TRỌNG SINH CHI TIỆN NHÂN MUỐN NGHỊCH TẬP

“Tiểu… Tiểu Tình?” Thạch Quang Tĩnh ngơ ngác nhìn người trước mắt, cảm giác sắp không nhận ra nữa.

Không, đây là con gái của ông làm sao ông có thể không nhận ra? Nhưng khi vừa nhìn thấy cô, ông thật không ngờ con gái mình sẽ xuất hiện trong bộ dáng xinh đẹp như vậy, nếu không phải cô vẫn còn đeo kính râm, trên mặt vẫn là vài vết sẹo nhăn nhúm thì ông có lẽ đã cho rằng thời gian quay ngược trở lại.

Giờ khắc này Thạch Thư Tình mang vẻ thong dong, hào phóng, hoàn toàn khác xa cái vẻ phát điên, cuồng loạn khi trước, cô giống như sống lại từ trong ra ngoài đều là sự kiêng cường tao nhã mà tỏa sáng.

“Mặt của tôi không phải Tả Trạm Vũ làm.” Thạch Thư Tình bình tĩnh gằn từng chữ.

“Con… Con nói cái gì?” Thạch Quang Tĩnh nhất thời phục hồi lại tinh thần, kinh ngạc không thôi.

Lâm Hạo Sơ ở bên cạnh cũng có chút khiếp sợ…

Không ai thấy rõ được ánh mắt bên dưới kính râm của Thạch Thư Tình nhưng Lâm Hạo Sơ và Thạch Quang Tĩnh đều cảm nhận được ánh mắt kiên nghị của cô.

“Mặt của con, là con tự mình làm, lúc ấy con ở nước ngoài có mua hai bộ mĩ phẩm giống hệt nhau nhưng trong đó có một bộ cho thêm chất độc có tính ăn mòn. Ban đầu vốn định đưa Tả Chấn Phi mang về cho Tô Duy dùng, kết quả không cẩn thận lấy sai tự dùng trên mặt mình. Đây chắc chính là quả báo mà mọi người vẫn hay nói!” Cô thản nhiên kể lại, giọng điệu bình tĩnh dường như đã thật sự chấp nhận sự thật mình đã bị hủy dung.

“Sao có thể…” Thạch Quang Tĩnh ngơ ngác nhìn Thạch Thư Tình, thân thể không ngừng run rẩy.

“Khi đó con giận điên lên, hận Tô Duy, hận cô ta và Tả Chấn Phi có con chung nên đã lôi con trai của Tô Duy xuống nước cho hả giận, bởi vậy nên con giấu diếm chân tướng, muốn vu oan hãm hại Tả Trạm Vũ.” Thạch Thư Tình tiếp tục trần thuật.

“Không… Không có khả năng…” Thạch Quang Tĩnh vẻ mặt không thể tin nổi, dường như còn nghi ngờ bản thân bị ảo giác.

“Ba, con nói đều là thật sự, ba phải tin tưởng con!”

Thạch Quang Tĩnh ngẩn ra, ngơ ngác nhìn vẻ áy náy thành khẩn, hối hận, cùng quyết tuyệt trên khuôn mặt đã không còn mịn màng của con gái mình. Ông bỗng dưng cảm nhận một cách rõ ràng khát vọng sửa sai mãnh liệt trong lòng cô cô, cô đang hối lỗi, nõ không ngừng nhức nhối dày vò, khó có thể tiêu tan, đột nhiên muốn buông tất cả.

“Được, ba tin con.” Thạch Quang Tĩnh đột nhiên tiến lên một bước, dang hai tay kéo đứa con gái còn quý hơn sinh mệnh ôm vào trong lòng.

Chuyện này đến cuối cùng có phải Tả Trạm Vũ làm hay không ông đột nhiên không quan tâm nữa, con gái đã nói là tự nó làmthì chính là tự nó làm.

Thạch Quang Tĩnh ôm chặt cô con gái, nước mắt lặng yên không một tiếng động chảy trên khuôn mặt che kín nếp nhăn của năm tháng…

“Ba!” Thạch Thư Tình cảm nhận được cái ôm ấm áp của cha cuối cùng cũng không khống chế được, bắt đầu gào khóc. “Con xin lỗi ba và mẹ! Con lúc trước không nên ích kỷ tùy tiện như vậy! Tất cả đều do con gieo gió gặt bão! Hiện tại con đã học được thông minh, con sẽ không lãng phí bản thân hại người hại mình nữa! Tương lai con nhất định sẽ sống tốt để ba và mẹ yên tâm…”

“Được… Được… Biết sai biết sửa là tốt rồi! Biết sai biết thay đổi là tốt rồi!” Thạch Quang Tĩnh cũng lão lệ tung hoành, trong nước mắt có khổ sở, bi thống, nhưng càng nhiều hơn là vui sướng…

Thời gian quay ngược lại vài tiếng trước.

Thạch Thư Tình đã đắm chìm trong sự đau khổ sau khi bị hủy dung mạo và nỗi nhớ nhung Tả Chấn Phi hai năm vào sáng sớm đột nhiên nhận được một chiếc đĩa CD.

Trong đĩa CD xuất hiện ảnh và phim ngắn của Tả Chấn Phi, người đàn ông cô không ngừng nhung nhớ cùng với hằng hà sa số phụ nữ không thể nào đếm xuể. Cô thấy ông ta dùng tư thế đã từng ôm mình để ôm ấp người phụ nữ khác, nghe thấy ông ta dùng những lời ngon tiếng ngọt đã từng nói với mình dỗ dành vô số phụ nữ khác, trên máy ghi hình còn hiển thị thời gian, chính là ngay sau khi cô bị hủy dung.

Thì ra người đàn ông mà cô yêu sâu đậm ngay sau khi cô bị hủy đi dung mạo lại thật sự hoàn toàn vứt bỏ cô không thèm để ý, thật sự vứt cô đến tận chín tầng mây.

Sau đó xuất hiện cảnh năm đó Tô lão phu nhân nhảy lầu tự sát, cô thấy Tô Duy khi phải lựa chọn giữa người thân và tình ái lại dứt khoát lựa chọn tình yêu, mà đó cũng chính là điều khiến Tô Duy buông tha sinh mạng của mẹ ruột, trên lưng mang tội vong ân phụ nghĩa, hại chết mẹ ruột vì một gã đàn ông, khóe miệng cô thế nhưng lại nở một nụ cười trào phúng…

Nếu như nói trước đó Thạch Thư Tình đã biết Tả Chấn Phi là một gã đàn ông thất tín bội nghĩa, lãnh huyết vô tình nhưng không nguyện ý chấp nhận,thì hiện tại sau khi biết Tô Duy vì gã mà từ bỏ thân tình, từ bỏ sinh mạng của mẹ ruột nhưng gã vẫn có thể giẫm đạp lên chân tâm của vợ mình, cô đột nhiên lựa chọn tin tưởng sự thật máu tươi đầm đìa khiến mình hít thở không thông này.

Tả Chấn Phi, đến tột cùng có bao nhiêu dơ bẩn, làm người ta ghê tởm đến tận tâm hồn!

Thạch Thư Tình thật sự không ngờ Tô Duy thế nhưng lại là thiên kim đại tiểu thư của Tô gia danh tiếng hiển hách! Cô vẫn nhớ khi mình còn nhỏ đã sớm đã nghe danh con gái út Tô gia dịu dàng đáng yêu, được rất nhiều người theo đuổi.

Nhưng Tô Duy hiện giờ dung nhan tiều tụy, vẻ mặt đau thương, Thạch Thư Tình nhìn người phụ nữ nằm trên giường bệnh trong video đang ngẩn người, hai mắt dại ra, tâm như tro tàn đột nhiên tỉnh ngộ, đột nhiên hiểu ra bản thân lúc trước đã tạo ra bao nhiêu tổn thương cho Tô Duy, cho con trai Tô Duy là Tả Trạm Vũ! Đồng thời cô cũng ý thức được cho dù năm đó Tô Duy lựa chọn bất cứ người đàn ông nào cũng nhất định sẽ hạnh phúc hơn lựa chọn Tả Chấn Phi rất nhiều.

Suy nghĩ như vậy chợt lóe qua, Thạch Thư Tình bỗng xoa lên khuôn mặt gồ ghề của bản thân, nghĩ thầm rằng chính cô chẳng phải cũng bị Tả Chấn Phi hủy đó sao? Mà phụ nữ từng bị Tả Chấn Phi hủy hoại nhất định không chỉ có cô và Tô Duy!

Nội dung đĩa CD dài hơn một giờ, sau khi kết thúc tạo thành một đả kích trong lòng Thạch Thư Tình. Bỗng nhiên, một người phụ nữ xông vào phòng bệnh của Thạch Thư Tình.

Tô Duy quỳ gối chỗ đầu giường, hai mắt đẫm lệ mà khẩn cầu cô buông tha cho con trai mình Tả Trạm Vũ, nếu cô chưa hết giận có thể trút giận lên người mẹ này…

Đoạn phim kia thật ra là Lâm Hạo Sơ chế tác, hy vọng Thạch Thư Tình sau khi xem có thể ý thức được mình đã tổn thương Tô Duy và Tả Trạm Vũ như thế nào, không tiếp tục gây khó dễ choTả Trạm Vũ nữa. Đương nhiên hắn cũng ngóng trông Thạch Thư Tình sau khi nhìn thấy sự thật tàn nhẫn có thể ‘tử chiến đến cùng, tuyệt địa phùng sinh’.

Nhưng Lâm Hạo Sơ vì lo lắng Thạch Thư Tình có lẽ sẽ phải chịu đựng đả ksich không nhỏ làm ra chuyện xúc động nên tạm thời chưa tuồn video ra ngoài, chỉ nghĩ trừ phi vạn bất đắc dĩ nếu không sẽ không mạo hiểm.

Nhưng Lâm Hạo Sơ không ngờ rằng Tô Duy không chỉ biết Tả Trạm Vũ bị bắt, mà còn không biết từ đau tìm được đoạn video hắn làm, lén lút gửi cho Thạch Thư Tình…

“Ba, sáng mai ba đến đồn công an hủy bỏ bản tố cáo giúp con!” Thạch Thư Tình lau khô nước mắt trên mặt, nói.

“Được, ba, mẹ, cả anh con nữa, cả nhà chúng ta cùng đi!” Thạch Quang Tĩnh liên tục trả lời.

Lâm Hạo Sơ cuối cùng cũng thở ra một hơi, hủy bỏ bản án, cũng có nghĩa là không có tội ‘cố ý hủy dung’, dù cho Tô gia có thể một tay che trời Tả Trạm Vũ nhất định có thể bình yên vô sự được thả.

Lâm Hạo Sơ bỗng mỉm cười. Hắn ngẩng đầu mới nhận ra thời tiết thế nhưng đã thay đổi, mưa cọ rửa làm bầu trời đêm càng thêm sáng ngời mà cuồn cuộn…

Ba người đồng thừi thu ô lại, Thạch Thư Tình giống như mấy năm trước thân mật kéo cánh tay cha mình, nhìn Lâm Hạo Sơ sâu sa nói: “Thằng nhóc cậu làm đạo diễn cũng không tệ đâu…”

Lâm Hạo Sơ sửng sốt, nói từ tận đáy lòng: “Cảm ơn chị Thư Tình.”

Cho dù chuyện hủy dung đến cùng có phải Tả Trạm Vũ làm hay do chính bản thân Thạch Thư Tình tạo thành, hắn đều phải cảm ơn Thạch Thư Tình…

Cảnh cục.

Ngay khi Thạch Thư Tình xem video, Tả Trạm Vũ bên này cũng gặp được người vẫn luôn hận mình đến nghiến răng lợi nhưng cũng không dám động đến hắn, Hứa Hựu Lễ.

“Phía trên đã lo xong, cái người Tô gia gọi là nhân chứng đã bị nhận định không có hiệu quả, hiện tại cậu có thể ra ngoài ngay lập tức.” Hứa Hựu Lễ nói xong, nhịn không được nhìn Tả Trạm Vũ, sợ hãi nói: “Thằng nhóc mi cũng quá trâu rồi! Cứng đến mức đâu đâu cũng móc nối quan hệ được?”

Tả Trạm Vũ nghe vậy nhíu mày, không trả lời ngay.

Kỳ thật hắn đã sớm dự đoán được người Thạch gia sẽ dùng thủ đoạn này để đối phó mình nên đã có phòng bị, nhưng vẫn thật không ngờ cuối cùng kẻ dùng loại thủ đoạn này để đối phó với hắn lại chính là người nhà mẹ đẻ của mẹ mình, nếu không phải quyền lợi và địa vị của Tô gia quả thật khiến người kiêng kị thì chuyện giả mạo chứng cứ hắn cũng không tốn thời gian vài ngày mới giải quyết xong thế này.

Chỉ có thể nói Tô Tư Lân quá coi thường hắn, mạng lưới quan hệ thấy được và không thấy được của hắn Tô Tư Lân không có cách nào nghĩ đến…

“Quan hệ của tôi đã chuyển qua nước ngoài, nếu ngày nào đó chú muốn di dân có thể tìm tôi.” Tả Trạm Vũ cười như không cười nói.

“Hứ!” Hứa Hựu Lễ không quen nhất chính là nhìn cái thằng nhóc thường xuyên bóc lột mình lộ vẻ đắc ý, tức giận nói: “Đi, dọn đồ chuẩn bị chạy lấy người đi!”

“Tôi tạm thời không đi, tôi muốn chờ bà xã tới cứu.” Không nghĩ tới Tả Trạm Vũ thế nhưng lại nhẹ nhàng ném ra một câu như vậy.

Hứa Hựu Lễ ngẩn người, không tránh khỏi mạc danh kỳ diệu mà mắng: “Tả Trạm Vũ, mi ở trong này ngây người đến có bệnh rồi à?! Có thể đi làm gì lại không đi? Chỗ này có gì vui sao?”

Tả Trạm Vũ cười cười, trước mắt không kìm lòng nổi hiện ra cảnh trước đó không lâu Lâm Hạo Sơ vỗ mạnh lên cái bàn trước mặt hắn, nói với hắn “Tôi là bà xã anh, cũng là đàn ông”, thật sự là khốc suất cuồng bá duệ.

Hắn lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt đầy say mê, “hoa si” nói: “Tôi muốn cho bà xã cơ hội thể hiện một lần…”

Bình luận

Truyện đang đọc