TRỌNG SINH HẬU CUNG SẤM QUAN KÝ

Trang thống lĩnh cũng hành lễ lui ra, nhất thời trong điện chỉ còn hai người bọn họ, yên tĩnh đến mức nàng có thể cảm thấy máu chảy tỏng người, nhỏ giọng nói: “ Hoàng Thượng…”

Dịch Thụy Cảnh cho nàng một ánh mắt như đao, nở nụ cười lạnh, trong không khí truyền đến tiếng vải bị xé rách, xiêm y của nàng rơi xuống, Tử Oánh nhắm chặt hai mắt, thân mình bắt đầu run lẩy bẩy.

“ Sợ sao?” Đầu ngón tay lành lạnh của hắn, chạm vào đến đâu da thịt nàng nàng xung huyết đến đó. Ánh mắt của hắn không kiêng nể gì. Mặc dù nàng nhắm mắt vẫn có thể cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của hắn. không lâu sau da thịt nàng bắt đầu đỏ lên, ở dưới ánh nền nhìn thật mê người.

hắn siết chặt cằm nàng “ Ngọc tần, đừng vọng tưởng làm trò trước mặt Trẫm! Nếu nàng cảm thấy tần vị này làm quá nhàn nhã thì đừng làm!”

Nàng mở to hai mắt, thấy hắn nhếch môi, trong mắt không chút độ ấm. Trong lòng nàng rơi lộp bộp, trừ bỏ gọi “ Hoàng thượng”, nàng không biết nói gì.

hắn nói rất đúng, nàng chính là có dụng ý. Nàng thêu khăn này đều là vì thiếu niên kia. Nàng nghĩ cách thêu lên khăn trang sinh mộng hiểu bươm bướm! Nàng là bươm bướm vĩnh viễn không vào được mộng của Trang sinh!

Tâm đế vương, sao nàng lại không từng chờ đợi qua. Nhưng vô tình nhất là đế vương, cho dù nàng thể hiện hết lòng trước mặt hắn, hắn chưa chắc đã quay đầu nhìn nàng một lần. nên cần gì phải chờ đợi? Nàng sẽ thành thế lực của hắn trong hậu cung, còn hắn cho nàng địa vị? còn lại, nàng không quan tâm.

“ nói chuyện!” Tay hắn tăng thêm sức, lúc này hắn đã vượt quá ngưỡng phẫn nộ.Nàng giống như một con kiến, hắn chỉ thoáng dùng sức nàng liền chết không có chỗ chôn. Nàng gắt gao cắn môi, không mở miệng. Nhiều lúc nàng cũng cảm thấy bản thân kỳ quái, dựa vào đâu là nàng lại luôn quật cường với hắn như vậy.

“ Được, lại còn muốn chống đối trẫm!” hắn bỏ nàng ra, cầm bầu rượu trên bàn “ Uống hết cho Trẫm.”

Nàng thật nghe lời, nâng bầu rượu uống, vị cay nồng có tác dụng rất chậm. Nàng cị sặc chảy nước mắt. hắn vẫn bắt nàng uống, nói bên tai nàng “ Uống tiếp!”

Cúi đầu dán tại cổ nàng, bàn tay nắm lấy nơi cao ngất của nàng. Bàn tay còn lại đi xuống dưới, tiến vào nơi tư mật của nàng, hai tay cầm bình rượu của nàng run run, hơn phân nửa bình rớt ra ngoài, chảy theo đường cong cơ thể nàng. hắn buồn cười hôn lên những chỗ có rượu, tham lam hút hết hương vị mê người kia.

Tay hắn tinh tế dao động, khi nặng khi nhẹ. Nàng đã sớm bị hắn khống chế, dòng nước ấm chảy từ trong ra. Lúc nàng say rượu không thể tập trung vào một điểm, toàn thân cảm thấy như rơi vào ma ý.

Thân thể nàng nóng không thôi. hắn tra tấn những nơi mẫm cảm trên cơ thể nàng, hắn thậm chí có thể cảm nhận được nhịp đập ở chỗ sâu nhất đang theo tiết tấu cảu hắn, ý thức của hắn cũng vì thế mà mê ly.

Nàng cũng đã sớm mê ly, lại còn say lên phàn nàn một tiếng liền cắn lên cổ và vai hắn. Làm như không đủ còn cắn lên hai khối anh đào của hắn, đến khi hắn thét lớn mới vừa lòng buông ra.

hắn đột nhiên dừng động tác, nàng không biết làm sao liền mở mắt nhìn hắn, trong mắt đầy ủy khuất. Thân mình vặn vẹo, nàng không thể ý thức được hành vi của mình.

hắn cúi đầu nói bên tai nàng “ Oánh oánh, ta là ai?”

“ Hoàng, hoàng thượng” thanh âm nức nở, nhỏ vụn phát ra từ miệng nàng, hắn nhẹ nhàng cười “ Là phu quân.”

Phu quân? Trong đầu nàng xót lại tia lý trí, nói cho nàng, hắn là hoàng thượng, là phụ hoàng của con nàng, chỉ duy nhất không thể làm phu quân của nàng!

Thấy nàng bày ra bộ dáng không tin “ Cái gì mà Trang sinh hiểu mộng mê bươm bướm, Trẫm không quan tâm.”

hắn bắt đầu phóng túng bản thân, không kiềm chế được tần suất của bản thân, càng ngày càng mạnh mẽ, ý thức như bị tan rã.

hắn gầm lên một tiếng, hai người run rẩy,đạt đến cực khoái, hồi lâu vẫn chưa hết.

Khi nàng tỉnh lại đã thấy bản thân ở ôn tuyền, nàng không biết mình từ Đông thiên điện đến nơi này bằng cách nào. hắn đã sớm thoát xiêm y, để lộ vòm ngực rắn chắc. Bế nàng đặt vào trong nước, lại nhỏ vụn hôn lên mặt nàng “ Oánh Oánh, ta là ai?”

“ Hoàng, hoàng thượng.” Lại một nụ hôn nóng bỏng, đến khi nàng cảm thấy hít thở không thông mới dừng lại, thân mình nàng run run. Nước trong ôn tuyền ấm áp giúp nàng cảm thấy thoải mái hơn.

“ Ta là ai”

Đôi môi sưng đỏ của nàng hơi hé “ Phu, phu quân.”. truyền đến tiếng cười khàn khàn của hắn, say sưa gặm cổ nàng. trên người hiện lên màu hồng diễm lệ.

Nắm chặt vòng eo tinh tế của nàng, lại một hồi cá nước thân mật.

Nàng giống như một con cá nhỏ, mà hắn là chúa tể, nếu lúc này hắn muốn giết nàng, nàng cũng vui vẻ: “ Oánh Oánh, Thêu khăn cho ta..” hắn nhẹ nhàng nói bên tai nàng.

Khi tỉnh lại đã là buổi trưa, Tử Oánh cả kinh “ Ai ở bên ngoài?”

“ Nương nương, là nô tỳ.” Đào nhi vén mành bước vào, mang nước để nàng lau mặt “ Hoàng Thượng đang đi dạo cũng vài vị đại thần bên ngoài, để nương nương nghỉ một chút.”

Nàng cảm thấy bản thân bị bị cán qua, trí nhớ đứt quãng, chỉ nhớ sau khi uống rượu cắn hắn một ngụm.

“ Lúc rời đi tinh thần Hoàng Thượng thế nào?”

“ Nô tỳ thấy người rất tốt” Đào nhi không hiểu hỏi “ Nương nương, có việc gì sao?”

“ không có gì, hầu hạ ta thay quần áo.”

“ Đúng rồi, nương nương.” Đào nhi mang bộ quần áo mới ra “ Nghe Ngụy công công nói, mấy ngày nữa sẽ đi săn. Lúc đó sẽ có nữ quyến của đại thần đi cùng. nói không chừng lúc đó sẽ đụng phải biểu tiểu thư.”

“ Ân” Tử Oánh gật đầu, nàng nhớ mơ hồ hình như hắn gọi nàng là Oánh Oánh? Là nàng nhớ nhầm sao? hắn từng trào phúng gọi nàng là Ngọc tần, sao có thể thân thiết gọi tên nàng như vậy!

Qủa nhiên rượu không phải thứ tốt, làm người ta mê mẩn. Mặc xiêm y xong nàng đứng lên nhưng chân lại bủn rủn, thở dài, lại không thể gọi kiệu đến cung Mặc Dương? Nàng có thể bị cả cung chê cười!

“ Nương nương, người ngồi nghỉ một chút, nô tỳ gọi Lâm Ngôn đến cùng nhau đỡ người?”

“ Thôi, mau đi đi”

Tiểu Huyền tử mang trà bánh vào “ Nương nương đã muốn dùng ngọ thiện?”

“ Hoàng thượng đâu?” đang ở trên địa bàn của hắn nên Tử Oánh khách khí hỏi.

“ Hoàng Thượng đang dùng bữa cùng vài vị đại thần, người để nô tài hầu hạ nương nương dùng bữa.”

“ Vậy phiền công công truyền lệnh đi.”

Dùng bữa xong Tử Oánh ngồi kiều về Song Tuyết cung, nàng cảm thấy nếu lưu lại thêm một phút nào nữa thì chính là nguy hiểm thêm phút ấy. Về Song Tuyết cung nàng liền lục hết khăn thêu trước đây, lại nhớ tối qua hắn bắt nàng thêu khăn cho hắn, Tử Oánh đột nhiên không có tinh thần, để khăn trên án kỷ không để ý đến, miễn cưỡng nằm chợp mắt trên sạp mỹ nhân.

Đến tột cùng ngày hôm qua phát sinh chuyện gì?

“ Muội muội đang nghỉ sao?” Liễu quý phi được cung nữ đỡ tay tiến vào, trên người là y phục may bằng Cẩm tài thu trang được tiến cống, nhìn người có vẻ lung linh “ Quấy rầy mội nghỉ ngơi”

Đào nhi hầu hạ Tử Oánh đi hài, tiến lên hành lễ “ Quý phi nương nương vạn phúc kim an.”

Dâng trà, Quý phi thấy môi nàng sưng đỏ, trên cổ là dấu vết nhỏ vụn, rũ mi xuống nhấp một ngụm trà “ Thời tiết mùa thu thật tốt, không giống mùa hè làm cho người ta không muốn động đậy. Nghe nói hôm qua Vĩnh tần muội muội đến đây uống trà, Bản Cung cũng mặt dày đến xin một chén.”

“ Nương nương đến đây là vinh hạnh của thần thiếp, nơi này của thần thiếp không có gì ngoài trà.”

“ Muội thật là khách khí, Chúng ta có thể cùng hầu hạ Hoàng Thượng, đây coi như là duyên phận.” Làm như nhàm chán đứng dậy đi dạo xung quanh, thấy khăn trên án kỷ “ Muội thật khéo tay, nhiều khăn như vậy không biết sử dụng đến khi nào mới hết? Tỷ tỷ nhìn cũng muốn có một cái.”

“ Tỷ nói rất đúng, chỉ là khăn này có chút cũ, không bằng để muội thêu một cái mới cho tỷ”

Quý phi gật đầu “ Như vậy phải làm phiền muội muội.”

Tiễn Quý phi, ánh mắt Tử Oánh trầm xuống, Quý phi đã phong phanh biết gì đó? Trong Hương Vận hiên có nhiều khắn, Tô Noãn biết để ở đâu, Sương Trân cũng đã từng nhìn thấy, giữ lại chính là một cái tai họa.

Phân phó Đào nhi lấy châm tuyến, tuy không nhớ rõ Hoàng Thượng để nàng thêu khăn là thật hay giả, nhưng thêu cũng không có gì không tốt, khắn của Quý phi cũng phải thêu.

Hai ngày sau mọi người đều đến khu săn bắn ở Tây Sơn, hai ngày này Tử Oánh luôn tránh Dịch Thụy Cảnh, mà hắn cũng không đến quấy rầy nàng, làm nàng cảm thấy ngày ấy chỉ là giấc mộng hoang đường.

Bình luận

Truyện đang đọc