TRỌNG SINH MẠT THẾ VƯƠNG TRIỀU CỦA TA


Trước khi trời tối thì Sở Nhiên đã cảm thấy mệt mỏi, từ khi tinh thần lực bị thương hắn thường xuyên mệt mỏi và buồn ngủ, không chỉ vì cơ thể yếu đi mà còn vì ngủ là cách ôn dưỡng tinh thần tốt nhất.

Thẩm Dục ôm lấy hắn từ sofa phòng khách đi vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt hắn lên giường rồi vỗ về hắn "Ngủ đi, anh ở với em."
Sở Nhiên khẽ gật đầu, hắn nắm hờ tay trái của y rồi từ từ chìm vào giấc ngủ, chẳng qua hắn vừa mới thiết đi thì chuông cửa vang lên làm hắn giật mình bừng tỉnh.

Thấy hắn bị làm tỉnh, Thẩm Dục nhăn mày không vui, là ai đên quấy rối giờ này.

Y hôn nhẹ lên trán hắn, khẽ nói "Anh đi xem là ai."
Sắc mặt Sở Nhiên hơi trầm xuống, hắn mệt mỏi nói "Tốt nhất là chuyện quan trong."
Thẩm Dục sờ sờ gương mặt vẫn tái nhợt hốc hác đến đau lòng của hắn, lại hôn nhẹ lên hai má hắn rồi mới chịu đi.

Y ra khỏi phòng ngủ, đi ra mở cửa.

Trước cửa là một sĩ quan, người này thấy y thì làm một cái chào theo nghi thức quân đội, giọng nói trầm trầm nghiêm trang của một quân nhân "Chào Thẩm nhị thiếu.


Tôi là Thiếu tướng Mông Sơ của căn cứ Z."
Khẽ gật đầu coi như đáp lại, y không có ý để sĩ quan này tiến vào nói chuyện mà trực tiếp hỏi "Không biết Mông Thiếu Tướng đến có việc gì không?"
Mông Sơ không chút để ý, dù sao người trước mắt này có đủ năng lực để kiêu ngạo như vậy.

Gã duy trì tư thế nghiêm chỉnh nói với y "Cao tầng căn cứ Z đã nhận được tin Thẩm nhị thiếu truyền đến, trưởng căn cứ Lương vì muốn tỏ lòng biết ơn đến Sở thiếu nên cố ý tổ chức bữa tiệc tối nay, tôi đến đây để gửi lời mời đến hai vị."
Hàng mày Thẩm Dục nhăn lại, biểu cảm có chút không vui, y qua loa nói "A Nhiên cơ thể hiện tại còn yếu, tôi không chắc em ấy có thể đến được hay không."
Mông Sơ cũng không ép buộc, gã nói "Nếu Sở thiếu đến được là vinh dự của chúng tôi."
Đối với Mông Sơ khách khí vài câu xong y đóng cửa quay trở lại phòng ngủ, lúc y vào phòng thì thấy Sở Nhiên vẫn còn chưa ngủ, sải rộng bước chân đến bên giường ôm lấy hắn, y quan tâm hỏi "Sao lại không ngủ?"
Sở Nhiên dụi mặt vào cổ y, ủ rũ nói "Em không ngủ được."
Trước đây Sở Nhiên luôn mất ngủ vì gặp ác mộng, khi ở tỉnh N, Thái Hồng cùng Mạc Dịch nói hắn ngủ kì thực là chỉ có thân thể ngủ, tinh thần của hắn luôn thức.

Không phải chỉ để cơ thể nghỉ ngơi, mà còn bởi vì khi mọi cảm quan cơ thể đều đóng lại thì việc sử dụng tinh thần lực sẽ đạt hiệu xuất hơn khi cơ thể còn tỉnh táo.

Lúc này khi cả cơ thể và tinh thần đều ngủ thì hắn cảm thấy bất an, muốn hắn ngủ an giấc thì buộc phải có Thẩm Dục ở bên.

Ôm chặt lấy cơ thể gầy yếu trong lòng, Thẩm Dục vỗ về dỗ dành hắn "Anh ôm em ngủ."
Sở Nhiên khẽ đáp một tiếng, qua một lúc thì đột nhiên hắn lí nhí nói "Tối nay kêu Tiêu Tiêu cùng đi."
Hiển nhiên những gì Mông Sơ nói khi nãy hắn đều nghe thấy, Thẩm Dục dụi mặt vào mái tóc hơi dài của hắn, khẽ khàng đáp lại "Được, anh để Thược Diễn đi cùng cô ấy."
Mặc dù Lý Tinh thân thiết với Sở Tiêu Tiêu hơn, nhưng Thược Diễn lại khôn khéo hơn.

Những kẻ kia làm lớn như thế cũng chỉ là muốn móc nối quan hệ, để cậu ta ngăn lại vài kẻ đánh chủ ý kết hôn chính trị là thích hợp nhất.

Sở Nhiên ngủ thẳng đến khi trời tối, khi hắn tỉnh dậy cũng đã sát giờ dự tiệc.

Lúc Thẩm Dục muốn giúp hắn tìm một bộ lễ phục hay trang phục trông phù hợp với một buổi tiệc thì anh em Thái gia đột nhiên gõ cửa tìm đến, Thái Hồng lúc này đã diện sẵn một bộ váy màu tím với nhiều họa tiết tinh tế có đính đá quý, tóc cũng được dùng ruy băng cẩn thận cột.


Cô bé cầm trên tay một bộ trang phục trung cổ dành cho nam giới quý tộc, vừa nhìn qua Thẩm Dục đã nhận ra đây là kích cỡ quần áo của Sở Nhiên, y hỏi "Nhóc mang quần áo đến cho A Nhiên sao?"
Hất cằm đầy kiêu ngạo, cô bé dùng giọng điệu cao ngạo lại non nớt nói "Đúng vậy.

Vương không thể nào mặc những bộ đồ xấu xí đó được, chúng quá đơn điệu."
Thẩm Dục cười khổ nhìn hai đứa nhóc tự nhiên đi vào nhà rồi đem trang phục đến cho Sở Nhiên mặc.

Ban đầu Sở Nhiên không có kí ức ở tỉnh N, nhưng gặp hai đứa nhỏ này có nhớ ra vài chuyện liên quan đến chúng.

Vậy nên thấy chúng mang theo bộ trang phục rườm rà lại quen mắt kia đến không khỏi làm hắn thở dài bất đắc dĩ.

"Anh cảm thấy mình không cần mặc bộ đồ này đâu."
Thái Hồng kiên quyết nói "Không được, Nhiên ca nhất định phải mặc!"
Hắn biết nếu mình không mặc thì cô bé sẽ quấy nhiễu đến khi mình chịu mặc mới thôi, vậy nên hắn để y giúp mình mặc.

Nhìn bộ đồ rườm rà được mặc lên người thanh niên gầy yếu, Thẩm Dục không khỏi than "Anh cảm thấy mình không nên mang em ra ngoài a!"
Nhìn bộ dáng lại muốn ăn giấm kia của y, Sở Nhiên bật cười, hắn nhón chân hôn lên cằm y, nói "Em cảm thấy anh cũng không nên ra ngoài."
Thẩm Dục hơi ngây ra rồi ôm lấy hắn cười đến vui vẻ, A Nhiên đây chính đang ăn giấm vì y sao?!

Thành viên đoàn đội Thiểm Thiên tham gia tiệc tối có chưa đến mười người, nhưng trong bọn họ không có ai không phải dị năng giả có thực lực mạnh mẽ, ngoại lệ duy nhất chính là Sở Tiêu Tiêu, nhưng với thân phận em gái của nhân loại mạnh nhất thì cô hoàn toàn có đủ tư cách.

Bữa tiệc được tổ chức tại một khách sạn lớn nằm trong khu trung tâm gần những tòa nhà hành chính, đèn điện đều được thắp sáng, trang trí bên trong hoa lệ giống như trước mạt thế, những người phục vụ ăn mặc sạch sẽ, quy củ mà qua lại nườm nượp.

Quan cảnh bên trong không có chút gì là dáng vẻ tận thế cả.

Vì lo nghĩ việc Sở Nhiên đi ba bước liền thở dốc một lần, Thẩm Dục cũng không thể ôm hắn suốt buổi tiệc nên y để Lý Tinh kiếm một chiếc xe lăn cho hắn ngồi.

Một người thuộc quản lý cao tầng căn cứ tiếp đón bọn họ từ cửa lớn khách sạn rồi dẫn bọn họ lên sảnh tiệc ở tầng năm, vốn tưởng dùng điện thắp sáng đã đủ tiêu phí xa xỉ rồi, nhưng vì lấy lòng Sở Nhiên bọn họ còn cho hoạt động cả thang máy.

Vị quản lý cao tầng này đẩy mở cửa lớn của sảnh tiệc, thanh niên dù yếu nhược nhưng vẫn không thể giảm bớt quý khí hay khí thế của một cường giả cấp đỉnh hiện ra trước mặt tất cả các quan khách trong phòng.

Sở Nhiên cười khẽ, âm thanh mang theo làn gió nhẹ đưa đến như vang lên bên tai bọn họ "Để các vị chờ lâu rồi.".


Bình luận

Truyện đang đọc