TRỌNG SINH CHI TÁI KIẾN PHƯƠNG HOA

Còn vài ngày nữa mùa đông kết thúc, xa xa thoáng thấy hồng mai lặng lẽ nở giữa bầu trời ngập tràn tuyết trắng xóa. Phó Tuyệt Ca suốt nửa tháng này chung thủy ở trong phòng, không gặp bát gia cũng không đi linh tinh, cố gắng nhớ lại những bài dạy trong cung. Kì thật kiếp trước nàng nhập cung tương đối muộn rồi trực tiếp đỗ thẳng vào Trữ Tú Cung, và nàng cũng là người duy nhất tám tuổi vào thẳng Trữ Tú Cung không thông qua học luyện. Nếu nhớ không lầm Phó Yên Ca năm tuổi đã nhập cung học luyện, đến bảy tuổi thì vào Trữ Tú Cung trở thành tâm điểm chú ý của tất cả hoàng tước lúc bấy giờ.

Cứ bốn năm một lần Đại Minh rộng rãi tổ chức tuyển tú, cô nương từ mười đến mười bốn thông qua kiểm tra thân thể và xuất thân sẽ trực tiếp đưa vào Trữ Tú Cung. Còn cô nương từ ba đến chín tuổi sẽ thông qua lớp học luyện đào tạo, sau khi đủ tuổi sẽ tiến hẳn vào Trữ Tú Cung mà không cần kiểm tra lần nữa.

Riêng Phó Tuyệt Ca đi theo con đường thứ ba, chính là tuyển tú nhưng làm nô. Đây đại khái là phương pháp dành cho cô nương gia đình tương đối khó khăn muốn thông qua việc vào cung làm nô kiếm chút bạc gửi về nhà. Nàng chọn con đường này là vì được tuyển không phải vào Trữ Tú Cung chịu an bài của hoàng tộc mà trực tiếp đến hầu hạ bên cạnh bát gia. Sự chọn lựa vừa vặn nằm trong tay các vị hoàng tước, khả năng nàng được chọn vào cung Quý phi nương nương là rất cao.

Chuyện này Phó Tuyệt Ca đã bàn bạc qua với Lưu thị, nương thân biết tính nàng cố chấp nên không cho ý kiến miễn sao nàng không làm gì tổn hại bản thân.

Nhập xuân chiếu tuyển tú truyền ra khắp nơi, nhà ai có lệnh ái đều gấp rút chuẩn bị đưa nhi nữ vào cung. Ngay cả Khang Ninh Công tước phủ cũng như vậy, lão Công tước bận tối mặt tối mũi chuẩn bị cho Phó Yên Ca nhập cung. Lúc gửi thiếp vào cung thì nhận liền hai thiếp phúc đáp, trong đó thiếp của Phó Tuyệt Ca được gửi đi trước, thông qua Mi Cát bên cạnh bát gia. Để mua chuộc Mi Cát, Phó Tuyệt Ca phải tốn hai thúng khoai nướng mới gửi được thiếp.

Phó lão công tước cầm lấy quyển thiếp tức giận nện mạnh xuống đất: “Phó gia chúng ta xuất thân thanh lưu cao môn lại phải nhập cung làm nô, ngươi không thấy hổ thẹn sao? Không thấy nhục nhã sao?”

Phó Tuyệt Ca khom người nhặt lại quyển thiếp trên bài phủi bớt bụi bẩn rồi nói: “Đại nhân bớt giận, thiếp này bên trong có long ấn của thánh thượng, ngài ném như vậy không sợ đắc tội thánh thượng sao?”

Sắc mặt lão công tước hòa hoãn trở lại, ngẩng cổ nhìn quyển thiếp trong tay Phó Tuyệt Ca thấy không có vấn đề gì mới dám thở hắt một hơi: “Thật không ra thể thống gì cả.”

“Mấy hôm nay đại nhân bận rộn lo lắng cho nhị tỷ, một mình ta ở lại cũng buồn chán nên mới muốn vào cung cùng tỷ tỷ. Chỉ là không biết làm thế nào mà trở thành như vậy, bát gia cũng nói vào cung sẽ chiếu cố ta, đại nhân không cần phải tức giận.”

“Ngươi nói bát gia cố ý?”

Phó Tuyệt Ca chớp chớp mắt, đành lấy bát gia ra làm bia đỡ: “Phải nha, chính bát gia bảo ta vào cung học tập mới mong gả vào phu gia tốt được, ta thấy bát gia nói cũng có đạo lý nên mới theo nàng nhập cung.”

Lặng lẽ hít mấy ngụm lãnh khí tê liệt buồng phổi, lão Công tước không nghĩ bát gia lại quan tâm thứ nữ của hắn như vậy, lẽ ra phần phúc này phải nằm trên người Phó Yên Ca mới đúng. Bất quá hắn không dám đối nghịch hoàng tước, nếu bát gia muốn thứ nữ này hắn cũng lập tức dâng nàng vào cung Quý phi hầu hạ. Trước tình hình này chỉ có thể cúi đầu lĩnh mệnh tránh xung đột đồng thời bảo toàn tử bào kim đai trên người hắn.

“Ngươi nhập cung thì hiểu chuyện một chút đừng tranh chấp với người khác mà làm xấu mặt Phó phủ.”

“Nhi nữ minh bạch.” Phó Tuyệt Ca chống tay xuống đất làm điểm tựa đứng dậy, ngọt nị nị mở miệng: “Một mình nhi nữ nhập cung không ai chiếu cố nương thân, cầu đại nhân có thời gian đến xem nàng một cái. Nhi nữ lo sợ nàng một thân một mình không ai chiếu cố, cho nên để lại A Xán hầu hạ nương thân cầu đại nhân đáp ứng.”

“Tùy ý ngươi, tranh thủ thu xếp ngày mai lên đường.”

“Nhi nữ minh bạch, cáo từ đại nhân.”

Đưa tay nắm lấy bàn tay A Xán cùng nhau quay về tiểu viện, dọc đường đi tuyết đã ngừng rơi, hai bên đường nha hoàn bận rộn quét dọn. A Xán nghiêng ô hẳn về phía nàng, đôi giày thêu nhỏ nhắn bước trên đất phát ra tiếng tất tốt nho nhỏ.

“Lệnh ái thật sự được bát gia phó thác nhập cung hầu hạ sao?”

Phó Tuyệt Ca xoa hai bàn tay vào nhau cho đỡ lạnh, nửa đùa nửa thật hỏi lại: “Ngươi nói xem.”

“Nô tỳ ngu muội không hiểu tính toán của lệnh ái.”

Thay vì trả lời câu hỏi Phó Tuyệt Ca lại chuyển sang chủ đề khác: “Vết thương trên người ta không còn nhìn thấy phải không?”

“Dược cao bát gia tứ gia đưa tới dùng rất tốt, tất cả vết sẹo đều đã được thu thập.”

“Vậy thì tốt.”

Hai người song song rẽ vào con đường nhỏ tương đối vắng vẻ, xung quanh cũng đặc biệt yên tĩnh. A Xán gấp gáp đợi không được tiểu chủ tử mở lời, lại không dám hỏi thêm sợ quấy rầy thanh tịnh của nàng.

“Bát gia chưa từng nói muốn ta nhập cung nhưng nếu ta nhập cung bát gia sẽ không bỏ mặc.” Phó Tuyệt Ca xốc thủ lô trong tay, bên trong nước đã bắt đầu nguội bớt: “Tính cách bát gia ta hiểu vài phần, chi bằng ta sớm nhập cung tìm gặp ngài biết đâu sẽ có cơ hội đến bên cạnh hầu hạ vài năm.”

“Lệnh ái không nhất thiết phải làm như vậy a.” A Xán nhìn xung quanh rồi đè thấp giọng nói: “Với thân phận này của ngài tiến nhập Trữ Tú Cung không phải chuyện quá sức, ngài hà tất chọn làm nho nhỏ nô tỳ hầu hạ bên cạnh bát gia. Hơn nữa ngài làm nô thân phận cách càng xa bát gia, muốn tính đến chuyện tương lai sẽ càng thêm gian nan.”

“Ta không nghĩ xa xôi như vậy, chỉ cần hầu hạ bát gia, ở bên cạnh bát gia là tốt rồi.”

Kiếp trước bát gia kiên trì truy đuổi nàng, vậy thì kiếp này đổi lại nàng truy đuổi đối phương.

A Xán đầu to như cái đấu, tuy nghe mơ hồ nhưng lại ngại ngùng không hỏi thêm, tiếp tục cùng lệnh ái quay trở về tiểu viện. Đến gần cửa có thể nghe thấy tiếng đẩy luân ỷ lạch cạch, từ hôm qua tứ nương tử bận bịu thu dọn hành lý cho lệnh ái mang vào cung mãi đến giờ vẫn chưa xong.

“Nương thân ta nhập cung vào mùa xuân không cần mang nhiều áo ấm như vậy.” Phó Tuyệt Ca nhấc chân ngắn chạy đến bên cạnh nương thân thu lại mấy kiện áo lông dày cộm: “Chỗ lương khô kia nữa, cũng không phải nhập cung sẽ bị bỏ đói, mang theo nhiều như vậy ăn không hết lại hỏng.”

“Cứ mang theo nương mới yên tâm được, ở trong cung ngươi một thân một mình lấy ai chiếu cố?” Lưu thị kiên quyết nhét hết mấy kiện áo lông vào hành lý của Phó Tuyệt Ca, tỉ mỉ kiểm tra lại một lần nữa mới chịu đóng nắp rương: “Ngươi mỗi tháng đều phải viết thư về nhà báo bình an, ăn uống thoải mái một chút, chỗ nương vẫn còn bạc phòng thân.”

“Nương thân lo lắng chuyện này làm gì, nhập cung mỗi tháng đều được phát ngân lượng, bọn họ sẽ không để ta đói khát đâu. Số bạc này nương thân cứ giữ lấy bên người đi, Công tước phủ xem như thế nhưng khó sống hơn trong cung nhiều, ta vẫn còn bát gia có thể nhờ cậy mà.”

“Quyền quý nhân chỉ nên kính trọng không nên dựa dẫm a.”

Phó Tuyệt Ca khóc cười không xong, đẩy luân ỷ của nương thân đến gần than lô sưởi ấm: “Bát gia không giống những quyền quý nhân khác.”

“Được rồi, dù sao nương nói không lại ngươi, chỉ cần ngươi đáp ứng nương hảo hảo bảo trọng đừng làm chuyện dại dột gì.”

“Nương thân cứ yên tâm.”

Gian nan leo lên giường ngồi, Phó Tuyệt Ca điều chỉnh tư thế cho thoải mái, tiện tay bưng chăn lông ấm áp qua phủ kín hai chân nương thân.

“Ngài một mình ở trong phủ cũng phải chiếu cố tốt bản thân, nhi nữ không có ở đây sợ Đại nương tử sẽ khó xử ngươi. Bất quá có nhiều chuyện ngươi đừng nên nhẫn nhịn, có bằng chứng nhân chứng lập tức phản bác, tuyệt đối đừng để Đại nương tử được nước lấn tới.”

Lưu thị nghe xong cũng chỉ ậm ờ cho qua chuyện, có cho thêm trăm cái mạng nàng cũng không dám chống đối Đại nương tử.

Mẫu tử hai người dành cả ngày nhắc nhở nhau sau này sống một mình nên làm cái gì, ăn uống ra sau, còn đùn đẩy nhau chút ít bạc vụn. Mặc dù biết rõ nhập cung làm nô trăm đường khổ cực nhưng Phó Tuyệt Ca không cầm một đồng bạc nào theo, nàng biết nương thân ở Công tước phủ cần bạc hơn nàng. Một mình xoay sở không nổi nàng có thể tìm bát gia, nhưng nương thân thì chẳng có ai dựa dẫm được.

Sáng sớm toàn bộ Công tước phủ đều tranh thủ dậy từ lúc gà còn chưa gáy, nhanh nhẹn chất hành lý của nhị vị lệnh ái lên xe ngựa mang vào cung. Riêng hành lý của nhị lệnh ái đã chất đầy hai xe ngựa lớn, còn tam lệnh ái chỉ chiếm một góc nhỏ trong đống hành lý của nàng. Người ngốc nhìn vào cũng biết lão Công tước thiên vị đích nữ mà bỏ bê thứ nữ không lo, nếu chẳng phải Phó Tuyệt Ca tự mình tranh thủ sợ rằng phải vùi thân trong Công tước phủ cả đời.

Phó Tuyệt Ca theo lệ ra sảnh quỳ bái Công tước và Đại nương tử mới được xuất phủ, A Xán bế nàng đặt vào trong xe ngựa, bịn rịn đứng bên ngoài không nỡ đi.

“Ngươi nhớ phải chiếu cố tốt nương thân đấy.”

“Ni, nô tỳ đã nhớ, lệnh ái nhớ phải cẩn thận.”

“Cũng đi làm nô có gì phải luyến tiếc như vậy?”

Không cần hỏi cũng biết là ai đang nói, Phó Tuyệt Ca lười tranh chấp với tiểu nha đầu kia, tiếp tục nhắc nhở A Xán chăm sóc cho nương thân. Xe ngựa đến giờ phải khởi hành, chủ nô hai người bịn rịn chia tay, A Xán còn không nỡ về mà tần ngần đứng nhìn hồi lâu.

Phó Tuyệt Ca đem mành vỗ xuống, thất thần nhìn thủ lô trong tay, chẳng biết lần này đi là lành hay dữ. Nhưng nàng hy vọng có thể ngày ngày bầu bạn bên cạnh bát gia, dù là lành dữ đều cam nguyện chịu đựng.

Bên này Phó Yên Ca thoải mái yên vị trên thảm lông ấm áp, liếc mắt nhìn Phó Tuyệt Ca mỉa mai: “Ngươi bình thường thân thiết với tứ gia bát gia nhưng các ngài cũng chỉ để ngươi làm nô tỳ, hẳn ngươi phải hiểu rõ vị trí của mình là ở đâu. Niệm tình tỷ muội mà cho ngươi một ngựa quay đầu, cần giúp đỡ gì cứ nói với bản lệnh ái đổi lại sau này ngươi tuyệt đối không được lai vãng xung quanh các vị hoàng tước.”

“Nhị tỷ nhọc lòng rồi.”

“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Phó Yên Ca không biết kiềm chế đột ngột đứng dậy chỉ thẳng vào mặt Phó Tuyệt Ca quát tháo: “Ngươi cho rằng bản thân là ai chứ? Chỉ là thứ nữ mà dám cãi lệnh ta, có phải chán sống rồi hay không?”

Phó Tuyệt Ca yên tĩnh ngồi chịu trận, đợi Phó Yên Ca nói xong mới mở miệng: “Nhị tỷ tính khí nóng nảy như thế sợ nhập cung sẽ phải chịu khổ, ta khuyên ngươi biết nhu cương đúng lúc mới được lòng mọi người.”

“Ta không cần ngươi lên giọng dạy bảo!”

“Ta thật lòng nói với những lời này ngươi nghe hay không tùy ý, ở trong cung họa phúc khó lường mong nhị tỷ bảo trọng.”

“Lời này nên nói ngươi mới phải.”

Phó đỏng đảnh vén tóc ra trước ngực vuốt ve, gương mặt trẻ con thủy nộn trát mấy tầng phấn son dày cộm đánh mất vài phần thiên chân trong trẻo. Chẳng biết là vị ma ma nào giúp nàng điểm trang thành bộ dạng này, hoặc cũng có khi chính Phó Yên Ca tự nguyện trát mặt thành như vậy.

Chưa bao giờ tỷ muội các nàng hòa hợp nên Phó Tuyệt Ca cũng chẳng trông mong gì Phó Yên Ca sẽ cư xử giống trưởng tỷ, mà thay vào đó nàng quen với việc bị chèn ép mỗi ngày. Ít nhất Phó Yên Ca không thâm độc như Đại nương tử, ứng phó mấy câu mắng nhiếc của nàng vẫn xem như dễ chịu.

“Ngươi ngày ngày đeo bám phía sau tứ gia bát gia không thấy xấu hổ sao?”

Phó Tuyệt Ca đưa mắt nhìn, trầm mặc hồi lâu rồi mở miệng: “Chỉ vì nhị tỷ không được các vị hoàng tước để mắt đến nên mới sai Lý A Xuân đốt tiểu viện của ta?”

“Ngươi đừng có ngậm máu phun người!”

Chung quy Phó Yên Ca chỉ là hài tử, bao nhiêu khiếp sợ đều để lộ hết lên mặt, run run chống tay lên mặt bàn: “T-Ta không biết Lý A Xuân nào hết! Ngươi vu khống!!”

“Lý A Xuân là nha hoàn bên cạnh Đại nương tử sao nhị tỷ lại không biết? Hay là nhị tỷ sớm biết Lý A Xuân sẽ hãm hại ta nên mới cố tình giũ bỏ quan hệ với nàng?”

“Ngươi hồ ngôn!” Phó Yên Ca kích động đứng bật dậy, há miệng quát tháo khiến nước bọt văng lung tung: “Ta không biết Lý A Xuân, không hề biết đến ả ta, ngươi còn dám xàm ngôn ta lập tức gọi người đánh chết ngươi.”

“Lý A Xuân bị bán ra khỏi phủ rồi, ngươi còn có thể gọi ai đánh ta?”

“Lý A Xuân đi vẫn còn người khác hầu hạ, muội muội của Lý A Xuân được đại nương tử đưa đến hầu hạ cho ta đây.”

Phó Tuyệt Ca nheo nheo mắt, lạnh lẽo mở miệng: “Vậy tại sao ngươi nói không quen biết Lý A Xuân?”

Phát hiện bản thân lỡ lời nhưng không thể nào rút lại được nữa, Phó Yên Ca quẫn bách nhìn trái nhìn phải tìm cứu viện, ngoại trừ nha đầu và Phó Tuyệt Ca thì nơi này chẳng còn ai.

“Ngươi câm miệng!”

Phó Tuyệt Ca thuận đà tiếp tục vạch trần sơ hở: “Nhị tỷ, ngươi rõ ràng biết Đại nương tử cố ý ám hại ta vẫn chọn cách yên lặng không báo. Ta biết mẫu tử tình thâm ngươi khó lòng tố cáo tội ác của Đại nương tử, nhưng hy vọng ngươi sau này biết lúc nào nên nói lúc nào nên yên lặng.”

“Phó Tuyệt Ca ngươi!”

“Nhị tỷ đừng kích động.” Phó Tuyệt Ca thân thiết đỡ nàng ngồi xuống ghế, mắt đào hoa cong lên tựa tiếu phi tiếu: “Chúng ta dù thế nào cũng là tỷ muội đồng phụ, ta tuyệt đối không tố cáo ngươi đâu, ngươi cứ yên tâm.”

Phó Yên Ca trừng trừng mắt, hai vai thoáng run rẩy tìm kiếm chân tướng trong mắt nàng, xác định nha đầu tinh ranh thật sự không nói dối mới thả lỏng cơ thể. Chẳng biết tại sao Phó Tuyệt Ca phát hiện nhưng ít nhất nàng cũng không tiết lộ gì, nhất định Đại nương tử sẽ không khiển trách.

Chậm chạp quay về chỗ ngồi của mình, Phó Tuyệt Ca không nói gì nữa, yên lặng ngồi sưởi ấm hai tay.

Suốt đường đi chẳng ai nói ai khiến bầu không khí có chút ngột ngạt, mãi đến khi xe ngựa đến gần cổng thành mới nghe được tiếng người nói huyên náo phía trước. Chốc lát nha hoàn bên cạnh Phó Yên Ca đi vào giúp lệnh ái che kín gương mặt, xong xuôi tiểu công công mới vén mành kiểm tra xe ngựa. Xác định trong xe không có người lạ mặt mới để các nàng tiến vào hoàng thành, mọi âm thanh dường như đều bị đẩy lùi ra sau.

Xe ngựa đi thêm một khắc thì dừng lại, ma ma đứng chắn trước xe ngựa lớn giọng nói vào: “Phó thị Phó Tuyệt Ca đến Đông Viện nhận việc.”

Phó Tuyệt Ca nhanh chóng vén mành đưa tay cho tiểu công công ôm xuống, lóng ngóng quải tay nải đến trước mặt lão ma ma: “Phó Tuyệt Ca kiến quá ma ma.”

“Lệnh ái sau này nhập cung chỉ quản phẩm cấp không quản xuất thân, về sau xin mạn phép gọi ngài Phó thị, mời đến Đông Viện cùng các cô nương nhận việc.”

“Đa tạ ma ma.”

Bình luận

Truyện đang đọc