TRỌNG SINH CHI KHÍ HẬU QUẬT KHỞI

Sở thị, Tô gia. Tô gia không rõ cung nữ kia cùng Tô gia có bao nhiêu quan hệ, đến Trương thị lúc này cũng không rõ. Trong trường hợp này Trương thị cẩn thận là đúng, nếu không biết mối "quan hệ" này nông sâu thế nào, không khéo sẽ tạo ra một vết thương, lấy ra được rất nhiều chuyện.

Các triều đại trước, không biết bao người bị hủy hoại vì điểm "quan hệ" tầm thường này.

Trương thị sau khi hồi Cung chính tư, liền sai người đem điểm "quan hệ" này viết ra giấy đưa cho Tô Dư. Tô Dư vừa nhìn, thầm khen Trương thị quả nhiên cẩn thận. Một câu này, phỏng đoán ngay cả cung nhân được phái đi thăm dò cũng không phát giác điều gì, chỉ có Trương thị nhìn ra chỗ không ổn.

Câu nói kia chính là.."Mẹ của Trần thị, người sông Hoài Dục, trà nữ Hoằng Uyển trà phường."

Hoằng Uyển trà phường, đó là sản nghiệp của Tô gia nàng. Lại là nhà của cung nữ kia, tuy nói không có khả năng trùng hợp như vậy, nhưng cũng không tránh khỏi quá khéo rồi.

Phụ thân muốn đặt nhãn tuyến trong các cung nhân? Lại còn dính líu đến Sở gia?

Tô Dư không thể không nghĩ như vậy, cũng không thể không thêm vài phần dè chừng. Nhưng lúc này ngoài trừ dè chừng, nàng còn phải nhanh chóng đưa ra quyết định, cho Trương thị có thể hồi báo việc này. Là tiếp tục tra hay bỏ qua, lúc này đều phụ thuộc vào ý của nàng.

Nếu không tra, Sở thị có thể tránh được một kiếp. Nếu tra tiếp, bất luận cung nữ kia cùng Tô gia lúc trước có bao nhiêu liên hệ, tội này vẫn sẽ rơi xuống Sở thị; nhưng...hoàng đế sẽ bỏ qua Tô gia sao?

Tô gia đã làm rất nhiều chuyện sai, không thể gánh thêm tội nào nữa. Nếu hoàng đế biết người này do Tô gia đặt vào, sẽ tránh không được hoài nghi có phải còn nhiều nhãn tuyến như vậy không.

Mà việc này, nàng không hề biết rõ.

Tô Dư cảm thấy, như đang đánh cược một hồi. Thắng, liền mất đi một kẻ địch; thua, liền liên lụy tính mạng toàn gia.

Náng nhớ tới mùa thu năm này ở kiếp trước, những chuyện nàng thấy được sau khi hồn lìa khỏi xác.

Đời trước, phụ thân cùng Tô Triệt chết vào mua thu này. Nguyên nhân khiến hoàng đế cuối cùng không nhịn Tô gia được nữa nàng không hề biết, nhưng lại không thể không lo lắng, đời này, có phải chính là tội này hay không.

Tựa hồ đã rất lâu chưa sợ hãi như vậy. Nàng tuy tự nhận vẫn còn hận hoàng đế, mỗi lần đối mặt hắn đều luôn tính kế. Nhưng...nàng biết, mặc dù có chút không thực, nhưng nàng đều rất vui vẻ, vui tận đáy lòng.

"Chiết Chi."_ Âm thanh Tô Dư có chút run rẩy, nói với nàng ấy _" Đi Cung chính tư hồi bẩm, vì một Sở thị, không đáng liên lụy Tô gia."

Trong lòng tự tức giận, gây chiến một hồi, lại chẳng khác nào lấy giỏ tre múc nước (*).

(*) Giỏ tre múc nước: Việc làm vô nghĩa, không có giá trị.

Nghĩ lại, cũng không tính là không thu được gì. Dù sao cũng đã mượn Cung chính tư tra ra được cung nữ kia là ai, không còn nàng ngoài sáng, Sở thị trong tối nữa, biết được nên đề phòng ai, cũng có thêm vài phần an toàn.

Cung chính tư tìm một cái cớ hợp lí cho việc này. Cuối cùng công bố hậu thế, là do cung nữ Thượng Phục cục kia tận trung với Diệp Cảnh Thu, bởi vì Diệp Cảnh Thu chết mà ghi hận trong lòng với Tô Dư, cho nên mới làm ra chuyện như vậy.

Hợp tình hợp lý, người không biết chuyện cũng nhất thời không tìm ra chỗ sai.

Ngày đó Trương thị mang theo hai vị Tư chính đến Thành Thư điện hồi đáp, đúng lúc Tô Dư đang ở đó. Trong tay gọt một quả lê, sau khi nghe xong cũng không mở miệng. Hoàng đề im lặng giây lát, cũng không nhiều lời.

3 người liền cáo lui, Tô Dư cùng hoàng đế đều im lặng, có chút suy nghĩ trong lòng.

"Việc này..."_ Hoàng đế mở miệng trước, Tô Dư không biết hắn muốn nói gì, chỉ làm như vô tình tiếp lời cười nói:" Bệ hạ còn nói lúc trước thần thiếp quá hận Diệp thị, hôm nay xem ra nàng hận thần thiếp cũng không nhẹ."

Hoàng đế nhẹ mỉm cười:" Ân."

Nói đến Diệp thị cũng thật đáng thương, trong lúc nhất thời, toàn gia đều bị cấm quân Đô Úy phủ tra xét. Cũng may hoàng đế niệm tình xưa, mới có thể dùng lễ của Dung Hoa mà chôn cất. Nếu không, ấn theo việc nàng ta không chỉ tự sát, liền có thể lôi đi tùy ý chôn cất, lúc đó muốn toàn thây cũng khó.

"Qua ít ngày liền đến nghỉ hè."_ Hoàng đế cười nói _" Lần này đi xa một chút, muốn chuẩn bị cái gì, ngươi nhớ nói trước để cung nhân chuẩn bị tốt."

"Nghỉ hè?"_ Tô Dư nhẹ giật mình _" Năm nay cũng không oi bức..."

"Năm ngoái không phải nói muốn dẫn ngươi đến Kỳ sông sao?"_ Hoàng đế cười nhạt hỏi nàng _" Đã quên à?"

Quả thực là đã quên, nàng lúc ấy không để tâm đến việc này, cho rằng hoàng đế chỉ nói đùa một chút. Muốn đi nghỉ hè, Ngô Tuân luôn gần hơn, hành cung cũng mới hơn, Kỳ sông tuy phong cảnh xinh đẹp, nhưng đi đến lại có chút phiền, hoàng đế nghỉ hè, mười lần liền có hai lần đến Kỳ sông đã không tệ.

"Bệ hạ không cần vì thần thiếp..."

"Trẫm cũng muốn đi xem thử..."_ Hạ Lan Tử Hành vân đạm phong khinh cắt lời nàng, một bộ "Ai nói là đi vì ngươi".

"..."_ Tô Dư không còn lời nào, an tâm chờ ý chỉ hạ xuống.

_______________________________________

Lên đường ngày đó, vẫn là một hàng xe ngựa tầng tầng lớp lớp rời khỏi hoàng cung, ra khỏi Hoàng thành, dân chúng trong thành đều ra ngoài đường lớn, hô to vạn tuế.

Tô Dư ở trong xe không buồn lên tiếng, thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc nhanh hoàng đế, cực kỳ câu nệ -- trước khi đi, hoàng đế kêu nàng đến, tiện đà không nói hai lời liền đem nàng "trữ" ở trong xe ngựa của mình.

Nói cho oai chính là: Phi Ngư không thể rời Cá Bột, Cá Bột lại không thể rời ngươi, ngoại trừ đem ngươi đến đây không còn cách nào khác.

Hạ Lan Tử Hành ăn hạt dẻ, cười nhìn Tô Dư từ lúc lên xe đã không nói lời nào, im lặng ngồi bó gối, cúi đầu nhìn hạt dẻ trong tay, bóc vỏ xong liền tiện tay đưa cho nàng:"Đừng sững sờ nữa."

"..."_ Tô Dư lẩm bẩm một tiếng "Đa tạ bệ hạ" rồi đưa tay nhận lấy, sau khi ăn xong liền tiếp tục ngồi bó gối, tâm sự nặng nề.

"Làm sao vậy?"_ Hoàng đế ngồi xuống bên cạnh nàng _" Vừa rời khỏi cung đã rầu rĩ không vui?"

Tô Dư suy nghĩ một chút, mũi giày đụng phải Cá Bột vừa ăn xong dưới chân nàng, cúi đầu nói:" Không có gì... chỉ là Kỳ sông này..."

Hoàng đế khó hiểu:" Làm sao?"

"Nghe nói rất gần với Cận Nghiêng.."_ Tô Dư nói xong liền giương mắt liếc nhìn thần sắc hắn, hoàng đế cười một tiếng:" Ân."

Nàng có huyết thống Cận Nghiêng, tuy không nhiều, nhưng rốt cuộc vẫn có. Từ nhỏ lớn lên ở Đại Yến, nàng đối với Cận Nghiêng có thể nói phân nửa tình cảm cũng không có, nhưng lúc nào cũng có người bên cạnh nàng nhắc đến, những năm gần đây nàng lại càng vì huyết thống của mình mà bị người khác nghị luận. Đối với Cận Nghiêng, nàng có chút nói không rõ cảm xúc của mình.

Căn bản cũng không có gì nhiều, nhưng trước khi đi nàng nghe hoàng đế triệu Hoắc lão tướng quân cùng Đóa Kỳ công chúa đến hành cung Kỳ sông gặp mặt. Tính ra, đây là ngoại tổ phụ cùng ngoại tổ mẫu của nàng, huyết thống Cận Nghiêng của nàng, cũng chính từ Đóa Kỳ công chúa mà đến.

Nàng cùng ngoại tổ phụ mẫu cũng không thân thuộc lắm, sau khi mẫu thân Hoắc Niệm gả vào Tô gia, sinh ra nàng cùng Tô Triệt, liền qua đời, nàng cũng chưa từng rời khỏi Cẩm Đô. Còn ngoại tổ phụ mẫu lại luôn ngao du khắp nơi, sống rất tiêu dao, đối với nàng mà nói chỉ là những nhân vật truyền kỳ.

Lần này hoàng đế cố ý nới với nàng:" Trẫm triệu Hoắc lão tướng quân cùng Đóa Kỳ công chúa đến, cho ngươi gặp mặt."

Có thể thấy đây là hảo ý. Mấy năm trước, cơ hội nàng gặp người thân quá ít. Nhưng lần này có chút lo lắng, bây giờ nhắc đến chuyện này, nàng rốt cuộc nói:" Thần thiếp...không muốn gặp ngoại tổ phụ cùng ngoại tổ mẫu."

"Vì sao?"_ Hoàng đế ngẩn ra.

Tô Dư im lặng môt hồi, nói:" Những năm nay...nghị luận về thiếp cùng Cận Nghiêng...rất nhiều."

Nàng muốn tránh hiềm nghi, không chỉ tại thời điểm nàng gia phong có người nhắc đến chuyện này, mà năm đó lúc nàng bị biếm thê thành thiếp, chuyện này cũng được lấy làm lý do, khiến một đám triều thần đồng ý không để hoàng đế lập nàng làm hoàng hậu -- đường đường Đại Yến, há có thể lập hậu nhân của dị tộc làm hoàng hậu chứ.

"Thần thiếp từ nhỏ chưa gặp qua bọn họ, hôm nay gặp mặt hay không... cũng không có gì đáng ngại."_ Tô Dư mỉm cười nói _" Nghĩ đến ngoại tổ phụ mẫu năm nay cũng đã lớn tuổi, bệ hạ cần gì phải nhọc họ đến đây một lần?"

"Nếu bọn họ muốn gặp ngươi thì sao?"_ Hoàng đế hỏi nàng. Chuyện này thực ra là do Đóa Kỳ công chúa nói trước, lúc đầu hắn cũng có chút kinh ngạc, bởi vì trong nhiều năm đời trước, đều chưa từng nghe qua bọn họ nhấc lên yêu cầu này. Về sau vừa nghĩ liền hiểu, Hoắc lão tướng quân đã rời khỏi triều đình nhiều năm, mẫu thân Hoắc Niệm của Tô Dư cũng mất sớm, bọn họ cùng ngoại tôn nữ này tình cảm cũng không sâu đậm; hơn nữa nguyên nhân chủ yếu, chỉ sợ là vì hắn dốc sức chèn ép Tô gia, nên không muốn vì chuyện của bản thân phá nhiễu hắn -- nếu như Hoắc lão tướng quân cùng Đóa Kỳ công chúa ra mặt, trong mắt rất nhiều người liền xem đây là ý của cả Hoắc gia, khiến nhiều chuyện không còn giống với lúc trước nữa. Tô gia cũng sẽ không sợ hãi, một số chuyện sẽ dựa vào Hoắc gia.

Hoắc gia vì đại cục không để ý chuyện này, khiến hắn càng thêm đối với Tô Dư tệ đến cực hạn. Mỗi lần nhớ đến chuyện này, Hạ Lan Tử Hành liền không biết phải hối hận bao nhiêu lần. Chỉ có thể cảm ơn vận mệnh đã cho hắn cơ hội trọng sinh, để hắn đối tốt với Tô Dư, khiến hai vị lão nhân gia cũng yên tâm, dám mở miệng nói đến chuyện gặp ngoại tôn nữ.

_______________________________________

Nghe hắn nói vậy, Tô Dư tự biết họ không chỉ nói sơ qua, ước chừng lúc trước bọn họ đã nhắc đến chuyện này. Cân nhắc hồi lâu, nhưng vẫn nhẹ nhàng nói:" Vậy cũng...không nên gặp đi."

"Vì sao?"_ Hoàng đế hơi nhíu mày, tường tận xem xét thần sắc của nàng _" Ngươi đang lo lắng chuyện gì?"

"Không lo lắng gì cả."_ Tô Dư lắc đầu, đưa tay vuốt lưng Cá Bột _" Bệ hạ không biết sao? Có nhiều lúc, bo bo giữ mình mới tốt."

"Bo bo giữ mình?"_ Hoàng đế suy tính hãm nghĩa bốn chữ này, toại nguyện cười một tiếng _" Còn không phải đang lo lắng?"

"..."_ Tô Dư im lặng _" Cứ coi như vậy đi...thần thiếp chẳng qua cảm thấy, cũng không phải người quá thân cận, không gặp cũng không sao. Không gặp cũng không có chỗ xấu, nếu như gặp... không chừng sau này lại sinh thêm chuyện."_ Nàng cúi đầu, nói tiếp _" Diệp gia khi bị lật ngã, rất nhiều chuyện lúc trước đều bị cấm quân Đô Úy phủ lôi ra. Rất nhiều chuyện, lúc vô sự liền không coi là chuyện, đến lúc hữu sự (**), chuyện nào cũng là chuyện..."

(**) Có nghĩa là lúc có chuyện, mình dịch vậy cho vần

"Vì Tô gia."_ Hoàng đế thở dài, nhìn nụ cười của nàng có chút phứt tạp.

"Đúng, vì Tô gia."_ Tô Dư gật đầu, hoàng đế lại thở dài nói _" Thật nhiều tâm sự. Thôi, tùy người vậy."

Dã tâm Tô gia lớn như vậy, tâm sự của nàng có thể nào không nhiều. Huống chi trong lòng vạn phần rõ ràng, đời trước là thế nào.

Tác giả (Lệ Tiêu) có lời muốn nói:

- -Được rồi, ta thừa nhận Tô gia mới là gánh nặng lớn nhất của Tô Dư.

- -Được rồi, ta thừa nhận lúc trước các cô nương nói "Đời trước hoàng đế đối với Tô Dư không tốt cũng không thể đem toàn bộ đổ lên đầu hoàng đế, cũng là do Tô gia tự tìm đường chết" là đúng.

- - Cung nữ kia cùng Tô gia có liên quan như thế nào các người đừng nên hỏi, hỏi ta cũng không nói, đánh chết cũng không nhận tội! [Khuôn mặt dữ tợn]

Bình luận

Truyện đang đọc