TRỌNG SINH LÀM LÃO BÀ CỦA ANH ẤY

Khi hai người quay lại, họ nhìn thấy một cây đàn piano trước mặt. Đạo diễn nhìn thấy họ trở lại lo lắng đi tới.

“Cô Lâm, cô định biểu diễn cái gì vậy? Sao cô còn chưa chuẩn bị đạo cụ?”

Nhược Hi bước vào phòng khách với ba lô trên lưng. Khi cô mở cửa ra lần nữa đã biến thành một “thiên nga trắng” mảnh mai.

Nhược Hi trong bộ váy trắng thanh lịch và trang nhac, mái tóc dài được cuốn gọn lên theo kiểu công chúa. Trông cô thật quý phái, một số câu cảm thán bất giác được thốt lên từ trong đám đông.

“Không ngờ cô Lâm lại xinh đẹp như vậy.”

“Cô ấy vốn đã rất xinh đẹp. Trước kia nhỏ nhắn tươi tắn, bây giờ lại càng thêm cao quý.”

“Tôi rất mong chờ màn trình diễn của cô ấy.”

...

Khi Mạc Thanh Di nhìn thấy cô, trong mắt thoáng qua một chút kinh ngạc, nhếch môi nói:

“Nào!”

Nhược Hi cũng ôm chần lấy chị và cùng nói:

“Nào!”

Người biểu diễn trước là Mạc Thanh Di, cô chơi bài “Ánh Trăng” của Beethoven. Tiếng đàn du dương như tạo nên một giấc mơ đẹp cho mọi người. Sau khi tiếng nhạc cất lên, tất cả mọi người đều đắm chìm vào nó trong một thời gian dài...

“Thanh âm này quả thật rất tuyệt vời!”

Một lời khen từ đạo diễn đã đưa những người đang say sưa quay trở về với thực tại. Khi đến lượt Nhược Hi, cô bước đến khoảng không và đứng tên như một nàng tiên đang chờ được triệu hồi. Đoạn dạo đầu của “Hồ Thiên Nga” vang lên và Nhược Hi bắt đầu nhảy theo điệu nhạc.

Cô không theo nguyên tác vũ đạo mà chuyển thể lại, không những không thua kém mà còn hay hơn nữa. Những động tác múa uyển chuyển nói lên niềm khao khát tình yêu và tự do của cô gái ngây thơ...

“Mặc dù tôi không hiểu ba lê nhưng đôi mắt của tôi nói cho tôi biết cô ấy nhảy rất đẹp, hoàn toàn không thua kém Mạc Thanh Di.”

Sự đánh giá kịp thời của đạo diễn cũng là tiếng nói của tất cả mọi người. Rõ ràng sự cạnh tranh này cũng không thể giải quyết được vấn đề tìm ra người chiến thắng cuối cùng. Ngay sau khi đội chương trình thảo luận, một huy chương bổ sung tạm thời được đưa vào. Hiệp thi đấu thứ hai kết thúc với chiến thắng chung thuộc về Mạc Thanh Di và Lâm Nhược Hi...

Đêm đó, Abun lại xuất hiện. Sau khi Nhược Hi ra khỏi phòng tắm cô đã nhận thấy điền gì đó bất thường nhưng không biết được điều gì sắp xảy đến.

“Abun? Abun? Ngươi ở đâu vậy? Ngươi đã trở lại có đúng không?”

Abun bước ra từ phía sau ghế sofa và lắc đuôi.

“Nhược Hi cảnh giác là tốt nhưng nguy hiểm đang âm thầm cận kề mà cô không hề nhận ra.”

Nghe vậy, sắc mặt Nhược Hi thay đổi đột ngột. Cô thắc mắc hỏi:

“Abun ngươi có thể nói rõ hơn không? Tại sao lại nguy hiểm?”

Abun nhìn cô và thổi râu một cách bất lực.

“Nhược Hi, tôi có thể kể cho cô nghe về những nguy hiểm đã biết ở kiếp trước nhưng những nguy hiểm tiềm ẩn trong kiếp này thì cô phải tự mình khám phá ra chúng. Cô phải nghe lời tôi và rời khỏi buổi buổi diễn càng sớm càng tốt. Nhưng trước khi lên đường, còn một việc tôi cần cô làm gấp.”

“Có chuyện gì vậy?”

Nhược Hi háo hức hỏi, hiện tại cô đang rất khó chịu khi mà Abun cứ mập mập mờ mờ như thế.

“Tôi đã tìm thấy nhân sâm ngàn năm tuổi giúp cho Mộ Thanh Tình tỉnh táo lại. Nó ở trên đỉnh của đảo Hainan. Ngày mai cô phải đào nó lên.”

“Abun!”

Nhược Hi tức giận muốn bốc khói, cô giống như không chần chừ có thể mà ra tay đánh ai đó ngay lập tức.

“Ngươi cố ý đùa ta sao? Đây là vùng nhiệt đới, nhân sâm còn không tồn tại được huống chi là nghìn năm!”

Abun lăn lộn trên đất không nói lên lời, uể oải nhìn cô.

“Nhược Hi à, cô không hiểu chuyện này. Cây nhân sâm ngàn năm tuổi ở sau tảng đá, quanh năm không nhìn thấy ánh mặt trời, lại bị gió biển thổi qua, dược tính của nó là cực kì cao...”

Abun lan man rất nhiều về kiến thức chuyên môn và cô cuối cùng cũng tin vào điều đó.

“Nhược Hi, ngày mai cô nhất định phải lấy bằng được cây nhân sâm nghìn tuổi đó nếu không sẽ bị phạt bằng điện giật.”

Không cho cô thời gian để trả lời, chỉ với một cái ngoắc tay Abun đã biến mất. Lúc này, Nhược Hi rất bối rối.

Bình luận

Truyện đang đọc