TRỌNG SINH NGUYÊN SOÁI PHU NHÂN LÀ TANG THI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Sân Mộc mới vừa vào "Thợ săn", trên bản nhắc nhở đã liên tiếp thông báo tín hiệu cầu cứu khẩn cấp, nhìn tọa độ thể hiện trên bản nhắc nhở, Sân Mộc xác định thanh sinh mệnh của người cầu cứu còn chưa về giá trị 0, liền mài dũa móng vuốt lần theo tọa độ đi đến.

Xưởng công binh rách nát đã bị thi triều tầng tầng vây quanh, đám người Viên Cảnh Trạch đang cùng hai đoàn dong binh giằng co, không khí khẩn trương chạm vào là nổ.

"Song Đao, chuyện gì cũng có thứ tự trước sau, ngươi đừng phá hỏng quy tắc." Lam Hòa cắn răng nghẹn tức nói.

"Thứ tốt phải dựa vào bản lĩnh, xưởng công binh lớn như vậy, các ngươi nuốt trọn như vậy đúng là không thích hợp đi."

"Song Đao nói đúng, đừng nói chúng tôi bắt nạt trẻ con, vật tư chỗ này chia cho các ngươi 2%, đủ rồi chứ?"

Viên Cảnh Trạch mắt lạnh nhìn hai người ghê tởm trước mặt. "Làm việc phải để lại lối thoát, cẩn thận có ngày gặp báo ứng."

Một người cười lạnh "Cái xưởng công binh này là thứ tất cả mọi người đều muốn có, giả vờ cái gì? Muốn thì đánh một trận, ai lấy được đến tay thì xem vào bản lĩnh."

"Lời này ta đồng ý." Đang xem náo nhiệt, một câu nói mát thốt lên khiến hai bên đoàn dong binh lập tức siết chặt cơ thể, cảnh giác nhìn lên lầu.

Sân Mộc mặt vô biểu tình ngồi xổm trên cửa sổ nhìn ba nhóm người giằng co, thả người bật qua lan can, động tác nhanh nhẹn dừngtrước mấy người Viên Cảnh Trạch.

"Sân Mộc ca." Mấy người Viên Cảnh Trạch vui mừng chào hỏi.

Sân Mộc liếc mấy người một cái, tầm mắt lại rơi xuống hai nhóm người đối diện. "Ngay cả người của ta cũng dám lấy làm vằn thắn(1), nên bội phục các ngươi không biết sợ? Vẫn là không cách nào tìm được đường tự sát?"

(1)Vằn thắn: món ăn làm bằng thịt giã hoặc băm nhỏ bao trong bột, ăn với nước dùng.

Nhìn vào dòng ghi chú màu đỏ tân binh D55 trên người Sân Mộc, đám người bỏ xuống khẩn trương cùng phòng bị, trên mặt hiện lên cười nhạo. "Con trùng nhỏ là tay mới, người cứu viện các ngươi tìm tới cũng quá tệ đi."

Mộ Đồ cười đến hàm súc không rõ "Sân Mộc ca, bọn họ mắng ngươi."

"Ta nghe được." Sân Mộc cử động nắm tay, cười như không cười nhìn đám người nói ẩu nói tả. "Quy tắc sinh tồn của ta, những gì có thể giải quyết bằng nắm tay thì đều không phải vấn đề."

Mấy người Viên Cảnh Trạch nhìn đến khóe miệng đang cười của Sân Mộc, động tác nhất trí lui về phía sau, rời xa khu vực chiến đấu nguy hiểm.

Nhìn động tác mấy người Viên Cảnh Trạch, Song Đao không khỏi có chút bất an, lưỡi dao trong tay chỉ hướng Sân Mộc ngữ khí tăng thêm "Trùng con, nơi này không có chuyện của ngươi, thông minh thì nhanh lăn về khu nhiệm vụ sơ cấp của người mới đi."

"Nhiều lời vô nghĩa." Sân Mộc xuy lạnh một tiếng, thân hình nháy mắt biến mất trước mặt người khác, Song Đo trong lòng kinh hãi, đột nhiên cảm giác sau lưng lạnh băng, một bàn tay tái nhợt đang niết trên vai gã. "Trước khi đánh còn nói lời vô nghĩa là văn hóa tổ tiên nhân loại các ngươi lưu lại sao."

Cánh tay trái Song Đao bị kéo ra sau, cảm giác bị xé nát đau nhức tràn ngập mỗi dây thần kinh, Sân Mộc chỉ còn lưu lại một đạo tàn ảnh, trở về vị trí cũ.

Nhìn ngũ quan vặn vẹo của Song Đao, Sân Mộc ghét bỏ ném cánh tay bị xé đứt trong tay xuống, trong mắt ẩn ẩn hưng phấn.

Song Đao sắc mặt trắng bệch dùng cánh tay phải vuốt nơi vừa bị mất, hai mắt đỏ đậm, gân xanh trên mặt bạo phát. "Làm thịt nó cho ta!"

Sân Mộc cong lên khóe miệng, răng nanh bắt đầu rục rịch, mấy đầu ngón tay bén nhọn như ẩn như hiện. Gió lốc tụ tập quanh người Sân Mộc đánh vào kẻ xông tới, ngón tay mảnh khảnh dễ dàng xé rách thân thể con người như trở bàn tay, cơ thể tái nhợt bệnh trạng nhiễm đầy màu đỏ yêu diễm, giống như ác ma đến từ địa ngục.

Ngón tay xuyên qua cơ thể của một người, nháy mắt lại khôi phục bộ dáng bình thường. Trước cái nhìn kinh hãi của mọi người, Sân Mộc moi ra một trái tim còn ấm, không chút dùng sức nghiền nát.

Vụ giết người đẫm máu và lộng lẫy của Sân Mộc làm kích thích thần kinh của mọi người, sự khinh thường ban đầu được thay thế bằng kinh sợ, từ vây hãm biến thành chạy trốn, tất cả đều bị Sân Mộc vô tình săn giết.

Một vài người trong khu vực an toàn nhìn vào khu vực săn bắn đẫm máu, chỉ cảm thấy mỗi khúc xương trên người đều đau, mấy người bọn họ cũng từng bị dạy dỗ qua, bị Sân Mộc xé xác không chỉ một lần.

Chân tay bị cụt đầy trên nền đất, chân Sân Mộc dẫm lên gương mặt đầy máu của Song Đao. "Đồ vật mà ta muốn ai cũng không được động vào, đây là quy luật của ta."

Song Đao quỳ rạp trên mặt đất, thở hồng hộc "Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?."

"Lão tổ tông của ngươi." Sân Mộc dưới chân dùng sức, máu não phát nổ thành một đống.

Sân Mộc vẫy vẫy thịt nát trên giày, xoay người đi tới chỗ Viên Cảnh Trạch "Bị mấy tên tay mơ bao thành sủi cảo, còn không đủ mất mặt."

Viên Cảnh Trạch sờ sờ mũi, cẩn thận nhìn Sân Mộc. "Sân Mộc ca, tâm tình ngươi không tốt?"

Sân Mộc biểu tình không đổi, trong mắt lại viết lên khó chịu rõ ràng "Vợ chưa cưới của Úc Thần tới."

"Ôn Di Kỳ." Viên Cảnh Trạch bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng lập tức hiểu rõ.

Sân Mộc âm trầm mài móng vuốt, Viên Cảnh Trạch lạnh ót chạy nhanh đến nói "Sân Mộc ca, Ôn Di Kỳ là người tự nhiên, đừng chấp nhặt với nàng."

Sân Mộc kỳ quái, đang muốn hỏi về người tự nhiên thì Bạch Thiên Ngân nhích lại gần. "Sân Mộc ca, món quà lớn xưởng công binh này, cùng đi kiểm tra một chút?"

Nhìn máy móc quen thuộc bốn phía, Sân Mộc nháy mắt đã quên chuyện về người tự nhiên, đi theo Bạch Thiên Ngân. "Đi thôi."

Viên Cảnh Trạch thở nhẹ một hơi, âm thầm hướng phía Bạch Thiên Ngân gật đầu, Bạch Thiên Ngân hiểu ý, càng thêm chân chó xoát độ hảo cảm trước mặt Sân Mộc.

Viên Cảnh Trạch thật sự có chút lo lắng Sân Mộc sẽ đi xé xác Ôn Di Kỳ, không nói sau lưng Ôn Di Kỳ có Ôn gia, bởi vì là người tự nhiên hi hữu, pháp luật liên bang đối với người tự nhiên bảo hộ càng không kẽ hở, nếu Sân Mộc thật sự làm Ôn Di Kỳ bị thương, người chịu thiệt cuối cùng vẫn chính là Sân Mộc.

"Nguyên soái!" Tề Lăng Mạt nhìn Viên Úc Thần đứng trước cửa sổ, đột nhiên trong lòng cảm thấy kỳ quái không rõ nguyên nhân.

Viên Úc Thần khảy chồi non trong bình thủy tinh, đôi mắt cơ trí mang theo trầm tư không rõ. "Đem tư liệu Tiểu Mộc sửa sang lại, hai ngày sau đưa cho ta."

Tề Lăng Mạt cả kinh, buộc chặt nắm tay ngẩng đầu nhìn Viên Úc Thần. "Nguyên soái......"

"Ta biết ngươi vẫn luôn điều tra Tiểu Mộc, đem tư liệu cho ta."

Tề Lăng Mạt trầm mặc hồi lâu "Nguyên soái, Sân thiếu lai lịch không rõ, ta cần phải đảm bảo sự an toàn của ngài."

Viên Úc Thần xoay người đón nhận tầm mắt Tề Lăng Mạt, biểu tình kiên định "Người muốn giết ta rất nhiều, chỉ có em ấy sẽ không hại ta."

"...... Thực xin lỗi nguyên soái."

"Không có lần sau." Viên Úc Thần thu hồi tầm mắt, rời khỏi phòng.

Ngày hôm sau Sân Mộc rời giường rất sớm, Trọng Lân, Phàn Diệp, Tề Lăng Mạt, Lâu Linh khó được tề tụ cùng nhau, mang đến năm hộp năng lượng hạch, ít nhất cũng có ba bốn trăm viên.

Viên Úc Thần ngồi trên giường Sân Mộc, thử mang tai nghe của Sân Mộc phát ra một bản nhạc nhẹ nhàng, phảng phất như sự tình mấy người bên kia đang nói căn bản không liên quan đến mình.

Bốn người khẩn trương nhìn Sân Mộc khảy hộp năng lượng hạch, Trọng Lân nói. "Đây là thứ tốt nhất mà chúng ta tận lực tìm được, nếu không đủ chúng ta sẽ tiếp tục nghĩ cách."

Sân Mộc khép nắp lại "Không tệ lắm, liền là chúng nó đi."

Bốn người vui vẻ "Kia khi nào có thể chữa trị cho nguyên soái."

"Lúc nào cũng được." Sân Mộc nghĩ nghĩ. "Đêm nay đi."

"Còn có yêu cầu gì cứ việc phân phó, chúng ta sẽ toàn lực đi làm."

"Yên tĩnh, bất cứ kẻ nào cũng không được quấy rầy."

Trọng Lân ghi nhớ, chuẩn bị đi sắp xếp. Phàn Diệp lo lắng nhìn Viên Úc Thần "Sân thiếu, năng lượng hạch này thật sự có thể chữa trị cho nguyên soái sao?"

"Ta khi nào nói qua những tinh hạch này có thể chữa khỏi cho nguyên soái các ngươi?" Sân Mộc kỳ quái nhìn mấy người, đem mấy cái hộp chồng lên ôm đi. "Đây là cho ta dùng."

Mấy người hai mặt nhìn nhau, lúc này Viên Úc Thần tháo xuống tai nghe đặt trên bàn, đứng dậy phân phó. "Không có việc gì đều đi ra ngoài, buổi tối phong tỏa biệt thự, không cho bất cứ kẻ nào ra vào."

Trong lòng có vô số vấn đề, nhưng Viên Úc Thần đã hạ lệnh trục xuất, mấy người chỉ có thể đè nặng nghi hoặc rời đi "Vâng!"

Trong phòng một lần nữa khôi phục lại yên tĩnh, Sân Mộc cứ theo thường lệ kiểm tra thân thể cho Viên Úc Thần, chữa trị bằng năng lượng hạch cũng không đơn giản như vậy, việc cung ứng nguồn năng lượng cực đại cùng tinh thần lực người chữa trị phải cường đại đều không thể thiếu như nhau. Hơn nữa một khi đã chữa trị thì không thể bị đánh gãy, nếu xảy ra sai lầm gì hai người đều cùng một số mạng.

Xác định thân thể Viên Úc Thần bình thường, Sân Mộc cầm tay an ủi Viên Úc Thần. "Sẽ không đau lắm đâu."

Viên Úc Thần cầm ngược lại tay Sân Mộc, ánh mắt sâu thẳm vọng vào đáy lòng Sân Mộc. "Nói thật cho ta biết, tỉ lệ nguy hiểm là bao nhiêu."

Sân Mộc trầm mặc một lát, vẫn là ăn ngay nói thật cho Viên Úc Thần biết lo lắng của mình. Chữa trị năng lượng hạch yêu cầu phối hợp giữa hai người, nếu giữa đường Viên Úc Thần xảy ra phản kháng, có thể sẽ thật sự không xong.

Sân Mộc nói xong biểu tình Viên Úc Thần liền trầm xuống, con ngươi sắc bén chọc đến Sân Mộc không có chỗ trốn. "Lúc trước em không có nói điều này."

"Đã đến lúc này ngươi còn muốn cự tuyệt sao?" Sân Mộc bình tĩnh nhìn Viên Úc Thần. "Nếu như nói, ngươi muốn cả đời này làm một phế nhân?"

Viên Úc Thần trầm mặc không nói, hai tay gắt gao nắm lấy, tựa hồ đang áp chế cái gì.

"Ta sẽ chữa khỏi cho ngươi, bởi vì ta thích người cường đại." Ánh mắt Sân Mộc sáng quắc nhìn Viên Úc Thần, kiên định cam đoan.

Viên Úc Thần đối mặt cùng Sân Mộc, sau đó yên lặng thật lâu, trong bóng tối đôi mắt sắc bén của Viên Úc Thần mãnh liệt không rõ. "Hảo."

Đội đặc chiến Cửu Quân vây quanh biệt thự Viên gia, lấy phòng Sân Mộc làm trung tâm, đem phòng Sân Mộc bảo vệ kín không kẽ hở. Toàn bộ Viên gia tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, điều này làm cho những thế lực vẫn luôn chú ý đến Viên gia đều trở nên xao động, vì động tĩnh bất thình lình của Viên gia mà đứng ngồi không yên.

Sắc trời dần tối, Viên Úc Thần đã nằm ngay ngắn trên giường, Sân Mộc lấy năm hộp năng lượng hạch đặt ở bốn phía xung quanh Viên Úc Thần. "Ta muốn bắt đầu, ngươi đừng khẩn trương."

Bị thần sắc nghiêm túc của Sân Mộc chọc cười, Viên Úc Thần mỉm cười gật đầu "Hảo, ta không khẩn trương."

Viên Úc Thần nhắm mắt lại, Sân Mộc chậm rãi đặt tay lên trán Viên Úc Thần, tinh thần lực hóa thành sợi tơ quanh quẩn trong lòng bàn tay thật cẩn thận đâm vào đầu Viên Úc Thần. Đây là giai đoạn Sân Mộc không dám lơ là nhất, đại não con người thập phần phức tạp, sợ sẽ để lại tổn thương nơi đó.

Tinh thần lực xâm nhập vào đại não, hóa thành trăm ngàn sợi tơ lan tràn trong cơ thể Viên Úc Thần. Trước đó biết được từ Sân Mộc chữa trị sẽ có nguy hiểm, Viên Úc Thần tận lực thả lỏng cơ thể, từ lúc đại não bắt đầu bị xâm nhập Viên Úc Thần chỉ khẩn trương trong nháy mắt liền thuận theo năng lượng của Sân Mộc, để nó tự do lan tràn vào thân thể.

Đây không phải là lần đầu tiên xem xét tình trạng thể chất của Viên Úc Thần, nhưng vẫn tình trạng vỡ nát trong cơ thể Viên Úc Thần mà kinh sợ.

Sân Mộc tĩnh tâm lại, tinh thần lực lan tràn vào mỗi ngóc ngách trong cơ thể Viên Úc Thần, đem năng lượng hạch rách nát của Viên Úc Thần cẩn thận bao quanh, tăng thêm sự gắn kết.

Cảm bắt đau đớn bắt đầu tăng dần, nỗi đau gân cốt bị xé nát khiến Viên Úc Thần nhớ lại thời điểm gien bị phá hủy lúc trước. Viên Úc Thần mạnh mẽ áp chế xao động, nỗ lực làm bản thân bảo trì sự thanh tỉnh, không dám có bất cứ tâm tư phản kháng nào, sợ rằng Sân Mộc sẽ bị thương,

Ngưng tụ lại năng lượng hạch vỡ nát, Sân Mộc tập trung tinh thần liên kết chúng lại, công trình này chẳng những làm Viên Úc Thần đau như thiên đao vạn quả(1), cũng khiến Sân Mộc bị ăn không ít khổ.

(1): Thiên đao vạn quả (千刀万剐): chém nghìn vạn nhát đao.

Liên kết lại năng lượng hạch chẳng những đòi hỏi ngưng tụ 100% tinh thần, mà dị năng hao tổn cũng rất nhiều.

Trăm cay ngàn đắng khâu lại năng lượng hạch rách nát, quan trọng nhất chính là tu bổ. Nhìn những hàng hạt mịn trên năng lượng hạch, Sân Mộc càng thêm tập trung không dám dao động.

Tìm đến tinh thần lực của tinh hạch trong đầu chính mình, cẩn thận rót năng lượng tiến vào cơ thể Viên Úc Thần, thong thả chữa trị vết nứt trên năng lượng hạch cho Viên Úc Thần.

Chữa trị năng lượng hạch yêu cầu phải có năng lượng chữa trị lớn gấp 100 lần năng lượng hạch, Sân Mộc chỉ có thể mượn từ tinh hạch của mình. Tinh hạch là mạch máu của tang thi, giống như trái tim của nhân loại, một khi bị tổn thương cũng xem như lấy đi mạng sống của hắn.

Mất đi năng lượng hạch khiến Sân Mộc đau đớn run rẩy, năng lượng hạch dần dần cạn kiệt càng làm hắn bắt đầu choáng váng, đồng tử đỏ đậm, làn da nứt nẻ, hoa văn màu đen đã ẩn ẩn trải rộng trên đôi tay. Hắn đã không thể tiếp tục duy trì thân thể nhân loại, bắt đầu khôi phục lại hình dáng tang thi.

Sân Mộc cắn răng kiên trì, duỗi bàn tay còn lại về phía tinh hạch trên giường, bổ sung năng lượng làm hắn khỏe hơn, màu đỏ trong mắt cũng dần dần tiêu tán. Xác định tu bổ năng lượng sẽ không làm gián đoạn, Sân Mộc nhẹ nhõm phào dài một hơi.

Ỷ Lâm đi qua đi lại canh giữ trong đại sảnh biệt thự, vội như lửa đốt. Mấy người Trọng Lân vì đề phòng vạn nhất đã chỉ đạo đội đặc chiến canh giữ bên ngoài biệt thự, đem toàn bộ biệt thự bao vây như lồng sắt phong kín.

Viên Cảnh Trạch cùng Viên Doãn Ca vội vàng đi tới, nháy mắt liền bị đội đặc chiến khống chế. "Thượng tá!" Viên Cảnh Trạch cùng Viên Doãn Ca cúi chào.

Trọng Lân gật đầu bảo đội đặc chiến tránh ra, Viên Doãn Ca bước nhanh tiến lên. "Thượng tá, đại ca ta hiện giờ thế nào?"

"Đã qua năm giờ, còn chưa có động tĩnh."

Viên Cảnh Trạch há mồm muốn nói, biết Viên Cảnh Trạch muốn nói gì Trọng Lân liền duỗi tay đánh gãy. "Sân thiếu có nói qua, bất luận phát sinh chuyện gì cũng không được quấy rầy."

Viên Cảnh Trạch cùng Viên Doãn Ca còn mặc đồ tác chiến dơ hề hề, rõ ràng vừa kết thúc huấn luyện còn chưa kịp tắm rửa đã chạy về. Trọng Lân nói "Thay quần áo rồi quay lại, đừng để chủ phu nhân lo lắng."

Viên Cảnh Trạch cùng Viên Doãn Ca nhìn thoáng qua nhau rồi gật đầu rời đi, Trọng Lân kiểm tra đội đặc chiến xung quanh, xác định vạn vô nhất thất (2), lúc này mới xoay người đi đến chỗ tiếp theo.

(2) Vạn vô nhất thất - 萬無一失: Tuyệt đối không có sai lầm.

Viên Cảnh Trạch cùng Viên Doãn Ca thay quần áo rồi trở lại đại sảnh, Ỷ Lâm đứng ngồi không yên, Viên Kình Thiên tuy vẫn giữ nét mặt như cũ, nhưng sự nôn nóng cùng lo lắng trong mắt cũng không thể lừa được người.

"Mẫu phụ." Hai người vây quanh đi lên.

Nhìn thấy đứa trẻ cùng con gái, dây thần kinh căng thẳng của Ỷ Lâm cuối cùng cũng thả lỏng, những cảm xúc vẫn cố nén trở thành đỏ vành mắt "Đã qua năm tiếng đồng hồ, trên lầu vẫn không có động tĩnh gì."

"Mẫu phụ người đừng lo lắng." Viên Cảnh Trạch ôm lấy Ỷ Lâm. "Sẽ không có chuyện gì xảy ra, chúng ta phải tin tưởng Sân Mộc ca. Hắn mạnh như vậy, nhất định có thể chữa khỏi cho đại ca."

Ỷ Lâm bụm mặt không nói lời nào, Viên Kình Thiên chau mày, đôi tay nắm chặt thành quyền. Viên Cảnh Trạch cùng Viên Doãn Ca bồi Ỷ Lâm ngồi trên sô pha, trong lòng nặng như treo đá, ai cũng không có tâm trạng nói chuyện. Không khí trong đại sảnh yên lặng nặng nề, áp lực khiến người thở không nổi.

Thời gian mỗi giây mỗi khắc trôi qua, đã đến đêm khuya. Gần tám giờ chờ đợi làm tất cả mọi người bắt đầu bất an, lại vì dặn dò của Sân Mộc mà không ai dám lên lầu xem xét tình huống.

Đang lúc mọi người sốt ruột nhất, đột nhiên một cổ uy áp cường đại nổ tung trên lầu lan khắp tòa biệt thự, trong nháy mắt sắc mặt mọi người đều trở nên trắng nhợt, thân thể bị đè nặng như trên người có ngàn cân, bị cổ năng lượng này ép tới thở không nổi.

Ỷ Lâm được Viên Cảnh Trạch đỡ lấy, sắc mặt trắng bệch, yết hầu tanh ngọt, hai mắt sáng quắc nhìn lên lầu.

Mấy người Trọng Lân gần như trong nháy mắt đã xông lên, biểu tình kinh ngạc khiếp sợ.

Bình luận

Truyện đang đọc