TRỌNG SINH CHI TÁI KIẾN PHƯƠNG HOA

Tiếng đẩy cửa thu hút chú ý của Phó Tuyệt Ca, vội đem hoa nhung cất kĩ vào tay nải, cẩn thận nhìn Trịnh Thuyên đang đi vào.

“Ngươi đột nhiên bỏ về Hứa tỷ tỷ có vẻ rất tức giận.”

Phó Tuyệt Ca không trả lời, nhanh chóng bước xuống giường châm một chén trà: “Trịnh tỷ tỷ ngươi có biết khi nào kết thúc học luyện không?”

“Học luyện thường kéo dài ba đến bốn tháng, năm nay có vẻ cũng như vậy.”

“Vậy là đến khi nhập hạ.” Bưng chén trà uống liền mấy hớp làm dịu cổ họng, thức ăn trong cung thật không dễ nuốt chút nào: “Ta đi ngủ trước đây, đến giờ gọi ta dậy học tú hoa.”

“Được thôi.”

Phó Tuyệt Ca đặt chén trà xuống bàn, mệt mỏi quay về giường ngủ, tối hôm qua không ngủ được bây giờ đầu có hơi choáng váng. Kéo chăn che chắn thân thể lẫn tay nải, tưởng tượng đang ôm bát gia mà chìm vào mộng đẹp.

Không biết ngủ đến bao lâu tỉnh lại xung quanh đặc biệt yên ắng, trái phải không một bóng người. Trong lòng Phó Tuyệt Ca thầm than không ổn, luống cuống nhét chân vào hài rời khỏi phòng ngủ hướng về phía Đông Viên. Quả nhiên mọi người đều đang ở trong viện học tú hoa được nửa canh giờ, nữ quan thấy nàng lập tức chau mày khó chịu.

“Phó thị tại sao giờ này mới đến?”

Phó Tuyệt Ca vẫn còn mơ màng di chuyển đến trước mặt nữ quan cung kính hành lễ: “Nô tỳ bái kiến đại nhân, do đêm qua ngủ không quen chỗ lạ nên trưa nay có hơi mệt mỏi mà ngủ quên, thỉnh xin đại nhân trách phạt.”

“Phạm sai phải phạt, bản quan phạt ngươi năm ngày ra hậu viên phơi y phục, đồng ý không?”

“Nô tỳ cam nguyện chịu phạt.”

“Được rồi, về chỗ ngồi đi.”

Phó Tuyệt Ca nhanh chóng trở về chỗ ngồi của mình, tay nhu thái dương nhức buốt, hậu quả của mất ngủ thật sự rất đáng sợ.

Phía nữ quan tiếp tục hướng dẫn tú nữ thêu bức hồ điệp mẫu đơn, tỉ mỉ nói về cách phối màu, chọn chỉ rồi thao tác thêu. Do tú nữ lần đầu tiếp cận tú hoa nên nữ quan đích thân chọn sẵn màu và chỉ cho các nàng, cũng vì vậy mà chất lượng chỉ tương đối kém vì sợ làm hỏng chỉ tốt.

Trong lúc Phòng nữ quan đang thao thao bất tuyệt thì Trịnh Thuyên đột nhiên chồm người đến bối rối giải thích: “Ban nãy mọi người không cho ta gọi ngươi nên mới…”

Phó Tuyệt Ca khoát tay ra hiệu yên tĩnh, dỏng tai nghe nữ quan giảng giải cách thêu, hoàn toàn không để tâm những lời Trịnh Thuyên vừa nói. Trịnh Thuyên thất vọng cúi đầu, nàng không hề muốn như vậy đâu nhưng tỷ muội trong phòng lại cùng nhau ra sức ép lên nàng.

Giải giảng xong xuôi phương pháp tú hoa nữ quan yêu cầu các nàng tú một bức hồ điệp mẫu đơn giống như vậy, ai làm kém nhất sẽ bị phạt quét nhà xí hai ngày.

Đối với tú hoa Phó Tuyệt Ca tin tưởng tám phần, nàng cũng từng học qua tú hoa ở Trữ Tú Cung nên việc này không làm khó được nàng. Bất quá loại chỉ màu kém như vậy sợ tú lên sẽ không giống như bức tú của nữ quan.

“Nữ quan đại nhân.”

Phòng nữ quan chuyển mắt về phía phát ra tiếng nói: “Phó thị cần gì?”

Phó Tuyệt Ca cẩn thận đứng lên khom lưng cúi đầu, lễ mạo uyển chuyển mở miệng: “Nô tỳ cảm thấy chỉ màu trên bàn thật sự không tốt, muốn mượn chỉ màu của nữ quan dùng thử.”

“Ngươi có biết chỉ màu trên bàn của bản quan đáng giá bao nhiêu tiền không?”

“Kim tuyến ngân tuyến điểm trên cánh hồ điệp đều là vật quý trên đời, màu sắc chỉ màu tươi sáng rực rỡ nhất định là cống phẩm Cao Ly. Loại chỉ đỏ thẫm trên cánh hoa phải nhuộm bằng chu sa đặc biệt trân quý, cứ mỗi một lần nhuộm mất ít nhất nửa tháng ròng.”

“Cũng có chút kiến thức đấy.” Phòng nữ quan hứng thú quan sát nàng từ trên xuống dưới rồi nói: “Hẳn lệnh ái thường xuyên tú hoa nên mới am hiểu nhiều về chỉ màu như vậy.”

“Tuyệt Ca chỉ sợ múa rìu qua mắt thợ khiến nữ quan cười chê.”

Phòng nữ quan ha hả cười lớn, ngoắc tay với ma ma theo hầu: “Đi lấy chỉ màu của bản quan cho Phó thị thử một chút, nếu làm tốt sẽ được thưởng, còn không ngươi phải đi cọ nhà xí hai tháng.”

Ma ma nhanh chóng bưng khay chỉ màu đặt lên tú bàn của Phó Tuyệt Ca rồi cùng nữ quan tiếp tục đi xem những cung nô khác. Kiểm tra sơ qua chỉ màu trên khay, Phó Tuyệt Ca hài lòng mỉm cười, bắt tay vào thêu bức hồ điệp mẫu đơn. Tú hoa không cần quá nhiều kĩ thuật, chỉ cần khéo tay và kiên nhẫn đã có thể làm rất tốt.

Đầu tiên dựng khung thêu, căng thẳng hai đầu mặt vải, kiểm tra vải lần nữa rồi mới bắt đầu đặt xuống mũi kim đầu tiên. Hạ kim nhất định phải chính xác nếu không sẽ để lại lỗ thủng nhỏ trên mặt vải, nhất là trên loại vải cánh ve nếu có lỗ thủng rất dễ bị phát hiện.

Đồng hồ nước nhỏ từng giọt tí tách, xung quanh yên ắng lạ thường, thoáng nghe tiếng hít thở đều đều của từng người trong Đông Viện. Toàn bộ đều chăm chú đến quên cả thời gian, bức thêu dần dần hoàn thiện bắt đầu có thể nhận ra được kỹ thuật ai hơn ai.

Phó Tuyệt Ca do ngón tay nhỏ lại quá thấp nên việc với cao để thêu rất khó khăn, tốc độ vì thế mà chậm hơn những cung nô khác.

Phòng nữ quan đi một vòng thì quay lại bên cạnh Phó Tuyệt Ca, tỉ mỉ đánh gia mẫu thêu của nàng rồi cười nói: “Không tồi, có kĩ thuật tốt, đường tú cũng rất khéo.”

“Đa tạ đại nhân khen ngợi.”

“Chỗ này ngươi chỉnh sửa một chút, phải, chính là chỗ cánh hoa.” Ngón tay thon dài chỉ vào cánh hoa thứ ba, móng tay móc vào sợi chỉ kéo lên một chút: “Hơi lỏng lẻo.”

“Ta đưa tay không đến nên không dám rút chỉ quá mạnh sợ sẽ làm rách vải.”

Phó nữ quan đánh giá bàn tú quả nhiên hơi cao so với Phó Tuyệt Ca, lập tức phân phó ma ma đổi chiếc ghế khác cao hơn. Có thể với tay đến cánh hoa Phó Tuyệt Ca mới cắt bỏ phần chỉ lỏng lẻo rồi tú lại lần nữa.

“Ngươi có bản lĩnh vào Trữ Tú Cung sao lại muốn đến Đông Viện làm nô?”

Phó Tuyệt Ca duy trì ý cười trên môi, đạm nhiên trả lời: “Nô tỳ sống đâu mong vì bản thân, chỉ cầu nương thân bình bình an an. Nếu như nô tỳ tiến Trữ Tú Cung, nhị tỷ vì chuyện đó mà tức giận há chẳng phải khiến bản thân chuốc thêm phiền toái?”

Nữ quan nghe xong không biết nên vui hay nên buồn: “Một tiểu cô nương hiểu chuyện như ngươi đúng là khó tìm.”

Để lại duy nhất một câu rồi rời đi, Phó Tuyệt Ca đưa mắt nhìn theo, có thể cảm thông đều đã cảm thông còn giúp được hay không là một chuyện khác. Kì thật nàng không hy vọng ai đó nhìn bằng ánh mắt thương hại mà muốn người khác ngưỡng mộ khi nhìn nàng. Trải qua sinh tử Phó Tuyệt Ca dần hiểu ra nhiều điều, có những thứ cưỡng cầu cố chấp chỉ khiến bản thân thêm mệt mỏi hơn mà thôi.

Trước giờ dùng vãn thiện nữ quan yêu cầu cung nữ nhanh chóng hoàn thiện mẫu thêu rồi thêu tên ở góc phải và giao lại cho ma ma. Phó Tuyệt Ca cố gắng tú cho xong cánh hồ điệp cuối cùng, đè lên một lớp ngân tuyến tinh mỹ, so với những bức thêu khác hoàn toàn nổi bật.

Tranh thủ ma ma rời khỏi xưởng thêu, Hứa Trinh bước đến chỗ Phó Tuyệt Ca lấy cuộn ngân tuyến: “Ta dùng một ít, ngươi không cần nói lại với đại nhân.”

Nào ngờ cổ tay bị bắt lấy, Phó Tuyệt Ca dời mắt nhìn, lạnh lẽo mở miệng: “Có bản lĩnh thì tự tìm đại nhân mà xin một cuộn, chỗ này là của ta.”

“Này, ngươi có nhiều như vậy chia sẻ cho ta một chút không được sao? Tỷ muội ở đây cũng muốn, lẽ nào ngươi không đáp ứng?”

“Phải.”

Mọi người hít một ngụm lãnh khí đau buồng phổi, không ngờ nha đầu này lại quyết tuyệt như vậy.

Phó Tuyệt Ca thu hồi cuộn ngân tuyến trong tay Hứa Trinh: “Ngươi về chỗ ngồi, đừng để ma ma quay lại thấy ngươi dùng tuổi tác trấn áp người khác.”

Mặt Hứa Trinh đỏ bừng lên, ở đây nàng lớn tuổi nhất, lời này của Phó Tuyệt Ca đang chế nhạo nàng già cả ngang ngược!?

Hai bàn tay vô thức siết lại thành đấm, quay phắt trở về chỗ ngồi, không tin không thu thập được nha đầu tinh ranh này.

Trong lúc chờ đợi Phó Tuyệt Ca tranh thủ thu dọn bàn tú của mình, số chỉ màu sắp xếp cẩn thận vào tráp gỗ, đợi ma ma đến liền giao hết cho đối phương.

Ma ma đứng chờ từng cung nô mang nộp mẫu thêu, Hứa Trinh là người cuối cùng, trong lúc bước đi bất cẩn ngã vào người ma ma khiến tất cả mẫu thêu đều rơi xuống đất. Giày vải thuận thế đạp hẳn lên một mẫu thêu gần đó lưu lại dấu giày dơ bẩn.

“Ngươi sao không cẩn thận gì hết vậy hả?”

Hứa Trinh cuống quít nhặt tất cả mẫu thêu lên: “Xin lỗi ma ma, ngài để ta mang đi giặt một lát trả cho ngài.”

“Nhanh nhẹn lên, để nữ quan chờ sẽ đuổi ngươi ra khỏi Đông Viện.”

“Vâng, vâng.”

Hứa Trinh ba chân bốn cẳng cuống cuồng mang mẫu thêu chạy đi giặt, một đường thẳng đến hậu viện lén lút nhìn trái nhìn phải. Xác định xung quanh vắng người lai vãng mới dám lục tìm số mẫu thêu trên tay, rất nhanh đã tìm được mẫu thêu tinh xảo của Phó Tuyệt Ca. Không ngờ nho nhỏ nha đầu lại có kĩ thuật tú hoa tốt như vậy, so với nữ quan e là chỉ hơn không kém.

Lặng lẽ siết chặt mẫu thêu đến nhăn nhún, Hứa Trinh dùng sức nắm lấy một sợi chỉ kéo mạnh, tấm vải bị kéo căng không còn ra hình dạng.

“Hứa tỷ tỷ ngươi đang làm gì ở đó vậy?”

Hứa Trinh sửng sốt quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp Phó Tuyệt Ca và Phòng nữ quan.

“T-Ta, ta đang giặt mẫu thêu.”

“Úc, vậy sao?” Phó Tuyệt Ca nheo mắt nhìn đồ vật trong tay nàng rồi nói: “Ta có chút chuyện muốn lĩnh giáo nữ quan đại nhân mà quay lại mới biết ma ma không giữ mẫu thêu, nói là giao cho ngươi ra hậu viện giặt rồi. Thật không ngờ ngươi lại ở đây làm hỏng mẫu thêu của ta, rốt cuộc ta đã làm gì khiến ngươi không vừa ý?”

“Ngươi đừng vu khống!”

“Vu khống? Vậy thứ ngươi cầm trong tay là cái gì?” Phòng nữ quan lớn tiếng quát thẳng vào mặt Hứa Trinh: “Cung nô vừa nhập cung đã không biết liêm sỉ, đố kị hãm hại người khác có đáng tiếp tục học luyện nữa không? Chút chỉ đó ngươi nói ta sẵn sàng cho ngươi dùng, tại sao phải hành xử như phường vô lại như vậy?”

“Nữ quan đại nhân tha mạng!” Hứa Trinh cuống cuồng quỳ xuống dập đầu: “Nô tỳ suy nghĩ nông cạn nên mới hành động như vậy, cầu nữ quan tha thứ, cầu Tuyệt Ca muội muội tha thứ!”

Phó Tuyệt Ca rút mẫu thêu trên tay nàng xem qua một lượt: “Hứa tỷ tỷ, ngươi làm như vậy có vui vẻ hơn không?”

Hứa Trinh mím chặt môi dưới, chung thủy cúi đầu nhìn xuống đất.

“Hành xử ngông cuồng đáng phạt, bản quan lệnh ngươi mỗi ngày đều phải đến Hoán Y Phòng làm việc khi nào kết thúc học luyện mới được tha bổng.”

“Đa tạ đại nhân khoan hồng.”

“Còn ngươi mau chóng về phòng nghỉ ngơi đi.” Phòng nữ quan đón lấy mẫu thêu từ tay Phó Tuyệt Ca, nặng nề trút một tiếng thở dài: “Đáng tiếc cho một bức thêu đẹp, lần tới ngươi tú lại một bức, bản quan muốn giữ nó làm mẫu cho cung nô khác học theo.”

“Nô tỳ tạ đại nhân chiếu cố.”

Phó Tuyệt Ca cẩn dực hành lễ xong xuôi rồi quay về phòng, Hứa Trinh cũng vội vã đứng dậy đi theo sau.

Đi được nửa đường tốc độ cước bộ chậm lại, Phó Tuyệt Ca không nói không rằng quay đầu nhìn, đôi đào hoa nhãn lạnh lẽo dán chặt trên gương mặt Hứa Trinh. Trong lòng Hứa Trinh thấp thỏm lo âu, miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn lại, tiểu nha đầu trước mặt chỉ cao đến đùi nàng có gì phải sợ.

“Hứa Trinh tỷ tỷ ta khuyên ngươi một câu, có thể ngay thẳng thì nên sống ngay thẳng, đừng vì chút ghen tị thấp hèn mà biến mình thành kẻ xấu xa. Lần này không phải ta may mắn, lúc ở trong viện ta đã phát giác ngươi không đúng mới cố ý dẫn theo nữ quan quay lại. Nếu còn lần sau không chỉ đến Hoán Y Phòng vài tháng mà ta sẵn sàng đưa ngươi ra khỏi hoàng cung vĩnh viễn không quay lại được nữa.”

Hứa Trinh bấm chặt móng tay đến chảy máu, nén nhịn cảm giác tức giận mà cười gượng hai tiếng lấy lòng: “Ta biết sai rồi, lần sau tuyệt không dám nữa.”

Phó Tuyệt Ca lạnh lẽo ném một ánh mắt cảnh báo rồi xoay người đi tiếp, đừng tưởng rằng nàng tuổi nhỏ dễ đuổi giỡn, hạng người như Hứa Trinh nàng gặp không phải chỉ một hai lần. Loại thủ đoạn này nữ nhân hậu viện Tứ vương phủ biểu diễn mỗi ngày, nàng liếc mắt đã dễ dàng nhìn thấu tâm tư xấu xa.

Phía trước cửa Đông Viện trồng rất nhiều hoa đào, vào mùa xuân hoa nở rực rỡ đem cả con đường nhuộm kín sắc hồng. Dùng sức đẩy mạnh cửa phòng, mọi người đều đang tập trung đông đủ, vừa thấy Hứa Trinh trở về lập tức đem nàng vây quanh. Hứa Trinh chỉ gượng gạo cười mấy tiếng đáp lời, hoàn toàn không đem chuyện bị phạt nói ra.

Phó Tuyệt Ca đạp ghế đẩu leo lên giường, việc làm đầu tiên chính là kiểm tra tay nải, xác định hộp đựng hoa nhung vẫn còn ở bên trong mới an tâm thở phào.

“Tiểu Tuyệt Ca ngươi uống nước đi!” Trịnh Thuyên nhanh nhảu bưng chén nước đến trước mặt nàng thúc giục: “Một lát ta đi lấy cơm cho ngươi, nước nóng cũng để ta đun cho.”

“Trịnh tỷ tỷ không cần khách sáo, những chuyện này tự ta làm được.”

Phó Tuyệt Ca cự tuyệt lách người leo xuống giường, tiện tay cầm bình trà tự rót cho mình một chén.

“Ngươi vẫn còn tức giận ta sao?”

“Ta dậy không được là lỗi của ta, không có lý do gì để tức giận ngươi.”

Trịnh Thuyên đặt lại chén trà xuống bàn, ũ rũ mở miệng giải thích: “Ta thật ra không muốn như vậy đâu, bây giờ ngươi muốn gì cứ nói làm được ta sẽ làm cho ngươi.”

“Ngươi cần gì phải lấy lòng nàng?” Một cung nô khác lớn tiếng xen vào cuộc nói chuyện giữa hai người: “Chẳng phải nàng nói rồi sao, là nàng không dậy kịp giờ, ngươi không cần thiết làm nha hoàn cho nàng.”

“Bọn ta thấy có người cho rằng mình vẫn là lệnh ái Công tước phủ mà lên mặt không xem ai ra gì.”

Ánh mắt sắc bén đảo qua thân thể nho nhỏ của Phó Tuyệt Ca mà mỉa mai mấy câu: “Cũng chỉ là thứ nữ cao quý được bao nhiêu, vào Đông Viện lại nghĩ ở Trữ Tú Cung, mấy người chúng ta không phải nha hoàn của riêng nàng. Trịnh Thuyên a, ta hảo hảo khuyên ngươi đừng nên dính líu đến làm gì, vừa nhìn đã biết kiêu ngạo khó gần chẳng thèm đặt ngươi vào mắt đâu.”

Phó Tuyệt Ca uống xong chén trà đặt xuống bàn, tiếp tục giả điếc leo lên giường.

Đám người trong phòng vẫn như keo chó bám chặt không buông: “Úc, úc, ngươi thấy chưa nha? Nàng còn chẳng thèm trả lời chúng ta, người ta rõ ràng xem chúng ta là nha hoàn thấp kém đấy!”

Trịnh Thuyên khó xử nhìn trái nhìn phải: “Không phải như vậy đâu, tiểu Tuyệt Ca đúng là có hơi khó gần nhưng…”

“Phải, ta chính là ngươi như vậy, các ngươi tốt nhất đừng làm phiền ta.” Phó Tuyệt Ca dời mắt nhìn đám đông nhốn nháo châm chọc nàng: “Không thể nói được lời tốt đẹp thì ngậm chặt miệng lại đừng làm ô uế không khí quanh đây.”

“Phó Tuyệt Ca ngươi!”

Hứa Trinh đột nhiên vươn tay giữ chặt cung nô đang tức giận: “Đừng nói đến nàng, người ta là quân quý động đến xảy ra chuyện gì người thiệt chỉ có chúng ta.”

Cung nô kia tức giận giẫm mạnh chân xuống sàn nhà, quay về giường thu xếp đồ đạc chuyển qua dãy giường bên kia ngủ. Những cung nô còn lại cũng chuyển theo, một dãy giường lớn giờ chỉ còn Phó Tuyệt Ca và Trịnh Thuyên.

Đối với Phó Tuyệt Ca như vậy càng tốt không sợ nửa đêm bị quấy rầy.

Bình luận

Truyện đang đọc