TRỌNG SINH CHI TÁI KIẾN PHƯƠNG HOA

Nhập đông trời trở lạnh, Phó Tuyệt Ca chui rúc ở trong chăn không ra ngoài đường, lâu lâu lại ngẩng đầu nhìn ra cửa mong ngóng bát gia đến thăm. Cảm giác này có chút giống với kiếp trước nàng ngày ngày mòn mỏi chờ đợi bóng dáng Đông Phương Tầm Liên.

“Lệnh ái không đi đào khoai nữa sao?”

Phó Tuyệt Ca yếu ớt lắc đầu cự tuyệt, đem đầu vùi ngược vào trong chăn: “Bát gia sao vẫn chưa đến thăm ta nữa chứ.”

Lưu thị vỗ vào mông nàng mấy cái khiển trách: “Ngươi là lệnh ái, có dáng vẻ một lệnh ái xem nào.”

Yếu ớt bĩu môi, lại xoay sang một bên, mắt hấp háy nhìn lớp chăn bông. Nếu tính cả hôm nay thì đã hơn sáu ngày vậy mà nửa điểm tung tích của bát gia cũng không thấy đâu, Phó Tuyệt Ca lăn trái lăn phải, không yên tâm ló đầu nhìn tiếp ra ngoài sân.

Chẳng có gì ngoài một màn tuyết bay trắng xóa.

Vừa vặn ngoài cửa xuất hiện thân ảnh nha hoàn hầu hạ bên cạnh Đại nương tử: “Tam lệnh ái thỉnh ra đại sảnh gặp mặt các vị hoàng tước.”

Phó Tuyệt Ca vén chăn xuống quá cổ, ngơ ngác nhìn sang mẫu thân, thấp giọng hỏi lại lần nữa: “Các vị?”

Lưu thị không khỏi lo lắng nhắc nhở nàng: “Ngoài kia có hoàng tước thì nên chừng mực, tuyệt đối không được càn rỡ giống lần trước.”

“Ta biết rồi.”

Chậm chạp leo xuống giường, Phó Tuyệt Ca cùng A Xán rời khỏi tiểu viện tử, trong lòng thấp thỏm lo âu. Rốt cuộc các vị hoàng tước gồm những ai? Liệu có sự xuất hiện của Đông Phương Tầm Liên hay không?

Đường đến tiền sảnh không nghĩ lại ngắn như vậy, khẩn trương kiễng chân nhìn lén vào trong, thấp thoáng thấy hai bóng lưng có chút quen thuộc. Tim Phó Tuyệt Ca đập thình thịch vang dội, lẩm bẩm cầu nguyện không phải người nàng đang nghĩ đến.

Nghe tiếng bước chân ngoài cửa, Phó Công tước đưa mắt ra nhìn rồi nói: “Tam nha đầu vào trong bái lạy hai vị hoàng tước đi.”

Hai người được gọi đến đồng loạt nhìn về phía nàng, một người là bát gia, người còn lại thì có chút quen mắt. Phó Tuyệt Ca bước nhanh vào trong tiền sảnh, hướng nhị vị hoàng tước khom lưng hành lễ.

“Tuyệt Ca bái kiến các vị hoàng tước, hoàng tước an hảo.”

“An hảo.” Đông Phương Tầm Tuyết hướng nàng cong mắt cười: “Tiểu ngốc đứng lên đi, sàn nhà có điểm lạnh coi chừng phong hàn nhập thể.”

Phó Tuyệt Ca lóng ngóng đứng vững vàng trên sàn, trộm liếc nhìn người bên cạnh bát gia, hai chân mày từ từ nhíu chặt. Điệu cười cùng ánh mắt như một khuôn đúc ra, khẳng định không ai khác chính là nữ nhân cặn bã Đông Phương Tầm Liên.

Phát hiện ánh mắt thù địch của Phó Tuyệt Ca, Đông Phương Tầm Liên bất khả tư nghị lên tiếng: “Tiểu lệnh ái chúng ta từng gặp mặt nhau sao?”

“Chưa từng.”

Hời hợt đáp lại hai từ, Phó Tuyệt Ca quay sang nắm lấy cổ tay bát gia: “Chúng ta đá túc cầu đi.”

“Được thôi.”

Đông Phương Tầm Tuyết rời khỏi chỗ ngồi cùng Phó Tuyệt Ca ra sân đá túc cầu, nào ngờ Đông Phương Tầm Liên cũng đứng dậy đuổi theo.

“Ta cùng chơi có được không?”

Miệng muốn nói không được lại sợ lão Công tước ở đó đánh mông, Phó Tuyệt Ca hừ khẽ một tiếng, phụng phịu xoay mặt nhìn sang hướng khác kiên trì kéo tay bát gia ra sân.

Đông Phương Tầm Liên kinh ngạc mở to mắt, lờ mờ phát hiện tiểu tam lệnh ái không hoàn toàn thích nàng.

Phó Yên Ca sợ bị vứt bỏ vội vàng đuổi theo phía sau: “Ta cũng chơi nữa!”

Bốn người dây dưa lôi kéo nhau ra ngoài sân đá túc cầu, lão hồ đồ Công tước cũng đi theo, vui vẻ bắt chuyện với nhị vị hoàng tước. Riêng tâm trạng Phó Tuyệt Ca tuột dốc không phanh, vạn vạn không nghĩ đến Đông Phương Tầm Liên nhanh như vậy đã xuất hiện nàng còn muốn trốn thêm vài chục năm nữa đây.

Tinh ý nhận ra tiểu ngốc đang buồn bực, bát gia ôn giọng hỏi thăm: “Ngươi bị nhiễm phong hàn nên hôm nay không có tinh thần sao?”

Phó Tuyệt Ca lắc đầu hai cái, kiên trì nắm chặt bàn tay của bát gia: “Ta muốn đi chơi riêng với bát gia.”

Mặt bánh bao lộ ra mạt ửng đỏ khả ái, bát gia xấu hổ ho khan hai tiếng: “Tứ hoàng tỷ nói muốn đi cùng nên ta mới dẫn nàng theo, lần tới có cơ hội sẽ cùng ngươi đi chơi.”

Mặc dù gật đầu nhưng mặt vẫn phụng phịu không vui nổi, Đông Phương Tầm Liên kiếp trước kiếp này đều như con ruồi có đuổi cỡ nào cũng không chịu đi.

Bốn nha đầu đi ra sân rộng rãi thoáng đãng, nha hoàn bung toàn bộ ô đứng thành hàng che tuyết rơi lên cơ thể chủ tử còn bản thân thì đứng chịu lạnh run rẩy. Lão Công tước hồ hởi ngồi trên ghế quan sát bốn nha đầu chơi đùa, trong đầu nghĩ đến viễn cảnh tương lai rực rỡ.

Sớm thôi hắn sẽ trở thành quốc trượng được người người kính nể, chỉ nghĩ thôi cũng đủ vui sướng muốn chết.

Phó Yên Ca tranh thủ bắt trước túc cầu ôm vào trong lòng, chỉ tay về phía nha hoàn xếp cuối cùng: “Hai bên làm đường biên, tứ gia bát gia, các ngài có vấn đề gì không?”

“Đường biên của ngươi đâu?” Tứ gia nhấc nhấc mi, ưu nhã mở miệng: “Hay là muốn ta giúp ngươi chọn?”

Điệu cười của tứ gia đặc biệt có ý vị khiến Phó Yên Ca tim đập thình thịch, run rẩy mở miệng: “T-Tứ gia giúp ta đi.”

Đông Phương Tầm Liên vẫn giữ nguyên nụ cười kinh thải tuyệt diễm, vươn tay chỉ vào thềm nhà cách đó hơn hai trượng vuông: “Đường biên của ngươi ở đó có được không?”

Quả nhiên tứ gia rất phong độ!

Phó Yên Ca mặt đỏ chân run gật đầu liên tục như giã tỏi.

“Lão bát cũng vào chơi đi.”

Đông Phương Tầm Tuyết ậm ờ đáp ứng, tính cùng Phó Tuyệt Ca đi vào thì tiểu ngốc đột nhiên đứng yên một chỗ không nói không rằng bỏ qua bên thềm ngồi.

“Tiểu ngốc.”

“Chân ta đau không chơi túc cầu được, các ngài cứ tùy ý đi.”

Bảo nàng chơi cùng với Đông Phương Tầm Liên? Mộng đủ đẹp!

Phó Yên Ca không để bát gia kịp đổi ý đã chạy đến kéo nàng vào trung tâm: “Bát gia đừng chần chờ nữa, chúng ta mau mau chơi, các ngài nhớ phải nhường ta đá trước.”

Không còn cách nào khác Đông Phương Tầm Tuyết đành cùng hai người đá túc cầu, Đông Phương Tầm Liên tranh thủ cơ hội ghép đôi với Phó Yên Ca tăng thêm tình cảm.

Luận về tuổi tác tứ gia lớn hơn Phó Yên Ca bốn tuổi, khoảng cách không quá lớn nên dễ dàng thân thiết, tương lai có thể nghênh thân thì càng thêm viên mãn. Dù sao đây cũng là tâm ý của Hoàng hậu nương nương thân là nhi nữ tứ gia nhất định sẽ thuận theo nàng, tranh thủ mọi cơ hội tiếp cận vị trí cao quý kia.

Nhìn thấy Phó Tuyệt Ca cô linh linh ngồi một mình nhưng Phó Công tước cũng chẳng mở miệng nói gì, ánh mắt tập trung hết lên người tiểu hoàng hậu tương lai.

Dựa vào lợi thế là quân quý Phó Yên Ca vòng nào cũng giành chiến thắng, mừng rỡ quấn quít tứ gia và bát gia, nhìn lướt qua còn nghĩ nàng một mình nắm giữ cả hai hoàng tước. Phó Tuyệt Ca càng nhìn càng chướng mắt, quyết định cùng A Xán trở về viện tử đắp chăn ủ ấm.

“Lệnh ái đừng thất vọng hay là chờ một chút nữa rồi…”

Phó Tuyệt Ca đánh gãy lời A Xán: “Bát gia đang chơi vui đừng làm phiền.”

Vừa nói vừa dang tay để A Xán ôm xuống thềm, còn chưa kịp đi thì đã nghe tiếng tất tốt sau lưng truyền đến.

“Tiểu ngốc ngươi muốn đi đâu?”

Hai mắt hấp háy sáng, không ngờ nhất cử nhất động của nàng đều nằm trong tầm mắt của bát gia, vui vẻ quay lại đáp lời: “Ta về viện tử trước.”

Cho rằng Phó Tuyệt Ca ở một mình nhàm chán, Đông Phương Tầm Tuyết liền quay sang tứ hoàng tỷ nói: “Tứ hoàng tỷ ta không chơi nữa, ngươi với nhị lệnh ái tiếp tục đi.”

Đông Phương Tầm Liên nheo mắt nhìn, quả nhiên cơ hội tốt, lập tức quay sang Phó Yên Ca dỗ dành: “Chỉ còn hai chúng ta chơi thôi, ta nhường nhị lệnh ái đá trước.”

Phó Yên Ca thẹn thùng gật đầu, đợi nha hoàn đặt túc cầu xuống thì rón rén đưa chân đá. Hai người giống như chơi trò mèo vờn chuột, chạy qua chạy lại không biết mệt, nha hoàn đứng xem cũng phải nhàm chán che miệng ngáp.

Lại nói Phó Tuyệt Ca làm nũng dang tay hướng bát gia nị nị kêu: “Ngài ôm ta lên, thềm cao quá.”

Bát gia tất nhiên không cự tuyệt bất cứ yêu cầu nào của nàng, dễ dàng đem tiểu nhân nhi ôm lên thềm, bản thân cũng ngồi xuống bên cạnh.

“Ngươi hình như không thích chơi cùng với nhị lệnh ái?”

Phó Tuyệt Ca chớp mắt một cái, đáng thương hề hề mở miệng: “Ta rất sợ nhị tỷ nên không dám chơi chung với nàng.”

Đông Phương Tầm Tuyết cũng không nói đến chủ đề nhàm chán này nữa: “Sáng sớm nay đi vội chẳng kịp chuẩn bị lễ vật cho ngươi, lần tới sinh thần ngươi ta sẽ nhờ người của Nội Vụ Phủ an bài.”

“Ngài biết sinh thần của ta?”

Lúc này sau lưng truyền tiếng cười khúc khích của A Xán: “Là nô tỳ to gan nói với bát gia vài ngày nữa là sinh thần của lệnh ái.”

Phó Tuyệt Ca giả vờ e lệ trừng mắt với A Xán rồi quay sang bát gia xua tay: “Ngài không cần phải nhọc lòng chuẩn bị, sinh thần của ta cũng không quan trọng lắm.”

“Sao có thể nói như vậy được? Mỗi người hằng năm chỉ có một ngày sinh thần, đây cũng là ngày đánh dấu trưởng thành dĩ nhiên rất trọng yếu.” Ngừng lại một chút rồi lại tiếp lời: “Thật ra ta có nghe nói về chuyện ngươi ở trong phủ không khoái hoạt gì, có lẽ sinh thần cũng sẽ sơ sài tổ chức. Chi bằng ta chủ trì sinh thần lễ cho ngươi cùng với tứ nương tử ra ngoài dùng tiệc, ngươi thấy thế nào?”

Vô cớ nhận được ân sủng Phó Tuyệt Ca hoảng sợ lấp bấp: “N-Ngài nói thật sao?”

“Ta chưa từng lừa gạt ngươi.”

Nháy mắt cảm xúc vỡ òa mà nhào đến ôm chầm lấy bát gia: “Bát gia ngài là tốt nhất! Ta thích ngài nhất!”

Không ít lần bị tiểu ngốc tập kích, Đông Phương Tầm Tuyết lấy làm quen, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng dỗ dành. Tính tình tiểu ngốc sau nhiều ngày tiếp xúc cũng hiểu được mấy phần, nhân nhi này rất thích kinh hỉ, chỉ cần cho nàng một món quà nhỏ cũng đủ khiến nàng vui vẻ cả ngày.

“Tiểu ngốc ngươi vui vậy sao?”

“Ta tất nhiên là vui rồi!” Phó Tuyệt Ca vội vàng thả bát gia ra, nghĩ đến gì đó rồi nói: “Ngài chờ ta ở đây, nhớ đó, không được đi đâu hết, ta rất nhanh sẽ trở lại!”

Dứt câu liền nhảy phịch xuống đất chạy đi, đến cả A Xán cũng bị làm cho hồ đồ ú ớ đuổi theo phía sau. Rất nhanh Phó Tuyệt Ca quay lại ôm trong lòng một cái thúng nhỏ, bên trong thúng chất đầy khoai lang nóng hổi, gian nan đặt ngay ngắn lên thềm nhà.

Đông Phương Tầm Tuyết mờ mịt nhìn thúng khoai rồi nhìn Phó Tuyệt Ca: “Cái này là gì vậy?”

“Là khoai lang đó ngài không biết sao?” Lần nữa dang tay yêu cầu bát gia ôm lên thềm, Phó Tuyệt Ca duỗi thẳng hai chân, hưng phấn cầm củ khoai lớn nhất đưa đến: “Nương thân ta vừa nướng xong vẫn còn rất nóng, ăn vào mùa đông còn có thể làm ấm nữa nha.”

Chưa kịp cầm khoai lang nướng thì Mi Cát nhanh như thiểm điện đoạt đi: “Thức ăn không rõ nguồn gốc bát gia không được ăn.”

Phó Tuyệt Ca vờ như không nghe được gì, kiên trì lấy thêm một củ khác bẻ làm đôi lột bớt vỏ rồi bẻ một góc uy tận miệng bát gia.

Tranh thủ há miệng ăn một ngụm, khắp miệng đều là vị ngọt bùi của khoai lang, vị đạo tương đối mềm xốp thơm ngon lạ thường. Lần đầu trải nghiệm ăn khoai nướng, Đông Phương Tầm Tuyết tránh không khỏi phấn khởi, đợi Phó Tuyệt Ca lột xong đưa đến thì há miệng ăn thêm.

Mi Cát đau đầu không thôi: “Bát gia đừng ăn đồ lung tung mà.”

Đông Phương Tầm Tuyết nhường góc khoai của mình cho nàng: “Món này ngon lắm ngươi thử đi.”

Thức ăn chủ tử ban thưởng dù có độc cũng phải vui vẻ mà ăn, Mi Cát sầu mi khổ kiếm đón lấy nửa góc khoai cho vào miệng, lập tức bị vị ngon ngọt dân dã chinh phục. Vốn dĩ Mi Cát đang đứng canh chừng bên cạnh lại chuyển sang một bên âm thầm lột củ khoai đoạt được từ tay tam lệnh ái, còn sợ bị phát hiện mà cố tình hạ thấp lưng xuống.

Đông Phương Tầm Tuyết quay sang nhìn Phó Tuyệt Ca vẫn chăm chỉ lột khoai: “Tiểu ngốc ngươi ăn đi, ta tự mình lột vỏ được.”

Phó Tuyệt Ca ngẩng đầu lên, hé miệng cười lộ ra răng nanh nho nhỏ, chìa góc khoai vừa bẻ đến trước mặt bát gia: “Ngài ăn.”

Trong mắt tràn ngập sủng nịch yêu chiều, Đông Phương Tầm Tuyết hé miệng ăn góc khoai trên tay Phó Tuyệt Ca. Học theo nàng lấy một củ rồi lột vỏ ra, trong lúc bẻ không cẩn thận làm rơi ít vụn khoai lên y phục nhưng vẫn không để tâm mà uy khoai cho nàng.

Hai người ăn đến phi thường cao hứng, ta một miếng ngươi một miếng chia sẻ toàn bộ thúng khoai. A Xán đứng hầu vài khắc thì ngồi xuống thềm phụ lệnh ái lột khoai nhưng chẳng được bao lâu thì chuyển qua ăn phụ!?

“Bát gia có ngon không?”

Đông Phương Tầm Tuyết gật đầu liền hai cái: “Ngon lắm! Ngọt lắm!”

Phó Tuyệt Ca cười tít cả mắt, chỉ vào thúng khoai mà nói: “Ta đào được mấy hôm trước cố ý để dành cho bát gia những củ ngon nhất, toàn bộ ngài đều phải nếm thử.”

“Hắc, ta ăn hết rồi ngươi lấy gì mà ăn?”

“Ta sẽ đào thêm nha, nếu không còn ta bắt ngài trồng lại dây khoai khác cho ta.”

Đông Phương Tầm Tuyết cười đến thiên hôn địa ám, chỉ tay vào chóp mũi nàng trách mắng: “Tiểu ngốc bây giờ thành tiểu gian xảo rồi, còn muốn ta trồng khoai cho ngươi ăn nữa.”

“Ngài ăn khoai ngon như vậy cũng nên làm gì coi như đền đáp chứ.” Phó Tuyệt Ca sờ soạn hoa nhung trên đầu: “Hoa nhung này ngài tặng ta bằng một thúng khoai đó.”

“Nha đầu tinh ranh.”

Mặc dù miệng oán trách nhưng Đông Phương Tầm Tuyết vẫn kiên trì ăn khoai lang nóng hổi thỏa mãn thở hắt một hơi, hiếm khi cơ thể cảm thấy thoải mái như vậy.

“Bát gia xòe tay ra.” Phó Tuyệt Ca đặt củ khoai cắn dở vào tay bát gia, còn hồn nhiên giải thích: “Củ này ngọt nhất nên nhường cho ngài.”

Đông Phương Tầm Tuyết thất thần nhìn củ khoai trong tay rồi nhìn sang Phó Tuyệt Ca đang loay hoay tìm thêm một củ khác để nếm thử. Ở trong cung chưa có ai hành động với nàng như thế, lệnh ái khuê tú đều phân định rạch ròi khoảng cách quân tước. Chỉ duy nhất tiểu ngốc dồn hết tâm trí lên người nàng, thậm chí thân thiết đến mức quá phận, đôi lúc sẽ làm nũng sẽ khóc nháo, dần dần khiến nàng hoàn toàn quên mất khác biệt giữa cả hai.

Cắn một ngụm khoai trong tay, quả nhiên ngọt hơn những củ khác, trộm nhìn qua tiểu ngốc kiên trì lột bỏ vỏ khoai. Bất tri bất giác cảm thấy ngượng ngùng, vội buông củ khoai xuống, há miệng hít một ngụm khí lạnh hòa hoãn tâm tình.

Bầu không khí trở nên náo nhiệt khiến hai người đang chơi túc cầu cũng phải mấy lần ngoái đầu nhìn thử. Đông Phương Tầm Liên hiếm khi thấy lão bát mỉm cười vui vẻ như vậy, có chút hiếu kì bước đến xem thử hai người đang nói cái gì.

“Uy, các ngươi ăn món ngon không mời ta sao?”

Phó Tuyệt Ca ngẩng đầu lên nhìn, theo bản năng che chắn thúng khoai, muốn ta cho ngươi ăn? Đừng nằm mộng nữa!

Bình luận

Truyện đang đọc