TRONG ĐẦU TÔI CÓ CẢ VẠN CHIẾC XE ĐANG LAO NHANH

Triệu Tư Tư ngày hôm sau xẹp như đóa hoa héo, giống như bị người ta hút khô dương khí, y thấy tây trang phẳng phiu của Tuân Mai liền nhớ tới vùng gì đó nhô lên dưới khăn tắm tối qua, liên tục hít sâu vài hơi.

"Tôi vừa đặt một cái đồng hồ báo thức trên mạng, nhưng có thể sang tuần mới nhận được, cho nên tôi muốn mượn thêm mấy ngày." Tuân Mai ngữ khí nhàn nhạt.

Triệu Tư Tư một giây nghiêm túc: "Không vấn đề, nhưng đồng hồ báo thức kia có sinh mệnh của heo nhỏ Bội Kỳ."

"Ừ?" Tuân Mai đẩy đẩy mắt kính, ánh mắt sau thấu kính hơi khó hiểu.

"Đồng hồ báo thức không chỉ có tác dụng đánh thức cậu dậy, còn giúp cậu quản lý thời gian hợp lý, ví dụ như tắm rửa, mang đồng hồ báo thức vào phòng tắm cậu có thể biết bản thân mỗi ngày tắm mất bao lâu, có nên làm nhanh hơn hay không, mang đồng hồ báo thức vào thư phòng, cậu liền biết xử lý văn kiện tốn bao lâu, có thể hoàn thành trước vài giờ."

"Tôi hiểu rồi." Tuân Mai gật gật đầu.

"Thế tôi mới nói, đồng hồ báo thức có sinh mệnh," Triệu Tư Tư chống tay trước bàn, dùng giọng đầy tính giáo dục nói, "Cậu nên biết cảm kích sinh mệnh heo nhỏ Bội Kỳ đó, buổi tối ít nhất phải cho nó một cái moah moah."

Tôi thật mẹ nó là thiên tài!! Triệu Tư Tư trong lòng điên cuồng vỗ tay tán thưởng chính mình.

Tuân Mai cười thâm ý: "Moah moah?"

"Moah moah!" Triệu Tư Tư không chút do dự đáp.

Đây là gián tiếp cùng Tuân Mai moah moah đó! TRIỆU! THIÊN! TÀI!

Tuân Mai không tiếng động mà cười rộ lên: "Tôi biết rồi."

Trẻ nhỏ dễ dạy, Triệu Tư Tư căng mặt trở về chỗ ngồi.

Bình luận

Truyện đang đọc