TRỌNG SINH NGÀY NGÀY LÀM RUỘNG


Cho tới nay, nhà Tô Diệp chỉ ăn cơm gạo lứt, không có món nào chế biến từ bột mì tinh và bột mì thô mới mua.

Trong trí nhớ của tiểu Tô Diệp, Giang Nam ẩm ướt thích hợp trồng lúa nước, điểm tâm bánh trái dịp lễ tết đều làm từ bột gạo tẻ hoặc bột gạo nếp, chưa bao giờ nấu bánh bao, miến, mì phở.Tô Diệp hiện đại sinh ra và lớn lên ở phương nam nhưng khẩu vị tương tự người phương bắc, thích món nước như phở, mì sợi, sủi cảo, bánh bao, màn thầu… Nàng còn tham gia mấy khóa bếp núc và tự nấu cho bản thân.

Tô Diệp bất chợt nổi cơn thèm sủi cảo.

Các cụ có câu muốn ăn thì lăn vào bếp.

Nàng vào phòng bếp tìm nấm, mộc nhĩ khô và nửa con thỏ hong muối.

Nấm và mộc nhĩ ngâm nở trong nước sôi, thịt thỏ rửa sạch lớp muối bao bên ngoài, dùng dao nhọn tỉ mỉ lọc sạch thịt khỏi xương.

Xếp tất cả nguyên liệu lên thớt, nhấc đao băm đều tay.

Hỗn hợp nhân nhỏ xíu, nhuyễn mịn.Nghe âm thanh băm chặt thich thich thich nhịp nhàng vang vọng từ phòng bếp, cả nhà quay ra nhìn nhau dò hỏi, đáy mắt ánh tia lo âu.

Bé đến lớn, Tô Diệp chưa từng vào bếp nấu cơm, không biết quậy thành đống hỗn độn gì nữa.

Diệp Mai nháy mắt ra hiệu cho Tô Hủy thám thính.

Tô Hủy vào bếp, mỉm cười hỏi Tô Diệp: “Diệp tử, muội muốn ăn gì? Tỷ làm cho muội nhé.”“Sủi cảo”Tô Hủy đờ ra mấy giây.

Nàng không rõ cách nấu sủi cảo cũng chưa từng chứng kiến ai chế biến cái món này.

Nàng biết phải làm sao.


Tô Diệp nhét chậu gỗ to vào tay Tô Hủy: “Muội cần ba cân bột mì tinh, hai cân bột mì thô.” Tất cả lương thực đặt yên dưới hầm.

Tô Hủy ôm chậu vào gian chính, cả nhà thống nhất nhìn nàng chằm chằm chờ giải đáp.

Tô Hủy xấu hổ gượng cười, gian nan nhả từng chữ: “Diệp Tử… hấp sủi cảo.”Diệp Mai buông tấm khăn tay đương thêu dở: “Từ từ, con chờ chút?”Diệp Mai vào bếp: “Diệp tử, nhà mình không ai biết làm sủi cảo.

Hôm nay ăn món khác nhé, chờ nương sang nhà các thẩm thẩm cùng thôn hỏi thăm, học xong cách làm sẽ về nấu cho con được không?”Tô Diệp: “Con biết”“Con học lúc nào? Học ai?”“Con thấy người ta gói sủi cảo trên đường chạy nạn”Diệp Mai dở khóc dở cười, bất đắc dĩ khuyên: “Con ơi, nhìn và trực tiếp nấu khác nhau nhiều lắm.

Nào có ai mới xem lướt qua một lần đã nấu thành công được ngay đâu.”Đương nhiên là bất khả thi rồi.

Nhớ trước đây nàng phải mất rất lâu mới cán bột thành thục và gói mép sao cho đẹp đều, tròn trịa.

Vô pháp thuyết phục….

Tô Diệp nghiêm túc nhả chậm từng chữ: “Con biết thật mà.”Diệp Mai bất đắc dĩ chịu thua.

Thôi chiều theo ý con gái vậy.

Nguyên liệu quanh quẩn thịt, nấm, bột mì… xấu đẹp ngon dở không rõ nhưng cứ hấp chín kỹ, không thể nào ngộ độc đau bụng nổi.

Chuẩn bị nhân xong xuôi, Tô Diệp mới chợt nhớ nhà nàng không có sẵn dụng cụ làm bánh chuyên dụng.

Bàn ăn cơm rửa sạch sẽ, lau khô bề mặt thay cho khay kê tay.

Giỏ tre cỡ vừa Tô Thế Vĩ đan để phơi nấm có thể thay lồng hấp.


Vẫn thiếu chày cán bột.Tô Diệp đứng trước mặt Tô Thế Vĩ, mấp máy môi mãi mà chưa mở lời.

Tô Thế Vĩ ôn hòa hỏi nàng: “Diệp tử, cha giúp gì được cho con?”“Chày cán bột, cán mỏng vỏ ngoài”“Cái này dễ thôi, cha biết làm.

Cha đẽo nhanh cho con một cái nhé, chờ ăn thử sủi cảo của con.” Tô Thế Vĩ âm thầm nuốt nước bọt.

Hiện tại hắn chạy sang nhà Tam gia mua ít thuốc tiêu chảy còn kịp không nhỉ.Tô Cảnh Lâm nhìn cha hắn khẩu thị tâm phi, cười bỡn cợt thành tiếng.

Tô Thế Vĩ lườm con trai, tiểu tử thối, con cũng không thoát đâu.

Tô Cảnh Phong chớp mắt: “Con nhớ bà ngoại, con đi thăm bà.”Tô Thế Vĩ, Tô Cảnh Lâm cười to không dừng được.

Thân thể Tô Cảnh Phong run run chưa dám chạy.

Tô Quả mù quáng sùng bái nhị tỷ, khẳng định như đinh đóng cột: “Sủi cảo nhị tỷ hấp chắc chắn ngon, đệ chờ nhị tỷ dạy đệ.” Trước kia hắn ăn thử cá nướng nhị tỷ cầm về, ngon lắm mà.Diệp Mai lấy đủ lượng bột, dứt khoát dừng thêu vào xem con gái.

Tô Hủy kì rửa đóa mộc nhĩ nở bung trong nước, thấy Tô Diệp đã băm thịt xong chuẩn bị cắt nấm thì nói: “Tỷ thái cho.” Tô Diệp chuyển dao cho nàng.“Băm nhỏ.

Nhà còn hành, gừng không?”“Có sẵn gừng, không còn hành khô, thay bằng hành tây được không? Ở Giang Nam, hành khô đương vào chính vụ nhưng phương bắc thì khác.

Giống hành bản địa đặc tính tương tự hành tây ấy.”“Hành tây thơm hơn, cũng băm nhỏ.”Tô Diệp múc từng chén bột đổ xuống mặt bàn, thêm mấy nhúm muối.

Trộn đều bột mì tinh với bôt mì thô, vụn thành đụm núi nhỏ, đẩy bột sang hai bên tạo chỗ trũng.


Nàng từ từ thêm nước vào chỗ trung chính giữa đụm bột, nhào đều tay.

Ban đầu bột hơi khô, rời rạc dính tay.

Nhẹ nhàng xoa bóp nặn bột thành khối hình cầu.

Hai tay đồng thời ấn xuống, lòng bản tay đẩy về phía trước tạo độ đàn hồi, từ từ xoay bột rồi gập đôi lại, nhấn đều.

Trưa kia mỗi lần nhào bột nàng mệt mỏi ra rời, có sức khỏe nhào mới dễ dàng làm sao.

Chốc lát sau cục bột mềm dai kết dính, bề ngoài bóng loáng.

Thả vào chậu gỗ, không có vải xô ẩm đành đậy tạm bằng phên trúc, chờ bột nghỉ nửa khắc.Tô Hủy đút củi nhóm lò, chỉnh độ lửa vừa phải.

Tô Diệp tìm mấy chùm tiêu bắc tươi, đảo đều trên chảo nóng dậy mùi thơm.

Tiêu bắc xem xém, gạt hết xuống cối, dùng chày gỗ nghiền giã thành bột mịn, múc ra bát nhỏ.

Nàng thêm một muỗng bột tiêu bắc, gừng băm, vài ba muỗng nước tương, nấm mộc nhĩ, hành băm và mỡ heo xắt hạt lựu vào thịt thỏ nhuyễn, vừa đảo vừa trộn cho hỗn hợp thấm gia vị.

Thịt thỏ muối vốn đã ngấm mặn đủ độ, không cần cho thêm muối nữa.

Nàng ra sức quậy tròn theo chiều kim đồng hồ.Tô Hủy lau khô mặt bàn gỗ, giỏ trúc và chày cán bột.

Tô Diệp rải một lớp bột mỳ mỏng lên mặt bàn chống dính.

Bột sau ủ được nhào nặn lần hai thêm mười lăm phút đến khi nhẵn mịn mượt bóng, độ đàn hồi đạt chuẩn thì lăn qua lăn lại thành hình trụ tròn dài, hạ dao dứt khoát chia cắt bột ra nhiều phần tròn nhỏ.

Mỗi phần nhỏ cán bằng chày từ ngoài vào trong, vỏ sủi cảo móng dính đã hoàn thành.Nhà họ Tô nhìn đôi tay Tô Diệp thoăn thoắt thuần thục, ba cha con Tô Thế Vĩ trong đầu nảy sinh suy nghĩ: “Nhìn cũng khá ngon, chắc không đến nỗi bị tiêu chảy.”Diệp Mai, Tô Hủy: “Lần sau mình thử tự làm xem sao.”Tô Quả ngưỡng mộ: “Nhị tỷ quá đỉnh.”Diệp Mai, Tô Hủy xem Tô Diệp gói sủi cảo, tự học thành tài, nhanh chóng nắm bắt bí quyết, hình dáng sủi cảo gói còn đẹp hơn thành quả của Tô Diệp.


Diệp Mai, Tô Hủy: Dễ hơn gói bánh trưng.Tô Diệp cán vỏ, Tô Hủy Tô Quả Diệp Mai múc nhân gấp mép sủi cảo.

Phối hợp nhịp nhàng, tốc độ nhanh chóng.

Gần xong thì Tô Hủy tỏ ý muốn học cán mỏng vỏ bột.

Năm, sáu cái luyện tập đầu tiên méo mó xiên xẹo, chỗ dày chỗ mỏng… từ từ tiến bộ hơn.Xong xuôi đâu đấy đã gần giữa trưa, Diệp Mai bắc nồi lên bếp.

Tô Diệp theo vào hướng dẫn: “bắc một nồi nước to, thêm tí dầu ăn, nước sôi thả sủi cảo vào.

Đến khi thấy sủi cảo nổi lên, canh độ 1 phút nữa thì vớt ra cho ngay vào tô nước lạnh chừng năm nhịp rồi vớt ra dĩa.”Mẻ sủi cảo đầu tiên hoàn thành, mỗi người ăn thử một cái.

Diệp Mai xếp đầy bát to để Tô Cảnh Lâm bê sang biếu Tô lão gia tử, Tô lão thái thái.

Tô Hủy được phân công đi biếu ông bà ngoại và đại cữu cữu.

Tô Cảnh Lâm đi đi về về mất hơn ba mươi phút.

Khi quay lại mẻ sủi cảo thứ hai đã ra lò.

Mọi người vội không chờ kịp, hương thơm vấn vương đầu mũi quá dày vò tinh thần.Tô Thế Vĩ gắp miếng đầu tiên, mọi người theo sau hạ đũa, không ngừng cho sủi cảo vào miệng.

Tô Diệp cắn nửa cái sủi cảo, nhai nhai, nhấm nháp tư vị trong hồi ức, thỏa mãn lâng lâng.

Tô Cảnh Phong ăn ngấu nghiến, vừa ăn vừa khen: “Ngon quá, ngon tuyệt cú mèo”.

Các thành viên khác vùi đầu thưởng thức, yên lặng tập trung nhai.Tô Diệp và người nhà ăn no căng bụng mới chịu buông đũa.

Tô Diệp xin cha Tô: “Cha, người làm thớt nhào bột được không?”“Được!”Tô Cảnh Phong xoa xoa bụng tiêu thực, vẻ mặt khát vọng: “Nhị tỷ, tỷ sẽ sáng tạo thêm món gì ngon nữa?”“Bánh bao, màn thầu, bánh bí đỏ, bánh trứng”Âm thanh nuốt nước bọt vang lên ừng ực.Não Tô Diệp tự động hiện lên hình ảnh ông già noel vui vẻ trên quảng cáo Coca Cola, bồi thêm: “Mì thịt bằm, mì sốt tương, mì trộn, mì lạnh.”.


Bình luận

Truyện đang đọc