TRỌNG SINH CHI GIẢ THẾ TỬ CHÂN PHÒ MÃ

Chương 32: Rung động trong lòng
"Vậy... vậy sao?" Lòng Lạc Tử Phong vẫn còn sợ hãi, vỗ vỗ ngực, may mà lúc trước không để sư phụ pha trà cho cha. Cha.... Lạc Tử Phong chìm vào kí ức liền trầm mặc, mất đi hứng thú nói chuyện với Ngô thái y.
Ngô thái y tất nhiên nhìn ra tâm tình xuống dốc của Lạc Tử Phong, tự nhiên lui sang một bên, không nói thêm nữa.
"Hoàng thượng, Lạc thừa tướng cầu kiến".
Gia gia? Lạc Tử Phong nghe được ba chữ "Lạc thừa tướng" thì đột nhiên ngẩng đầu lên, trong chốc lát liền thấy một lão nhân hiện ra trong tầm mắt mình.
"Tử Phong, con không sao chứ?", Lạc thừa tướng thoáng hành lễ với Cảnh Thái đế, Tương Vương và Cảnh Dung thì liền đi thẳng đến trước mặt Lạc Tử Phong, một bên thân thiết nắm tay Lạc Tử Phong, một bên quan sát đối phương, thấy không có gì không ổn thì lúc này mới yên lòng, thở dài nói: "Gia gia thật vô dụng, chỉ là một thư sinh yếu đuối, tôn nhi xảy ra chuyện cũng không có cách nào lập tức đi cứu giúp. Ta thực sự là....".
"Gia gia, không cho người nói lời như vậy!", Lạc Tử Phong nghe Lạc thừa tướng nói vậy thì sắc mặt trầm xuống, bác bỏ tự ti của đối phương. "Gia gia, không phải ai cũng như ngoại công. Ngoại công là võ tướng, người là văn thần, làm sao có thể so sánh được!".
Thấy Lạc Tử Phong rõ ràng không vui, Lạc thừa tướng cũng chỉ tự giễu cười, ngay cả tôn nhi cũng biết đạo lý như vậy, hắn tự xưng là người thông suốt sao có thể ở lúc thế này mà phạm phải hồ đồ?
"Hahaha, có câu quan tâm tất loạn, Thế tử cũng không nên trách cứ Lạc ái khanh". Cuối cùng thì cũng có cơ hội xen mồm vào, giọng điệu Cảnh Thái đế có vẻ rất vui vẻ, haha, lại có thể thấy mấy lão hồ ly này vì Lạc Tử Phong mà hồ đồ, Lạc Tử Phong này cũng thật không tầm thường.
"Phụ hoàng, nhi thần xin cáo lui trước", Cảnh Dung vẫn luôn ngồi ngay ngắn bên cạnh Cảnh Thái đế đột nhiên lên tiếng.
"Hả? Cảnh Dung có chỗ nào không khỏe sao?". Mọi người đang đàm luận vui vẻ, vì sao Cảnh Dung đột nhiên muốn rời đi? Cảnh Thái đế tất nhiên là cho rằng thân thể Cảnh Dung không khỏe, có chút lo lắng hỏi.
Cảnh Dung lắc đầu, ánh mắt quét qua Lạc Tử Phong một chút, nhàn nhạt đáp: "Lúc nãy Thế tử vì chữa thương cho nhi thần đã xé toàn bộ cánh tay áo của nhi thần. Bây giờ y phục thế này không tiện xuất hiện trước mặt nhiều người, đợi nhi thần vào trong thay y phục rồi sẽ quay trở lại".
"Khụ khụ....", Cảnh Thái đế nghe vậy liền ho ra tiếng, một đôi long mục trách cứ ai oán nhìn Lạc Tử Phong vẫn đang vẻ mặt không rõ tại sao, rồi ôn nhu nói với Cảnh Dung: "Hôm nay săn bắn cũng cực khổ rồi, Cảnh Dung thay xong y phục thì liền nghỉ ngơi cho tốt, không cần quay lại đâu".
Cảnh Dung nói mấy câu này khiến tầm mắt mọi người đều dừng trên người Lạc Tử Phong, người này chỉ một mặt vô tội nhìn lại, không phải là tại nàng muốn thuận tiện tách y phục ra khỏi vết thương của Cảnh Dung thôi sao? Chỉ có như vậy mới không đụng chạm với vết thương, để nó không càng nghiêm trọng hơn mà thôi a, tại sao mọi người đều dùng vẻ mặt như nhìn "cầm thú" để nhìn mình như vậy. Căn bản vốn là không có ý đồ gì cả có được không? Có điều, cánh tay công chúa quả thật vừa trắng vừa mịn, không đúng, cánh tay mình bộ không trắng không mịn sao? Có cái gì đáng nhìn.... Lạc Tử Phong da mặt mỏng bị ý nghĩ của mình làm đỏ mặt, can đảm đối diện với ánh mắt mọi người cũng dần mất đi, rất có xu thế muốn giấu mình đi không cho ai nhìn thấy.
Thấy Lạc Tử Phong bởi vì câu nói của mình mà lộ ra vẻ mặt khốn quẫn, mây đen dày đặc trong lòng nháy mắt liền tiêu tan, tâm tình tốt kéo kéo khóe miệng, hơi phúc thân liền lui ra ngoài.
Đợi đến khi Cảnh Dung rời đi thì Tương Vương mới kéo Lạc Tử Phong vẫn còn chìm đắm trong thẹn thùng, hướng Cảnh Thái đế cười làm lành: "Tôn nhi không tốt, người trẻ tuổi mà, khó tránh có chút máu nóng, hành vi cử chỉ có nhiều chỗ không kìm chế được. Mong Hoàng thượng không lấy làm phiền lòng".
Cảnh Thái đế nghe vậy thì liên tục xua tay, "Không trách, không trách, thế nhưng Thế tử cũng phải nhẫn nhịn nhẫn nại một chút, khoảng cách đến đại hôn còn có bốn tháng, chớp mắt liền đến, không nên quá vội vàng".
Cái gì cái gì? Lạc Tử Phong không lo nổi thẹn thùng nữa, kháng nghị nhìn Tương Vương vẫn đang nắm cổ mình, máu nóng cái gì, không kìm chế cái gì, nàng không có, có được không a? Nhưng mà, nửa ngày không thấy Tương Vương phản ứng lại, Lạc Tử Phong cũng coi như thôi, nàng cần gì so đo sau lưng người ta, ngược lại nàng chân chính không sợ gì. Lúc đó tình thế cấp bách, nàng là làm vậy là để thuận tiện, làm sao đến trong mắt người khác lại biến thành quá vội vàng? Ai, quả nhiên cha nói không sai, làm người là môn học vấn vô cùng cao thâm.
Có điều trong đầu Lạc Tử Phong lóe lên một tia nghi hoặc, tia cô đơn lúc nãy trong mắt Cảnh Dung là vì sao? Rõ ràng có một người cha yêu thương nàng như thế không phải sao? Nghĩ đến đây, nàng nhìn lại Cảnh Thái đế, giống như xác nhận nhìn đối phương, không sai a, thân thiết trong mắt không có chút nào là giả. Thế nhưng có vẻ Cảnh Dung đối với quan tâm của Cảnh Thái đế hầu như không có phản ứng, hoàn toàn ngược lại hành động của nàng, mỗi lần nàng đối mặt với Cảnh Thái đế thì đôi mắt kia không hề lay động, ngoài mặt thì cười, trên miệng đáp lại nhưng ánh mắt như lạnh lùng trào phúng. Ban đầu Lạc Tử Phong còn cho rằng mình nhìn lầm, thế nhưng qua vài lần nàng liền nhất trí, Cảnh Dung không hề cảm kích đối với sự quan tâm của Cảnh Thái đế. Vì sao Cảnh Dung lại như vậy, Lạc Tử Phong yêu thương Lạc Tri Thu, cũng được Lạc Tri Thu yêu thương hoàn toàn không hiểu được kiểu coi thường người thân từ nội tâm này.
Tiếng kèn lệnh lại vang lên, mỗi người trong doanh trướng lúc này mới phản ứng lại, hoạt động săn bắn đã kết thúc. Lạc Tử Phong một lòng muốn thoát khỏi vị trí cuối bảng lúc này mới phát hiện, giữa đường nàng và Cảnh Dung bị vây nhốt trong trận pháp thì vị trí cuối bảng này có vẻ như là vật nằm trong túi hai người rồi. Cả người nàng liền ỉu xìu, ngay cả ngữ khí cũng trầm thấp: "Ngoại công, con khiến người mất mặt rồi".
Tương Vương có chút ngạc nhiên nhìn Lạc Tử Phong ủ rủ thấp đầu, không rõ hỏi: "Tử Phong, con đang nói bậy bạ gì đó? Mau mau thu dọn một phen, chuẩn bị đi lĩnh đại lễ của hoàng thượng!".
"A?", Lạc Tử Phong kinh ngạc ngẩng đầu, không rõ nói: "Con cùng Công chúa đều không kiên trì đến cùng mà cũng có thưởng sao?".
Nghe Lạc Tử Phong nói như thế, Tương Vương mới hiểu tên này đang buồn bã chuyện gì, lúc này liền mặt mày hớn hở vỗ vỗ bả vai nàng: "Không chỉ có thưởng, hơn nữa còn là người đứng đầu, vị trí bản vương năm giữ suốt năm mươi năm qua cuối cùng cũng bị con đoạt đi. Thế nào có thể nói khiến bản vương mất mặt được?".
"Hả?", Lạc Tử Phong có chút không tin nổi, xoay người nhìn Cảnh Thái đế, Cảnh Thái đế thấy ánh mắt của nàng cũng gật đầu: "Thế tử không cần hoài nghi, người xuất sắc nhất lần xuân săn này chính là ngươi và Cảnh Dung. Dù sao cũng thu hoạch được một con gấu đen trưởng thành, đây là chuyện không thể so sánh nổi a".
Lạc Tử Phong không tin vỗ vỗ hai má mình, sao vậy, trên đường gặp phải gấu lớn, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, cửu tử nhất sinh, thật vất vả mới giải quyết thì bị coi như là con mồi thu hoạch được? Cái này chính là đại nạn không chết, tất có hậu phúc trong truyền thuyết sao?".
Sau khi Lạc Tử Phong đổi xong xiêm y thì nhận được tin tức mình phải nắm tay Cảnh Dung cùng xuất hiện, toàn bộ trường săn đều rung chuyển, ngay cả vị sứ giả Hung Nô vẫn luôn xem thường này cũng không thể rời mắt khỏi thiếu niên hạ gục gấu đen này. Thì ra vương triều Thanh Lam ở Trung Nguyên còn có dũng sĩ như vậy, Tương Vương Thế tử sao? Vậy cũng khó trách, dù sao người kia cũng là ngoại tôn của Chiến thần a.
Đám nữ quyến ở đâu chỉ chú ý đến bàn tay đang nắm lấy nhau của Cảnh Dung và Lạc Tử Phong, nam nhân văn võ song toàn, tài mạo gia thế như vậy lại bị người kia nắm được, ai, thực sự là chuyện đáng tiếc nhất thế gian.
Lạc Tử Phong và Cảnh Dung bị ép nắm tay cũng không dễ chịu gì, quan Lễ bộ cũng muốn lật trời rồi, lại muốn hai người đã thành niên dắt tay xuất hiện giữa công chúng, đây không phải là làm người khác khó chịu sao? Tuy nói hai nữ tử nắm tay nhau cũng bình thường, thế nhưng Lạc Tử Phong biểu thị trước đây nàng không có bằng hữu, không quen có hành động thân mật như vậy. Huống chi lúc này nàng còn đang mặc nam trang gặp người, lại lấy thân phận phu quân tương lai của người kia để nắm tay đối phương, nghĩ thế nào cũng cảm thấy kì quái.... Lén lút nhìn gò má của Cảnh Dung một cái, khi nhìn thấy dung nhan tuyệt mĩ kia thì Lạc Tử Phong lập tức có tật giật mình dời tầm mắt. Trong đầu cũng chỉ nhớ đến cái liếc mắt lúc nãy, thôi đi, Cảnh Dung công chúa đẹp như vậy, nàng cũng không có mất mát gì, nắm tay thì nắm tay.
Cảnh Dung đi bên cạnh Lạc Tử Phong hết sức kì quái dùng dư quang đánh giá người nào đó không dám trắng trợn nhìn nàng, sao vậy, lẽ nào nàng rất đáng sợ sao?
Cảnh Thái đế ngồi ngay ngắn trên đài cao mỉm cười nhìn Lạc Tử Phong cùng Cảnh Dung đang từ từ tiến lại gần mình, trong lúc mơ hồ lại có loại cảm giác gả nữ nhi ra ngoài. Rõ ràng đã từng gả đi mười một đứa con gái, nhưng mà lúc này vẫn khó nén kích động trong lòng, nếu không phải bận tâm uy nghiêm của mình thì đã sớm lão lệ tung hoành rồi.
"Lạc tiểu ái khanh, Cảnh Dung, đôi ngọc bội Phượng Hoàng này giao cho các ngươi. Lạc tiểu ái khanh, sau này phải đối xử tốt với nữ nhi của trẫm, nếu Cảnh Dung chịu một chút oan ức nào, trẫm nhất định hỏi tội ngươi!". Nói rồi, Cảnh Thái đế liền đặt một hộp gấm bằng gỗ đàn vào tay Lạc Tử Phong, ra hiệu nàng lấy ngọc bội từ trong hộp, tự tay đeo cho bản thân và Cảnh Dung.
"Lại là ngọc bội Phượng Hoàng....". Mọi người dưới đài sôi nổi nghị luận, đặc biệt là đám hoàng tỷ của Cảnh Dung, dùng ánh mắt ghen tị nhìn chằm chằm hộp gấm trong tay Lạc Tử Phong. Đây là đồ cưới các nàng dù khổ sở cầu xin thế nào thì Cảnh Thái đế cũng không cho, kết quả Cảnh Dung còn chưa xuất giá thì đã đưa ra, vậy nếu đợi đến ngày đại hôn thì.... Các vị công chúa càng nghĩ càng tức giận, tầm mắt cực nóng, trêu chọc thân mình yếu đuối nhỏ bé của Lạc Tử Phong run lên. Cảm giác như có gai sau lưng này là chuyện gì đang xảy ra?
"Thế tử, không cần sợ, đeo giúp ta đi".
Bên tai vang lên giọng nói ôn nhu của Cảnh Dung, dường như là liều thuốc tốt nhất, Lạc Tử Phong cảm thấy tất cả cảm giác quái dị đều bị âm thanh ôn hòa như nước này hòa tan, cả người có cảm giác khoan khoái, hai tay hơi động, liền đeo ngọc bội lên hông Cảnh Dung, sau đó đeo một cái lên hông mình.

Bình luận

Truyện đang đọc