TRỌNG SINH ĐẠI ĐẠO TẶC


“Nhớ bảo Ngang Dực Thiên Sứ đưa năm trang bị Á Truyền kỳ qua đây.” Nhiếp Ngôn bình thản nói.“Tương lai không xa ta sẽ đến Tát Đặc Ân đi chơi vài vòng, có qua có lại.”Nhiếp Ngôn vừa nói xong, những người chơi đứng dưới sân đều cảm thấy nặng nề, Ngưu Nhân Bộ Lạc đang tuyên chiến với Thiên Sứ Phách Nghiệp.Bởi vì khoảng cách của hai bên quá xa, muốn truyền tống đến cần 100 kim tệ, chỉ có thể chờ đến khi không kỵ phổ biến, chiến tranh quy mô lớn mới có thể xảy ra.

Hiện nay chỉ là trận chiến giữa những người chơi cao cấp của hai bên.

Kết quả ra sao, thật khiến người khác mong đợi.

Chiến đấu giữa người chơi đứng đầu, chắc chắn đặc sắc.Lúc này, Ngang Dực Thiên Sứ đang đứng ở cứ điểm Tế Huyết Đồ Đằng nghe được lời Nhiếp Ngôn thì giận tím mặt, đập bàn thật mạnh.

“Cuồng tặc Niết Viêm, đừng có đắc ý quá.

Nếu như ngươi dám đến Thú Nhân Vương Thành, ta nhất định phải khiến ngươi cụp đuôi chạy về.”Thiên Sứ Phách Nghiệp bị thất thế, không phải do sợ Ngưu Nhân Bộ Lạc, mà là vì phần lớn sức lực của Thiên Sứ Phách Nghiệp đang đặt ở việc chinh phục các thành phố lớn, mục tiêu là thống nhất Đế quốc Tát Đặc Ân.

Lúc này họ không còn sức lực để đối phó Ngưu Nhân Bộ Lạc.

Hơn nữa khoảng cách hai bên quá xa, nếu không, lấy thực lực của Thiên Sứ Phách Nghiệp lúc này, thôn tính Ngưu Nhân Bộ Lạc chỉ là chuyện dễ.


Trong đầu Ngang Dực Thiên Sứ xuất hiện một từ: Không kỵ! Kẻ nào nắm giữ không kỵ, kẻ đó sẽ có thể nắm giữ trời cao!Sân thi đấu giữa quảng trường Tạp La Nhĩ thành chậm rãi biến mất, Cuồng Thần và Sa Đọa xám mặt truyền tống về Thú Nhân Vương Thành, chuyện này dần dần chìm xuống.Thảo luận về trận PK tất nhiên sẽ tiếp tục kéo dài, nhưng kết cục của hai người họ đã trở thành trò cười cho mọi người.

Khi tới thì hiên ngang khí phách, lúc về lại có kết cục như thế.Những bàn luận xung quanh thực lực của Nhiếp Ngôn cũng liên tiếp xuất hiện.

Nhiếp Ngôn mạnh thế nào, mọi người không rõ, nhưng từ trước đến nay, chưa ai thấy hắn thua lần nào, nhưng họ thật sự mong muốn có một người có thể đánh ngang tay với Nhiếp Ngôn.Nhóm người Nhiếp Ngôn về tới tổng bộ của Ngưu Nhân Bộ Lạc.Sau khi trải qua trận chiến đầu tiên, cứ điểm Khắc Lý Phổ Tư càng thêm phồn hoa.

Chiến tranh không thể phá hủy nó, mà còn giúp nó có được cơ hội phát triển.

Thương nhân muốn buôn bán ở một cứ điểm, đầu tiên phải có một hoàn cảnh hòa bình.

Nếu như họ mua bất động sản trong cứ điểm, chúng lại bị hủy trong chiến tranh, vậy không phải là lỗ vốn sao.Ngưu Nhân Bộ Lạc đã dùng thực lực để chứng minh sự an toàn của cứ điểm Khắc Lý Phổ Tư, chỉ cần bảo đảm được điều này, thương nhân sẽ liên tục chuyển đến.

Hơn nữa xung quanh cứ điểm Khắc Lý Phổ Tư còn có những địa điểm luyện cấp từ 50 đến 80, tương lai nhất định sẽ phồn vinh.


Hơn nữa Ngưu Nhân Bộ Lạc còn dùng số tiền lớn để xây dựng truyền tống trận với các cứ điểm, thành thị lớn, việc di chuyển thuận tiện hơn rất nhiều.Nhìn thấy được tiếng người ồn ào ở cứ điểm Khắc Lý Phổ Tư, Nhiếp Ngôn cảm thấy vui mừng, có vẻ như nhóm người Quách Hoài đã quản lý rất tốt nơi này.

Khi Nhiếp Ngôn đi vào đại sảnh của Ngưu Nhân Bộ Lạc, nhóm người Quách Hoài còn đang bận rộn.“Chiến Thần Bộ Lạc gần đây thế nào?” Nhiếp Ngôn hỏi, Quách Hoài vẫn luôn không nói gì về Chiến Thần Bộ Lạc với hắn, chắc là không có vấn đề gì.“Vài trận chiến gần đây, người Chiến Thần Bộ Lạc đáng tin hơn nhiều, năm công hội của Thác Bạt tạm thời không thể làm gì họ, ít nhất còn có thể chống đỡ năm sáu ngày.” Quách Hoài thông báo sơ bộ tình hình chiến đấu.

Chiến tranh ở Ni Tác Đức thành đang trong trạng thái cực kỳ nguy hiểm.Sau khi Chiến Thần Bộ Lạc bị Nhiếp Ngôn đả kích thì cố gắng nhiều hơn trước kia, dù sao họ cũng không muốn trở thành kẻ bất tài, bị Ngưu Nhân Bộ Lạc xem thường.

Người lãnh đạo của các phòng làm việc ra lệnh, cấp dưới tất nhiên phải cố hết sức, Chiến Thần Bộ Lạc giờ đây đoàn kết hơn nhiều.

Tuy nói thực lực hai bên chênh lệch rất lớn, nhưng chỉ cần có thể trì hoãn năm sáu ngày, Ngưu Nhân Bộ Lạc có thể giúp đỡ.Năm sáu ngày sau, Niếp Ngôn có thể đưa một phần người chơi đi cứu viện, lúc đó cứ điểm của Chiến Thần Bộ Lạc có thể chế tạo ra vài Máy Ném Đá Băng Sương, lúc đó đã có thể bắt đầu phản kích.Nhiếp Ngôn rất quan tâm Chiến Thần Bộ Lạc, đó là tài sản Nhiếp gia, tuyệt đối không thể để Thác Bạt làm hỏng.Nhiếp Ngôn biết được tình hình của Chiến Thần Bộ Lạc, xác nhận không vấn đề gì thì nhanh chóng xử lý những công việc trong công hội rồi truyền tống về Tạp La Nhĩ thành, đi đến Quang Minh Thánh điện.Quang Minh Thánh điện ở phía Tây Tạp La Nhĩ thành, ở đây thường xuyên sẽ có những hoạt động tế tự long trọng, mỗi tuần sẽ có rất nhiều NPC tập trung tại đây, thành tâm cúng bái.

Mỗi năm sẽ có một lần cúng bái lớn, Thánh Quang Phổ Chiếu, giúp mọi người thoát khỏi ốm đau.Hắn một đường tiến thẳng, nhìn về cuối con đường, một tòa nhà được xây bằng những tảng đá lớn màu xám trắng xuất hiện trước mắt Nhiếp Ngôn, nó được bao phủ bởi vầng sáng trắng, có vẻ trang trọng nghiêm túc.Phía trước nó là một khoảng sân rộng, có 1 pho tượng thiên sứ to lớn mặc áo giáp trắng, nét mặt sống động, mỗi chiếc lông vũ đều được điêu khắc cực kỳ tinh xảo.

Đó là người nổi danh nhất Quang Minh Thánh điện, Đại Thiên sứ Thái Lạc Đức.

Hắn trấn thủ Tử Vực Chi Môn hàng ngàn năm qua, bảo hộ hòa bình cho nhân loại.


Gương mặt của Thái Lạc Đức cực kỳ nghiêm trang, khiến người khác kính trọng từ tận đáy lòng.Nhiếp Ngôn lướt qua bức tượng, đi vào Quang Minh Thánh điện.

Một vệ binh mặc khôi giáp bạch ngân ngăn Nhiếp Ngôn lại, nói:“Người xa lạ kia, xin mau rời khỏi đây.

Bất kỳ ai không có chức nghiệp Thánh đạo khi chưa được cho phép đều không được đi vào Thánh điện.”Nhiếp Ngôn nhìn tên của vệ binh đó.“Garad tiên sinh, ta tới đây để tìm tế tư An Ni Sâm.

Ta có một vật phẩm tà ác, muốn tinh lọc nó.” Nhiếp Ngôn cung kính nói.

Mỗi người trong Thánh điện đều có địa vị rất cao ở Tạp La Nhĩ thành.

Bởi vì hơn phân nửa quý tộc của Tạp La Nhĩ thành đều là giáo đồ của Quang Minh Thánh điện.“Nếu muốn tinh lọc vật phẩm tà ác, cần đợi tới cuối tuần mới có thể vào Thánh Điện.”Có vẻ như hôm nay không thể tinh lọc Tà Ác Bảo Châu rồi, còn hai ngày nữa là cuối tuần, chỉ có thể đợi tới lúc đó.Nhiếp Ngôn đang chuẩn bị rời đi thì một ông lão mặc pháp bào màu trắng của tế ti đi tới gần hắn.

“Thợ săn Ác Ma tôn kính, Đại Học giả, Đại Đạo tặc Niết Viêm tiên sinh, xin hỏi ngài tới đây có chuyện gì?” Tế ti hỏi.Nhiếp Ngôn nhìn tên của hắn, đúng là An Ni Sâm mà hắn muốn tìm, trong lòng thầm cảm thấy kinh ngạc, sao lại trùng hợp đến thế.An Ni Sâm tựa như nhìn thấu suy nghĩ của Nhiếp Ngôn, khẽ mỉm cười: “Niết Viêm tiên sinh ngài không cần kinh ngạc, trước khi ngài tới đây, Thần đã ban chỉ thị cho ta, không gì ngài ấy không làm được.”Nhiếp Ngôn cũng không kính trọng Thần trong lời nói của An Ni Sâm mấy.

Hắn lấy Tà Ác Bảo Châu ra, Bảo Châu màu đen tỏa ra khí tức ăn mòn và hắc ám.“Đây là Tà Ác Bảo Châu, nó đến từ vực sâu hắc ám xa xôi, mang theo khí tức vong linh.

Có thể khiến cho người giữ nó mất đi lý trí, trở thành nô lệ của nó.


Người giữ lấy Tà Ác Bảo Châu có khả năng sống lại vô tận, vì thế nên quân đội của Thánh Đường vẫn luôn không thể tiêu diệt được Huyết Ảnh Quân Đoàn.

Niết Viêm tiên sinh, ngài đã giúp chúng ta giải quyết một rắc rối lớn, hãy để ta tinh lọc nó.” An Ni Sâm vui mừng nói.“Được thôi, Tế ti An Ni Sâm.” Niếp Ngôn đưa Tà Ác Bảo Châu cho An Ni Sâm.An Ni Sâm giữ Tà Ác Bảo Châu trong tay, nói với Nhiếp Ngôn: “Niết Viêm tiên sinh, mời.” Hai người cùng nhau đi vào Thánh điện.Sau khi tiến vào Quang Minh Thánh điện, khí tức hắc ám của Tà Ác Bảo Châu yếu đi nhiều, sắc đen chói mắt trở nên mỏng manh.Nhiếp Ngôn cùng An Ni Sâm đi vào một sảnh đường được ánh sáng trắng bao phủ, nơi đây tỏa ra sức mạnh thánh khiết.

Thánh quang chiếu lên người hắn, như muốn hoàn toàn thanh tẩy hắn, đây chính là sức mạnh của thánh quang.An Ni Sâm cầm Tà Ác Bảo Châu đi tới chính giữa.

Nơi đó có một bệ đá trắng, phía trên là một quyển sách lớn, tỏa ra thánh quang chói mắt.An Ni Sâm lật trang thứ nhất, thánh quang mạnh mẽ xuất hiện.

Khi Nhiếp Ngôn nhìn qua thì thấy những ký tự kỳ lạ xuất hiện trước mắt.

Nó vừa kỳ lạ, lại ưu nhã lạ thường, đó là Thánh Đạo Chi Thư của Quang Minh Thánh điện, mang sức mạnh to lớn của thần linh.Một đoạn chú ngữ tối nghĩa được An Ni Sâm cất lên, Thánh Đạo Chi Thư càng ngày càng chói mắt, ánh sáng trắng bao phủ Tà Ác Bảo Châu.

Chỉ thấy nó dần dần rạn nức rồi bùm một tiếng, nó hóa thành mảnh nhỏ, biến mất, không còn chút gì vương lại.Tà Ác Bảo Châu hoàn toàn bị tinh lọc, nhưng không biết ban thưởng cho Nhiệm vụ Thánh Ảnh vũ là thế nào, là nhiệm vụ, hay trang bị?Kiếp trước Nhiếp Ngôn cũng không biết rõ Tiếu Dung làm sao hoàn thành được nhiệm vụ chuyển chức Thánh Ảnh vũ, chuyện bí mật thế, hắn sẽ không nói ra.Nếu Tà Ác Bảo Châu đã được tinh lọc, vậy An Ni Sâm nhất định phải ban thưởng cho hắn, Nhiếp Ngôn cứ việc chờ đợi là được.Một lát sau, An Ni Sâm ngâm xướng xong chú ngữ, hắn vung tay lên, một luồng sáng thần thánh chiếu lên người Nhiếp Ngôn.

Nhiếp Ngôn cảm thấy một sức mạnh cường đại len lỏi vào trong cơ thể mình.“Quang ảnh làm bạn, người trẻ tuổi, ngươi có đồng ý tiến vào thế giới kia, truy tìm lực lượng thần thánh xa xưa không? Đó là chiến trường cổ xa xôi, ở nơi đó, ngươi sẽ tìm được chúc phúc của thần linh, trong bánh xe của thời gian, tìm ra giá trị tồn tại của chính ngươi.” An Ni Sâm thấp giọng nói, như đang đưa Nhiếp Ngôn lạc vào trong giấc mộng.Đây cũng là nhiệm vụ chuyển chức Thánh Ảnh vũ sao?.


Bình luận

Truyện đang đọc