TRỌNG SINH LY HÔN 1950



Editor: Hye Jin“Chị dâu, anh Gia Thành đâu? Anh ấy đi đâu vậy?” Đàm Tú Phương xách cái bình nước quân dụng trở lại, chỉ thấy mình chị dâu cả Lưu một mình đứng ở ven đường.Chị dâu cả Lưu sờ sờ mũi, cảm thấy rất chột dạ, tới lui không lấy được cái cớ gì tốt cả, đơn giản đẩy toàn bộ lên người Chu Gia Thành: "Em ấy đột nhiên nhớ đến có chuyện gấp phải làm, bảo chúng ta về nhà trước."Đàm Tú Phương bả vai sụp xuống, ủy khuất đau khổ lẩm bẩm: "Hôm nay là ngày bọn em thành thân, là ngày lành a ..."Xì! Cũng chỉ có mình cô cho rằng hôm nay cô thành thân! Chị dâu cả Lưu nghiêng đầu liếc xéo Đàm Tú Phương một cái, con nhỏ này quá là ngu xuẩn, không có đầu óc, đến tận bây giờ còn chưa mảy may phát hiện ra cái gì, còn đắm chìm trong mộng đẹp làm cô dâu, khó trách bị hai vợ chồng Lưu Thải Vân lừa xoay quanh! Đồ ngu xuẩn.Nghĩ đến đây, cô không khỏi oán trách Chu Tiểu Lan, cái con nhỏ tham lam, thích đoạt đồ vật người khác, kế hoạch tốt như vậy liền thua bởi cái mồm to Chu Tiểu Lan.

Làm cô phải ứng phó với đồ ngu xuẩn này.Nghĩ đến đây liền tức giận, chẳng còn tâm trạng làm nói chuyện với Đàm Tú Phương: "Đi thôi, nhanh lên, cô dượng còn đang chờ chúng ta!"Đàm Tú Phương dường như không nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của cô ta cười cười: "Được, chúng ta nhanh lên, nói không chừng còn có thể đợi được anh Gia Thành về."Hai người tiếp tục đi bộ đến Chu Gia thôn, hơn nửa giờ sau, hai người đến được địa phận Chu gia thôn, bây giờ đã gần trưa, người làm việc bên ngoài lục đục về nhà, có người nấu cơm sớm, nhà tranh lờ mờ khói xám cuộn tròn.Đàm Tú Phương dẫn chị dâu họ vào thôn, đụng không ít người, Người đầu tiên là Đinh Di ở ngay cửa thôn.Đinh Di nhìn Đàm Tú Phương từ trên xuống dưới, cười nói: "Không tồi, Tú Phương khí sắc khá hơn nhiều, không còn ho khan gì nữa nhỉ?"Đàm Tú Phương dừng lại, niềm nở trả lời: "Nhờ thuốc của chú Khang, cháu đã không còn ho nữa rồi ạ!"Đinh Di gật đầu, ánh mắt rơi vào chị dâu cả Lưu đang sốt ruột phía sau, hỏi Đàm Tú Phương: "Cháu là đi đâu vây?"Đàm Tú Phương chỉ vào chị dâu cả Lưu: "Cháu đi nhà cậu cả đây là con dâu lớn nhà cậu cả.


Hôm nay không phải là cháu với anh Gia Thành làm tiệc rượu sao? Có chuyện trì hoãn nên chị dâu đưa cháu trở về.""Làm tiệc rượu? Cháu với Chu Gia Thành?" Đinh Di nghi ngờ hỏi ngược lại.

Sao cô không có nghe nói gì cả nhỉ, nhà Chu Đại Toàn cũng không có động tĩnh gì?Thôn cũng chẳng lớn, lại đang đông là thời kỳ nông nhàn, chẳng bận rộn gì.

Nếu mà có hỉ sự khẳng định sớm truyền khắp thôn rồi.

Liền nói Chu Đại Toàn không mời hàng xóm bọn họ thì tổng bạn bè thân thích phải mời chứ? Nhưng cả một buổi sáng nào có người lạ đến thôn đâu? Cũng chẳng thấy Chu gia đi mua thịt mua đồ ăn, mượn bàn ghế.Đàm Tú Phương dường như không nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt Đinh Di, hào hứng nói: "Đúng vậy, lần trước cháu có nói với mọi người đó, cha mẹ nói là để cháu với anh Gia Thành làm một lần tiệc rượu chính là hôm nay a, bọn họ còn làm cho cháu một bộ quần áo đỏ chỉ là, chỉ là Tiểu Lan thật lâu không có mặc qua áo bông mới, muốn thử một chút, liền ..."Chị dâu cả Lưu càng thấy Đàm Tú Phương càng nói lung tung, chẳng mấy chốc mà giũ ra hết chuyện, e sợ Đinh Di nhìn ra manh mối nên vội ngắt lời Đàm Tú Phương: “Nào đi nhanh đi, cô và dượng còn đang đợi chúng ta đấy!"Đàm Tú Phương nhìn cái biểu tình sốt ruột của cô ta không dám để lộ ra ngoài.

Lúc này mới vừa bước vào thôn thôi, cô ta lo lắng quá sớm rồi.Dù sao Đinh Di cũng đã sinh ra hoài nghi, Đàm Tú Phương ngoan ngoãn gật đầu, ngượng ngùng cười với Đinh Di: "Thím Khang, khách nhân ở nhà vẫn chờ con, hôm khác con nói chuyện với thím, cháu đi trở về trước."“Ừ.” Đinh Di gật đầu, ánh mắt nghi ngờ rơi vào trên người cô người con dâu của phía ngoại Lưu Thải Vân, tổng luôn cảm thấy có gì đó không ổn.Cô quay người trở vào nhà, nói với Khang Đại Giang: "Đại Giang, ông có nghe nói không? Chu gia hôm nay làm hỉ sự."Những người khám bệnh ở nhà họ Khang đều cách Chu gia không xa, đi khám bệnh là phải đi ngang qua của Chu gia.


Hoài nghi mà nhìn Đinh Di: "Có việc này sao? Tôi vừa rồi đi ngang qua Chu gia quạnh quẽ một mảng, đâu giống nhà có hỉ sự?"Lời này không thể nghi ngờ hoàn toàn chứng thực suy đoán của Đinh Di.

Cô cho rằng chắc hẳn vợ chồng Chu Đại Toàn đang chơi trò vừa dỗ vừa hống chơi Đàm Tú Phương, quá là không phúc hậu.

Gì thì gì cũng không thể lừa gạt con gái người ta được chứ.

Cô tức giận bất bình mà đem chuyện vừa rồi nói một lần: "Tôi thấy Tú Phương bị vợ chồng kia làm cho hoa cả mắt rồi, hai vợ chồng Chu Đại Toàn cũng không đi ra làm sáng tỏ, tưởng là chuyện đã xảy ra ai nói gì được."Một bệnh nhân chợt nhận ra: "Thảo nào mấy ngày nay tôi không gặp Tú Phương.

Cô bé này thường giặt giũ nấu ăn, gần đây còn gặp Lưu Thải Vân ra ngoài giặt quần áo, còn tưởng bà ấy thương con dâu, kết quả Tú Phương không ở.


Các người nói xem, bọn họ dỗ Tú Phương kia là có ý đồ gì.

Tôi xem đứa nhỏ Tú Phương kia thành thật lại an phận."“Ai biết, nhà họ Chu nhàm chán quá mà." Đinh Di bĩu môi.

Cô không nghĩ tới nhà họ Chu làm việc ác độc đến như vậy..


Bình luận

Truyện đang đọc