đầu tìm góc độ, tìm cả buổi, nghiêng trái rồi chuyển phải, cuối cùng ở một vị trí nửa khom lưng chụp tách tách mấy lần.

“Xong rồi, mau đến xem!” Quý Tinh chọn chọn lựa lựa tìm một tấm tự nhận là chụp đẹp nhất, gọi Lục Dư đến xem, “Có phải nhìn cậu có vẻ cực kỳ đẹp trai hay không.”

Lục Dư vừa đi vừa nói, “Tớ đẹp trai còn dùng có vẻ hả? Có chỗ nào trên mặt tớ không đẹp đâu?”

Quý Tinh giả bộ ghét bỏ hắn, “Cậu được rồi nha, cay lỗ tai.”

Lục Dư đi tới bên cạnh Quý Tinh xem hình.

Một thiếu niên đẹp trong ảnh nửa dựa vào lan can, tay dài chân dài, ánh mắt sáng rực lại mờ nhạt.

Lục Dư không thể không thừa nhận, quả thật còn đẹp hơn bản thân hắn, hơn nữa kỹ thuật chụp hình của Quý Tinh quả thật không tệ.

Quý Tinh cười hì hì tranh công, “Thế nào?”

Lục Dư gật đầu khẳng định, “Chụp không tệ, tốt hơn tớ nhiều.”

“Tớ dạy cậu nhé, tớ chỉ biết một ít tiểu xảo thôi, không khó.” Quý Tinh mong đợi nhìn Lục Dư, “Cố gắng chụp cho ông cậu một bức ảnh thế kỷ.”

Lục Dư bật cười, “Chắc chắn là thảm họa.”

Quý Tinh đập lên vai Lục Dư một cái, “Cậu nói có học hay không đã.”

Khóe miệng Lục Dư nhếch lên cười một cái, nhìn chằm chằm khuôn mặt tràn đầy phấn khởi của Quý Tinh, “Học a, phải học, được thầy dạy, cơ hội khó có được mà.”

Vì vậy hai người trao đổi số điện thoại và nick QQ với nhau, từ hôm đó về sau mỗi trưa hẹn nhau lên sân thượng.

Bình luận

Truyện đang đọc