TRỌNG SINH CHI MỘT TỜ GIẤY KẾT HÔN

Nhà của hai người được lựa chọn ở vị trí rất tốt, vừa vặn nằm ở giữa hai công ty, lái xe chỉ mất hơn nửa tiếng. Người trong khu biệt thực này không nhiều, hơn nữa người ở đây không giàu thì cũng có quyền thế, mỗi một căn nhà đều nằm độc lập, trước cửa có vườn hoa nhỏ và chỗ đỗ xe, hệ thống quản lý bảo vệ cũng rất tốt, Lâm Dịch khá hài lòng với nơi này.

Phương Húc Nghiêu biết thế nào là tốt, Lâm Dịch không thích nhà trống trải không có hơi người, cho nên hắn mới lựa chọn nơi này, diện tích không lớn, được cái hoàn cảnh thanh tịnh và đẹp đẽ, hai người ở chung sẽ rất ấm áp.

Phương Húc Nghiêu cởi áo khoác treo ở cửa, mang dép xách đồ của Lâm Dịch vào trong phòng ngủ của cậu. Hắn thò đầu ra khỏi cửa phòng hỏi Lâm Dịch đang đứng nguyên tại chỗ: “Giúp em lấy ra nhé?”

Lâm Dịch vội vã chạy lại, “Không không, để tôi tự làm.”

“Vậy tôi giúp em chuyển mấy thứ này vào phòng sách.” Phương Húc Nghiêu xách hết cả laptop và tập tài liệu đến phòng sách, rất có tự giác bỏ lên trên giá sách, Lâm Dịch ngơ ngác đuổi theo, thấy vẻ mặt như thể đương nhiên của đối phương, thế mà cậu lại không tìm được lý do từ chối. Cuối cùng cậu lặng lẽ đi về lại, lấy quần áo của mình ra, lúc mở tủ quần áo đập vào mắt chính là từng bộ đồ chỉnh tề ngăn nắp được treo đầy cả tủ, cậu thấy đầu óc mình hơi loạn, đây là quần áo đặt may trước cho cậu à? Phương Húc Nghiêu lại làm đến tận mức này luôn.

Phương Húc Nghiêu bỏ sách của Lâm Dịch lên trên giá sách, có vài quyển còn cố ý đặt ở chỗ cao, Lâm Dịch thấp hơn mình chút chút, bản thân còn phải nhón chân lên thì khẳng định vợ sẽ với không thấu, đến lúc đó mình có chỗ để phát huy rồi.

Đúng vậy, anh lanh trí vậy đấy!

Trong lúc xếp sách Phương Húc Nghiêu còn thầm quan sát thử xem trong sách có kẹp thứ gì hay không, nếu có giấu thì chỉ có cách này để người khác không phát hiện mà thôi.

Đúng đó, tạp chí người đẹp của Phương boss đều được kẹp trong sách, trong căn phòng đầy ắp sách của hắn, có một nửa tồn tại chỉ vì để giấu thứ này.

Lâm Dịch xếp quần áo của mình xong, thầm nghĩ phải trả nhân tình cho người ta, nhất định phải mua thứ gì đó cho Phương Húc Nghiêu, nhà là người ta mua, quần áo là người ta mua, nhẫn trên tay cũng là người ta mua. Nhưng cậu phát hiện ngày thường Phương Húc Nghiêu chẳng thiếu thứ gì cả, điều này khiến Lâm Dịch sầu lo rồi, cho nên nói khó trả nhất chính là nhân tình!

Thu xếp xong Lâm Dịch lấy ra một bộ đồ ngủ, quay đầu thì thấy chiếc giường cưới rộng hơn hai mét khiến cậu đau đầu, tuy là màu sắc cậu thích, nhưng nhìn kiểu dáng và hoa văn trạm trổ vẫn khiến cậu nảy sinh cảm giác vô lực, mặc kệ là ga giường gì, cậu vẫn thấy nó giống hệt kiểu giường thích hợp cho hai người làm vận động nguyên thủy ở bên trên, liếc mắt nhìn liền cảm thấy chiếc giường đó như đang nói: Một người ngủ chắc chắn trống rỗng cô đơn lạnh lẽo!

Lâm Dịch thở dài, sau đó lại nghe được tiếng gõ cửa, sau khi Lâm Dịch đi tới mở cửa thì thấy Phương Húc Nghiêu đã thu dọn xong phòng sách ôm một búp bê vải hình người tới, chiều cao dáng người nó giống hệt hắn, Lâm Dịch liền có loại cảm giác không tốt. Quả nhiên Phương Húc Nghiêu rất kiêu ngạo xoay thân thể của búp bê vải qua chính diện phía Lâm Dịch, lúc nhìn thấy búp bê vải là ai, Lâm Dịch trực tiếp trợn tròn mắt, đây là đam mê kỳ quái gì vậy?!

Búp bê vải này chính là phiên bản của Phương Húc Nghiêu, đứng ở bên người Phương Húc Nghiêu thì nhìn giống hệt như sinh đôi, ngũ quan tuấn mỹ, mặt cười sáng lạn, ngay cả kiểu tóc đều giống nhau, có điều mặt của búp bê vải là màu đen, cũng không có mái tóc xù xù, cho dù là vậy thì tam quan của Lâm Dịch cũng đã bị đổi mới vài lần. Phương Húc Nghiêu nhét “bản thân” vào trong lòng Lâm Dịch, đứng đắn nói: “Tôi biết lúc em ngủ thích ôm thứ gì đó, con chó nhung hai mét ở nhà em tôi không mang qua, cho nên tặng cái này cho em, tối nay lấy nó làm gối ôm nhé.”

Lâm Dịch: “…” Sao tôi ôm được chứ trời ạ, chính diện là mặt và dáng người giống hệt anh! Ngay cả đường cong của mông phía sau đều rõ ràng như vậy! Thứ này đặt làm ở tiệm nào đấy? Nó rất thật đấy có được không? Lâm Dịch nhìn Phương Húc Nghiêu săn sóc đóng cửa cho cậu, khóe miệng giật giật ôm nó đặt lên giường, cậu liếc mắt nhìn xong liền đỡ trán, chẳng khác gì Phương Húc Nghiêu đang ngủ trên giường của cậu cả!

Tắm rửa xong nằm trên giường, Lâm Dịch trằn trọc không ngủ được, bên cạnh như có thêm một người, không phút giây nào không tuyên bố sự tồn tại của bản thân, Lâm Dịch chẳng thể nhẫn nhịn được nữa, nhấc chân đạp gối ôm xuống giường, nhưng đạp xong thấy “Phương Húc Nghiêu” nằm sấp trên mặt đất, Lâm Dịch lại đen mặt bò dậy, bẻ búp bê vải thành hình tròn, nhét vào trong tủ quần áo, sau đó hung hăng đóng cửa.

Có thể do động tác của cậu quá lớn, cũng có thể là tính đàn hồi của “Phương Húc Nghiêu” quá tốt, ngay lúc đóng cửa thì đầu của “Phương Húc Nghiêu” vừa lúc bắn ra bị cửa tủ kẹp cứng. Lâm Dịch liền bật cười vui vẻ, đầu của Phương Húc Nghiêu bị cửa kẹp rồi!

Lâm Dịch không ngủ được lại không biết làm gì nên lấy di động ra, quay lại một cảnh mà sau này khiến cậu hối hận vô cùng: Đóng cửa kẹp đầu, mở cửa, trên mặt của Phương tổng tài mang theo nụ cười mê người, tự tin bùng nổ… đóng cửa… kẹp đầu… mở cửa… nụ cười mê người… lặp lại mười lần… ⊙▽⊙

Mặc kệ cái video này thật lâu về sau bị Phương Húc Nghiêu phát hiện, Lâm Dịch có ở trên giường hối hận đến cắn chăn hay không, tóm lại hiện tại tâm trạng của cậu không tệ, thế là càng ngủ không được.

Căn phòng trống rỗng, chiếc giường lớn, bởi vì vừa mới chuyển vào nên vẫn không cảm giác được hơi người, Lâm Dịch lăn lộn hai tiếng, cuối cùng ngồi dậy mang dép đến phòng sách.

Cậu mở email ra, nhìn tên của Leo trong danh sách liên lạc, cuối cùng quyết định gởi mail cho đối phương: Leo, tôi cưới vợ rồi.

Lúc này múi giờ ở Bắc Kinh là hơn 0 giờ sáng, thời gian bên Leo vừa vặn là hơn 4 giờ chiều, vừa nhận được mail của Lâm Dịch thì lập tức trả lời: Bảo bối à cậu đừng dọa mình, không phải cậu nói muốn gả cho mình à? Chúng ta là bạn cùng sống dưới một mái nhà 4 năm đó, cậu không yêu mình nữa sao? Đừng chọc mình nữa honey à, mau trở lại bên cạnh mình, mình vẫn sẽ yêu cậu moa moa da~.

Lâm Dịch đen mặt trả lời một câu: Cậu nghiêm túc chút đi đồ khốn!

Chính là dáng vẻ không nghiêm túc này, chẳng hiểu sao Lâm Dịch lại cảm thấy ngứa tay.

Chẳng mấy chốc Leo đã trả lời: Cậu thật sự cưới vợ rồi? Xinh đẹp chứ? Em gái phương Đông có phải vừa đẹp nội hàm vừa hiền lành hay không? OMG, hoa tường vi phương Đông xinh đẹp cưới vợ rồi, mình muốn nói cho đám người theo đuổi cậu biết, có khi nào bọn họ sẽ tập thể chạy đến phương Đông truy sát cậu không? Ôi honey, mình vẫn yêu cậu, mau trở lại!

Lâm Dịch nghĩ đến dáng vẻ của Phương Húc Nghiêu, đẹp thì có đẹp thật, dịu dàng? Hàm súc? Hiền lành? Lâm Dịch thở dài, trả lời: Rất đẹp, người cũng không tệ, về sau có cơ hội sẽ giới thiệu hai người làm quen, tôi đi ngủ đây, cậu làm việc đi, thay tôi hỏi thăm chú Sam, còn cậu, ha!

Gởi mail xong, Lâm Dịch cảm thấy trong lòng thoải mái hơn chút, thừa dịp bóng tối mò về lại phòng ngủ, cảm thấy mỹ mãn ngủ mất rồi. Leo vừa thấy “ha” của Lâm Dịch thì lập tức bất mãn, có phải là bạn không, cậu ha là có ý gì hả, ân cần hỏi thăm thì thế nào chứ, mau trả lời mau trả lời, trước đây lúc chơi game không phải cả đêm không ngủ sao, quả nhiên cưới vợ rồi thì không còn giống trước nữa.

Nghĩ tới đây Leo đột nhiên nhận ra không đúng, cưới vợ nhanh vậy sao? Tính toán thời gian Lâm Dịch gởi mail cho hắn là vào nửa đêm đó, nói như vậy Lâm Dịch không cùng vợ làm chuyện yêu hả, tại sao lại đi gởi mail cho mình? Chẳng lẽ là lừa mình? Lừa mình làm gì chứ, chẳng lẽ muốn ám chỉ cho mình gì đó? Nghĩ như vậy cả người Leo đều không tốt rồi, đừng nói Lâm Dịch yêu mình rồi nhé, chẳng lẽ là muốn kích thích mình, khiến mình đi tìm cậu ấy? Oh, hắn chỉ thích phụ nữ thôi, sao có thể ra tay với anh em của mình được chứ? Thế là Leo không ngừng gởi mail cho Lâm Dịch:

Đừng ngủ chứ, trở lại chúng ta tiếp tục trò chuyện!

Trời ạ, cậu nói rõ cho mình đi chứ!

Mình thích phụ nữ!

Cho dù mình thích đàn ông cũng sẽ không ra tay với anh em của mình!

Chúng ta vẫn là bạn chứ?

Đều trách mình luôn đùa kiểu này với cậu, Lin, cầu xin cậu trả lời!

Bình luận

Truyện đang đọc