TRỌNG SINH CHI CỰC TRÍ SỦNG HÔN


Sáng sớm hôm sau, trời sáng choang, Trần Lê tỉnh lại, trước mắt thế giới toàn màu tuyết trắng, khiến mắt của Trần Lê ngẩn một chút, sau đó hai mắt liền nhìn chằm chằm vào trần nhà, trong đó không có một chút thần thái.

Lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Trần Lê theo bản năng co rúm lại một chút, tay dưới chăn siết thật chặc chăn, cặp mắt vô thần liền đề phòng nhưng một giây kế tiếp, lọt vào trong tai Trần Lê lại là một giọng nói ôn nhu trầm thấp.

Ngụy Sâm mang theo một phần cháo vào phòng bệnh, thấy Trần Lê đã tỉnh, liền đặt cháo lên trên bàn bên cạnh giường bệnh, ôn nhu nói: "Tỉnh rồi? Đói bụng rồi sao? Tôi mua cháo cho em, ngồi dậy uống một chút đi.

"
Lúc này Trần Lê mới quay đầu, khi thấy mặt của Ngụy Sâm thì tay đang nắm chặt chăn từ từ buông lỏng ra, vẻ đề phòng trong mắt cũng từ từ biến mất.

Ngụy Sâm vẫn luôn đang chú ý biểu tình của Trần Lê, nhìn thấy dáng vẻ này của Trần Lê, Ngụy Sâm vui lòng, đưa tay nâng giường bệnh của Trần Lê lên, để Trần Lê ngồi dậy.

"Đói bụng không?" Ngụy Sâm mở nắp cháo, mùi thơm ngon lập tức liền bay tán ra, chóp mũi Trần Lê mấp máy, ánh mắt rơi thẳng lên cháo trong tay Ngụy Sâm.

Ngụy Sâm cũng không làm trễ việc ăn của Trần Lê, múc một muỗng cháo, đặt bên mép nhẹ nhàng thổi, lúc thấy cháo chỉ còn hơi ấm, đem muỗng tới mép của Trần Lê.


Động tác chăm sóc người này rõ ràng là lần đầu tiên Ngụy Sâm làm, Ngụy Sâm lại cảm thấy mình làm vô cùng thuận lợi.

Trần Lê ngơ ngác nhìn cháo bên mép, lại nhìn Ngụy Sâm, mới chậm rãi há mồm để Ngụy Sâm đút cháo vào, nhai cũng không nhai, trực tiếp nuốt xuống, cũng không biết là đói quá hay là không biết ăn cái gì.

"Ăn từ từ, đừng vội.

" Ngụy Sâm thấy tư thế của Trần Lê có chút lang thôn hổ yết, may là hôm nay chính là cháo, nếu như là cơm, Trần Lê mà không nghẹn?
Sau đó Ngụy Sâm cũng ăn một miếng, cố ý thả chậm động tác, dạy Trần Lê ăn như nào, mới lại đút Trần Lê ăn muỗng thứ hai, đưa khăn tay qua lau đi cháo trên khóe miệng Trần Lê, thả bàn ăn trên giường của Trần Lê lại, rồi xoa xoa tóc Trần Lê: "Nghỉ ngơi thật tốt nhé.

"
Ánh mắt của Trần Lê nhìn đăm đăm vào Ngụy Sâm, chợt Ngụy Sâm hiểu ý của Trần Lê, giúp Trần Lê dịch lại góc chăn, nhẹ giọng nói: "Đừng lo, tôi ở lại đây với em.

" Lại như là nhớ tới điều gì, Ngụy Sâm chống lại cặp mắt vô thần của Trần Lê, trịnh trọng nói: "Mãi cùng em.


"
Trong mắt Trần Lê tựa hồ có háo hức lóe lóe, lóe lên rồi biến mất.

Dù Ngụy Sâm không bắt được tia háo hức này, nhưng trong lòng có chút vui, điều này nói rõ, Trần Lê sẽ dần dần bỏ lòng phòng bị với y, cho phép y bước vào thế giới của cậu?
Tay nhịn không được xoa xoa mái tóc mềm mại của Trần Lê lần thứ hai, Ngụy Sâm nói: "Nằm thêm tí đi, tối nay tôi mang em ra ngoài đi dạo một chút.

"
Cũng không biết Trần Lê có nghe hiểu hay không, đúng là chủ động cọ tay của Ngụy Sâm, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm Ngụy Sâm như cũ.

Động tác này của Trần Lê khiến Ngụy Sâm thấy vừa mừng vừa sợ, bàn tay lưu luyến nhẹ nhàng đưa qua đưa lại trên đỉnh đầu của Trần Lê, mặc dù nét mặt vẫn không thể đào ra cảm xúc gì, thế nhưng ánh mắt của Ngụy Sâm lại ôn nhu, phảng phất có thể khiến Trần Lê chết chìm ở trong đó.

Ngụy Sâm đang muốn lấy tay về từ tóc của Trần Lê thì đầu của Trần Lê lại hướng về phía trước, động tác có hơi vội, hiển nhiên là không muốn Ngụy Sâm thu tay lại.

"Thật ngoan~"
Ngụy Sâm hiểu ý của Trần Lê, nét mặt tuy không biểu cảm, nhưng trong giọng nói lại không tự chủ mang thêm ý cười.

.


Bình luận

Truyện đang đọc