TRONG LÒNG MỖI NGƯỜI CÓ MỘT ÁNH TRĂNG SÁNG

11.

Hoàng hậu đã hạ chỉ, cho dù Thẩm Hoài Đình không nguyện ý thì cũng không còn quan trọng nữa.

Ta không về phủ Hầu gia mà đi thẳng đến Mạnh phủ.

Trên xe ngựa, mẹ cứ mãi ôm lấy ta, giống như hồi ta còn nhỏ.

“Con ta chịu khổ rồi.”

Ta lắc lắc đầu.

Về đến phủ, cha ta đã sớm đợi từ lâu, ta vừa mới bước chân vào phòng chính, ông đã nói với vẻ mặt không hài lòng: “Mạnh Toại Triêu, con dám tự ý đề nghị hòa ly, đúng là cả gan làm lọan—”

Nhưng còn chưa nói hết lời, mẹ đã đứng chắn trước mặt ta, ánh mắt tức giận: “Triêu Triêu vì nhà họ Mạnh đã gả cho tên công tử bột Thẩm Hoài Đình kia được ba năm, lại bị người của Thịnh Kinh khinh rẻ chê cười, lẽ nào chàng muốn Triêu Triêu phải chịu khổ cả đời sao!”

Nói đến chữ cuối giọng bà đã trở nên run rẩy, nước mắt rơi không ngừng.

Cha ta hiếm khi thấy mẹ đau lòng như vậy, hoảng hốt một lúc rồi giải thích: “Triêu Triêu cũng là con gái của ta, nhìn con chịu khổ trong lòng ta chẳng lẽ không khó chịu hay sao? Nhưng cũng không thể nào tùy tiện hòa ly như vậy được.”

“Thẩm Hoài Đình cho dù có hoang đường ăn chơi đến mức nào thì cũng là Hầu gia, là cháu trai ruột của Hoàng hậu. Hoàng hậu hôm nay vì tình thế ép buộc mà đồng ý cho hai đứa hòa ly, nhưng trong lòng chắc chắn sẽ có ngăn cách. Nếu sau này nàng nhắm vào Triêu Triêu, vậy thì còn có ai dám lấy Triêu Triêu nữa chứ!”

Nghe đến đây, mẹ ta lập tức tái mặt, luống cuống nhìn về phía ta.

Cha ta thở dài một tiếng.

“Thế nên ta mới nói hai người—”

Ta đột ngột lên tiếng ngắt lời cha.

“Con không gả.”

Cha sửng sốt: “Cái gì?”

Ta khom người quỳ xuống, lạy thật sâu.

“Cha, mẹ, con gái từ nay về sau không muốn gả đi nữa.”

“Con đã có người trong lòng, ngày nào vẫn chưa quên được thì ngày đó sẽ không gả đi.”

Trái tim ta từ lâu đã trở thành một đống hoang tàn, một nhành hoa ngọn cỏ cũng không mọc ra nổi.

Ta không biết khi nào mình sẽ quên được Hoa Thành Tiêu.

Nhưng nếu không thể quên, vậy thì không quên nữa.

Ta vốn dĩ cũng không muốn quên đi chàng.

Chàng đến trong cô đơn, lại ra đi trong cô độc, nếu như ngay cả ta cũng quên đi chàng, vậy thì trên thế gian này sẽ không còn dấu vết tồn tại của chàng đâu nữa.

Điều đó thật tàn nhẫn với chàng.

Cũng thật tàn nhẫn với ta.

12.

Ngày hôm sau, chuyện ta và Thẩm Hoài Đình hòa ly đã lan truyền khắp Thịnh Kinh.

Những người hầu của Mạnh phủ có lẽ là vô cùng oán giận Thẩm Hoài Đình, chưa đến một ngày đã thu dọn xong hết đồ đạc của ta, đưa về Mạnh phủ.

Bạn tốt của ta Triệu Như Ngọc, con gái của Triệu thái y, một hôm tìm đến phủ ta uống trà, thấy ta khí sắc không tồi nên nàng cũng yên tâm.

Nàng cười cười nói nói kể cho ta nghe những chuyện vặt vãnh xảy ra gần đây trong kinh thành.

“Chắc là ngươi còn chưa biết nhỉ, con của Cố Nguyệt Như không còn nữa rồi. Tam hoàng tử nói là nàng ta không cẩn thận bị ngã, nhưng ta đã tới xem, sắc mặt nàng ta tái xanh, giống như là uống thuốc phá thai nên bị sinh non.”

Ta khẽ mỉm cười, không hề kinh ngạc: “Tam hoàng tử vẫn còn nghi ngờ quan hệ giữa Cố Nguyệt Như và Thẩm Hoài Đình.”

Triệu Như Ngọc gật đầu, trong lời nói còn mang theo vài phần cười trên nỗi đau của người khác: “Đúng vậy, mặc dù Thẩm Hoài Đình thề thốt đủ điều rằng quan hệ của hắn và Cố Nguyệt Như là trong sạch, nhưng Tam hoàng tử một chữ cũng không tin.”

“Mới đây hai người bọn họ lúc thượng triều còn không nói không rằng lao vào đánh nhau, cực kỳ náo nhiệt.”

“Ngươi cũng coi như là đã thoát khỏi bể khổ, ta kính ngươi một ly.”

Nói xong, nàng nâng ly cụng với ta một cái.

Nhưng khi thấy ta đã vô thức uống không ít rượu, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên vài vệt ửng hồng, trong mắt thậm chí còn đang ngấn lệ, nàng lập tức phá lên cười, đưa tay ấn ấn vào trán ta.

Ta không biết mình đã uống bao nhiêu, trong lúc ngà ngà say, dường như vẫn nghe thấy giọng nói trong trẻo của Triệu Như Ngọc: “Mấy ngày nữa Thái tử Tương Quốc sẽ tới, nghe nói hắn muốn lấy một nữ tử Thịnh Kinh, cũng không biết ai mà xui xẻo như vậy. Tương quốc còn không bằng Tây Bắc nữa, Tây Bắc vốn đã hoang vắng rồi—”

Tây Bắc?

Ta bĩu môi, nhẹ giọng phản bác một câu: “Tây Bắc không hoang vắng đâu.”

Nơi đó có núi, có nước, có hoa, có cỏ.

Còn có cả người mà ta yêu.

13.

Hôm sau tỉnh dậy, Thái tử Tương Quốc đã tiến cung cầu hôn nữ tử Thịnh Kinh, chuyện hai nước liên hôn cũng truyền khắp kinh thành, người người đều biết.

Nhưng chuyện này chẳng liên quan gì đến ta.

Dù sao thì Thái tử của một nước đâu thể cưới một người đã gả hai lần.

Nhưng tiệc chào mừng thì ta vẫn phải đến dự.

Bữa tiệc còn chưa bắt đầu, mẹ ta đã bị gọi đi, ta đứng trong vườn hoa, ngắm nhìn hoa đào sau tuyết.

Lại đột nhiên nhìn thấy Thẩm Hoài Đình đi về phía mình.

Ta xoay người rời đi, nhưng lại bị hắn nắm lấy cổ tay.

“Mạnh Toại Triêu, nàng vẫn còn một thứ chưa mang đi.”

Đó là một chiếc hộp làm bằng gỗ lim.

Ta mở ra, bên trong là ba chiếc trâm cài.

Ba chiếc trâm cài ngọc lan.

Ngoại trừ cánh hoa có chút khác nhau, những chi tiết khác đều giống y hệt.

Toàn bộ đều là quà sinh nhật mỗi năm Thẩm Hoài Đình tặng ta.

Hắn chưa bao giờ nhớ chuyện gì về ta, quà sinh nhật mỗi năm hắn tặng cho ta cũng đều là do mẹ hắn muốn ta có mặt mũi với người ngoài nên nhắc nhở hắn tặng, khi đó hắn mới tùy tiện lựa một món đồ trong kho ra tặng cho ta.

Ta nhẹ giọng đáp: “Cái này là ngươi tặng cho ta, nếu như đã hòa ly rồi thì ta cũng trả lại cho ngươi.”

Vẻ mặt Thẩm Hoài Đình cứng đờ, đột nhiên tức giận nói: “Đồ đã tặng đi ta sẽ không nhận lại, nàng không cần thì ta sẽ ném đi.”

Nói xong, hắn lập tức bày ra dáng vẻ muốn ném xuống ao.

Ta không ngăn lại.

“Vậy thì ném đi, dù sao ngươi cũng không hiếm lạ thứ này.”

Ánh mắt Thẩm Hoài Đình dán chặt vào ta, giọng nói khàn khàn mang theo chút khó chịu: “Mạnh Toại Triêu, nàng thực sự không có chút tình cảm nào với ta sao?”

Ta ngước lên nhìn hắn, lắc lắc đầu: “Không có.”

“Một chút cũng không.”

Vốn đã không có duyên với nhau.

Cần gì phải nể mặt lưu tình.

Bình luận

Truyện đang đọc