TRỌNG SINH ĐÔ THỊ CUỒNG LONG

<!-- --> Mặc kệ là Long Thiên Hành ở ngoài làm xằng bậy cỡ nào, nhưng trước mặt Long Tương, hắn không dám ho lấy một câu, nhìn cha già một cái, rồi sợ hãi lui vào trong.

Long Thiên Hành không phải kẻ ngu, hắn có bao nhiêu bản lĩnh chính mình biết rõ, nếu không có cha già chống lưng, ở cái nơi ngọa hổ tàng long như kinh thành, hắn chẳng là cục *** gì, người ta nịnh hót hắn, đơn giản vì hắn là con trai của Long Tương.

Long Tương xoay người lại, nói với thuộc hạ: "Toàn lực điều tra, có dị trạng gì, giết ngay tại chổ"

Vài bộ hạ khom mình hành lễ, rời đi, Long Tương nói với hai tên bảo vệ cửa: "Mặc kệ là phát sinh chuyện gì, hai người cũng không được rời đi, rõ chưa?"

Lưỡng long hành sử xác nhận, thân hình đứng thẳng như tùng, không nhúc nhích.

Khi Long Tương rời đi, trên mái hiên, Tiêu Thu Phong lần đầu tiên có cảm giác sợ, từ khi Võ Chi Phách dung hợp, còn có sự tiến hóa của Long Biến Tâm Quyết, hắn đã không còn sợ hãi, nhưng đối với nghĩa phụ, hắn vẫn còn chút khiếp đảm, cái này cũng là do có mười mấy năm quan hệ!

Chẳng qua, nếu đã thấy Long Thiên Hành, nhiệm vụ này, không thể không làm.

Mười mấy phút đồng hồ sau, âm thanh bốn phía từ từ nhỏ lại, thân ảnh của Tiêu Thu Phong trong đêm đã động, biến mất trên không trung, theo cửa sổ xâm nhập vào phòng ngủ của Long Thiên Hành, tiếng thủy tinh nứt ra vang lên trong đêm, vô cùng ồn ào.

Tiếp theo, một tiếng hét chói tai, cơ hồ kinh động mọi người, hai tên Long Sử ở cửa là nhanh nhất, khi tiếng vỡ thủy tinh vang lên, đã đẩy cửa vọt vào, nhưng khi chúng bước vào phòng, chỉ nhìn thấy một bóng đen nhảy ra ngoài cửa sổ, mà trên giường thì hỗn độn, Long Thiên Hành đã không thấy.

"Bắt thích khách..."Một tiếng hét to, hia người ngay lập tức không nghĩ nhiều, lập tức rượt theo, lại có tiếng vang lên: "Thiếu gia bị bắt cóc, báo cho tướng quân"

Long Phi đương nhiên nghe được, ông nổi giận đùng đùng, trong lúc này bị mấy tên làm phiền, rồi giờ thì con trai bị lại cướp. Ông đương nhiên tức giận rồi, tuy rằng không lo lắng cho an toàn của đứa con, nhưng kế hoạch này không thể bị bỏ lỡ, nên đã đuổi theo sau hai Long Sử.

Nhưng Long Phi cũng không ngờ, lúc này, ông cũng bị lừa, ngay sau khi tất cả đều truy kích. Trong phòng ngủ của Long Thiên Hành lại xuất hiện một bóng người mang mặt nạ, người này đương nhiên là Tiêu Thu Phong.

Thật ra, hắn tiến vào, đánh Long Thiên Hành bất tỉnh, sau đó nhét dưới giường, rồi ôm cái gối bỏ chạy. Nhưng tình thế cấp bách, hai Long Sử làm sao phát hiện thật giả, cứ nghĩ là Long Thiên Hành bị cướp đi, bọn họ càng không ngờ, Tiêu Thu Phong bây giờ còn dám quay lại.

Kéo Long Thiên Hành ra từ dưới giường, nhìn hắn như một con cá chết rồi. Tiêu Thu Phong chuyển thân, phóng như điện về hướng ngược lại, nhưng rất thong dong rời đi.

Có những việc, không phải lúc nào cũng dùng bạo lực. Thật ra thì, Tiêu Thu Phong hiểu rằng, bây giờ hắn không muốn đối mặt với Long Tương, có một số việc, hắn cũng cần thời gian.

Khi Long Phi biết mình bị lừa, tất cả đã không còn cách nào vãn hồi, Long Thiên Hành thật sự đã biến mất khỏi tầm mắt của ông.

Thượng Hải, một giáo đường cổ, đã có từ rất lâu, có đỉnh tháp hơn ba mươi mét. Bây giờ, tất cả mọi người đều đang thấy một cảnh tượng rất kỳ quái, trên đỉnh tháp, đang có một người đàn ông bị treo lên, và được lọt sạch đồ, thứ duy nhất còn chừa lại trên người chính là cái quần lót bảy màu.

Phóng viên đến, ngay cả cảnh sát cũng đến, cuối cùng là ngưởi của Long Tương đến, thân phận của người này đã được cảnh sát công bố, chính là con trai độc nhất của Long Tương ở kinh thành, Long Thiên Hành, sau một tuần bị mất tích, rốt cục đã được phóng thích. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Long Phi nhận được tin này, tức giận đập nát cái bàn gỗ, hạ lệnh cho mọi người tăng sự tìm kiếm. Từ sáng chuyển vào tối, hơn nữa, người cần tìm không chỉ là một, mà là hai.

Nếu để cho ông tìm được người kia, nhất định sẽ làm cho người đó chết không tử tế.

Nhưng mà, thật là đáng tiếc, chẳng ai nhìn thấy được người bắt cóc kia, ngay cả đương sự Long Thiên Hành, cũng chỉ nhìn thấy cái mặt nạ sát, những thứ khác không kịp nhìn, đã bị người ta đánh bất tỉnh.

Trong biệt thự bí mật, Đinh Bổn Quân nhìn các tờ báo, cười khổ, công khai một chút là được rồi, cần gì phải làm rùm beng lên vậy, mất mặt vô cùng! Lần này, Long Tương nổi giận, thế cục kinh thành rối loạn, ai, xem ra càng khó thu thập rồi.

Tiểu tử này, hình như trời sinh thích gây chuyện chú ý.

"Lão đại, ông có cần nghỉ ngơi một chút không?"Đinh Bổn Quân nhìn vẻ mặt trầm tư của số Một, đề nghị. Sự hiện hữu của người này, là bảo trì sự ổn định của quốc gia, thật không ngờ, chỉ vì một việc nhỏ như vậy, đã làm cho dư luận xôn xao.

Lão già mở mắt ra, trong đó có chứa sự thỏa mãn vô cùng, nói: "Không cần, có một số việc, luôn tự phát sinh, đến trễ không bằng đến sớm một chút. Lão Đinh, ông chuẩn bị cho tôi, tôi muốn gặp người này"

Đinh Bổn Quân khó xử, nhìn lão già một cái, nói: "Lão đại, tôi nghĩ lần này, nên để Thanh Linh giúp tôi cùng đi. Tránh bị hắn vơ vét tài sản của tôi, tính nhẫn nại của tiểu nha đầu này rất tốt, vô tình nhìn thấy cảnh này, cũng không hề có phản ứng"

Lão già nở nụ cười, tựa hồ như nghĩ đến chuyện gì buồn cười, cười trong chốc lát, sau đó nhẹ nhàng gật đầu, thản nhiên nói: "Được, để Thanh Linh đi với ông, nhớ kỹ, xuất hành không cần dây dưa"

Đinh Bổn Quân gật đầu.

Mặc dù Đông Nam đã náo nhiệt vô cùng, nhưng Tiêu Thu Phong vẫn không có hứng thú để ý, hắn lười biếng làm trò bậy bạ trên người Lâm Ngọc Hoàn, sắc trời đã muốn sáng rồi, mà hắn vẫn chưa có ý định rời giường.

"Tiêu thiếu gia, dậy thôi, nếu không em sẽ bị mấy chị ấy trêu chọc mất"Nhu tình ân ái, là hạnh phúc trong lòng của Lâm Ngọc Hoàn. Nhưng cái loại hạnh phúc tràn trề này, quả thật nàng chịu không nổi, bây giờ tâm lực đã cạn, lại bị trêu chọc thêm lần nữa, thân thể như mềm nhũn, ngay cả lực kháng cự cũng không có.

Tiêu Thu Phong làm bộ đương nhiên, nói: "Có gì để cười, vợ chồng ân ái với nhau trên giường là chuyện rất bình thường, đến đây, Ngọc Hoàn, chúng ta tiếp tục"

Lâm Ngọc Hoàn nhìn bộ ngực đỏ hồng của mình, cười khổ nói: "Tiêu thiếu gia, xin anh, đêm nay sẽ cùng anh..."

Nhưng tay của Tiêu Thu Phong lại bắt đầu tác quái, làm cho sự cự tuyệt của Lâm Ngọc Hoàn biến thành tiếng rên rĩ, nàng cảm thấy thật xấu hổ, nhưng phản ứng sinh lý đến thật mãnh liệt, thật sự làm cho nàng xúc động, cam tâm chết trong lòng ngực người đàn ông này.

"Tiêu thiếu gia, Ngọc Hoàn chết mất!"

Ngay khi âm mưu của Tiêu Thu Phong chuẩn bị thành công, đang muốn hưởng thụ thành quả chiến thắng, thì "rầm rầm rầm"tiếng cửa phòng vang lên, là giọng của Liễu Yên Hồng: "Này, anh rể, rời giường, em nhận lệnh của các chị, gọi anh dậy, nếu anh không dậy nổi, em sẽ phá cửa"

Không biết là tại sao, khi tiểu nha đầu này đến Tiêu gia, liền trở nên chanh chua, da mặt dày không nói, ngay cả lá gan cũng lớn hơn. Phòng ngủ của hắn cũng dám xông vào.

Vốn vẻ mặt đỏ bừng, xuân ý nhộn nhạo, Lâm Ngọc Hoàn vừa nghe thấy giọng nói này, không biết khí lực từ đâu đến, lập tức giãy dục trong vòng tay của Tiêu Thu Phong, gấp gáp kêu to: "Tiêu thiếu gia, không được, không được, Hồng Hồng sẽ xông vào, mau... mau rời giường đi"Nhìn Lâm Ngọc Hoàn hốt hoảng rời giường, kích động tìm kiếm quần áo của mình, Tiêu Thu Phong thiếu chút nữa biến thành sắc lang, tính đâm lén phía sau, nhưng tiếng gõ cửa phòng, lại một lần nữa phá hủy bầu không khí này, con nhỏ Liễu Yên hồng cứ kêu la làm cho người ta tức giận, phiền muốn chết đi được.

Mở cửa ra, Tiêu Thu Phong túm lấy con nhỏ này, không nói một câu, đánh liên tiếp ba cái xuống mông của nàng. Đây quả thật làm cho người ta tức giận, Tiêu Thu Phong muốn cho tiểu nha đầu này biết, về sau chuyện như vậy, không cần làm nữa.

"Oa oa, đánh người... đánh người..."Hai tay Liễu Yên Hồng che ở sau, trốn sau lưng Ngọc Hoàn, tức giận mắng: "Anh rể xấu xa, có người tìm anh, em có lòng tốt gọi anh dậy, thế mà anh lại đánh em, hừ, em muốn đi méc bá mẫu"

"Tiểu nha đầu, lần sau còn phá hư chuyện tốt của anh, anh sẽ lọt quần em ra mà đánh. Thử xem anh có dám hay không"Tiêu Thu Phong hung hăng trợn mắt liếc nàng, tức giận đi rửa mặt.

Còn Liễu Yên hồng thì bị dọa thật rồi, mặc dù trước giờ vẫn làm cho hắn tức giận, nhưng chưa bao giờ thấy hắn có phản ứng như thế, còn lần này, lại khác.

"Chị Ngọc Hoàn, anh rể sao vậy?"

Lâm Ngọc Hoàn kích động đắp chăn lên người, bên trong chỉ mặc đồ lót thôi, nàng không muốn để cho tiểu nha đầu này nhiền thấy, bởi vì dấu vết sau khi hoan ái vẫn còn có thể thấy rõ ràng.

Nhưng vẻ mặt cùng bộ dáng ngượng ngùng, có chút nao núng không tự chủ, làm cho Liễu Yên Hồng tò mò, thừa dịp nàng không chú ý, kéo cái chăn xuống, toàn bộ hiện trường lộ ra, còn nữa, dấu vết trên ngực vẫn còn đỏ hồng, rõ ràng vô cùng.

Liễu Yên Hồng cũng xấu hổ vô cùng, lập tức đứng lên, bước đi ra ngoài, đột nhiên quay lại nói: "Chị Ngọc Hoàn, em biết rồi, hai người đang làm chuyện xấu!"

Bình luận

Truyện đang đọc