TRỌNG SINH CHI KHÔNG TỪ THỦ ĐOẠN

Ngày hôm sau Lục Quân Cường tỉnh lại tìm không thấy Lục Khôn đức, vào phòng tắm mới thấy Lục Khôn Đức đang tắm rửa cho đám chó con.

"Sao anh hai dậy sớm vậy?" Lục Quân Cường tựa trên khung cửa huýt sáo, "Bởi vì chuyện tối hôm qua nên hăng hái à?"

Tóc Lục Khôn Đức quá dài không thoải mái, ở phía sau tùy tiện cột lên, cười nói: "Là em hăng hái nên đêm qua không ngủ được chứ bộ... Gần tám giờ mới dậy."

Lục Quân Cường không được tự nhiên mỉm cười, xắn tay áo lên, cúi xuống bọc nhóc con vẫn luôn có ý đồ chui ra khỏi khăn lông lại, uy hiếp chọt chọt trán nó.

Lục Quân Cường tùy tay bắt chó nhỏ vẫn chưa được tắm bỏ vào bồn tắm, đổ một ít sữa tắm dành riêng cho chó con bắt đầu xoa, lực tay cậu có hơi mạnh, chó con không thoải mái bắt đầu kêu "é é", Lục Khôn Đức nhịn không được nói: "Em nhẹ nhẹ chút đi, chó con chứ có phải là anh đâu, tùy tiện cho em lăn lộn."

Lục Quân Cường cười, suy ngẫm lời Lục Khôn Đức mới nói nửa ngày, động tác cũng mềm nhẹ hơn rất nhiều, nghĩ nghĩ nói: "Sao anh không kêu các cô ấy làm cho, tắm rửa rồi lau khô cho từng đứa cũng tốn hết mấy giờ đồng hồ." Nói rồi bắt lại chó nhỏ bị bọc trong khăn lông trên ghế đang định chạy trốn.

Lục Khôn Đức nhẹ nhàng chải mượt lại đám lông xù lên trên cổ của một đứa, nhỏ giọng nói: "Không được, ngày hôm qua cũng không biết chúng nó chơi kiểu gì mà dính bùn khắp người, để cho các cô ấy tắm thì cứ kêu suốt, anh nghe thấy lo lắng nên tới xem thử, cũng may đám nhóc này không bị trọc lông."

Nhóc con trong tay Lục Khôn Đức đặc biệt không thành thật, vẫn luôn muốn vồ lấy vịt con đồ chơi trôi trên mặt nước, Lục Khôn Đức nhẹ nhàng ôm lấy nó, một lúc lâu sau nói: "Vừa anh nghe thấy em nghe điện thoại, ai mà gọi sớm vậy?"

Lục Quân Cường mỉm cười: "Lỗ tai thính quá ha, em còn cố ý vào toilet nghe đó."

Lục Khôn Đức cũng không ngẩng đầu lên, xối nước cho chó nhỏ sạch bọt rồi lấy khăn lau khô, cười nói: "Không cố ý tránh đi anh mới không hỏi, làm sao vậy, nói thật."

Lục Quân Cường nghĩ nghĩ, thẳng thắn nói: "Bác hai gọi tới, Lục Minh Khả... đến bệnh viện làm phẫu thuật sinh non đã xảy ra chuyện, chữa trị gần một tháng không có hiệu quả, tiền trong nhà bác hai đã bị dùng gần hết, muốn mượn em một ít."

Lục Khôn Đức ngẩng đầu: "Em nói thế nào?"

"Em nói em đang ở bên ngoài." Lục Quân Cường chần chờ, "Em nói trở về lại..."

"Em không được đi gặp chị ta." Lục Khôn Đức đứng lên, nghiêm túc nói, "Anh đã sớm nói không cho hai người gặp lại, để anh xử lý, em đừng đụng tới."

Lục Quân Cường nhịn không được bật cười, chọc ghẹo: "Sao đây, còn mang thù à?"

Lục Khôn Đức mím môi, gật gật đầu: "Tóm lại em đừng đụng tới, đưa lược cho anh..."

Lục Quân Cường và Lục Khôn Đức cùng nhau tắm rửa sạch sẽ cho sáu tiểu gia hỏa, lại đặt trên bồn rửa mặt lau một hồi, phòng tắm bay đầy lông chó, đám chó con được tắm rửa sạch sẽ trở nên đáng yêu hơn không ít, bị bọc trong khăn nửa ngày, vừa được thả xuống đất liền bắt đầu run lông nhảy nhót, cọ cọ bên chân Lục Khôn Đức thè lưỡi, Lục Khôn Đức mở ra bàn tay: "Cái gì cũng không có, một lát nữa mới ăn cơm."

Lục Khôn Đức thấy Lục Quân Cường còn đang nhìn chằm chằm mình, cười cười: "Em sao vậy, ăn cơm đi."

Lục Quân Cường lắc đầu không nói lời nào, kéo tay Lục Khôn Đức lắc qua lắc lại đi ăn cơm.

Bất tri bất giác hai người đã ở đảo Bát Phúc gần một tháng, Đức Mỹ gia và bên An Long vẫn luôn thúc giục, Lục Quân Cường cũng biết Ngô Hạo sắp ứng phó không nổi, sắp tiến vào thời kỳ cao điểm của du lịch hè, Lục Quân Cường không quay về tọa trấn không được, hai người thu thập đồ đạc, vẫn là dùng cái thuyền nhỏ của bạn Lục Quân Cường để về nhà, trước khi đi Lục Khôn Đức vào nội thành mua không ít đồ lưu niệm, trở về nhà một cách hoành tráng.

Về đến nhà rất nhiều ngày sau đó Lục Quân Cường không hề hỏi Lục Khôn Đức về chuyện Lục Minh Khả anh xử lý như thế nào, Lục Quân Cường tin tưởng Lục Khôn Đức sẽ xử lý thỏa đáng, biết Lục Khôn Đức kiêng kị cậu tiếp xúc nhiều với Lục Minh Khả, cũng thức thời không hỏi nhiều.

Ngày cuối tuần sau khi trở về, Lục Khôn Đức kêu Vu Hạo Phong và Đồng Kha tới nhà ăn cơm, thuận tiện lấy đồ.

"Oa... Lớn quá à..." Đồng Kha ôm vỏ ốc đưa lên bên tai để nghe, cười nói, "Có tiếng thật nè, thật tốt, công việc của Vu Hạo Phong bận quá, chừng nào chúng ta mới có thể đi đây..."

Lục Khôn Đức cười cười: "Lúc trước kêu cậu đi chung cậu lại không đi, cùng nhau đi chơi mới vui."

Đồng Kha le lưỡi: "Đâu ai giống các cậu, coi công ty như nhà, thích đi thì đi, còn tôi phải làm một quản gia cần mẫn... Lại nói ai muốn đi làm bóng đèn chứ."

Vu Hạo Phong áy náy cười: "Sau này nhất định sẽ mang em đi ra ngoài chơi."

Lục Khôn Đức cười cười, lại lấy ra hai cái quần đi biển đưa cho Đồng Kha: "Mua ở một tiệm thủ công, hình thêu trên đó cũng là thủ công, đẹp đúng không, cho cậu và Vu Hạo Phong làm đồ đôi đó."

Đồng Kha lơ đãng nhìn thấy nhẫn trên tay Lục Khôn Đức, kinh hô: "Oa! Các cậu thật sự đi hưởng tuần trăng mật à, tôi nhìn xem, là bạc? Hay là bạch kim? Vu Hạo Phong!!"

Vu Hạo Phong nhướng mày: "Ồn ào cái gì? Nhẫn của hai ta đã sớm mua, nhưng em còn nhớ rõ để chỗ nào sao?"

Đồng Kha nghĩ nghĩ, nhớ lại trước kia Vu Hạo Phong xác thật là đã mua một đôi nhẫn, mà mình xác thật là nghĩ không ra đã đặt ở nơi nào, ngượng ngùng cắn cắn đầu lưỡi, lập tức cởi quần thử quần đi biển Lục Khôn Đức mua cho cậu, xoay tới xoay lui, kiêu ngạo cười với Vu Hạo Phong: "Đẹp đúng không?"

Vu Hạo Phong cười cười không để ý tới cậu, đến phòng khách nói chuyện với Lục Quân Cường, bỏ lại Đồng Kha hưng phấn vùi mình trong đống quà.

Vu Hạo Phong ngồi ở phòng khách, nhấc một nhóc con liên tục tìm cách leo lên đùi hắn đặt ở trên đùi, nhẹ nhàng xoa xoa bụng tiểu gia hỏa, sau một lúc lâu mới nói: "Mấy ngày hôm trước Khôn Đức nhờ tôi một việc, còn cố ý kêu tôi không cần nói cho cậu, cơ mà tôi lại đặc biệt muốn nói với cậu một chút."

"Kêu anh hỗ trợ tìm người xem một người bệnh chứ gì." Lục Quân Cường dựa lưng lên sô pha nhướng một bên lông mày, "Xem một cái bệnh không dễ nói ra."

Vu Hạo Phong cười: "Cậu biết? Xong rồi, không lấy lòng được rồi." Ngừng một chút lại nói: "Không muốn biết tình huống của cô ta?"

Lục Quân Cường lắc đầu: "Anh tôi không cho tôi hỏi, lại nói tôi cũng không hiếu kỳ... Sống hay chết đều không liên quan đến chuyện của tôi, anh tôi nói sẽ xử lý ổn thoả thì nhất định sẽ không làm tôi thất vọng."

Vu Hạo Phong thổn thức: "Các cậu thật đúng là... Hầy, coi như tôi chưa nói, đám vật nhỏ này nhận ra tôi đỡ đẻ cho chúng sao? Dính người như vậy."

Lục Quân Cường cúi xuống ôm hai nhóc con vẫn luôn giày vò ống quần của cậu lên sô pha, bất đắc dĩ nói: "Nhận ra cái rắm, gặp người là dính, trước đây mỗi buổi tối trên sô pha đều là tôi và anh hai dựa vào nhau xem TV, hiện tại cả ngày đều là sân của chúng nó."

Vu Hạo Phong cười cười, nắm chân trước chó nhỏ chơi đùa với nó.

Tiễn Vu Hạo Phong và Đồng Kha về, Lục Khôn Đức nằm sấp trên thảm lên mạng, Lục Quân Cường đá đá cẳng chân anh: "Đứng lên, lát nữa bụng lại đau."

Lục Khôn Đức lười nhác đáp cho có lệ, vẫn bất động nhìn màn hình, Lục Quân Cường không còn cách nào chỉ có thể ôm Lục Khôn Đức lên sô pha, đặt laptop ngay ngắn rồi nhét con chuột vào tay anh, sửa đầu tóc lại cho anh, sau một lúc lâu nói: "Em vẫn luôn muốn nói với anh chuyện này, muốn hỏi ý kiến anh một chút."

"Hả?" Lục Khôn Đức ngẩng đầu ngáp một cái, "Nói đi, sau khi tổ chức xem xét sẽ cho cậu một đáp án hài lòng."

Lục Quân Cường cười: "Muốn thương lượng với anh mua thêm một căn biệt thự nữa."

Lục Khôn Đức ngồi dậy, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy, chỗ này không phải khá tốt sao?"

"Đúng là khá tốt, nhưng quá nhỏ, trước đây em cũng không cảm thấy gì, nhưng hiện tại nhiều chó con như vậy liền có vẻ hơi chật, lầu một giờ hầu như thành thiên hạ của chúng nó luôn rồi, sân cũng hơi nhỏ." Lục Quân Cường cười giải thích, "Lại nói trị an cũng không hoàn thiện, kém hơn khu dân cư cao cấp quá nhiều, kỳ thật em cũng không muốn đổi chỗ ở, em cũng biết lúc ấy anh sửa sang lại chỗ này phí bao nhiêu tinh lực."

Lục Khôn Đức lắc đầu: "Cái đó không quan trọng, anh chỉ nghĩ... Thôi được rồi, cứ đi nhìn xem có nhà nào thích hợp không."

Lục Quân Cường nhìn ra Lục Khôn Đức luyến tiếc, cười cười nói: "Ừm, coi rồi nói sau... Em đi xem nếu thấy được sẽ dẫn anh đi, cũng không nói phải lập tức dọn, coi rồi nói sau."

Lục Khôn Đức cười cười, không nghĩ đến chuyện chuyển nhà nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc