TRỌNG SINH QUY PHỤC TỔNG TÀI LẠNH LÙNG


Mạc Phong Thần kéo cô ra chỗ khuất người anh mới chịu buông.
- “ Sao lại kéo chứ? tay tôi đỏ hết rồi!”
- “ Hác Kiến Vũ- cậu ta là gì của em?”
- “ Là bạn học cũ thôi, hồi cấp ba cậu ấy học cùng tôi và Tiểu Yên nhưng khi lên đại học Hác Kiến Vũ sang nước ngoài định cư cùng gia đình và học tập ở bên đó, tôi gặp lại cậu ấy trong tiệc cưới của Mộc Như Ý.”
- “ Thế sao?”
- “ Đúng! chỉ có thế thôi chứ anh còn mong điều gì nữa.”
- “ Tôi chỉ thấy cậu ta không ổn chút nào.”
- “ Không ổn gì chứ?”
- “ Nói chung là không ổn! lần sau có gặp thì cũng đừng quan tâm quá như vậy! chắc vừa nãy mấy nhà báo cũng nghe được chuyện tôi nói em là vợ tôi rồi.”
- “ Tất cả chẳng phải tại anh sao?”
- “ Ừm!”
- “ Anh chỉ ừm? anh không sợ tin tức này sẽ làm ảnh hưởng công việc của anh sao?”
- “ Chuyện tôi có vợ thì ảnh hưởng gì chứ?”
- “ Thế hợp đồng chắc phải kí lại ha?”

- “ Chỉ là thay đổi thời hạn thôi mà!”
- “ Vẫn phải trả lương đầy đủ đó!”
- “ Để xem có nghe lời không!”
Tuệ San nhìn Mạc Phong Thần cười tít mắt,
- “ Vào trong thôi, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi!”
Mạc Phong Thần nắm tay Tuệ San cùng bước vào, nhưng họ không hề biết rằng Tô Lạc Lạc đã đứng gần đó và nghe thấy hết cuộc trò chuyện của họ.
- “ Hợp đồng??? trả lương??? mình đoán không sai mà…… hahaha.

Mình phải tìm bản hợp đồng đó mới được…”
Tô Lạc Lạc lấy điện thoại gọi cho Trợ lí Giang.
- “ Có chuyện gì sao Tô tiểu thư?”
- “ À! hôm trước chuyển đi tôi còn để quên ít đồ, tôi gọi cho Phong Thần nhưng khống thấy anh ấy nghe máy, nên tôi gọi để nhờ anh mở cổng biệt thự giúp tôi.”
- “ Chắc Mạc Tổng đang tham gia bữa tiệc của Lưu Thị.”
- “ Vậy sao???”
- “ Tô Tiểu Thư đợi một lát, tôi sẽ mang chìa khoá đến.”
- “ À! hay thế này đi, tôi cũng đang tiện đường, tôi sẽ đến lấy chìa khoá.

Hôm sau tôi mang trả lại Phong Thần.”
- “ À dạ vâng! thế tôi gửi địa chỉ ngay ạ
- “ Gửi qua số này cho tôi.”
- “ Dạ vâng!”
Tô Lạc Lạc sau khi cúp máy liền nở một nụ cười mưu mô.

Địa chỉ được gửi đến cô ta liền rời đi ngay lập tức, bữa tiệc này chẳng có gì thú vị nữa, một kế hoạch mới đang dần hình thành.
Sau khi lấy được chìa khoá, Tô Lạc Lạc lái xe đến biệt thự riêng của Mạc Phong Thần, cô ta cũng không biết bản hợp đồng đó ở đâu cả nên cứ thử tìm ở nhà anh trước xem sao, Tô Lạc Lạc nhanh chóng bước vào phòng anh, tìm xung quanh mọi ngóc ngách đều không thấy, cô ta bèn sang thư phòng.
- “ Cả đống giấy tờ và sách như vậy Mạc Phong Thần để bản hợp đồng đó ở đâu được nhỉ?”

Tìm một hồi cũng chẳng thấy, Tô Lạc Lạc chán nản thở dài, chợt chân cô ta không may va vào cạnh bàn, Tô Lạc Lạc đau điếng nhăn mặt ngồi sụp xuống, vừa ngẩng lên thì Tô Lạc Lạc phát hiện ra một ngăn kéo dưới hộc bàn.
- “ Ở đây có ngăn kéo sao?”
không trần trừ, Tô Lạc Lạc liền kéo nó ra, bên trong là túi hồ sơ gì đó, Tô Lạc Lạc mở ra xem vẫn chẳng thấy tờ hợp đồng nào cả, đang định cất lại chỗ cũ thì cô ta phát hiện phía dưới hộc tủ có chữ kí và tên Tuệ San, Tô Lạc Lạc liền cầm lên đọc thử,
- “ Hợp đồng hôn nhân…… Hahahaha đây rồi! tìm được rồi! …… lần này con khốn đó sẽ cút khỏi cuộc đời của Phong Thần…”
…---------------…
Bữa tiệc chính thức bắt đầu, ba của Lưu Hàn Thiên lên phát biểu và tuyên bố trao toàn bộ quyền thừa kế và chức vụ Chủ Tịch Tập Đoàn Trang Sức Lưu Thị cho người con trai độc nhất của ông là Lưu Hàn Thiên.

Quyền thừa kế mà không một ai dám tranh dành vì Lưu Thị là một Tập đoàn mạnh về kinh tế nên chỉ có một cổ đông duy nhất kiêm chủ tịch tập đoàn.

Lưu Hàn Thiên thay ba anh ta lên phát biểu.
- “ Cảm ơn sự tham gia của tất cả mọi người, Tôi là Lưu Hàn Thiên là tân chủ tịch của Lưu Thị, tôi xin hứa sẽ cố gắng đưa Lưu Thị phát triển hơn nữa, cũng rất cảm ơn những đối tác đã đồng hành cũng Lưu Thị trong suốt thời gian vừa qua, bữa tiệc ngày hôm nay cũng là buổi tri ân với nhân viên tập đoàn và quý đối tác.

Hy vọng mọi người sẽ có một buổi tối vui vẻ.

Trước khi kết thúc tôi cũng muốn thông báo một chuyện quan trọng nữa, …… Hạ Tiểu Yên anh yêu em! đồng ý làm vợ anh nhé!”
ánh đèn sân khấu đổ dồn về phía Tiểu Yên, dường như Lưu Hàn Thiên đã lên kế hoạch từ trước,mọi ánh mắt đều hướng về phía hai người họ, tiếng vỗ tay rầm rộ vang lên, Tuệ San cười không ngớt, cười đến nỗi nước mắt cứ thế chảy ra.
Hạ Tiểu Yên lúc này bất ngờ đến bật khóc, Lưu Hàn Thiên bước gần đến phía Tiểu Yên, anh ta quỳ gối và moi trong túi quần ra một chiếc nhẫn với hoạ tiết đơn giản.


Hạ Tiểu Yên lắp bắp nói nhỏ.
- “ Anh cầu hôn rồi mà!”
- “ Lần này anh muốn tuyên bố với tất cả mọi người, anh muốn tuyên bố với cả thế giới, đây là chiếc nhẫn mẹ anh tặng anh, trước khi mất bà ấy có dặn, hãy đeo chiếc nhẫn này cho người con thật sự yêu nhé! và bây giờ người đó đang đứng trước mặt anh.

Hạ Tiểu Yên anh hỏi em một lần nữa, em đồng ý làm vợ anh nhé!”
Hạ Tiểu Yên bật khóc nức nở nhưng vẫn gật đầu lia lịa, Lưu Hàn Thiên mỉm cười trao nhẫn cho Tiểu Yên trong sự hò reo và vỗ tay của tất cả mọi người, Tuệ San nhìn thấy bạn mình hạnh phúc như vậy cô cũng vui đến nỗi bật khóc, Mạc Phong Thần quay sang nhìn cô nói.
- “ Bạn thân của em đã cảm hoá tên lạnh lùng đó thành một tên sến sẩm thật rồi!”
- “ Trông họ thật hạnh phúc!”
- “ Thế sao em lại khóc???”
- “ Tại vui quá, bạn của tôi cuối cùng cũng lấy được chồng rồi!!!”
- “ Ừm, em cũng chuẩn bị giấy tờ tuỳ thân để cùng tôi ra cục dân chính nhé!”
Tuệ San trợn tròn mắt nhìn Mạc Phong Thần, trên mắt vẫn còn ngấn lệ, chợt Mạc Phong Thần cúi xuống hôn nhẹ lên má cô.
- “ Về nhà nói chuyện nhé!….”.


Bình luận

Truyện đang đọc