TRỌNG SINH BÁO THÙ - VẢ MẶT TIỂU SƯ MUỘI

Nhưng mọi người như bị mê hoặc, lần lượt chúc mừng Tiểu sư muội.

Cũng có vài người phản đối, nhưng Tô Tu Trúc chỉ vung tay một cái, bọn họ lập tức ngã gục xuống đất, miệng phun m.á.u tươi, từ đó không còn ai dám lên tiếng bất mãn nữa.

Ta lặng lẽ nhìn Tô Tu Trúc, hành động của ông ta giống hệt như kiếp trước, không nói một lời.

6

"A Ninh, ta nhớ con có Thanh Cốt thảo, lấy ra cho Thiển Thiển dùng đi." Giọng điệu của Tô Tu Trúc không phải đang thương lượng, mà là ra lệnh.

Thanh Cốt thảo có tác dụng tẩy rửa linh cốt.

Kiếp trước cũng đã dùng cho Tiểu sư muội, nhưng nàng ta không phải người tu luyện bình thường, tẩy cốt tự nhiên là thất bại.

"Không có." Ta lạnh lùng đáp.

Tiểu sư muội lập tức đổi sang vẻ mặt đáng thương: "Đại sư tỷ là không muốn cho muội sao?"

"Phải."

"Cho ngươi cũng vô dụng."

Lời ta vừa nói ra, tất cả mọi người có mặt đều sững sờ.

Bọn họ không ngờ ta lại từ chối thẳng thừng như vậy.

Còn Tiểu sư muội, ta đã thấy rõ sự hung ác chợt lóe lên trong mắt nàng ta.

"Vậy thì thôi." Tô Tu Trúc vừa dứt lời, Tiểu sư muội lập tức nhìn ông ta với vẻ mặt không thể tin được.

Không biết từ lúc nào, nước mắt đã lưng tròng.

Ta ngẩng đầu nhìn lên, Tô Tu Trúc đang nhìn ta với ánh mắt khó hiểu.

Kỳ lạ.

Mộc Ngôn nhíu mày nói: "Đại sư tỷ, tỷ cũng không dùng, chi bằng cứ cho Tiểu sư muội đi."

"Tiểu sư muội, ta cũng có một cây, cho muội đó." Nhị sư đệ Dương Hạo Vũ thấy ta không cho liền lên tiếng.

Đúng vậy, Thanh Cốt thảo vốn có hai cây, một cây ta đã cho Nhị sư đệ.

Chỉ vì hắn ta từng cùng ta trải qua quãng thời gian khó khăn nhất, trong khoảng thời gian đó còn đính ước với ta.

Hai cây Thanh Cốt thảo này là ta đổi bằng nửa cái mạng.

Thế nhưng cuối cùng ta mới biết, Nhị sư đệ chỉ là nghe lời Tô Tu Trúc, giả vờ ở bên ta, nhưng trong lòng kỳ thực chán ghét đến cực điểm, bọn họ chưa từng đối xử chân thành với ta.

Tiểu sư muội vốn đang buồn bã lập tức thay đổi sắc mặt, vui vẻ hẳn lên.

"Muội biết ngay là Nhị sư huynh đối xử với muội tốt nhất mà!" Tiểu sư muội vừa nói vừa vô thức dựa sát vào người Nhị sư đệ.

Chỉ có điều, người đứng bên cạnh lại không nghĩ như vậy.

7

Bái biệt Tô Tu Trúc xong, ta trở về viện tử.

Tiếp tục bế quan khổ tu.

Nhưng bất kể thế nào, tu vi cũng không thể tiến thêm một bước.

Ta mở to mắt, cẩn thận suy nghĩ.

"Tiểu Ninh Nhi, vô tình đạo, tu chính là vô tình."

"Tâm có tạp niệm thì làm sao thành công được."

Một giọng nói quen thuộc lại lần nữa vang lên, rồi nhanh chóng tan biến.

Chẳng mấy chốc, giọng nói của Nhị sư đệ vang lên ngoài cửa: "A Ninh."

Đúng vậy, trước kia hắn ta chưa từng gọi ta là Đại sư tỷ.

Thấy ta không trả lời, hắn ta tiếp tục nói: "Tiểu sư muội không có ác ý, tỷ đừng giận muội ấy."

"Đánh một trận." Nhị sư đệ còn muốn nói nữa, ta liền mở cửa, chĩa kiếm về phía hắn ta.

"Được."

Kiếm khí tung hoành, mãi đến khi thanh kiếm của ta đ.â.m vào cánh tay của Nhị sư đệ mới dừng lại.

Thành công rồi!

Lại đ.â.m một kiếm, rồi lại đâm, đâm...

Ừm... Sao lại có cảm giác hơi sảng khoái thế này?

"Đại sư tỷ, tỷ làm gì vậy? Mau dừng lại!" Tiểu sư muội chạy đến, vừa hay nhìn thấy Nhị sư đệ bị ta đ.â.m đến m.á.u me đầy người.

"Được." Ta thu kiếm, xoay người vào phòng.

"Nhị sư huynh, huynh không sao chứ?" Tiểu sư muội dùng bàn tay trắng nõn của mình lau mặt cho Nhị sư đệ, một luồng khói đen lập tức chui vào cơ thể Nhị sư đệ.

Nhị sư đệ nắm lấy tay Tiểu sư muội, thâm tình nói: "Ta không sao, chỉ cần Đại sư tỷ hả giận là được."

"A Ninh, ta..." Nhị sư đệ dường như không biết nên mở lời thế nào.

Sao ta lại không biết mục đích hắn ta đến đây chứ, chẳng qua là muốn từ hôn với ta mà thôi.

Nhưng mà, từ hôn với ta rồi, Tiểu sư muội sẽ kết duyên cùng hắn ta sao?

Bình luận

Truyện đang đọc