TRỌNG SINH CƯNG CHIỀU THÀNH NGHIỆN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tháng ba, hoa mẫu đơn ở Lạc Dương vào mùa nở rộ.

Tô Quân Nhụy cười toe toét nhìn Thuế Tử Duyệt nói: “Duyệt Duyệt, chúng ta đi Lạc Dương ngắm mẫu đơn đi.”

“Hửm?” Thuế Tử Duyệt bỏ quyển sách xuống bàn, ngẩng đầu khó hiểu nhìn: “Sao đột nhiên nàng muốn đi ngắm mẫu đơn?”

Tô Quân Nhụy cười đáp: “Nghe nói hoa mẫu đơn ở Lạc Dương đã vào mùa nở rộ. Mỗi năm đến mùa này, thành Lạc Dương rất đẹp, hoa lệ đến mê người. Ta thấy lâu rồi hai chúng ta chưa có dịp ra ngoài du ngoạn. Hiện tại quốc thái dân an, chúng ta ra ngoài giải sầu được không?”

Thuế Tử Duyệt nhìn vẻ mặt chờ mong của Tô Quân Nhụy. Nàng gật đầu đồng ý vì nàng không muốn Quân Nhụy của nàng phải thất vọng:“Được thôi, đợi ta xử lý xong chuyện làm ăn, chúng ta sẽ xuất phát." 

Tô Quân Nhụy cười hớn hở nói: “Vậy ta lập tức sai người đi thu dọn hành lý.”

Thuế Tử Duyệt bất đắc dĩ nhìn dáng vẻ phấn khích Tô Quân Nhụy. Nàng nói: “Tầm hai ngày nữa, ta mới xử lý xong mọi chuyện. Nàng đừng quá nôn nóng.” Nàng lo sau khi Tô Quân Nhụy dọn hành lý xong mà hai nàng vẫn chưa thể đi ngay, Tô Quân Nhụy sẽ không vui.

Tô Quân Nhụy thực sự rất sốt ruột. Dáng vẻ bận rộn, sốt sắng còn hơn cả Thuế Tử Duyệt lúc kết toán dầu tháng. Ban ngày, cô ra ngoài thu tiền thuê với Thuế Tử Duyệt. Khi trở về phủ Tiêu Dao Vương, cô liền vội vàng thu dọn đồ đạc, suy nghĩ nên mang theo thứ gì đi theo. Chút thì nói cần cái này, chút thì nói cần cái kia. Thuế Tử Duyệt phải dở khóc dở cười vì Tô Quân Nhụy.

“Quân Nhụy, chúng ta không phải chuyển nhà, chỉ đi ngắm mẫu đơn thôi mà."

Tô Quân Nhụy nghiêm trang nói: "Không thể qua loa, xơ xài. Lỡ như dọc đường chúng ta phải ngủ ngoài trời thì sao, phải chuẩn bị kỹ, đề phòng bất trắc."

Thuế Tử Duyệt đành để Tô Quân Nhụy muốn làm gì thì làm.

Hai ngày sau, Thuế Tử Duyệt đã giải quyết xong tất cả mọi việc đúng như lời nàng đã nói. Sau đó, nàng đã xuất phát đến Lạc Dương với Tô Quân Nhụy. Hai nàng không thông báo cho người ngoài biết tin. Hôm trước ngày đi, hai nàng có đến phủ Bình An Vương để tạm biệt. Hai nàng chỉ nói đi Lạc Dương, không nói rõ ngày về. 

Tiểu Man Đầu biết cô mẫu sắp đi nên đã khóc ùm trời. Những người còn lại chỉ nhắc nhở hai nàng đi đường cẩn thận.

Bây giờ quốc thái dân an, Tô Quân Nhụy không gần gánh vác thêm trọng trách. Sở dĩ, Hoàng Thượng phong Tô Quân Nhụy là Tiêu Dao Vương vì hắn muốn cô có một cuộc sống tiêu dao tự do tự tại, không bị phàm trần trói buộc.

Mấy năm trước, triều đình rối ren sau đó chiến tranh nổ ra, ai cũng phải có trách nhiệm với nước nhà. Mặc dù Tô Quân Nhụy không muốn bị phàm trần trói buộc nhưng cô cũng không thể ngoảnh mặt làm ngơ không lo. Giờ nước non đã thái bình, Tô Cẩn Du sẽ không trách hai nàng bỏ lại tất cả mà đi.

Hai nàng lên xe ngựa, đi đi dừng dừng rất thong dong và thoải mái.

Dọc đường, hai nàng đi ngang qua một cái trấn nhỏ, thị trấn không lớn nhưng nó nổi tiếng là thị trấn suối nước nóng. Nhiều hồ nước nóng lớn nhỏ trải đều khắp thị trấn. Thời tiết lúc nóng lúc lạnh nên suối nước nóng rất được mọi người yêu thích. Vào mùa cao điểm, thị trấn rất náo nhiệt, thành phần du khách đến để tắm suối nước nóng rất đa dạng: tình nhân, thư sinh, hiệp khách giang hồ. 

Nếu hai nàng đã đến thị trấn suối nước nóng mà không ghé lại tắm, chẳng khác nào lãng phí công sức và thời gian đã bỏ ra?

Tô Quân Nhụy và Thuế Tử Duyệt không muốn gây chú ý, hai nàng âm thầm tìm một nhà trọ có luôn hồ nước nóng để ở. 

Hai nàng không dẫn theo mang thị vệ, chỉ giả làm nữ hiệp khách để đi lại. 

Vào nhà trọ, tiểu nhị lập tức tươi cười chào đón hai nàng vì hắn đã quá quen với việc các nữ hiệp khách thường xuyên nghỉ chân tại quán trọ. Hắn vừa nhìn Tô Quân Nhụy và Thuế Tử Duyệt vừa hỏi rất nhiệt tình: “Hai vị nữ hiệp muốn nghỉ chân hay ở trọ?”

Tô Quân Nhụy cười đáp: “Ở trọ.”

Quán trọ trang trí rất đẹp, dù không xa hoa bằng những quán trọ ở kinh thanh nhưng rất ấm áp và sạch sẽ, có thể ở được. Đại sảnh của quán trọ rất lớn, một cái sân khấu được đặt ngay giữ đại sảnh, có lẽ quán trọ thường xuyên tổ chức biểu diễn. 

Tiểu nhị lập tức trả lời khi vừa nghe xong câu nói của Tô Quân Nhụy: “Dạ được, nữ hiệp muốn mấy phòng?”

Thuế Tử Duyệt nói: “Một phòng. Phòng của các người, một đêm bao nhiêu tiền?”

Tiểu nhị cười đáp: “Ở đây có ba loại phòng. Phòng thượng đẳng 100 văn một đêm, bao bữa sáng, miễn phí ngâm hồ nước nóng trong khuôn viên quán trọ. Phòng trung đẳng 60 văn một đêm, không bao bữa sáng, miễn phí ngâm hồ nước nóng. Phòng hạ đẳng 15 văn một đêm, không bao cơm sáng, ngâm hồ nước nóng phải trả phí."

Thuế Tử Duyệt suy nghĩ rồi nói: “Một phòng thượng đẳng.”

Tiểu nhị cười đáp: “Dạ được, hai vị nữ hiệp mời đi bên này, một phòng thượng đẳng!”

Tiểu nhị nhanh chóng dẫn Thuế Tử Duyệt và Tô Quân Nhụy đến quầy. Chưởng quầy cười toe toét đăng ký phòng cho hai nàng, sau đó nói tiểu nhị dẫn hai nàng lên phòng.

100 văn một đêm, giá này không đắt ở kinh thành nhưng ở một thị trấn nhỏ cũng không phải rẻ. Vì vậy, chưởng quầy rất vui mừng khi đón được hai người khách lắm tiền như Tô Quân Nhụy và Thuế Tử Duyệt.

Phòng thượng đẳng rất sạch sẽ, mền gối đều là hàng mới, ấm trà ly tách chén dĩa đều có đủ. Phòng còn đốt hương liệu thoang thoảng. Tô Quân Nhụy và Thuế Tử Duyệt rất vừa lòng.

Tiểu nhị nói với Tô Quân Nhụy: “Hai vị nữ hiệp đi đường vất vả. Đối với phòng thượng đẳng, quán trọ chúng tôi sẽ cung cấp miễn phí trà Thiết Quan Âm. Hai vị nữ hiệp có muốn một bình không? Tiểu nhân sẽ mang đến ngay cho hai vị?”

Thuế Tử Duyệt nghe vậy liền cười đáp: “ Làm phiền tiểu nhị.”

Thuế Tử Duyệt tươi cười ấm áp, đôi mắt long lanh đen láy nhìn tiểu nhị khiến mặt hắn dần nóng lên. Nơi đây là quán trọ xa hoa nhất trong trấn nên tiểu nhị đã gặp qua không ít đại nhân vật, người đẹp hắn cũng từng thấy rồi. Nhưng cô gái vừa xinh đẹp vừa khí chất lại ôn hòa như Tô Quân Nhụy và Thuế Tử Duyệt, hắn chưa từng gặp trước đây. Đối diện với cái nhìn chằm chằm và vẻ mặt tươi cười xinh xắn của Thuế Tử Duyệt, tiểu nhị làm sao chịu được? Hắn lắp bắp: “Nữ, nữ hiệp đừng khách sáo. Đây, đây là bổn phận của chúng tôi.” Sau đó ba chân bốn cẳng chạy trối chết.

Thuế Tử Duyệt đóng cửa lại. Dọc đường ngồi trên xe suốt, nàng đã bắt đầu thấy mệt, vừa lúc có chỗ nghỉ ngơi.

Tô Quân Nhụy đã cất xong hành lý. Cô không vui ngồi vào bàn nhìn Thuế Tử Duyệt.

Thuế Tử Duyệt thấy buồn cười khi nhìn vẻ mặt buồn thiu của cô. Nàng nói: “Làm sao vậy? Ai chọc Vương gia của chúng ta?”

Tô Quân Nhụy vừa ôm eo của Thuế Tử Duyệt vừa nói: “Duyệt Duyệt, tại sao nàng không đội nón khi đi ra ngoài? Còn cười rạng rỡ với người khác nữa?”

Thuế Tử Duyệt ngẩn người một lúc mới nói: “Nàng đừng kiếm chuyện nữa.  Bản thân nàng cũng không chịu đội nón, tại sao còn bắt ta đội?" Quân Nhụy đẹp hơn nàng nhiều, dọc đường đi, vô số người đã nhìn lén Quân Nhụy. Nàng còn chưa bắt Quân Nhụy đội nón, nay Quân Nhụy đã bắt nàng đội trước?

Tô Quân Nhụy trịnh trọng đáp: “Đương nhiên là khác rồi. Vì nương tử, ta phải xuất đầu lộ diện thay nàng chứ. Ta cần phải cho bọn họ biết chỉ có mình nương tử mới là người ưu tú như ta, xứng với ta. Bọn họ phải biết, nương tử của ta rất may mắn.”

Thuế Tử Duyệt dở khóc dở cười khi nhìn dáng vẻ hống hách không chịu nói lý của Tô Quân Nhụy. Nàng nói: “Nàng thật tự tin.”

Tô Quân Nhụy vừa nói vừa dùng tay sờ eo Thuế Tử Duyệt: “Đương nhiên rồi."

Thuế Tử Duyệt ngắt tay Tô Quân Nhụy: “Ban ngày ban mặt, đừng sờ mó.” Không hiểu sao mấy năm gần đây, Tô Quân Nhụy càng ngày càng phách lối. Thuế Tử Duyệt thật hết nói. Nàng thầm nghĩ có phải Quân Nhụy đã bị nàng chiều hư?

Tô Quân Nhụy cọ cọ hông của Thuế: “Được rồi, tối ta sẽ quậy tiếp.” Cô cười hắc hắc nhìn Thuế Tử Duyệt nói tiếp: “Cũng có thể quậy ở suối nước nóng nữa. Ta chưa từng thử ở suối nước nóng…… Hahaha.”

Da mặt của Tô Quân Nhụy thực sự quá dày. Thuế Tử Duyệt sớm đã bị cô nói đến mặt đỏ tai hồng. Nàng thẹn thùng nói: “Nói, nói bậy gì đó……”

Tiểu nhị gõ cửa, bưng trà đến. Thuế Tử Duyệt vội vàng đẩy Tô Quân Nhụy ra, mở cửa cho tiểu nhị vào.

“Mời nữ hiệp dùng trà.” Tiểu nhị nói xong, trộm nhìn Tô Quân Nhụy và Thuế Tử Duyệt.

Thuế Tử Duyệt khẽ cười đáp: “Cảm ơn”

Tô Quân Nhụy ngồi trên ghế, nghĩ rồi nói: “Đúng rồi, lúc nãy ta có một cái sân khấu ở đại sảnh, nó để làm gì? Quán trọ của các người thường tổ chức hát tuồng?"

Tiểu nhị đáp: “Đúng vậy, cách một khoảng thời gian quán trọ của chúng ta sẽ mời người đến hát tuồng hoặc là đàn tấu. Tuy nhiên, thời gian gần đây ông chủ đã mời tiên sinh đến kể chuyện."

“Hả?” Tô Quân Nhụy hứng thú cười nói: “Người kể chuyện khi nào đến? Thường kể chuyện gì?”

Tiểu nhị nói: “Mỗi tối đều đến, kể chuyện một canh giờ rồi đi. Mỗi ngày kể hai lần. Ông ta hay kể chuyện của Tiêu Dao Vương. Rất được công chúng hoan nghênh.”

Tô Quân Nhụy rất ngạc nhiên. Cô chỉ thuận miệng hỏi, ai ngờ lại liên quan đến mình. Cô buồn cười tiếp tục hỏi tiểu nhị: “Kể chuyện gì về Tiêu Dao Vương? Vị Tiêu Dao Vương đó có cái gì đặc biệt để ông ta kể?”

Tiểu nhị lập tức nói: “Nữ hiệp không biết đó, Tiêu Dao Vương chính là nữ Vương gia duy nhất của Cẩm Quốc chúng ta, cũng là nữ tướng quân duy nhất được ra sa trường. Cô ấy còn lật đổ chế độ Tiện Tịch của Cẩm Quốc. Có rất nhiều sự tích về cô ấy. Ngoài ra, cô ấy còn cưới một cô gái về làm vợ. Phu nhân cũng rất giỏi giang, có thể nói là trên hiểu thiên văn dưới biết địa lý, biết cả kỳ môn độn giáp, võ công cao cường. Kể bao nhiêu cũng không hết." 

Tô Quân Nhụy không có hứng thú với lời khen dành cho mình nhưng cô lại rất thích nghe người ta khen nương tử của cô. Chẳng những thích mà còn rất thỏa mãn. Tô Quân Nhụy quyết định đêm nay nhất định phải đi nghe cho biết.

Thuế Tử Duyệt da mặt mỏng. Khi nghe người ta khen mình, nàng thấy rất ngượng ngùng, mặt cũng ửng hồng. 

Tô Quân Nhụy tiếp tục hỏi thăm tiểu nhị về chuyện trong trấn. Tiểu nhị cũng nhiệt tình trả lời. Chuyện nào hắn biết, hắn đều thành thật nói ra, không nửa lời giấu giếm.

Tiểu nhị đi rồi, Tô Quân Nhụy liền nói với Thuế Tử Duyệt: “Duyệt Duyệt, chút nữa chúng ta ra ngoài dạo nha.”

Thuế Tử Duyệt rót một ly trà đưa cho Tô Quân Nhụy, sau đó cười đáp: “Cũng được, nghỉ ngơi một chút rồi hẳn đi, nàng đường đi cả ngày cũng thấm mệt rồi.” Vì không dẫn theo người hầu nên Tô Quân Nhụy phải tự đánh xe ngựa suốt cả hành trình. Thuế Tử Duyệt vẫn còn khỏe, nàng chỉ lo Tô Quân Nhụy sẽ không chịu nổi.

Tô Quân Nhụy đồng ý. Hai nàng nhàn nhã dựa vào cửa sổ ngắm cảnh sắc bên ngoài. Phòng thượng đẳng có khác. Từ cửa sổ nhìn ra chính là đường phố của thị trấn. Vì khoảng cách vừa đủ xa nên không bị tiếng huyên náo trên đường quấy nhiễu cũng vừa đủ để ngắm cảnh. Đúng là trong động có tĩnh. 

Hai nàng nghỉ ngơi một lúc mới ra ngoài.

“Khi nãy, tiểu nhị đã giới thiệu cho ta mấy cửa tiệm bán điểm tâm xung quanh đây. Một tiệm bán bánh bao rất ngon, còn có một tiệm mì. Tiểu nhị nói chúng ta nhất định phải đến đó ăn thử.”

Thuế Tử Duyệt cười nói: “Nhiều tiệm quá ăn sao hết?"

Tô Quân Nhụy quay đầu lại nhìn nàng cười: “Sợ gì chứ? Hôm nay ăn không hết thì ngày mai chúng ta ăn tiếp. Chúng ta ở đây thêm vài ngày, cũng sẽ ăn hết. Hoa mẫu đơn ở Lạc Dương cũng chỉ mới vào mùa, chúng ta không cần đi gấp. Còn nếu không đến kịp, cùng lắm chúng ta mua một căn nhà ở đó chờ mùa hoa năm sau."

Thuế Tử Duyệt bật cười, đôi mắt đen cong cong hình bán nguyệt nhìn Tô Quân Nhụy. Nàng cười nói: “Sợ cha mẹ sẽ lo lắng.”

Tô Quân Nhụy nói: “Cùng lắm thì viết thư báo tin về. Chiến tranh cũng đã kết thúc, Duyệt Duyệt……” Tô Quân Nhụy nghiêm túc nhìn Thuế Tử Duyệt nói: “Ta chỉ muốn du sơn ngoạn thủy với nàng. Mỗi ngày đều rảnh đến mức không việc gì để làm, chỉ ngồi ngắm hoa uống trà, ngắm bình minh, ngắm hoàng hôn. Vậy là được rồi." 

Thuế Tử Duyệt nhẹ nhàng cúi đầu, hai má ửng đỏ.

“…… Ta, ta cũng muốn vậy……” Thật lâu sau, nàng mới nhẹ giọng bày tỏ.

Nguyện vọng của cả đời nàng rất đơn giản. Nàng chỉ muốn ở bên cạnh Quân Nhụy, cùng Quân Nhụy đến chân trời góc biển, sống những ngày bình yên nhất.

Bình luận

Truyện đang đọc