TRỘM TÂM

Ngày hôm sau, kết quả kiểm tra tháng được công bố.

Hách Bội Bội lên lớp, cô mở file excel bảng xếp hạng top 100 trong đợt thi tháng của toàn khối cho cả lớp xem. Mọi người đều tập trung nhìn, nhưng đa phần đều không có tên trong danh sách.

Tổng thành tích của Cam Niệm được có 390 điểm, cô xếp hạng 300+ trong toàn khối và xếp hạng gần chót ở trong lớp. Cô biết thành tích của bản thân rất kém cỏi, nhưng nhìn thấy thành tích ưu tú của mọi người trên file excel, cô cũng không tránh khỏi buồn lòng.

Không so sánh thì sẽ không bị tổn thương, chủ nhiệm lớp khen ngợi thành tích của những học sinh ưu tú đầu tiền: “Kỳ thi tháng lần này, bài kiểm tra tổng thể của mọi người đều khá tốt. Trong đó Hoài Thâm vẫn đứng đầu với 660 điểm, Hách An đứng thứ ba, ngoài hai bạn này ra thì lớp chúng ta còn có bảy bạn lọt vào top 30 toàn khối. Tất cả mọi người vỗ tay chúc mừng các bạn nào.”

Sau đó Hách Bội Bội tiếp tục nói: “Nhưng mà những bạn có thành tích thấp hơn thành tích bình quân của lớp phải đề cao cảnh giác và không ngừng nỗ lực, kể cả mấy bạn có thành tích cao cũng không được kiêu ngạo hay lơ là, dù sao đây mới chỉ là kỳ thi tháng mà thôi.”

Cam Niệm cúi đầu nhìn tổng điểm của chính mình, cô chợt cảm thấy bản thân thật thất bại. Thật sự cô đã ôn tập rất kỹ trong bảy ngày nghỉ quốc khánh, cô cũng tự cho rằng bản thân mình làm kiểm tra không tồi… Nhưng đến khi nhận được kết quả kiểm tra, cô mới hiểu được thế nào là hiện thực tàn khốc, trong đó có môn vật lý cô bị điểm dưới trung bình, ngoài ra còn hai môn suýt soát điểm trung bình.

Buổi trưa cùng mọi người đi ra ngoài ăn cơm, biết Ngải Minh và Huệ Hân Nhi có tổng điểm hơn 500, nhìn các bạn ưu tú như vậy, trong lòng Cam Niệm rất ngưỡng mộ nhưng cũng giận chính bản thân mình đã không đủ nỗ lực.

Thời điểm tan học, giáo viên chủ nhiệm ở trên bục giảng gọi Cam Niệm:

“Cam Niệm, em đi với cô ra ngoài một chút, còn các bạn khác tan học đi.”

Cam Niệm giật mình, trong lòng không tránh khỏi hốt hoảng.

Đến khi Cam Niệm đi rồi, Lâm Thịnh mới chạy tới hỏi Huệ Hân Nhi: “Cam Niệm làm sao vậy? Kết quả kiểm tra của cô ấy không tốt sao?”

Vẻ mặt Huệ Hân Nhi bối rối, cô quay sang trả lời: “Hình như kết quả của cậu ấy không được tốt lắm, bảng thành tích cũng không cho bọn tớ xem, cậu ấy chỉ nói mình xếp gần chót trong lớp.”

Hứa Hoài Thâm hơi ngước mắt lên nhìn, cây bút trong tay cũng dừng lại, còn Lâm Thịnh giống như bị khiếp sợ:

“A….”

“Các cậu biết vậy thôi chứ đừng hỏi gì Cam Niệm, lúc này tâm trạng của cậu ấy đang xuống rất thấp.”

Lâm Thịnh và Hứa Hoài Thâm liếc mắt nhìn nhau, sau đó thu hồi lại cảm xúc và tiếp tục làm bài tập. 

Cam Niệm ra khỏi lớp cùng giáo viên chủ nhiệm.

Hách Bội Bội quay sang cười nói với cô: “Việc học gần đây thế nào? Em có theo kịp không?”

Cam Niệm rũ mắt lắc đầu: “Em thấy hơi khó, bài kiểm tra lần này cũng làm không tốt.”

Hách Bội Bội vỗ vỗ bả vai Cam Niệm, cô dịu dàng nói: “Không sao, đây chỉ là một bài kiểm tra nhỏ, quan trọng ở chỗ em có thể nhìn ra điểm yếu của chính mình. Cô đã quan sát em, thấy em trên lớp đều nghiêm túc nghe giảng, chẳng qua chưa biết cách tiếp thu được hết toàn bộ bài giảng mà thôi.”

Cam Niệm gật gật đầu tán thành.

“Cho nên ngày thường em hãy chịu khó ôn luyện nhiều hơn, chỗ nào không hiểu có thể hỏi thầy cô giáo bộ môn, hoặc là em có thể hỏi Hứa Hoài Thâm ngồi ở ngay sau em.”

Nhắc đến Hứa Hoài Thâm, trong lòng Cam Niệm đột nhiên xuất hiện cảm giác tự ti… Cậu ấy với cô hoàn toàn khác nhau như trời và đất.

“Cam Niệm, em phải nỗ lực hơn, thành tích trước mắt vẫn còn rất kém, biết không?”

“….Vâng, em biết rồi ạ.”

“Được rồi, em về lớp đi.”

Cam Niệm ủ rũ về lớp, cô vừa ngồi xuống thì Huệ Hân Nhi quan tâm hỏi:

“Cam Niệm, cậu không sao chứ? Cô giáo tìm cậu làm gì vậy?” 

“Cô nói thành tích của tớ hơi thấp… cần phải nỗ lực hơn.” 

“Không có việc gì, kiểm tra giữa kỳ cậu sẽ làm bài tốt hơn nhiều.” 

Cam Niệm gật đầu, cô khoanh tay trước bàn rồi gục đầu xuống, “Huệ Hân Nhi, tớ ngủ một lát.” 

“Ừm…” Huệ Hân Nhi thấy rõ cảm xúc đang xuống thấp của bạn nên cũng không tiếp tục quấy rầy.

Lâm Thịnh ở phía sau chọc chọc vai Huệ Hân Nhi, cậu chỉ vào Cam Niệm rồi dùng khẩu hình hỏi, “Cậu ấy làm sao vậy?”

Huệ Hân Nhi mím môi lắc đầu.

Lúc này đang là giờ ra chơi, Lâm Thịnh hỏi Hứa Hoài Thâm có xuống quầy bán đồ ăn vặt mua đồ không, sáng nay cậu còn chưa kịp ăn sáng.

Hứa Hoài Thâm nhìn nữ sinh đằng trước đang gục mặt xuống bàn, cậu suy nghĩ một chút rồi đứng dậy.

Đi xuống dưới lầu, Lâm Thịnh nhìn sắc mặt hơi âm trầm của Hứa Hoài Thâm, “Đại ca, cậu đứng hạng đầu nhưng sao sắc mặt lại thối như vậy?” Cậu tặc lưỡi một cái và tiếp tục, “Có phải vì kết quả thi của Cam Niệm không tốt?” 

Lâm Thịnh không đợi Hứa Hoài Thâm trả lời, cậu nhanh chóng nói: “Một học sinh xuất sắc như cậu sẽ không hiểu được cảm giác buồn bã, bất lực của mấy người có học lực yếu đâu, nhất là khi đã chăm chỉ học hành mà kết quả vẫn không như mong đợi. Tớ thấy Cam Niệm cũng rất nỗ lực, không hiểu sao kết quả lại thế, haizzz….” 

Hứa Hoài Thâm nhàn nhạt mở miệng: “Chỉ là một kỳ thi nhỏ mà thôi, không sao hết.” 

“Trời ạ, đây là bài kiểm tra đầu tiên của cô ấy khi chuyển đến đây, kết quả thấp cũng là một đả kích.” 

Hứa Hoài Thâm mím môi không nói.

Tới quầy bán đồ ăn vặt, Lâm Thịnh mua một cái bánh mì, lúc đi tính tiền thì thấy trên tay Hứa Hoài Thâm cầm một lọ sữa chua vị caramel.

“Hứa Hoài Thâm, không phải cậu không thích uống sữa chua à?” 

Hứa Hoài Thâm liếc Lâm Thịnh, ngữ khí lạnh nhạt: “Ai cần cậu lo?” 

Lâm Thịnh: “….” Được rồi, đại ca vĩnh viễn là đại ca.

***

Cam Niệm ngủ một lúc rồi mới tỉnh. Cô đứng dậy cầm cốc đi đến phòng lấy nước.

Uống nước xong, lúc đang định trở về thì bị Hách An gọi lại.

“Có việc gì?” Cam Niệm cầm chiếc cốc trên tay, cô liếc mắt nhìn người trước mặt.

Hách An nhìn bộ dáng kiêu ngạo từ trong xương cốt của Cam Niệm, trong lòng lại càng thêm bực bội, cậu ta lấy tự tin ở đâu ra để kiêu ngạo trước mặt cô như thế?

Hách An hơi mỉm cười: “Cam Niệm, nghe nói lần này cậu kiểm tra không được tốt lắm? Cậu không sao chứ?” Cô cố ý nhớ kỹ học lực của Cam Niệm, lúc biết thành tích của cậu ta không tốt thì càng muốn cười nhạo một phen.

Cam Niệm hỏi lại Hách An: “Hai chúng ta đâu có quan hệ gì? Cậu không cần phải quan tâm tôi nhiều đến thế đâu.”

Hách An nhíu mày, giọng điệu oan ức: “Cam Niệm, rõ ràng tớ không trêu chọc gì cậu, tại sao cậu luôn có địch ý với tớ như vậy, có phải cậu hiểu lầm tớ cái gì không? Hay là vì Hứa Hoài Thâm…” 

“Hách An, tôi không thích nói nhiều với người không thân quen, cậu lôi Hứa Hoài Thâm vào đây làm gì?” Cam Niệm cực chán ghét người khác tự nhiên lôi cậu vào chuyện chẳng đâu ra đâu.

“Tớ biết cậu thích Hứa Hoài Thâm, cho nên cậu mới hiểu lầm khi thấy tớ thân thiết với Hứa Hoài Thâm đúng không?”  

Cam Niệm thầm nghĩ: Tiểu tiên nữ gian trá này ở đâu lòi ra vậy???

“Tôi có thích hay không thích cậu ấy cũng không cần phải nói với cậu. Hơn nữa có phải cậu suy nghĩ quá nhiều rồi không? Từ trước đến giờ tôi không hề hiểu lầm cậu và cậu ấy có quan hệ thân thiết gì gì đó… Hứa Hoài Thâm có ý tứ với cậu hay không thì người sáng suốt chẳng lẽ lại nhìn không ra??” 

Mấy lời này của Cam Niệm không khác gì một cây búa hung hăng đập vào lòng Hách An, cô vừa tức vừa thẹn nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh nói:

“Thật ra tôi định nói với cậu Hứa Hoài Thâm thích những nữ sinh học hành giỏi giang, nếu cậu muốn được cậu ta thích thì việc đầu tiên phải nâng cao thành thích học tập của bản thân đi.” Mà Hách An cô đứng ở Top 3, một vị trí gần với Hứa Hoài Thâm nhất.

Lời nói lơ đãng này chọc đúng chỗ đau của Cam Niệm, một lát sau Cam Niệm nhìn chằm chằm vào Hách An rồi cười nói:

“Cậu cứ học cho tốt đi, không cần phải vắt óc xen vào chuyện của người khác, cũng không cần nhọc lòng quan tâm thành tích của tôi, cậu vẫn nên cố gắng nghĩ cách để được Hứa Hoài Thâm để ý thì tốt hơn!” 

Cam Niệm nói một thôi một hồi làm sắc mặt Hách An đen xì, sau đó cô trở về lớp, lúc đi đến chỗ ngồi đã thấy một lọ sữa chua vị caramel đặt ở trên bàn. Cam Niệm hỏi Huệ Hân Nhi sữa chua này ở đâu ra, Huệ Hân Nhi nhỏ giọng giải thích:

“Vừa rồi không phải nhìn cậu quá mệt mỏi hay sao? Tớ xuống quầy bán đồ ăn vặt thì gặp nhóm Hứa Hoài Thâm ở đó nên thuận tiện mang sữa chua tình yêu của cậu ta về giúp cậu. Cậu uống đi, uống xong lại có tràn trề động lực~~” 

Cam Niệm nhéo má Huệ Hân Nhi, vui vẻ nói: “Cảm ơn cậu nha, cậu đúng là tri kỉ của tớ.”

***

Tiết tự học buổi tối kết thúc, mọi người đều bắt đầu thu dọn sách vở, Cam Niệm nói Huệ Hân Nhi cứ về trước đi, cô ở lại nghiên cứu mấy bộ đề cương.

Hôm nay lời của Hách An đã đánh thức một phần ý chí chiến đấu trong Cam Niệm. Cô nhận ra bản thân mình cũng phải đủ ưu tú thì mới có thể xứng đôi với Hứa Hoài Thâm và tự tin nói thích cậu ấy.

Cô cần phải nỗ lực nhiều hơn nữa.

Mọi người trong lớp lục đục rời đi, Hứa Hoài Thâm cầm cặp sách đi đến cửa. Cậu dừng lại bước chân rồi quay đầu nhìn Cam Niệm đang vùi đầu làm bài tập, trong ánh mắt hiện lên cảm xúc khác thường.…

Cam Niệm một mình ở trong lớp xem xong bộ đề cương, cô duỗi người cho đỡ mỏi rồi đứng dậy thu dọn đồ về ký túc xá.

Mới vừa về đến phòng, Cam Niệm đã nhận được tin nhắn của Lâm Thịnh:

[ Cậu ngủ chưa? ] 

Sao Lâm Thịnh lại đột nhiên tìm cô?

[ Tớ chưa, có chuyện gì vậy? ]

[ Cam Niệm, tớ biết một khóa học online cực kỳ tốt! Tác dụng không thể tưởng tượng nổi, tớ mới tham gia khóa học này mà đã có thể lọt vào top 30! ] 

[ Thật vậy sao?*icon kích động* ] 

[ Thật, khóa học này mới được mở lần hai, thời gian chỉ trong một tuần nên học phí không đáng kể.] 

[ Cầu chia sẻ!!!! ]

Lâm Thịnh gửi tên khóa học cho Cam Niệm. Cam Niệm nhìn qua thì thấy không tồi, hơn nữa còn là khóa học về kiến thức tổng hợp, rất thích hợp với Cam Niệm.

Đúng lúc Cam Niệm cũng đang muốn bổ sung lại toàn bộ kiến thức nên lập tức đăng ký rồi trả lời tin nhắn Lâm Thịnh.

[ Đa tạ huynh đệ, tiểu muội đã đăng ký học, hihi ] 

Lâm Thịnh đọc tin nhắn, sau đó quay đầu nhìn người đang đọc sách ở bên cạnh.

“Này, tớ đã hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao! Cô ấy đã đăng ký khóa học rồi đó! Cậu hứa cuối tuần cho đi ăn gà rán thì không được quên đâu đấy!!” 

Hứa Hoài Thâm gật đầu cam chịu.

***

Tối thứ bảy, Cam Niệm chuẩn bị sách giáo khoa, giấy nháp cùng bút chì rồi bật đèn học, đúng 8h đăng nhập vào khóa học xem livestream.

Cam Niệm thấy khóa học mà Lâm Thịnh đề cử quả thật không tồi, giáo viên giảng bài rất chi tiết, không khó để bắt kịp tiết tấu bài giảng, hơn nữa còn giúp cô thông suốt nhiều kiến thức bị vướng mắc trước đây.

Trong lúc giảng, giáo viên cho một đề vật lý điền vào chỗ trống và yêu cầu mọi người giải ngay tại chỗ trong vòng 3 phút, sau đó gửi đáp án lên đây để giáo viên kiểm tra.

Thời gian kết thúc, có mấy người viết đáp án gửi lên sóng trực tiếp, mọi người không ngờ… có đủ loại đáp án khác nhau. Mà Cam Niệm thì không giải được.

Giáo viên liếc mắt nhìn bình luận trên livestream, ông nói: “Không tồi, đề này độ khó cao nhưng có bạn “X” làm đúng…” Giáo viên bắt đầu hướng dẫn giải đề, tuy nhiên Cam Niệm nghe vẫn không hiểu. 

Sau khi khóa học kết thúc, ma xui quỷ khiến thế nào Cam Niệm lại ấn vào trang cá nhân của bạn “X”, không ngờ người này là một cao thủ, trên trang cá nhân của cậu ta không chỉ đăng những bộ đề nâng cao mà còn đưa thêm những phương pháp giải khác nhau.

Cam Niệm lướt một vòng, cô chợt nảy ra suy nghĩ nếu không hiểu phương pháp mà thầy giáo giảng thì thử hỏi bạn “X” này một chút xem sao?!

Cam Niệm ấn vào mục nhắn tin riêng: [ Chào bạn, xin lỗi đã làm phiền. Vừa nãy tớ có tham gia khóa học online với bạn, nhưng lúc giáo viên hướng dẫn giải thì tớ nghe không hiểu, không biết cậu có thể hướng dẫn tớ một lần nữa không? ]

Cam Niệm nghĩ nếu người này không trả lời thì cô sẽ đi hỏi Hứa Hoài Thâm, kiểu gì cậu ấy cũng biết.

Không ngờ bạn “X” kia lại trả lời cô!

Cậu ta gửi sơ lược các bước giải đề của mình, phương pháp không giống giáo viên nhưng lại dễ hiểu hơn. 

Cam Niệm vui vẻ nói cám ơn, cô tự mình tính lại nhưng tính không ra đáp án đúng. Cô nhắn tin hỏi thì “X” bảo cô chụp lại các bước làm cho cậu ấy xem. Vài phút sau “X” nói ra nguyên nhân Cam Niệm tính sai, ngoài ra cậu còn tỉ mỉ giúp cô bổ sung thêm vài bước cho dễ hiểu.

Cam Niệm cảm động muốn rơi lệ: [ Cảm ơn bạn~~ Vất vả cho bạn rồi! ] 

Sao lại có người nhiệt tình giúp cô như vậy chứ!!! T.T

Đầu bên kia rất nhanh trả lời: [ Không cần khách khí, sau này có gì không hiểu thì có thể nhắn tin hỏi tôi. ] 

—ooOoo—

Tác giả có lời muốn nói:

Nói đến đây chắc mọi người đều biết bạn học X là ai rồi nhỉ?

Bình luận

Truyện đang đọc