TRỌNG SINH MẠT THẾ CÔNG LƯỢC

Ba khu vực trong rừng rậm song song phát ra tín hiệu, đèn tín hiệu trong đêm đen có vẻ sáng sủa đẹp đẽ.

Nên nhanh hơn nữa.

Mục Siêu nhìn Thẩm Sâm. Hai người liếc nhau. Kiên quyết cùng đi trong mắt đối phương lộ rõ mồn một cực kỳ chắc chắn.

Chậm rãi giẫm chân theo hướng mùi hôi thối tới hang động nguy hiểm. Từ cửa động đã có thể nghe được tiếng hít thở ồ ồ của quái vật. Hai người đồng thời nhớ tới sự chật vật và đè ép khi đấu với quái vật, không khỏi giảm nhẹ cước bộ.

Linh quang Mục Siêu chợt lóe, nắm mấy viên tinh hạch kỳ lạ của tang thi trong tay, trong nháy mắt cũng lấy vài viên tinh hạch từ trong suối nước không gian ra, dây chuyền ngọc thạch Phi Ly cho cậu cũng tỏa ra vầng sáng nhu hòa. Đây là kinh hỉ (X: vừa kinh nhạc vừa vui mừng) mà bọn họ không hề nghĩ tới.

Không biết có phải ảo giác hay không, tiếng hít thở của quái vật đột nhiên yếu bớt đi nhiều... Hình như muốn tránh né thứ gì.

Chậc, ban đầu giữ lại chúng nó thứ nhất là vì hình dạng kỳ quái, thứ hai đây là cách lưu lại kỷ niệm đặc biệt của mỗi lần chiến đấu, nào ngờ lúc này lại có tác dụng. Mục Siêu nhìn tinh hạch trong tay, không khỏi thấy may mắn với quyết định ban đầu. Nào có thời gian nghĩ nhiều, dù có đảm bảo, cả hai vẫn còn tâm cẩn thận đi dần vào trong động.

Cái động này không có nguồn sáng rọi vô, hai người cũng chả dám mở đèn pin này nọ dẫn tới cừu hận gì đó. Cũng may khi dị năng thăng cấp, năm giác quan cũng rõ hơn, dù trong động tối tù mù, mắt vẫn có thể thấy mọi vật, tay nghe được tiếng, mũi ngửi ra vị, như bị phóng đại lên, hết thảy bên trong động đều rõ rành ràng dưới năm giác quan.

Dọc theo đường đi quanh co, trái lại chẳng có thứ gì xông ra ngăn cản bước chân họ, bất quá, rõ ràng là có thể cảm nhận được từng tràng từng tràng cái nhìn chăm chú chiếu lên người tràn đầy không cam lòng cùng dữ tợn.

Càng đi vào trong, khổng lồ, khí tức năng lượng thuần túy lại càng lớn, hang động rõ ràng không có gió, hai người lại cứ như bị kình phong tạt tới, tóc tai quần áo không bị khống chế bay múa lung tung. Thân thể bị động hấp thu năng lượng khổng lồ. Loại cảm giác như hút vật cấm này khiến Mục Siêu và Thẩm Sâm đồng thời cảm thấy không hợp. Lập tức vội vã ngưng thần tĩnh khí, không thể không nói, mấy năm nay dùng thức ăn rau dưa có linh khí trong không gian, uống nước đặt biệt từ không gian. Tâm tính hai người mau chóng an tĩnh lại, bỏ mặc sự dụ dỗ từ năng lượng dồi dào. Quả nhiên, năng lượng của nước không gian và tảng đá đỏ tuyệt đối là thiên địch.

Không đụng mặt con quái vật kia. Đỉnh hang động làm cho cả hai đều giật mình. Sâu tận trong hang động tối mịt đỏ tươi như máu vậy. Đá đỏ khảm trên vách động, lóe lên ánh sáng ôn nhuận ngời ngợi, thoạt nhìn lộng lẫy không gì sánh bằng. Đá đỏ thoạt nhìn "cực kỳ vô hại" tỏa ra năng lượng khiến hai người đi tới trước mặt nó sắc mặt đều vô cùng khó coi.

Một mặt muốn chạm vào năng lượng hấp dẫn kia, một mặt lại cảnh giác thứ gì có thể sẽ tập kích từ đằng sau, một loại khổ ép chẳng nói thành lời. (X: khổ ép – đau khổ vì bị bức bách, áp lực)

Mặt Mục Siêu nghiêm túc trắng bệch, cậu rõ ràng cảm nhận được cơ thể không chịu được muốn hấp thu những dòng năng lượng nọ. Điều cậu có thể làm cũng chỉ là nỗ lực khiến tâm mình trầm tĩnh lại mà thôi.

Một tay cầm tinh hạch, một tay dẫn nước không gian, đường đao thì giao vào tay Thẩm Sâm. Thẩm Sâm sau khi hôn mê tỉnh lại, không gian hình như không còn thừa nhận thân phận của hắn, đành thế, hành động tiếp theo đều chỉ có thể dựa vào một mình Mục Siêu.

Thiên địch gặp nhau, đặc biệt đỏ mắt.

Đá đỏ trên vách động thình lình bắn ra ánh sáng cực mạnh! Màu đỏ sậm vốn ôn hòa ấm áp lúc này lại phát ra ánh sáng cực kỳ chói mắt. Mục Siêu phảng phất như thấy được sự phản kháng hung tợn từ đá đỏ này.

Linh thủy như nước thường vốn đang chảy ra từ trong tay Mục Siêu vậy mà cứ như cũng có ý thức của riêng mình, như một con rồng trắng, xông về phía ánh sáng đỏ đang tỏa rộng trên vách động.

Mà Mục Siêu đứng giữa lại cực kỳ khó chịu. Linh thủy không bị hạn chế từ trong tay cậu phun ra ngoài, đó cũng không phải chủ ý của cậu, theo như lời vừa nói, linh thủy có ý thức của mình, ý thức đối phó với con mồi. Mà năng lượng đá đỏ vốn là đại biểu cho sự hủy diệt, để chống lại thiên địch, hiển nhiên cũng không chút chừa tình dốc sức đối chọi với linh thủy.

Mục Siêu lúc này rốt cuộc đã cảm nhận được thứ gọi là cực hình. Năng lượng của hai phe tồn tại đã nghìn vạn năm giờ đối đầu khiến cậu ăn chả tiêu. Toàn thân đau đớn như rút gân xẻ cốt, Mục Siêu cảm thấy máu thịt của mình như bị một con quái vật nhe nanh múa vuốt, từng ngụm ngụm gặm lấy máu thịt mình, hút đi xương cốt.

Năng lượng đỏ đại diện hủy diệt, năng lượng màu trắng liền trở thành tân sinh. Năng lượng cả hai xé rách thân thể và thần kinh của Mục Siêu.

"A!!!" Đau đớn cùng cực làm Mục Siêu phải gào to, tuy thân thể cậu đã được làm lễ rửa tội từ linh thủy, nhưng năng lượng thăng cấp dị năng phần lớn lại khuếch tán theo năng lượng đá đỏ vào thiên địa. Trong thân thể cậu, mỗi khi năng lượng hủy diệt xé toạt ra từng miệng vết thương, năng lượng tân sinh lập tức bao trùm điều dưỡng cho cậu. Hệt như vòng tuần hoàn chẳng dứt, vết thương vừa lành, lại lần nữa bị hung tàn xé mở.

Còn trong mắt Thẩm Sâm, hắn kinh sợ trước năng lượng đáng sợ của hai thứ, lại càng đau lòng vợ yêu giờ khắc này đang đau đớn. Mục Siêu lúc này có thể hình dung là đau tới mức không thể đau hơn được nữa.

Bị sự ngăn cách vô hình với vợ mình, vô luận làm sao cũng chả thể chạm đến người kia. Cũng chẳng nghe thấy tiếng thét la của ngườ nọ. Chỉ có thể ngó nhìn người mà hắn đặt ở đầu quả tim lúc này thương tích đầy mình, từng khối da thịt bị tróc ra, máu loãng đã sớm tràn lan thành bãi trên người, ngón tay Mục Siêu bấu chặt lấy mặt đất, trong số mười ngón gần vặn vẹo, móng tay cũng văng ra khắp nơi... Miệng mở to kêu thảm thiết, hắn không nghe được, nhưng lại như "nghe" thấy.

Cảm giác được phía sau có gì đó, Thẩm Sâm lạnh lùng quay người lại. Thấy con quái vật mà từ khi bọn họ bước vào hang động liền không trông thấy bóng dáng.

Lạnh lẽo cùng giết chóc ngập đầy trong mắt, khiến quái vật vốn đã chẳng còn biết sợ hãi cũng bày ra cảnh giác lớn nhất.

Hắn không giúp được Mục Siêu, vậy thì, sẽ vì cậu trừ đi nguy hiểm. Hắn phải như vậy.

Bị dày vò, hai người đang chiến đấu, đều không nhìn thấy đá đỏ trên vách động huyễn hóa ra từng cái khuôn mặt vặn vẹo đau đớn, rồi bị linh thủy rửa trôi sạch sẽ. Ánh sáng đỏ làm người khác kinh sợ lúc này lại chẳng sáng tới một phần hai.

...

"Có chấn động?!" Tô Viện cau mày, ngẩng đầu nhìn về phía hang động.

Trên bầu trời vậy mà xuất hiện cực quang, nhưng lại không giống ở địa cực, cực quang nơi này hỗn độn giữa hai màu đỏ trắng, cắn nuốt lẫn nhau. (X: cực quang, cái này hay diễn ra ở vùng Nam cực và Bắc cực, lên gu gồ điềm đạm thụ hỏi nha, địa cực là vùng đất ở cực Nam cực Bắc đó)

Trời sinh dị tượng, giờ lại có địa chấn, nói hông có gì, ai thèm tin.

Người trong ba đội của họ đều đã tập hợp với nhau. Nội gián trong mỗi đội đã bị thanh lý sạch sẽ.

"Giản Thành! Giản Thành!" Bộ đàm đặc biệt ở ngực Giản Thành lúc này truyền đến giọng nói nghiêm túc lại vội vàng của Khương Hiệp. Kèm theo âm thanh ầm ĩ, giọng Khương Hiệp hơi khủng hoảng truyền vào trong tai mỗi người ở đây.

"Vách núi bắt đầu hợp lại rồi! Mọi người mau rời đi... Con mẹ nó... Quái gì thế... Cực quang... Đệt... Khép lại là không ra được!" Ngoại trừ câu cuối cộng câu đầu tiên, mọi người cũng không nghe rõ lắm. Hai câu thế thôi đã khiến tâm mọi người ở đây đều lạnh thấu xương.

Vách núi tự động hợp lại, nói cách khác mảnh đất này sắp biến mất. Bây giờ họ bị vây sâu trong tầng tầng lớp lớp núi cao... Giản Thành nhìn hang động tận sâu trong rừng rậm, chẳng thốt ra được câu nào... Đi cứu họ chứ?

"Đi!" Tô Hàng đột nhiên căm tức nhìn Giản Thành. "Chúng ta đi mau."

Ai cũng không ngờ nhìn đứa con nuôi của Mục Siêu và Thẩm Sâm. Nhưng họ nhìn những người khác trong đội không có ý phản bác, có người vốn muốn mắng Tô Hàng là bạch nhãn lang cũng ngậm mồm lại. (X: bạch nhãn lang – ý nói người vong ân bội nghĩa)

Không ai hiểu rõ Mục Siêu và Thẩm Sâm hơn bọn họ. Nếu lúc đó bọn họ nói để họ rời đi trước, thì bản thân chắc chắn có thể lường trước. Dù chỉ lừa mình dối người, Tô Hàng cũng sẽ làm như vậy. (X: kh hiểu nên gần như để nguyên)

Mọi người bắt đầu chạy trốn.

Núi non chuyển động kéo tách bề mặt địa hình, đường cũng chả phải đường đã đi qua. Nếu không có Tô Hàng, họ có lẽ đã trượt vào ao đầm, hoặc bị đá lớn đè chết, hổng chừng còn rơi xuống vực sâu...

Dị năng mỗi người được vận dụng đến cực hạn, họ không dám giấu dốt, một ngày có tâm tư riêng gì, kết cục chỉ có chết.

...

Vách núi ở sau lưng mọi người chậm rãi hợp lại, họ quay đầu lại, ánh mắt bi ai, thống khổ, sợ hãi nhìn đồng đội không kịp chạy ra, không ai nói nên lời.

Trường Bạch Sơn dường như cao lên, như một cây cột ‘chọc’ xuyên trời. "Nối liền" trời cùng đất.

"Ba ơi..." Tô Viện ngồi dưới đất. Sắc mặt tái nhợt. Đỗ Minh không đành lòng ôm lấy cô, chỉ mong chống đỡ cho cô bé được đôi chút.

"Không chết... Sẽ không..." Phi Ly cắn bờ môi nhỏ nhắn, trên mặt bánh bao tràn đầy bối rối và nghi hoặc, nhưng không có bi thương.

Nghe lời của em trai, Tô Hàng dằn lại thở hổn hển vài hơi. Quay đầu bàn bạc cùng Giản Thành chuyện tiếp theo nên làm. Cậu tin Phi Ly. Đứa bé này từ khi bắt đầu đã ở bên cạnh hai người ba, đối với cảm xúc của người thân dị thường mẫn cảm.

...

Tựa như lời Phi Ly nói, hai người chưa chết. Có loại bảo bối nghịch thiên là không gian, sao có thể xuất hiện bi kịch cho được.

Quay trở lại hang động. Quái vật đã bị Thẩm Sâm mượn lực lượng của ánh sáng đỏ tạc nổ chỉ còn đống cặn không thừa tý nào, bất quá bản thân cũng bị nọc độc ăn mòn mất một khối thịt.

Tranh đấu giữa tân sinh và hủy diệt đã đến hồi cuối. Mục Siêu quỳ rạp co ro trên mặt đất vì đau đớn từ lâu đã chả còn nửa phần sức lực.

Tinh hạch trong tay cậu cùng dây chuyền trên cổ chẳng biết vì sao chạm vào nhau. Dị biến phát sinh. Năng lượng của linh thủy và đá đỏ như hấp dẫn lẫn nhau. Ánh sáng xanh mơn mởn khiến cả hang động tăng thêm một chút sức sống.

Lực lượng hủy diệt tựa như người bị bóp yết hầu. Héo héo, vốn đang mạnh như nỏ lên dây, lúc này cũng hết chịu nổi, bị linh thủy quất tới khô kiệt luôn.

Linh thủy còn dư lại chậm rãi quay về trong lòng bàn tay Mục Siêu, về lại không gian. Ánh sáng xanh mơn mởn lóe lóe, nháy mắt biến mất trong ngực Thẩm Sâm.

Hoa văn vốn vì chữa trị trái tim Thẩm Sâm mà biến mất giờ đây lần nữa nở rộ.

"Tiểu Mộc đầu." Có điều chỉ chốc lát, vết thương trên người Thẩm Sâm đã tốt hơn bảy tám phần. Chịu đựng đau đớn trên người nhìn ngó kiểm tra thân thể Mục Siêu. May quá, không chết. Cảm nhận hô hấp yếu ớt của vợ, lo lắng treo trong lòng Thẩm Sâm cuối cùng cũng rơi xuống.

“Nếu có thể vô không gian thì tốt rồi.” chỉ nghĩ thế, "Vụt vụt" hai người đồng thời ngã vào suối nước trong không gian.

Chỉ là suối nước hiện giờ đâu còn dồi dào như trước nữa, róc rách chỉ đổ khoảng bằng bàn tay. Tinh hạch trong khe suối đều bị hút hết năng lượng cấn tới mức đau ê cả mông.

Thẩm Sâm vội vàng đứng dậy, đặt Mục Siêu nằm ngang trong nước. Hắn cực kỳ cẩn thận thao túng năng lượng di động chả có bao nhiêu trong không gian.

Nếu là không gian, thần kỳ băng qua vách núi quả thực chỉ là bữa ăn sáng.

Thế nhưng năng lượng có hạn, hôm nay dùng xong còn phải súc lực. (X: súc lực – tích trữ năng lượng)

Cứ thế từng tý từng chút dịch chuyển a chuyển dịch, cuối cùng cũng có thể trông thấy ông mặt trời rồi... (X: dịch chuyển ở đây là na – na có nghĩa là dùng thứ này đắp vô thứ kia)

"Ba ơi!" Trong nháy mắt chui ra từ không gian, hông của Thẩm Sâm bị siết thật chặt. Bắp đùi cũng bị ôm cứng ngắt.

"Cha lớn! / Anh!" Những người còn lại xông tới ôm chặt lấy hắn.

Sau nữa, Thẩm Sâm mới biết được, hắn và Mục Siêu biến mất, cách thời gian vách núi hợp lại đã qua ba tháng. Lực lượng của đá đỏ đột nhiên bắt đầu trở nên loãng dần đi (không loãng sao được, không có năng lượng gốc còn muốn cung cấp cho mấy người tu luyện và tiến hóa hả). Tang thi cũng bắt đầu thất thế không gượng dậy nổi, nhân loại mau chóng nắm chặt thế chủ đạo...

Mà Mục Siêu một mực hôn mê trong không gian bởi vì vấn đề thân thể tạm thời chẳng cách nào gặp mặt gia đình mình. Mọi người lần nữa sum họp bên nhau, rõ ràng chỉ mới ba tháng, nhưng chứ như đã qua ba năm.

...

Trùng kiến sau tai họa, trả giá của người trong đội Mục Siêu và Thẩm Sâm, còn có đám người Giản Thành khiến thế giới đều tăm tia. Bởi vậy, chính sách cao tầng có làm gì thì cũng đều phi thường khoan dung với họ.

Nhưng đám người Thẩm Sâm không muốn ở chỗ mà cao tầng quy hoạch định ra, trực tiếp quay về cái thôn nhỏ nơi mà Tô Viện Tô Hàng cùng Phi Ly trưởng thành. Trải qua cuộc sống yên tĩnh.

...

"Này! Đỗ Minh, đừng tưởng rằng anh là anh rể của tôi thì tôi sẽ thủ hạ lưu tình với anh!" Tiếng thở hổn hển gấp gáp của Tô Hàng vang lên bên ngoài.

Trên giường, người vẫn luôn nhắm hai mắt, mí mắt nhẹ nhàng giật giật.

"Xí, anh à anh luôn luôn lười biếng không luyện tập mới đánh không lại ảnh đó." Giọng Phi Ly có chút thay đổi, chẳng chút do dự chê cười.

Tiếng cười mềm nhẹ của Tô Viện, Thẩm Lộ cười ha ha, Kiều Viễn bất đắc dĩ thở dài, Tần Miên ồn ào vỗ tay...

Còn có...

"Vậy phải trừng phạt Tô Hàng mới được... Nấu cơm ba ngày nha!"

Mở mắt ra, ánh sáng chói chang ngoài cửa sổ làm cho mắt thập phần khó chịu. Cậu từ từ chớp mắt vài lần, dần thích ứng. Hai tay không chút khí lực, muốn khởi động bản thân đều hơi khó khăn. Chậc chậc, cậu đã nằm bao lâu rồi. Cơ thể đều rỉ sắt hết trơn.

Lúc hôn mê, cậu đã vào ý thức của chính mình. Người đàn bà từng xuất hiện trong ý thức của cậu lại lần nữa hiện ra. Lần này, cậu ngược lại ngộ ra vài thứ. Số phận, và ràng buộc.

Số phận an bài kiếp trước cậu chết đi, nhưng vì không gian lần nữa kéo thời gian trở về trước tai họa. Số phận sắp đặt lần tẩy trừ này với địa cầu, lại không biết rằng còn có tiền nhân ý thức được số phận mà lặp ra đối sách. Cậu đụng độ, giết chết những quái vật kia nhặt được tinh hạch đặc biệt, cậu tìm được Phi Ly do đó lấy được dây chuyền ngọc, thậm chí vốn nên là sẽ chết đi trong lúc tân sinh đối kháng với hủy diệt, nhưng cũng vì cùng người nọ chẳng rời chẳng bỏ mà lượm nhặt được một đường sinh cơ. Đây là ràng buộc. Lần lượt cải biến phương hướng vận mạng.

...

Miễn cưỡng giơ tay lên trước mặt mình, cũng không như trên ti vi diễn mấy loại gầy như que củi này nọ. Người kia vẫn chăm sóc cậu rất tốt. Cơ thể cũng không có bệnh trạng héo rút, xem ra mỗi ngày đều xoa bóp...

Tiếng bước chân dồn dập từ xa tới gần, còn chưa kịp phản ứng, đã bị kéo chặt, sức lớn tới nỗi cậu cảm thấy xương khớp kêu vang. Vừa định há mồm cười oán giận người nọ, lại bị âm thanh trầm khàn cắt đứt.

"Tỉnh?"

"Ừ."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:  Nhiều vô số, thời gian dài như vậy, tác giả ngốc cuối cùng cũng kết thúc

QAQ haizz, rõ ràng là đứa nhỏ đầu tiên lại bị tôi đây ngược đãi nha.

Mà thôi, tôi thật sự rất yêu nó.

Bình luận

Truyện đang đọc