TRỌNG SINH CHI NHÂN QUẢ BẤT TUẦN HOÀN

Thẳng đến hơn 8 giờ tối cơn mưa mới nhỏ dần, Mã tiểu thư kéo tay ta, tay kia thì cầm túi xách che trên đầu, một đường chạy như điên, còn ta không ngừng quay đầu lại, "Này, xe của cô!"


"Để chỗ kia không mất được." Nàng cũng không quay đầu mà cứ lôi ta chạy, vốn tưởng rằng nàng đang sốt ruột về nhà thăm cha mẹ chồng, kết quả ta vừa ngẩng đầu, mẹ nó, làm sao chạy đến siêu thị rồi?!


"Cô muốn mua đồ ăn cho cha mẹ chồng, ban nãy ở quán cơm có gói chút đồ rồi mà, đến siêu thị mua làm gì?" Ta lấy tay giũ tóc bị mưa thấm ướt, lại kéo kéo áo T-shirt ẩm ướt đang dán lên người.


Mã tiểu thư đẩy xe hàng đi, ánh mắt đã dính vào đồ ăn vặt trên giang hàng, giơ tay liền lấy mấy bịch ném vào trong xe, nói giọng thực bình tĩnh, "Họ ở nhà tự nấu ăn, không cần tôi."


Này, đây chính là lão tổ tông tương lai của ngươi, đừng thờ ơ như thế chứ, chẳng phải lúc này con dâu nên chủ động đến thăm và chiếu cố sao. Cho dù không làm thì cũng nên nhiệt tình quan tâm sinh hoạt thường ngày của Nhị lão một chút chứ, ngay cả loại người không dự định kết hôn như ta cũng hiểu đạo lý này nha.


"Có phải cô không thích bạn trai cô không? Sao cảm thấy cô luôn lạnh nhạt với hắn và người nhà hắn như vậy đây, chí ít cũng phải khách sáo một chút, nếu thật sự không thích, tại sao phải ở bên nhau?"


Nghe được lời của ta, Mã tiểu thư thoáng chốc sửng sốt, động tác giơ tay gom đồ ăn vặt trở nên chậm chạp, chần chờ một chút, thản nhiên nói, "Tôi không biết."


"Gì? Không biết? Thân ái, cô đừng nói với tôi đây là mối tình đầu của cô nha, có cần ngây thơ như vậy hay không, thật không phù hợp với khuôn mặt đúng chuẩn câu hồn này của cô." Ta cầm lấy đồ ăn vặt trong tay Mã tiểu thư, giúp nàng bỏ vào trong xe, dù sao chắc chắn lần này Mã tiểu thư trả tiền, bởi vì nàng có tiền, ta thì không có.


Dường như Mã tiểu thư đang ngơ ngác chìm vào suy nghĩ, rũ mắt xuống, lông mi dài run rẩy, chỉ là một góc nghiêng của khuôn mặt cũng làm người ta động lòng không thôi, nhưng hơi thở lạnh lùng lại khiến người ta không dám tới gần.


Không biết rốt cuộc Mã tiểu thư có đang suy nghĩ nàng đến cùng có thích bạn trai của nàng hay không, hay là đang suy nghĩ những chuyện khác, ngay cả thỏi chocolate nàng thích nhất cũng bỏ lỡ, ta vội vàng chạy lại đi lấy hai cái thả vào trong xe.


Lúc này, Mã tiểu thư mới hoàn hồn lại, lôi xe lui về, lấy cả hộp thanh chocolate cho vào trong xe. Thật điên rồ! Giàu trắng trợn* đến phạm vi mà, cọc tiền nổi lên đập vào mắt ta, nếu không tại sao bây giờ ta đây như muốn khóc!


*Nguyên văn: xích quả quả (赤果果) là ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý chỉ "trần trụi".


Trước đây nhìn thấy các loại đồ ăn vặt, ta luôn do dự nên mua cái nào, như thể chọn cái này sẽ hối hận sao không mua cái kia. Hôm nay, cuối cùng ta cũng biết căn bệnh chứng sợ lựa chọn của ta là ở đâu, chỉ một chữ, "Nghèo"!!! Nếu ta có tiền, muốn ăn cái gì mua cái gì, thích cả hai liền mua tất cả, còn mua gấp đôi, ăn một phần vứt một phần!


"Mã cường hào, chúng ta là bạn bè phải không? Hử?" Ta cảm thấy trong đôi mắt ta lúc này đang lấp lánh ánh sao, còn chói mắt hơn những vì sao trên trời.


Mã tiểu thư nghiêng đầu liếc mắt nhìn bản mặt chân chó như muốn ôm lấy đùi nàng của ta, khẽ hừ một tiếng, "Cường hào không cần bạn bè." Sau đó thản nhiên đẩy một nửa xe chở đồ ăn vặt chạy tới điểm đến tiếp theo.


"Đừng như vậy, thế nhưng tôi nấu cơm rất ngon nha~ Cô thích ăn, sau này tôi sẽ nấu cơm cho cô mỗi ngày, thế nào?" Ta chạy nhanh vài bước đuổi theo. Mẹ nó, cặp chân dài kia của nàng thật đáng ghét, di chuyển nhanh như vậy làm gì, là muốn ta mệt chết à!


"Này, Mã cường hào, cô mua nhiều đồ ăn như vậy làm gì? Không phải vừa mới ăn cơm tối xong sao, bữa sáng ngày mai cũng không cần những thứ này mà, để một tuần rồi về có thể bị hỏng hay không? Chúng ta đi công tác bằng máy bay mà thôi, không phải đi dã ngoại."


"Cô không ăn?"


"Tôi đi máy bay không thích ăn cái gì cả."


"Quá tốt rồi, vậy những thứ này đều là của tôi."


"Sặc, ai muốn giành với cô. Ơ? Sao lại có một bịch băng vệ sinh trong khu thực phẩm? Ai vô đạo đức bỏ loạn vào hàng hóa như vậy." Nói xong, ta tò mò cầm bịch băng vệ sinh được đánh dấu bằng chất liệu cotton mềm mại kia.


"Ngu chết đi được, đó là kẹo đường." Nàng vô cùng khinh bỉ lấy bịch băng vệ sinh từ trong tay ta thả lại vào giá hàng.


"Làm sao có thể, cô nghĩ tôi là kẻ ngu sao?! Cô còn nhầm thức ăn cho mèo thành bánh bích quy, tôi mới không dùng băng vệ sinh làm kẹo đường nha~" Nhắc đến chuyện lương khô của nàng, ta đắc ý giương cằm.


Kết quả nàng vỗ bịch băng vệ sinh lên mặt ta bốp một phát, "Cô tự nhìn cho kỹ, đồ lùn."


Đây tuyệt đối là trả đũa, "Cô không được lấy thân thể ra mà công kích nhá! Chiều cao không thể quyết định chỉ số thông minh!"


"Cô lùn."


"Đậu má..."


"Mini."


*Hoàng Khanh chửi Ní mǎ (尼玛), Marjorie chơi lại câu Mínǐ (mini).


"Đủ rồi!" Ta hầm hừ ném kẹo đường băng vệ sinh vào xe hàng, ta chính là ăn cái này rồi, làm sao!


"Đột nhiên tôi muốn ăn lê." Sự chú ý của Mã tiểu thư dời đi rất nhanh, ánh mắt đã sớm bay tới khu trái cây phía xa xa.


"Mua chứ, dù sao cô tiêu tiền, trong túi tôi một đồng cũng không có~"


Hai người đẩy xe hàng đã tràn đầy tới khu trái cây, nhìn thấy rất nhiều hoa quả được đóng gói tinh xảo, đẹp đẽ, tươi mới và có hương vị ngon lành của trái cây, ta rất muốn mỗi loại đều lấy hai quả. Bởi vì nghèo, đã lâu rồi ta không mua món đồ xa xỉ này, một cân táo đã bằng nửa cân thịt heo, khiến ta làm sao tiêu phí nổi!


Rõ ràng có rất nhiều trái cây nhìn ngon như vậy, Mã tiểu thư vẫn cứ lấy mấy quả vừa xanh lại vừa cứng, vẻ ngoài quả lê thì sần sùi, "Cô mua về làm ám khí sao?" Ta tiện tay cầm một quả lên ước lượng, đủ làm ngất một người là được rồi.


Mã tiểu thư có vẻ ngay cả bạch nhãn cũng không thèm trở mặt nhìn ta, cầm quả trong tay ta bỏ vào trong túi, "Về nhà để chung với táo, sẽ rất nhanh chín, loại này ăn cực kì ngon."


"Ipad có thể không?"


"Tôi bóp chết cô có thể không?"


"Tôi chết rồi ai nấu cơm cho cô?! Cô là đồ vô lương tâm!" Vẫn là chiêu này dễ sử dụng, Mã tiểu thư lập tức liền câm miệng, đẩy phụ xe hàng đến quầy thu ngân. Quầy bên kia dãy xếp hàng rất dài, bọn ta tìm thấy một hàng tương đối ít người.


"Tôi thấy cô nha, tim phát triển trong dạ dày, ai thắng được dạ dày của cô thì có thể thắng được lòng cô! Cô tìm đầu bếp gả đi là được rồi." Ta lướt Weibo, hai khuỷu tay gác lên xe hàng, không chút để ý nói.


Mã tiểu thư liếc mắt nhìn chằm chằm vào ta hồi lâu, chậm rãi nói ra hai từ, "Cũng tốt."


"Này! Chung thân đại sự của cô nghiêm túc một chút được không, cần phải sáng mắt. Nam nhân hiện tại tất cả đều không đáng tin, có thể tìm người không xấu cũng không nhìn vẻ bề ngoài mà đối tốt với cô thì tiến tới, quả thực khó như lên trời." Ta tận tình khuyên bảo Mã tiểu thư, mặc dù nàng lớn lên lộ ra vẻ mặt hồ ly, nhưng với trực giác nữ nhân của ta, nàng chắc chắn ít có tình thương, nàng kết giao bạn trai chưa bao giờ vượt qua ba người.


"Cảm giác cô thật có kinh nghiệm."


"Hừ, tôi chỉ thích phụ nữ, tôi chưa từng ăn thịt heo thì chưa từng thấy heo chạy? Xung quanh ai mà không có một hai bạn bè bị đàn ông lừa, khóc chết đi sống lại!"


"Không có."


"Cô xem, cũng chỉ có người tốt tính như tôi mới có thể chịu được cô, còn không mau cảm động khóc lóc đến ôm tôi nào!"


Mã tiểu thư ngốc ngốc nhìn ta, qua một hồi lâu mới nói, "Thích một người là cảm giác gì?"


"Ể?" Mã tiểu thư với mặt than lãnh đạm đột nhiên hỏi ra đề tài cảm tính như vậy, ta có chút bị dọa sợ, nuốt một hơi mắc nghẹn trong cổ họng, nghĩ nghĩ, cũng trở nên nghiêm túc trả lời.


"Đại khái, chính là ở cùng hắn sẽ rất vui vẻ, thấy cái gì thú vị hay đồ vật ưa thích sẽ nghĩ đến hắn đầu tiên, muốn chia sẽ với hắn. Khi không được gặp mặt sẽ nhớ hắn, gặp được liền cảm thấy rất an tâm, muốn ở bên hắn. Chuyện vui buồn cũng đều nói với hắn, nhìn thấy hắn không vui, chỉ muốn đến an ủi hắn, đại khái chính là như vậy? Dù sao chính là cảm giác động lòng, nếu thích một người, cô sẽ cảm giác như thể mình bị bệnh, hoàn toàn khác với bản thân trước đây."


Ta nghiêng đầu nhìn Mã tiểu thư, trông thấy nàng nghiêm túc suy nghĩ, đột nhiên nở nụ cười, "Thế nào, cô thích hắn sao?"


Mã tiểu thư khẽ lắc đầu, lại có chút chần chờ, "Có lẽ, không thích."


"Phì, cô nói như vậy, bạn trai cô sẽ đau lòng gần chết nha, cô không thích hắn, vậy cô thích ai hả?" Không biết vì sao, trong khoảng khắc nghe thấy nàng nói không thích thì cảm giác hơi nhẹ nhõm, nhưng ngay lập tức lại có chút mất mát, dù sao nàng cũng không thích ta.


Đôi mắt Mã tiểu thư chậm rãi nâng lên, nhìn chằm chằm vào ta, sau đó lại hạ xuống, "Có lẽ từ trước đến nay chưa thích người nào."


"Cô đây là lãnh cảm với tình yêu đó, chỉ có điều không sao, không bị lãnh cảm là được rồi~" Ta lại nói đùa với nàng.


"Vậy cô thích bạn gái cũ của cô không?" Đột nhiên Mã tiểu thư bất ngờ hỏi việc này.


"Ách... Thích chứ, lúc mới quen nhau đương nhiên thích vô cùng." Tuy vừa chia tay không lâu, thế nhưng thật sự rất lâu trước kia cũng từng có các loại dấu hiệu.


"Cô mới nói thích một người hẳn là chuyện rất vui vẻ, tại sao vẫn có thể xa nhau." Mã tiểu thư trên vấn đề về tình cảm, chắc chắn là trình độ tiểu học.


"Nói như thế nào đây, chúng tôi đã bên nhau gần hai năm, trong đó rất nhiều chuyện đã xảy ra, có lẽ do chúng tôi không hợp, tình cảm dần dần trở nên phai nhạt, rồi bị hiện thực đánh bại." Tình yêu cuồng nhiệt khó chia lìa như vậy, bây giờ lại có thể bình tĩnh nói đến chia tay, ta luôn có chút hoài nghi thật ra tình thương của ta cũng không quá cao chăng.


Mã tiểu thư mặt lạnh, còn ta thì tâm lạnh, dường như không ai có thể thực sự bước vào tim ta, làm ta cảm thấy không có nàng thế giới sẽ không có màu sắc, cho nên ta chỉ thích họ, mà không tính là yêu.


Mã tiểu thư chưa bao giờ thích người khác, so với ta thì chưa bao giờ chân chính yêu một người, chúng ta hai người rất giống nhau.


"Mới hai năm cô liền không thích cô ấy?"


"Cũng không phải, chỉ là không còn thích như lúc trước nữa, mà chia tay là điều không thể tránh khỏi, tính cách, gia đình, nói chung là chênh lệch rất lớn."


"Nói như vậy, thích một người cũng không có ý nghĩa gì."


"Đệt, cô không ăn được bồ đào thì đừng nói bồ đào còn xanh!"


"Không có hứng thú."


"Vậy cô hứng thú với cái gì?! Xuất gia được không."


"Có hứng thú với cô."


"..." Nàng bất chợt nói câu làm ta bị nghẹn đến choáng vàng, nàng chắc chắn đang nói đùa, chắc chắn, chỉ là đùa mà thôi, ngàn vạn lần không nên tưởng thật.


"Vẻ mặt của cô thật kỳ quái, tôi nói đùa thôi." Dường như Mã tiểu thư cũng không để ý, nhún vai.


"Sau này đừng đùa kiểu này với tôi." Tuy đã sớm ngờ tới nàng đang nói đùa nhưng tâm trạng của ta vẫn thật tệ. Biết rõ ta thích nữ nhân còn không hề kiêng dè đùa kiểu này, treo người ta lên thú vị lắm sao.


Hừ, cho dù nàng thích ta, ta cũng không thèm thích nàng! Nàng là ai chứ! Quá đáng ghét, lạnh lùng, ác miệng, không lương tâm, nhân tài nào thích nàng đủ thê thảm, thật muốn đốt một ngọn nến cho bạn trai của nàng.


"Xin lỗi, cô giận rồi?" Thấy ta vẫn không để ý tới nàng, Mã tiểu thư cúi đầu nghiêng mặt sang bên nhìn ta, đuôi tóc của nàng dập dờn trên mu bàn tay ta, thật ngứa, giống như lòng ta.




Editor có đôi lời muốn nói: Mọi người nhìn thấy bìa mới chưa? Đẹp không? Là do tự tay tui des á. Tui nghĩ bìa là mặt tiền thu hút độc giả, để lại ấn tượng đầu tiên nên tui rất tâm huyết tự mình mày mò thiết kế như thế này. Do không có chuyên môn nên các bạn chuyên design thông cảm cho mình nha ;-;


Hai nhân vật trong bìa là nhân vật phụ của bộ manhwa Dương Giang Bách Lý Cẩm, được page Somewhere Bar dịch. Tui thấy hình này liền nghĩ đến ngay A Hoàng và Mã tiểu thư nên chọn làm bìa luôn :3

Bình luận

Truyện đang đọc