TRỌNG SINH 80 CHI NGỌT THÊ LIÊU NHÂN


Đường Duyệt kiên trì nói:- “Cha, con biết cha muốn tiết kiệm năm mươi xu tiền xe này, thế nhưng là, nếu cha đi đường núi chẳng may xảy ra chuyện gì, con và mẹ còn có tiểu Quân phải làm sao bây giờ?”Đường Duyệt từ trong tay lấy ra năm mươi xu, trịnh trọng đặt vào trong lòng bàn tay Đường Chính Đức, nghịch ngợm nói:- “Cha, liền xem như con gái mượn hoa hiến phật, cố gắng hết sức báo hiếu cho cha.

”- “Tiểu Duyệt.

”Đường Chính Đức cầm năm mươi xu trong tay, cảm thấy số tiền này đáng giá ngàn vàng.

Đường Duyệt nhếch miệng cười nói:- “Con đưa cha lên xe, cha, nếu mà cha không ngồi xe thì sau này, con sẽ không gọi người là cha nữa nha.

”Cô cố ý nói như thế, cô là người đã sống lại một cuộc đời mới, cô hiểu hơn ai hết tình cảm gia đình là điều đáng quý.

- “Được.

”Đường Chính Đức cụp mắt xuống nhìn khuôn mặt tươi cười của Đường Duyệt, hốc mắt của ông có chút ửng đỏ.


Đường Duyệt tận mắt tiễn đưa Đường Chính Đức lên xe, trong lòng bàn tay của của cô còn nắm tiền sinh hoạt mà Đường Chính Đức cố ý đưa tới, số tiền không nhiều nhưng đó là tấm lòng của người làm cha là Đường Chính Đức.

Chú nhỏ rõ ràng đã nói tiền học phí của cô đã đủ rồi, nhưng Đường Chính Đức vẫn cố ý đưa tới.

Đường Duyệt hít sâu một hơi, càng thêm kiên định muốn kiếm tiền, sau đó để cha Đường và mẹ cũng có thể sống được một cuộc sống tốt.

- “Tiểu Duyệt, cháu còn ở chỗ này đứng ngốc làm cái gì, chú tìm cháu đã nửa ngày, đi nhanh lên, không thì không kịp xe buýt.

”Đường Minh Lễ đi loanh quanh cổng trường một vòng cũng không tìm được Đường Duyệt, giờ thấy Đường Duyệt đứng ở trên lề đường liền bước lên phía trước nói.

Đường Duyệt đi theo Đường Minh Lễ, kể cho Đường Minh Lễ nghe chuyện Đường Chính Đức tới đưa tiền và chuyện ông ấy vừa mới lên xe đi về.

Đường Minh Lễ tấm tắc than một câu:- “Anh hai của chú thật sự coi cháu như con gái ruột của anh ấy, chú đều đã nói với anh ấy là tiền phí sinh hoạt của cháu, chú sẽ cho, nhưng anh ấy còn muốn đưa tiền tới, đây là có bao nhiêu không yên tâm chú a.

”Đường Minh Lễ lại mua vé, lại tìm xe, chờ đến khi đã ngồi trên xe, Đường Minh Lễ mới tiếp tục nói:- “Tiểu Duyệt, trước đó cháu thế nhưng là không nhận anh trai của chú, sao bây giờ lại nhận?”Đường Minh Lễ tò mò nhìn cô, nhìn cô từ trên xuống dưới một lần, trước kia Đường Duyệt có chút khó gần, nhưng bây giờ thì toàn thân cô tản ra hơi thở của ánh mặt trời, nụ cười đó của cô khiến cho người khác nhìn cảm thấy hết sức thoải mái.

- “Cháu đã trưởng thành rồi không được sao?”Đường Duyệt phồng to mắt, trừng mắt liếc nhìn Đường Minh Lễ một cái, chú ấy có nên nhắc đi nhắc lại với cô rằng trước đây cô bị mù nên không nhìn ra được cha Đường đối xử rất tốt với cô như thế nào sao?- “Được chứ.

”Đường Minh Lễ gật đầu, hắc hắc nở một nụ cười, nói:- “Tiểu Duyệt, nói thật ra thì từ sau lần trước gặp cháu thì cháu đã không giống với trước đó, vẫn là bây giờ đáng yêu.

Trước kia cháu lạnh như băng, giống như là một con nhím, có thể liều một trận với Ti Vũ a.

”- “Chính là người lần trước cùng với chú trở về trong thôn sao?”Đường Duyệt vừa nghe đến hai chữ Ti Vũnày, liền nghĩ đến tình cảnh lần trước thủ trưởng Mạc đã cứu cô tại trong hẻm nhỏ, còn bắt cô gọi chú nhỏ đâu.


Dù thế nào đi chăng nữa, cô cảm thấy rằng mình không thể kêu ra miệng được.

- “Đúng vậy a, Mạc Ti Vũ, cháu không biết đâu, trước đó khi học cấp 3, chú và cậu ta đều đã đi chơi khắp cả huyện một lần.

Ban đầu Ti Vũ cũng giống như cháu, lạnh như băng, không để ý đến người khác.

”Khi Đường Minh Lễ nhắc đến Mạc Ti Vũ, khóe miệng rõ ràng mang theo nhẹ nhõm.

- “Vậy, hai người làm sao mà trở thành bạn tốt?”Đường Duyệt hỏi ngược lại, trong lòng không khỏi nhấc lên.

- “Đương nhiên là chú nhỏ của cháu có sức hút lớn rồi.

”Đường Minh Lễ đắc ý nói.

Đường Duyệt trợn trắng mắt.

Đường Minh Lễ hắng giọng một cái rồi mới nói:- “Chúng ta đánh một trận rồi mới trở thành bạn bè, nhưng mà, thân thủ của cậu ta thật sự là quá tốt rồi.


”Đường Minh Lễ không tự chủ được nhúc nhích thân thể một chút rồi nói:- “Khi đó chúng ta mới lên lớp 10 đâu, chú cũng bằng tuổi cháu bây giờ, ở trong thôn thì chú cũng coi như có thể đánh, nhưng so với cậu ta mà nói, chính là! ! ”Bây giờ Đường Minh Lễ suy nghĩ lại còn cảm thấy đau nhức khắp người.

- “Khi đó Mặc Ti Vuc còn chưa có đi tham gia quân ngũ đâu, mà đã lợi hại như vậy rồi sao?”Trong mắt Đường Duyệt tràn đầy sùng bái, lại cảm thấy chuyện này là đương nhiên, thủ trưởng Mạc khác xa những người bình thường, một người có thể làm được Tư lệnh thì thân thủ sao có thể kém chứ?- “Ai nói không phải chứ.

”Đường Minh Lễ vừa nhắc tới Mạc Ti Vũ thì lại có một bụng bực tức.

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, hai người thỉnh thoảng cũng có thể gặp được một vài lần, nhưng sự chênh lệch giữa anh ta và Mạc Ti Vũ tựa hồ càng lúc càng lớn.

Không được, Mạc Ti Vũ đi tham gia quân ngũ, còn anh ta nhất định phải kiếm được rất nhiều tiền.

.


Bình luận

Truyện đang đọc