TRỌNG SINH CHI TÁI KIẾN PHƯƠNG HOA

Nửa đêm bị âm thanh tách tách đánh thức, A Xán thoáng thấy thứ gì đó lóe sáng vội vã ngồi bật dậy, đập vào mắt là khói bay nghi ngút và lửa bén cháy lan vào tận bình phong.

Hốt hoảng cầm bình trà đổ ào lên than lô giảm bớt khói trong ngọa phòng rồi chạy đến bên giường lay tỉnh tứ nương tử.

“Tứ nương tử viện tử cháy rồi!”

Lưu thị mơ hồ tỉnh dậy, đầu tiên nhìn thấy gương mặt kinh hoảng của A Xán: “C-Chuyện gì xảy ra?”

“Viện tử chúng ta cháy rồi, mau mau chạy thôi!”

Kinh hồn táng đảm ngồi bật dậy, quay sang bên cạnh Phó Tuyệt Ca vẫn ngủ say, Lưu thị đành dùng sức đánh vào người nàng thật đau.

“Tuyệt Ca mau tỉnh! Mau tỉnh!!!”

Phó Tuyệt Ca ăn đau gượng mở mắt nhìn, xộc vào mũi mùi gỗ cháy nồng hăng: “Nương thân giảm bớt than lô đi.”

“Viện tử cháy rồi, chúng ta phải ra khỏi đây!!”

Cơn buồn ngủ nháy mắt tan biến, Phó Tuyệt Ca luống cuống nhảy xuống giường mang hài vào rồi cùng A Xán đỡ nương thân lên luân ỷ. Cửa chính đã cháy không thể thoát ra bằng được, đành phải vòng ra gian tắm rửa bưng nước thừa trong bồn dập bớt lửa.

Đáng tiếc lửa cháy do dầu khó mà dập tắt được, tình thế nguy cấp không cho Phó Tuyệt Ca nhiều thời gian suy nghĩ. Ngẩng đầu nhìn xung quanh phát hiện cửa sổ cũ ngay gần đó, nhưng do trời chuyển lạnh nên A Xán đã đóng thêm ván gỗ đè lên, bây giờ các nàng không thể mở nó ra được.

“Lệnh ái chúng ta phải làm sao đây?”

Phó Tuyệt Ca mím chặt môi, vội lấy khăn quấn kín mặt rồi cầm theo một cuộn giấy. Lửa gặp giấy lập tức bắt cháy, nhanh chóng quay trở lại dí lửa vào trong khung cửa sổ cũ. Giấy dán cửa hừng hực bốc cháy dữ dội, đám cháy ngoài kia cũng đã lan đến giường ngủ.

Trái tim trong ngực thình thịch đập vang, hơi thở từng chút bị tước đoạt.

Đốm lửa cháy lan khắp toàn bộ khung cửa sổ thì đám cháy đã bén bình phong đến gần chỗ các nàng đang đứng. Phó Tuyệt Ca cầm lấy bình hoa ném mạnh vào trong cửa sổ, cạch cạch vài tiếng khung cửa cũ đổ rầm xuống đất.

“Nhanh lên!!”

Cùng A Xán đỡ nương thân đứng dậy khỏi luân ỷ, dùng sức đưa nàng theo lối cửa sổ ra ngoài. Bệ cửa sổ nóng hừng hực như than rèn chạm vào liền bỏng tay, Lưu thị bám vào hai bên vách leo xuống, cánh tay toàn bộ lưu lại dấu tích vết bỏng đỏ ửng. A Xán bế nhanh Phó Tuyệt Ca đặt lên bệ cửa, rồi bản thân cũng bám lên bệ cửa nóng rát cùng nàng nhảy xuống.

Thoát chết trong gang tấc khiến mọi người đều không dám hít thở, trừng trừng mắt nhìn đám cháy lan ra khắp viện tử.

“Nhất định là đại nương tử giở trò!” A Xán tức đến khóc lóc thê thảm: “Chỗ này cháy thành như vậy cũng không ai đến cứu, bọn họ rõ ràng muốn lấy mạng chúng ta!”

Phó Tuyệt Ca chăm chú quan sát đám cháy càng lúc càng lớn, nhỏ giọng thì thầm: “Là các ngươi bức ta vậy thì đừng trách ta độc ác.”

Chống tay xuống đất đứng dậy, Phó Tuyệt Ca đi xung quanh tìm kiếm một lượt, quả nhiên tìm được chậu đựng dầu hung thủ để lại. Bên trong chậu còn một ít dầu lửa, nàng liền bưng chậu chạy thẳng đến viện tử gần đó đổ trước cửa tiện tay châm một mồi lửa.

A Xán trong thấy kinh hồn gào lên: “Tam lệnh ái.”

“Mau giúp ta!” Phó Tuyệt Ca rống thẳng vào mặt A Xán: “Nếu để yên chuyện này chúng ta sẽ chết!”

Trước mắt A Xán chỉ còn đám cháy dữ dội và thân ảnh nho nhỏ của tam lệnh ái, một thứ gì đó thúc giục nàng mau chạy đến, không kịp suy nghĩ đã bước đến bên cạnh tiểu chủ tử.

“Đêm nay gió lớn hãy đốt toàn bộ công tước phủ này đi.”

A Xán siết chặt nắm tay, hít một hơi hòa hoãn tâm tình: “Hảo, ta giúp ngài.”

Hai người nhanh chóng lẻn vào đêm tối hất dầu lửa đốt rụi viện tử xung quanh, đám cháy lan sang những viện tử khác, chớp mắt toàn bộ Công tước phủ biến thành ngọn đuốc sống. Còn lại chút dầu lửa trong chậu, Phó Tuyệt Ca nhúng vạt váy và tay áo vào trong dầu rồi cùng A Xán đứng chờ thành quả.

“Lệnh ái nguy hiểm lắm.”

“Không sao, bọn họ cứu hỏa sẽ mang theo nước, ta chỉ nhúng ít dầu thôi.”

Lưu thị lo lắng mở miệng: “Hay là thôi đi.”

“Không được.”

Đi đến bước đường này Phó Tuyệt Ca không còn đường lui rồi.

Thoáng thấy bóng người hỗn loạn chạy, Phó Tuyệt Ca cùng A Xán lập tức gào lên: “Cứu người! Cháy rồi! Sắp chết người rồi!!”

Đợi những nha hoàn chạy hối hả đến hiện trường thì Phó Tuyệt Ca châm lửa tự đốt váy mình, sau đó giãy dụa nằm lăn ra đất khóc la khản cả giọng. Lưu thị cũng phối hợp ngồi xuống đất làm lấm lem y phục, dùng tay áo cố sức dập bớt lửa trên người nàng.

“Tuyệt Ca! Tuyệt Ca! Ngươi đừng sợ!!”

A Xán xông ra đoạt chậu nước trên tay nha hoàn cứu hỏa hất lên người Phó Tuyệt Ca, đám lửa vừa bén lập tức tắt ngúm. Phó Tuyệt Ca khóc đến thiên hôn địa ám, một phát ngả vào lòng Lưu thị ngất xỉu.

“Tam lệnh ái!!”

Sự tình nhờ vào Phó Tuyệt Ca mà nháo lớn, đến nỗi lão Công tước nghe nói tam nha đầu bị thiêu sống cũng phải kinh hoảng mà chạy đến tiểu viện xem thử.

Đây là chuyện mạng người a!

Đại nương tử nghe tin nha hoàn bắt gặp Phó Tuyệt Ca bị thiêu sống nhưng may mắn cứu kịp thì sợ đến tay chân run rẩy. Ban đầu chỉ muốn ngộp chết ba người kia, đến lúc bị thiêu cháy cũng không bao nhiêu thống khổ. Nhưng đằng này là thiêu sống, nha hoàn nhìn thấy miêu tả tam nha đầu cả người đều là lửa giãy dụa trên đất cầu sinh. Đại nương tử nhắm mắt là thấy cảnh tam nha đầu gào khóc trong biển lửa đòi mạng liền không dám ngủ nữa, vội vàng chạy đến tiểu viện xem thử.

Phân nửa viện thất trong Khang Ninh Công tước phủ bị thiêu rụi, hỗn loạn không gì bằng.

Lưu thị ôm nhi nữ gào khóc không còn hơi sức, tóc dài rối tung bám đầy tuyết: “Là ai là ai hại Tuyệt Ca? Là ai hại nhi nữ của ta? Lấy mạng ta đổi cho nàng có được hay không?!”

A Xán quỳ rạp khóc nức nở: “Lệnh ái đáng thương mới mấy tuổi thôi mà, ai lại nhẫn tâm hạ thủ tàn nhẫn như vậy chứ?”

Lão công tước kinh sợ nhìn xung quanh rồi hỏi gia đinh bên cạnh: “Dập lửa rồi chứ? Có tra ra là ai phóng hỏa không?”

“Vẫn chưa dập được lửa, hung thủ đốt bằng dầu lửa nên rất khó dập.”

“Gọi đại phu đến xem cho tam lệnh ái đi.”

Gia đinh nhanh chóng lui xuống, chốc sau dẫn một lão đại phu đến.

Lão đại phu bị cảnh tưởng lửa cháy hừng hực dọa sợ, rồi nhìn đến nhân nhi quần áo cháy đen liền rùng mình, không hỏi cũng biết nha đầu này đã bị thiêu sống. Cẩn dực bắt mạch xác định vẫn còn sống mới bắt đầu kiểm tra vết thương. Dọc theo cánh tay và hai chân đều là vết bỏng lớn có nhỏ có xem chừng lửa vừa cháy đã được dập tắt ngay.

“Công tước đại nhân, lệnh ái xác thực bị thiêu sống, trên quần áo còn dính lại dấu vết dầu lửa. Hung thủ nhất định cố ý châm dầu lửa lên người lệnh ái để gϊếŧ chết nàng.”

Lưu thị nghe xong khóc thê thảm hơn, há miệng hít từng ngụm không khí cứng ngắc buồng phổi.

Lão Công tước chột dạ hỏi lại: “Có nguy hiểm tính mạng không?”

“Trên người lệnh ái có nhiều vết bỏng phải kiểm tra kĩ lưỡng mới có thể biết nguy hiểm hay không.”

Không còn cách nào khác Phó Công tước đành ra lệnh hạ nhân chuyển mẫu tử Phó Tuyệt Ca qua một viện tử nguyên vẹn khác nghỉ ngơi, yêu cầu lão đại phu lưu lại chẩn trị. Vốn dĩ hắn muốn âm thầm giải quyết chuyện này, bất quá quan phủ nghe bá tánh báo có cháy lớn đã đến tận nơi điều tra.

“Khai Phong tri phủ Trương Phàm tham kiến Công tước gia.”

“Làm phiền Trương tri phủ đến một chuyến, là do nha hoàn đốt than sưởi bất cẩn làm cháy hoàn toàn không có vấn đề gì nghiêm trọng.”

Nghe ra ý tứ bất hợp tác của Phó Công tước, Trương tri phủ cũng không dùng dằng lâu, hướng hắn cung kính đáp lời: “Nếu Công tước đại nhân đã nói vậy thì ta…”

“Trương đại nhân không phải như vậy!” A Xán chỉ chờ quan phủ xuất hiện liền chạy đến dập đầu gào khóc: “Tam lệnh ái của ta bị người khác thiêu sống! Là thiêu sống đó đại nhân, cầu ngài cứu lệnh ái bọn ta!”

Sắc mặt Phó công tước có chút khó coi, lớn tiếng quát vào mặt nàng: “Ngươi cút! Ai cho ngươi ăn nói lung tung trước mặt tri phủ?”

“Đại nhân nô tỳ không dám dối gạt ngài đâu, thật sự lệnh ái của ta bị thiêu sống hiện tại sống chết không rõ!”

Trương tri phủ nhìn Phó Công tước rồi nhìn tiểu nha hoàn đang run rẩy quỳ dưới tuyết: “Nếu là chuyện liên quan đến mạng người thứ cho Trương Phàm đa sự, phiền cô nương dẫn ta xem tam lệnh ái.”

A Xán cuống quít đứng dậy dẫn tri phủ đại nhân đến xem tình hình tam lệnh ái, thầm cầu mong hắn có thể giúp cho các nàng thoát khỏi móng vuốt của Đại nương tử.

Viện tử vắng lặng truyền đến tiếng khóc yếu ớt của Lưu thị, vừa đẩy cửa xộc thẳng vào mũi là mùi cao dược nồng hăng. A Xán đi trước dẫn đường cho Trương tri phủ đến gần giường của tam lệnh ái, lúc này lão đại phu vẫn đang chăm chú kiểm tra vết thương.

“Đại phu tình hình lệnh ái thế nào rồi?”

Lão đại phu hướng tri phủ hành lễ rồi nói: “Bị thiêu sống, trên người có nhiều vết thương nhưng không ảnh hưởng đến tính mạng, bất quá nếu trễ một khắc lệnh ái sẽ trở thành người thiên cổ.”

“Không biết tứ nương tử có biết là ai gây ra chuyện này hay không?”

Lưu thị lau nước mắt lem luốc trên mặt: “Ta làm sao mà biết được, nửa đêm tỉnh dậy thì mọi thứ đã bốc cháy, đến cả nhi nữ cũng…”

“Tứ nương tử đừng xúc động.” Trương tri phủ nhỏ giọng an ủi thêm vài câu rồi nói tiếp: “Bản quan sẽ ra ngoài điều tra, các vị cứ ở lại điều trị vết thương khi nào cần ta sẽ đến gặp các vị hỏi thêm về vụ án.”

“Đa tạ đại nhân.”

Trương tri phủ cũng không dây dưa lâu, thoáng cái đã rời khỏi phòng trả lại bầu không khí yên tĩnh. Ngay cả lão đại phu kê đơn bốc thuốc xong cũng đi, trong phòng chỉ còn lại ba người mẫu tử các nàng.

“Chuyện này sẽ không sao chứ?”

A Xán gật gật đầu, đè thấp giọng nói vào tai tứ nương tử: “Ngài đừng sợ, có tra cũng tra ra bên Đại nương tử còn chúng ta vẫn là người bị hại.”

Lưu thị cũng không nói gì nữa, vuốt ngực thở hắt một hơi: “Có thể thoát khỏi hiểm cảnh đều nhờ vào Tuyệt Ca, nha đầu này là bị chúng ta bức trưởng thành.”

“Tứ nương tử đừng nói như vậy.”

Chủ động cõng tứ nương tử qua bên giường nhỏ nghỉ ngơi, còn giường lớn ở đây để tam lệnh ái ngủ một giấc. Đêm nay chỉ duy nhất Phó Tuyệt Ca ngủ được, còn Lưu thị và A Xán thì thức trắng đêm sợ quan phủ đến hỏi chuyện, trong lòng nom nóp lo sợ mọi việc bại lộ.

Thẳng đến sáng hôm sau thì phía tri phủ đột nhiên rời khỏi Công tước phủ, đem vụ án bỏ ngỏ không lời giải thích. Không hỏi cũng biết là do Phó Công tước cùng Đại nương tử nhún tay vào vụ việc này, cố tình không cho quan phủ tiếp tục điều tra.

Chuyện này Phó Tuyệt Ca cũng đoán được bảy phần, hiển nhiên là dựa vào mệnh cách hoàng hậu của Phó Yên Ca cứu sống một mạng. Có gióng trống kêu oan cũng chẳng ích lợi gì, muốn giải quyết chuyện này chỉ còn một biện pháp, chính là dựa vào quyền quý nhân lật lại vụ án.

Phó Tuyệt Ca kiên nhẫn đợi qua bốn ngày thì bát gia mới xuất hiện, vốn muốn dẫn nàng ra ngoài tửu lâu dùng tiệc sinh thần. Nhưng đến nơi thì nghe tin Phó Tuyệt Ca bị ác nhân thiêu sống may mắn giữ lại nửa hơi thở liền tá hỏa tâm linh, ngay cả tứ gia cũng phải mục trừng khẩu ngốc không tin vào tai mình.

Khang Ninh Công tước phủ có phải chốn không người đâu mà muốn vào thì vào, nay lại còn thiêu sống lệnh ái Công tước phủ?!

“Bát gia đừng lo lắng.” Phó Tuyệt Ca trong đám cháy cố gắng giữ gương mặt không bị thương, tay chân thì chăm chỉ thoa dược cao có thể liền sẹo: “Ta chỉ bị bỏng một chút thôi, năm sau cùng ngài ăn sinh thần được không?”

“Đây mà là chút chuyện nhỏ sao? Nếu trễ một chút ngươi đã chết cháy rồi vậy mà quan phủ cũng không điều tra?”

A Xán lúc này thút thít mở miệng tố cáo: “Ban đầu Trương đại nhân có đến nhưng nói vài câu thì bỏ đi, còn chẳng cho lệnh ái một câu trả lời, bọn ta cũng không biết hung thủ là kẻ nào nữa.”

“Đại Minh ta sao có thể vô pháp vô thiên như vậy?” Đông Phương Tầm Tuyết lửa giận hừng hực trong ngực, hướng Phó Tuyệt Ca hứa hẹn: “Ta lập tức đến Tông Nhân Phủ thay ngươi báo án, chuyện này vô pháp để mặc không quản.”

“Ta sợ điều tra sẽ vướng đến vài ngươi không nên đụng chạm…”

Nói một nửa Phó Tuyệt Ca tự ý thức dừng lại, hai mắt ẩm ướt nhưng không khóc, thủy chung cúi đầu nhìn mũi giày. Đông Phương Tầm Tuyết nhìn thấy cũng phải thương cảm, dang tay kéo nàng vào lòng dỗ dành.

“Tiểu ngốc đừng sợ, bát gia ở đây bảo hộ ngươi được không?”

“Hức.”

Phó Tuyệt Ca choàng tay ôm chặt lấy bát gia, vùi đầu vào hõm cổ nàng, thút thít mấy tiếng mấy tiếng phụ họa. Bao năm đi nữa bát gia vẫn ôn nhu tri kỉ như vậy, là ôn tuyền ấm áp không cách nào dứt ra được.

Chuyện náo nhiệt Đông Phương Tầm Liên không tính can dự, dù sao mẫu hậu cũng không thích nàng lo chuyện bao đồng. Chỉ nói vài câu an ủi rồi hồi cung trước, riêng Đông Phương Tầm Tuyết thì lên thẳng Tông Nhân Phủ báo án.

Bát hoàng tước đã mở miệng Tông Nhân Phủ không thể không xử lý, lập tức phái người điều tra liên tục ròng rã hai ngày tròn cuối cùng cũng lôi ra được hung thủ. Một người là nha hoàn thân tín bên cạnh Đại nương tử, một người là gia đinh làm việc nặng nhọc trong phủ, cả hai đã âm thầm nửa đêm đốt tiểu viện của tứ nương tử nhưng không may trời đêm gió lớn khiến lửa lan ra khắp nơi.

Nể mặt Phó Công tước, Tông Nhân lệnh cũng chính là Sở vương quyết định thẩm án trong phủ đệ của lão Công tước để giữ gìn mặt mũi. Phó Tuyệt Ca cũng có mặt ngồi lên tọa ỷ được chuẩn bị sẵn, quét mắt nhìn nha hoàn và gia đinh đang quỳ rạp trên sàn nhà.

“Là các ngươi đốt ta?”

Tiếng trẻ con non nớt phát ra khiến ai nấy đều thương cảm, nho nhỏ thân thể này bị thiêu sống phải chịu biết bao tổn thương chứ?

Sở vương đằng hắng một tiếng thu hút sự chú ý của mọi người: “Lý A Xuân và Đầu Ngưu, các ngươi có phải là hung thủ phóng hỏa viện tử của tứ nương tử và thiêu sống tam lệnh ái không?”

Lý A Xuân run rẩy dập đầu than khóc: “Vương gia tha mạng, nô tỳ chỉ nghĩ hù dọa tứ nương tử và tam lệnh ái mà thôi, không nghĩ sẽ thiêu sống tam lệnh ái.”

“Tại sao ngươi lại hành động như vậy?”

“Nô tỳ tức giận tam lệnh ái thân thiết bát gia nên mới…”

“Không đúng, ta và nhị tỷ đều thân thiết với bát gia còn có tứ gia nữa, tại sao ngươi không tức giận nhị tỷ mà tức giận ta?” Nói đến đây, Phó Tuyệt Ca nhìn qua Đại nương tử: “Đại nương tử cũng nhìn thấy rõ ràng đi, mỗi ngày bọn ta đều chơi cùng với nhị vị hoàng tước mà.”

Sắc mặt Đại nương tử có điểm kém, máy móc gật đầu: “Phải, phải, ngươi nói đúng, tiện nhân này nhất định đầu óc lú lẩn nên mới hành động như vậy.”

“Nhưng bây giờ ta nghĩ lại không kì quái lắm, Lý A Xuân tỷ tỷ hầu hạ bên cạnh Đại nương tử tất nhiên không thể tức giận nhị tỷ được. Còn ta không phải nhi nữ của Đại nương tử nên nàng mới tức giận ta, Tông nhân lệnh đại nhân, ta nói có phải hay không?”

Sở vương ngưng thần vài phân thời gian rồi quay sang Đại nương tử: “Đại nương tử thành thật nói cho bản vương biết chuyện này có liên quan đến ngài không, nếu ngài không nói bản vương cũng tự có thể tra ra chân tướng.”

“Ta tất nhiên không có! Tam nha đầu ngươi đừng ngậm máu phun người!!”

Phó Tuyệt Ca đầu cúi thấp xuống, nước mắt lưng tròng: “Đại nương tử luôn hung dữ với ta như vậy, đầu tiên là đánh đầu ta chảy máu rồi nhốt trong phòng củi không cho ăn cơm. Sau đó lại nói ta ăn cắp chuỗi trân châu, bây giờ ngài còn… Tuyệt Ca rõ ràng không có làm gì sai mà!”

Dứt câu liền bưng mặt khóc nức nở hại Sở vương phải gọi ma ma đến ôm nàng dỗ dành nín khóc.

“Tam nha đầu ngươi đừng vu khống người khác, rõ ràng dầu lửa chỉ châm ngoài cửa sao có thể dính lên người ngươi mà thiêu sống được?”

Sở vương máy móc quay lại nhìn Đại nương tử: “Ta chưa nói dầu lửa chỉ châm ngoài cửa sao đại nương tử biết được chuyện này?”

Nháy mắt mặt Đại nương tử cắt không còn giọt máu, kinh hồn táng đảm xua tay: “T-Ta chỉ suy đoán thôi, hoàn toàn không biết dầu lửa chỉ châm ngoài cửa.”

Phó Tuyệt Ca dụi mắt đỏ hoen, run rẩy nấc một tiếng: “Đại nương tử sao lại đối xử với Tuyệt Ca như vậy chứ?”

“Ngươi câm miệng!”

Phó Ctước cũng hoảng sợ không kém, đột nhiên Đại nương tử biến thành hung thủ gϊếŧ người khiến hắn có chút khó thích ứng: “Sở gia hình như có nhầm lẫn, chúng ta từ từ điều tra rồi tính tiếp có được không?”

“Xem ra ta phải mời Đại nương tử đến Tông Nhân Phủ một chuyến rồi.”

Sở vương đứng dậy hướng Đại nương tử ra hiệu mời: “Đại nương tử, thỉnh.”

“Quan gia!” Đại nương tử khẩn trương nắm lấy cánh tay của Phó Công tước: “Ngài mau mau giải thích đi, thật sự không phải ta đâu, ta không muốn đến Tông Nhân Phủ!”

Phó Công tước vốn là người ngại phiền thoái, bắt gặp ánh mắt thiếu kiên nhẫn của Sở vương lập tức tháo mạnh bàn tay của Đại nương tử ra: “Nàng không làm thì sợ cái gì, đi Tông Nhân Phủ một chuyến rửa hàm oan cũng là chuyện tốt.”

“Quan gia! Ta là thân nương của Yên Ca a!”

“Đại nương tử đừng phí thời gian nữa, mau chóng đi thôi.”

Không để Đại nương tử kịp trả lời thì Sở vương đã ra hiệu cho hai nha hoàn tiến lên lôi nàng ra ngoài xe ngựa đến Tông Nhân Phủ thẩm vấn.

Phó Tuyệt Ca chôn đầu trong ngực ma ma, khóe môi hơi nhếch lên, ánh mắt từ lúc nào trở nên lạnh lẽo.

Bình luận

Truyện đang đọc