TRỌNG SINH KHÔNG GIAN THÀNH CÔ VỢ QUÂN Y CỦA THỦ TRƯỞNG


“Yên tâm, chính là vị này, không sai.

” Ngô Phong biết hắn hoài nghi, vỗ vỗ lên bả vai tiểu đội trưởng an ủi hắn.

Tô Cẩm Long ân cần mà bưng tới hai ly nước ấm, “Hai cú khát nước đi, uống chút nước ấm.

”“Cảm ơn tiểu đồng chí.

Chúng tôi có một cái yêu cầu quá đáng, sự việc khẩn cấp, còn cần mời Tô Miên đồng chí cùng chúng tôi đi một chuyến đến chỗ dừng chân của chúng tôi.

” Ngô Phong đi thẳng vào vấn đề, bọn họ không thể lại trì hoãn thời gian.

Hà Cần vừa nghe nóng nảy, tuy nói giải phóng quân đáng tin, nhưng con gái bà mới 18 tuổi, liền cùng bọn họ đi bà nhưng không yên tâm như vậy, “Giải phóng quân đồng chí, nơi dừng chân các cậu ở đâu? Phiên hiệu là gì?”“Này……” Ngô Phong mặt lộ vẻ khó xử, cái đó thật không có cách nào nói cho bà.


Tô Miên biết Hà Cần lo lắng cho cô, cô đương nhiên biết vấn đề Hà Cần hỏi đều là cơ mật quân sự, vội lôi kéo tay Hà Cần, “Mẹ, mẹ hỏi đến đó đều là cơ mật, giải phóng quân đồng chí sẽ không nói cho mẹ đâu.

”“Phải không?” Hà Cần nghi hoặc mà nhìn Ngô Phong cùng tiểu đội trửng, nhưng bọn họ nếu không nói, bà càng không yên tâm.

“Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, con sẽ không có việc gì.

”“Mẹ sao có thể yên tâm, ba con cũng không ở nhà.

Con con gái chưa gả chồng, cùng hai người đàn ông đi rồi, con nếu là đi mất, mẹ đi nơi nào tìm con.

” Hà Cần nói nói vành mắt đều đỏ.

“Mẹ, bọn họ là giải phóng quân, sẽ không lừa chúng ta.

”Tô Cẩm Long nhưng thật ra vui vẻ, một phát vỗ ngực, “Mẹ, em đi cùng chị con, chị có con bảo hộ mẹ cứ yên tâm đi!”Nói xong chạy tới phòng của Tô Miên, đem hòm thuốc ra tới.

“Xem, con còn có thể giúp chị con.

”Tô Cẩm Long nghe nói bọn họ muốn mang Tô Miên đi nơi dừng chân, đã sớm ngồi không yên, hận không thể hiện tại liền đi.

Hắn liền muốn nhìn một chút nơi giải phóng quân ở là như thế nào, ăn cái gì, như thế nào một đám người đều có tinh thần như vậy? Nếu có thể xem bọn họ hằng ngày huấn luyện càng tốt.


Chị em hai ngươi một lời ta một lời rốt cuộc trấn an tốt Hà Cần, Ngô Phong cũng nhiều lần bảo đảm nhất định bình an mà đem người đưa về, mấy người lúc này mới rời đi.

Đường núi gập ghềnh, hơn nữa trời tối đường trơn, xe jeep ước chừng chạy 5 tiếng đồng hồ mới đến nơi dừng chân, thời điểm đến nơi dừng chân đã là ban đêm 11 giờ.

Trên đường, Ngô Phong đã cùng Tô Miên giải thích tình huống đại khái.

Nguyên lai bộ đội bọn họ nửa tháng tiến đến vùng núi lớn này tiến hành diễn tập dã ngoại thực chiến, ban đầu một ít người thổ tả, tưởng khí hậu không tốt.

Bộ đội mang theo một người quân y cùng một hộ sĩ tùy quân, lấy thuốc, vài người uống chẳng những không tốt, ngày hôm sau lại có mấy người cũng xuất hiện tình trạng thổ tả.

Sau đó lại có mười mấy người xuất hiện loại tình huống này, tiểu đội trưởng vừa thấy tình huống không ổn, nhanh chóng liên hệ bệnh viện huyện, bệnh viện huyện phái vài bác sĩ lại đây, truyền dịch, lăn lộn hai ngày vẫn là không có chuyển biến tốt đẹp, dịch bệnh hiện tại đã gia tăng đến 50 người.

Bệnh càng ngày càng nhiều, bác sĩ bệnh viện huyện cũng không có biện pháp, cuối cùng nói Hạnh thôn có vị thần y, chuyên trị các loại bệnh, trừ bỏ không thể làm đàn ông sinh con, không có bệnh hắn trị không được.

Để cho bọn họ mời thần y tới thử xem, lại nói thần y tuổi đã cao hành động không tiện, dặn dò riêng bọn họ phải mang theo cáng.

……“Chị, chị xem chị, đều bị truyền đến dạng gì!” Tô Cẩm Long cõng hòm thuốc nhảy xuống xe, nhìn tiểu chiến sĩ đứng gác cửa nơi dừng chân, hắn còn cùng người ta chào hỏi theo kiểu quân nhân.


Tiểu chiến sĩ như cũ thẳng tắp mà đứng ở kia, trên mặt dùng sức cười.

Không biết tiểu tử nơi nào, quân lễ sứt sẹo kia thiếu chút nữa làm hắn cười ngất!Mặc vào áo blouse trắng, mang lên khẩu trang cùng bao tay, Tô Miên trực tiếp đi xem bệnh.

Cô đã hoài nghi, lần này bệnh chính là bị nhiễm virus tả.

“Ngô chỉ đạo viên, vì phòng ngừa tình hình bệnh dịch tiếp tục khuếch tán, tôi có mấy cái ý tưởng.

” Tô Miên biểu tình nghiêm túc.

.


Bình luận

Truyện đang đọc