TRỌNG SINH CHI TÁI KIẾN PHƯƠNG HOA

Phó Yên Ca không cần hỏi cũng tự mình trả lời: “Tam muội không được phép hái thược dược bạch liên thì cứ nói với nhị tỷ, không cần thiết hái nhiều hoa cúc để chưng trong phòng như vậy chứ.”

Phó Tuyệt Ca liếc trắng mắt, vỗ vỗ cánh tay A Xán ra lệnh: “Ngươi mang đi phao trà trước đi.”

A Xán liếc mắt nhìn hai phía sợ nhị lệnh ái lại nổi điên đánh người, nhưng nghĩ lại bát gia cũng ở đây nhất định nha đầu kia không dám lỗ mãng.

“Bát gia có muốn thử trà hoa cúc hay không?”

“Ta từng uống qua ở chỗ Quý phi, thật sự rất khổ.” Đông Phương Tầm Tuyết để lộ một chút ghét bỏ: “Quý phi lại nói thứ đó tốt cho cơ thể liên tục bắt ta uống.”

“Trà hoa cúc có thể giải độc hạ nhiệt còn tốt cho tâm phế, Quý phi muốn ngài uống cũng là chuyện thường tình.” Phó Tuyệt Ca mắt thấy quai hàm của Phó Yên Ca phình to đành nói: “Tiểu muội về phòng trước, nhị tỷ và bát gia cứ tự nhiên nói chuyện.”

“Không vội chứ, ta có mang lồng cho ngươi.”

Vừa nói Đông Phương Tầm Tuyết vừa ngoắc tay với hạ nhân, đón lấy lồng hồ điệp được Ti Thiết Phòng kì công chế tác. Mặt ngoài lồng mạ vàng lấp lánh, đường nét uyển chuyển mềm mại mô phỏng cánh hồ điệp, phía trên còn có tay xách dễ dàng mang đi.

Phó Tuyệt Ca hào hứng đưa tay đón lấy lồng hồ điệp, phát hiện bên trong còn có một con khác, hai cánh lục nhạt trong suốt có thể nhìn xuyên qua bên kia.

“Bát gia cho ta này sao?”

“Sáng nay vừa bắt được, toàn bộ cho ngươi.”

Phó Yên Ca tránh không được ghen tỵ kéo tay bát gia: “Yên Ca cũng muốn nữa, bát gia cũng bắt cho ta mấy con, nhất định phải đẹp hơn con trong lồng.”

“Có thời gian ta sẽ tìm cho lệnh ái.” Đông Phương Tầm Tuyết cố gỡ tay ra nhưng không thành, miễn cưỡng duy trì nụ cười: “Lệnh ái thả lỏng tay một chút, ngươi siết làm ta hơi đau.”

Phó Yên Ca xấu hổ thả tay ra, còn sợ bát gia cho rằng nàng quá phóng túng: “Bát gia đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn thân thiết với ngài hơn thôi.”

“Không sao, chúng ta có thể làm bạn thì tốt.”

Phó Tuyệt Ca mải mê ngắm nhìn hồ điệp bên trong lồng, giơ lên cao một chút, ánh sáng xuyên qua lớp cánh lục sắc phản chiếu một tầng sáng hoàng kim. Chưa từng thấy hồ điệp có đôi cánh xinh đẹp đến như thế, nàng còn trộm nghĩ sau này trưởng thành sẽ tìm cách xây một hoa phòng để hồ điệp ngày đêm bay lượn.

“Thế nào? Có phải rất đẹp không?”

“Đẹp lắm!” Phó Tuyệt Ca ngẩng đầu lên nhìn bát gia, híp cong mắt cười: “Đa tạ bát gia.”

“Chỉ cảm ơn như vậy thôi sao?”

“Úc? Bát gia còn muốn thế nào?”

Đông Phương Tầm Tuyết rút trong tay áo một quả túc cầu: “Chúng ta lại đấu, hôm nay sẽ không thua ngươi.”

“Hắc! Hảo, đấu thì đấu!”

Phó Tuyệt Ca chỉ vào chậu hoa cúc sau lưng bát gia: “Đường biên của ngài.” Rồi chỉ tay về phía hành lang tam khúc: “Đó là biên của ta.”

“Ngươi hảo nha đầu, đường biên của ngươi càng lúc càng dài rồi.”

“Thế ngài có muốn đấu không?”

“Sao lại không.” Đông Phương Tầm Tuyết ném cầu lăn đến mũi chân Phó Tuyệt Ca: “Nhượng ngươi đá trước.”

“Vậy thì ta không nể mặt nữa.”

Phó Tuyệt Ca nheo nheo mắt xác định vị trí, còn chưa kịp đá thì Phó Yên Ca từ đâu xông đến đá thẳng vào túc cầu, gót chân thô lỗ giẫm mạnh lên mũi chân nàng. Ngón chân bị giẫm đau đến hoa dung thất sắc, Phó Tuyệt Ca chưa kịp rên đau thì Phó Yên Ca đã nhấc chân ra, vui mừng nhảy cẫng lên.

“Bát gia, ta đá vào đường biên của ngài rồi!”

“…” Đông Phương Tầm Tuyết đè nén cảm giác chán chường, hướng Phó Yên Ca vỗ tay: “Nhị lệnh ái lợi hại.”

“Chúng ta lại đấu, bát gia, ta cũng không thua ngài đâu!”

Phó Tuyệt Ca không dám cử động chân, gót giày của Phó Yên Ca luôn lót một lớp thiết để khi di chuyển sẽ phát ra tiếng cộc cộc. Bị giẫm một cước như vậy ngón chân cũng sắp bị phế, đau đến túa một đầu mồ hôi lạnh, cúi đầu mím môi nuốt ngược nước mắt vào trong.

“Ngươi không biết chơi thì tránh sang một bên đi.”

Phó Yên Ca thô lỗ đẩy Phó Tuyệt Ca ra xa, tiếp tục đá vào túc cầu mà hạ nhân vừa nhặt. Phó Tuyệt Ca cắn chặt môi đến chảy máu, run run bám vào hòn giả sơn làm điểm tựa, cảm giác vải lót chân có chút ẩm ướt.

Đừng nói là bị giẫm gãy rồi đi?

Phát hiện Phó Tuyệt Ca có chút kì quái, Đông Phương Tầm Tuyết vội rời khỏi vị trí đến chỗ nàng. Phó Yên Ca dang chân một phát vào túc cầu lăn thẳng đến đường biên, nhìn qua nhìn lại chẳng thấy bát gia đâu, không ngờ lại chạy đến chỗ tiểu tiện nhân mất rồi.

“Ngươi bị làm sao vậy?”

Phó Tuyệt Ca không trả lời, đầu thủy chung cúi xuống nhìn mũi chân.

Đông Phương Tầm Tuyết đỡ lấy mặt nàng, phát hiện gương mặt nhỏ đều biến thành trắng bệch, môi mỏng rách bươm chảy máu.

“Làm sao vậy? Ngươi đau ở đâu?”

Phó Yên Ca cũng chạy đến xem náo nhiệt: “Này, ngươi bị điếc sao? Bát gia hỏi mà không lên tiếng?”

Mũi giày thêu lam sắc lộ ra một chấm đỏ nho nhỏ rồi từ từ lan rộng ra.

Hai mắt Đông Phương Tầm Tuyết mở to hết cỡ, kinh hãi ngồi sụp xuống tháo giày Phó Tuyệt Ca ra xem, vải bọc chân chẳng biết từ lúc nào đã nhuộm đỏ máu.

“Tiểu ngốc chân ngươi chảy máu rồi!”

Phó Tuyệt Ca đau không thở nổi, gỡ băng vải ra sợ rằng ngón chân đều đã bị giẫm nát thành tương rồi.

“B-Bát gia, đau…”

Đông Phương Tầm Tuyết khẩn trương một phát bế nàng lên, lao băng băng như mũi tên chạy về phòng. Phó Yên Ca chột dạ ú ớ gọi với, cũng vội vã đuổi theo phía sau.

Đường từ tiền sảnh đến viện tử tứ phòng tương đối xa, Đông Phương Tầm Tuyết chạy đến đổ một đầu mồ hôi, vội vã xông thẳng vào trong phòng. Lưu thị đang thêu khăn tay cho nhi nữ, nghe động tĩnh ngoài cửa liền đẩy luân ỷ ra xem vừa vặn bắt gặp bát gia đang bồng ngốc nữ nhà nàng.

“Tuyệt Ca!?”

“Gọi đại phu, nhanh lên.”

Đông Phương Tầm Tuyết đặt nàng ngồi xuống giường, vạt áo trước ngực dính máu đỏ chói mắt. Lưu thị đẩy luân ỷ đến gần, phát hiện vết thương trên chân nàng không khỏi hốt hoảng che miệng.

“Tuyệt Ca chân ngươi sao bị thương vậy?”

Phó Tuyệt Ca liên tục hít không khí hoà hoãn cơn đau nhưng chẳng có tác dụng gì, run run mở miệng: “Nhị tỷ giẫm trúng chân ta.”

“Nói dối!” Phó Yên Ca bước vào nghe được mấy lời của Phó Tuyệt Ca liền rống to: “Ta không có giẫm vào chân của ngươi!”

Đông Phương Tầm Tuyết đưa mắt nhìn hài thêu trên chân Phó Yên Ca, nhíu mày suy nghĩ: “Lệnh ái lấy cho ta áo choàng được không?”

Phó Yên Ca hết nhìn Đông Phương Tầm Tuyết rồi lại nhìn Phó Tuyệt Ca, bất quá vẫn tiếp nhận áo choàng mang đến cho bát gia. Gót giày chạm đất phát sinh tiếng cộc cộc, ánh mắt bát gia thoáng lóe lên, hóa ra đây là nguyên nhân dẫn đến vết thương của Phó Tuyệt Ca.

Đúng lúc này lão đại phu cũng được đưa tới, tay chân nhanh nhẹn giúp Phó Tuyệt Ca kiểm tra vết thương. Lúc tháo vải băng chân ai nấy đều hít thở không thông, mơ hồ nhìn thấy một mảng huyết nhục hỗn độn. Thực hiện vài thao tác rửa sạch vết thương, ngón chân nho nhỏ may mắn không bị giẫm nát, hai chân mày nhíu chặt của lão đại phu cũng được thả lỏng.

“Chỉ là vết thương ngoài da nhưng sâu thêm một chút sẽ bị tàn phế.”

Lưu thị căng thẳng suýt chết, nghe mấy lời này của lão đại phu mới dám thả lỏng người, lo lắng quan sát hắn băng bó bàn chân Phó Tuyệt Ca.

Đông Phương Tầm Tuyết nhìn thêm một lúc rồi đứng dậy đi đến chỗ Phó Yên Ca: “Nhị lệnh ái, chúng ta ra ngoài chơi túc cầu đi.”

Ánh mắt Lưu thị khẽ chuyển, bát gia này ban đầu quyến luyến nhi nữ của nàng nhưng sau lại lôi kéo chơi chung với nhị lệnh ái. Chung quy cũng chỉ là tâm tính hài tử, mong rằng tiểu nha đầu nhà nàng trưởng thành có thể quên đi chuyện này.

Đông Phương Tầm Tuyết đi thẳng ra ngoài sân, vẫy lui toàn bộ hạ nhân chỉ còn lại hai người cùng nói chuyện.

“Nhị lệnh ái nên tháo lớp thiết trong giày ra kẻo giẫm trúng người khác bị thương.”

Vốn tưởng được bát gia để mắt cùng chơi chung với nhau, nào ngờ bát gia lại đem tội lỗ đẩy lên đầu mình, Phó Yên Ca thậm chí còn nghe thấy tiếng trời đất sụp đổ.

“Bát gia thật sự không phải ta làm đâu mà!”

“Miếng thiết này có thể khiến bước đi của ngươi sinh động nhưng không cần thiết, ta khuyên ngươi tháo nó ra dù sao quân quý xinh đẹp không dựa vào miếng thiết.”

Phó Yên Ca hai mắt đong đầy nước, thút thít mở miệng: “Ta không có, bát gia, ngươi tin ta có được không?”

“Ta biết ngươi không cố ý nhưng mọi chuyện thành ra như thế ngươi cũng nên suy nghĩ những lời ta vừa nói.”

Dứt câu bát gia xoay người quay trở về phòng, để lại Phó Yên Ca đứng một mình trong sân khóc đến thiên hôn địa ám. Đợi khi bát gia đi rồi hạ nhân mới dám chạy vào dỗ dành nhị lệnh ái, không biết rốt cuộc hai người nói cái gì nhưng tiểu chủ tử khóc như thế hẳn không phải lời dễ nghe.

Trong phòng Phó Tuyệt Ca đang bám vào hai chân nương thân để đứng, phát hiện Đông Phương Tầm Tuyết quay lại thì vui mừng reo: “Bát gia!”

“Ngươi sao đứng lên rồi?” Đông Phương Tầm Tuyết chạy đến chỗ nàng thay thế cho tứ nương tử, nghi hoặc nhìn xuống bàn chân được băng bó chỉnh chu: “Không đau nữa?”

“Vẫn còn đau nhưng đại phu nói có thể đi đứng bình thường. Ban nãy có dùng thuốc nên chỉ hơi tê một chút, đi lại vài vòng sẽ quen ngay thôi.”

“Vậy ta dìu ngươi ra ngoài.”

“Chân ta như vậy không đá túc cầu được đâu.”

Đông Phương Tầm Tuyết khanh khách cười nói: “Cho ngươi đá trước mười lần cũng không thắng được ta.”

“Ngài xác định chứ?”

Phó Tuyệt Ca dang tay ra để bát gia ôm lên, hai chân vòng ra sau lưng tránh va chạm với vải vóc. Thương khẩu tuy không nghiêm trọng nhưng da thịt hài tử yếu ớt không tránh khỏi đau đớn, mỗi lần cử động đều đau chết đi sống lại.

“Tứ nương tử ta đưa Tuyệt Ca ra ngoài trước đây.”

Không đợi Lưu thị kịp phản ứng hai nha đầu đã líu ríu chạy ra sân chơi, tựa hồ ban nãy chưa từng phát sinh chuyện gì. A Xán ngẩn người mất vài phân thời gian rồi cúi đầu nhìn tứ nương tử, xác định không phải nàng đang nhìn nhầm.

“Vừa nãy bát gia nói đi đá túc cầu với nhị lệnh ái mà?”

Lưu thị mắt chăm chú nhìn ra ngoài sân, duy trì trầm mặc một lúc lâu rồi nói: “Tâm tính hài tử thôi mà.”

Ở ngoài sân lúc này đặt biệt náo nhiệt, do chân bị thương không thể chạy xa nên hai người cùng nhau thả diều. Con diều càng bay càng cao mơ hồ thấy một đốm hồng sắc trên bầu trời, rút kinh nghiệm lần trước bát gia tùy thời thu thả dây, ngước mắt nhìn bầu trời trong xanh không gợn mây.

Phó Tuyệt Ca ở bên cạnh ầm ĩ không dứt: “Lại bay cao thêm đi!”

“Bay nữa sẽ đứt dây mất.” Đông Phương Tầm Tuyết thu bớt dây diều rồi đưa qua cho Phó Tuyệt Ca: “Ngươi thử đi, ai thả cao hơn người đó thắng.”

Cảnh giác đánh giá con diều trong tay bát giá, Phó Tuyệt Ca nghi hoặc chất vấn: “Nếu thắng thì sao?”

“Thắng thì ta bắt cho ngươi thêm ba con hồ điệp nhưng nếu thua ngươi phải bắt lại cho ta năm con.”

“Hồ điệp thì quá dễ dàng cho bát gia rồi.”

Đông Phương Tầm Tuyết thoáng kinh ngạc: “Thế ngươi muốn cược cái gì?”

“Đánh một cái.” Phó Tuyệt Ca kiễng chân áp tay vào trán của bát gia: “Đánh như vậy nè.”

Dứt câu liền vỗ bốp một cái, Đông Phương Tầm Tuyết chưa kịp phản ứng để yên cho tiểu ngốc chiếm được tiện nghi. Hồi tỉnh mới suýt xoa sờ trán, không ngờ Phó Tuyệt Ca thật sự xuất thủ đánh người nha.

“Ngươi hảo còn dám đánh ta, nếu ngươi thua đừng trách ta không khách khí!”

“Ngài thắng được rồi tính.”

Đoạt cuộn trúc trong tay bát gia điều chỉnh dây diều lần nữa, Phó Tuyệt Ca ngẩng đầu nheo nheo mắt đánh giá hướng gió. Không biết có phải do nàng phạm thượng thiên tử hay không mà lão thiên gia đột nhiên thay đổi hướng gió khiến con diều đang bay lượn trên cao đột nhiên rơi vụt xuống đất.

Sự tình diễn ra không đến nửa khắc, ngơ ngác nhìn con diều đang nằm dưới chân, trong lòng thầm than không ổn.

“Hắc!” Bát gia cười đến đặc biệt sáng lạng: “Ngươi nhớ những gì vừa nói chứ?”

Phó Tuyệt Ca nuốt một ngụm nước bọt đè nén sợ hãi: “Bát gia thỉnh thủ hạ lưu tình.”

“Khi nãy ngươi không có lưu tình.”

Được rồi, nghiệt nàng gieo thì phải tự gánh lấy, có thể trách ai được đây?

Uỷ ủy khuất khuất vén tóc lên cao, tay bát gia vừa đến gần liền nhắm tịt mắt lại nghe bốp một tiếng khe khẽ. Cái trán trơn bóng xuất hiện một vệt đỏ chói mắt, Phó Tuyệt Ca đau đến nhe răng, oán hận trừng trừng bát gia đang cười không thấy hai mắt.

Đông Phương Tầm Tuyết tựa hồ rất phấn khởi, lần nữa ném diều lên cao, nương theo gió diều càng bay càng xa. Âm thanh xành xạch phát ra, dây diều liên tục thoát li khỏi cuộn trúc cố níu giữ con diều không bay quá xa.

“Ngươi nhìn xem.” Bát gia cười lộ răng nanh bóng loáng, xảo trá mở miệng: “Diều của ta bay lên cao rồi có phải ngươi nên chịu phạt rồi không?”

“Không tính! Ngài vừa đánh ta rồi, phải đợi ta thả lần nữa mới được tính.”

“Được thôi.”

Đợi diều bay thêm một đoạn bát gia đột nhiên thu hết dây về rồi giao con diều cho nàng. Khóe môi Phó Tuyệt Ca co rút, xấu xa, không ngờ ngài cũng có mặt giảo hoạt như vậy!

Phó Tuyệt Ca ôm chặt con diều, hung dữ trừng mắt: “Ngài khi dễ ta.”

“Ta vừa nãy cũng tự mình thả nó lên, làm như thế mới công bình.”

Ôm quyết tâm phải thắng cho bằng được để đánh bát gia một cái hả giận, Phó Tuyệt Ca khập khiễng bước lên mấy bước kiểm tra hướng gió, vung tay ngắm ném mạnh con diều. Tạch tạch hai tiếng, diều bay lên được nửa trượng lại rơi phịch xuống đất cắm đầu vào đống cát.

“Hahahahaha!!”

Phó Tuyệt Ca: “…”

Nhất định con diều có vấn đề!!

Giận dỗi ném con diều xuống đất, Phó Tuyệt Ca giận thở phì phì ra khói: “Bát gia đùa giỡn ta, con diều này hỏng rồi!”

Đông Phương Tầm Tuyết cười đến gập lưng ôm bụng, chỉ vào bộ dáng ngốc nghếch của Phó Tuyệt Ca mà trêu chọc: “Hóa ra ngươi vẫn chưa biết cách thả diều, vậy mà dám cá cược với ta, cười chết mất!”

Phó Tuyệt Ca thẹn quá hóa giận một phát nhảy lên người Đông Phương Tầm Tuyết, há miệng cắn mạnh lên vai áo nàng để lại giấu nước bọt. Bát gia bị tấn công bất ngờ mà ngã lăn xuống đất, không những không giận trái lại còn phấn khích ha hả cười lớn.

Bụi đất bay tung tóe, quần áo trên người chớp mắt đã bám đầy bụi.

Bình luận

Truyện đang đọc