TRỌNG SINH SAU BẠCH NGUYỆT QUANG HÔN TA

Thân hình Tô Duyệt Cẩn cứng lại, bình tĩnh, không tìm ra chút biểu cảm khác thường nào trên khuôn mặt, "Một người khác trong ảnh? Ai? Chị Lâm không phải nhìn lầm rồi chứ?"

"Không biết, dù sao tuyệt đối có một người khác, lớn như vậy, sao có thể lầm được?" Lâm Không Thanh vẻ mặt kỹ càng. Tô Duyệt Cẩn vừa thấy, liền biết lần này không dễ dàng lừa gạt như các lần trước.

Bất quá, vừa nghe Lâm Không Thanh trả lời, Tô Duyệt Cẩn vẫn thở dài nhẹ nhõm một hơi, ít nhất không nhìn rõ ra được là ai, đương nhiên, nếu Lâm Không Thanh thấy rõ, khẳng định sẽ không bình tĩnh như vậy.

"À biết chị nói ai rồi, xem chút đã quên mất, em đã từng nhờ cô ấy đến nhà chăm sóc mèo giúp, người chị nhìn thấy hẳn là cô ấy rồi." Tô Duyệt Cẩn phát huy hết kỹ thuật diễn xuất của chính mình, mặt không chút biểu cảm mà nói dối, "Em thường xuyên không có ở nhà, dù sao cũng cần phải có người chăm sóc mèo giúp."


"Mèo của em?" Lâm Không Thanh nhíu mày.

"Ân, chị quên rồi sao, em đã từng nói qua." Tô Duyệt Cẩn vẻ mặt thản nhiên.

Lâm Không Thanh cẩn thận hồi tưởng một chút, hình như đã từng nghe qua ở đâu đó, "Con mèo cao lãnh kia sao?"

Khóe miệng Tô Duyệt Cẩn tươi cười, nhỏ đến khó phát hiện mà cứng lại, "Đó là do vừa mang về nhà thôi, bây giờ quen thuộc rồi rất quấn người."

"Người em mời đến chăm sóc mèo, là nam hay nữ?" Lâm Không Thanh gật gật đầu, lại hỏi.

Tô Duyệt Cẩn chớp chớp mắt, "Nữ."

"Ân, người chị nhìn xác thật là nữ." Lâm Không Thanh nói một câu, liền không truy vấn nữa, ngược lại nói đến chuyện công việc.

Tô Duyệt Cẩn thở phào nhẹ nhõm, thực là may, cuối cùng cũng thoát được kiếp nạn này.

Rất nhanh Tô Duyệt Cẩn đã đến được đoàn phim《Cực dạ》, ấn tượng đầu tiên của Tô Duyệt Cẩn về đoàn phim này chính là.... rất nghèo, thoạt nhìn, nơi này như là đoàn phim thuê, mỗi một tầng đều bị đóng gói đơn giản thành những phong cách khác nhau. Cơ hồ tất cả những chuyện phát sinh trong《Cực dạ》đều được quay ở chỗ này, đương nhiên, theo kịch bản, mỗi một tầng đều là những phối cảnh tương ứng.


Cho dù là web drama, phim trường này xem ra quá đơn sơ, có thể nhìn ra được, ý đồ của đạo diễn cùng tổ đạo cụ là tận mọi khả năng để tiết kiệm tiền.

Đạo diễn《Cực dạ》- Trương Tư Tề, là một đạo diễn tuổi trẻ, lịch sự văn nhã, trên thực tế lại là kiểu người sấm rền gió cuốn, nói chuyện làm việc đều thẳng thắn. Tô Duyệt Cẩn vừa đến, liền lập tức ký hợp đồng. Hợp đồng trước đó đã có bộ phận pháp lý của công ty xác nhận qua, chỉ cần xác định bản cứng này cùng với bản mềm hợp đồng gửi qua trước đó giống nhau là được.

Sau khi thống nhất các điều khoản trong hợp đồng, Trương Tư Tề đứng lên, mở miệng nói: "Tô lão sư, phi thường cảm ơn cô có thể đáp ứng lời mời, nếu hôm nay cô không còn chuyện gì khác, chuẩn bị một chút, liền thay đổi trang phục chúng ta liền có thể bắt đầu quay, trang muốn tá rớt(?), trang điểm nhẹ cũng không cần."


Tô Duyệt Cẩn cười khẽ một tiếng, "Được."

Trương Tư Tề thấy Tô Duyệt Cẩn không nói hai lời trực tiếp đáp ứng, nháy mắt tăng thêm một phần hảo cảm, hiện tại có không ít diễn viên tuổi trẻ đều rất để ý hình tượng của bản thân trên màn ảnh, đó không tính là chuyện xấu, nhưng muốn phân rõ chủ yếu và thứ yếu, nếu yêu cầu nhân vật, muốn thế nào thì liền thế đó, nhưng nếu bởi vì hình tượng mà huỷ hoại nhân vật, tuyệt đối không thể.

"Bất quá đạo diễn Trương, tôi có chuyện muốn hỏi anh." Tô Duyệt Cẩn mở miệng nói.

Trương Tư Tề nhíu mày, "Cô cứ hỏi."

"Đoàn phim, còn cần đầu tư không?" Tô Duyệt Cẩn trực tiếp mở miệng.

Trương Tư Tề sửng sốt một chút, tựa hồ không nghĩ tới chuyện Tô Duyệt Cẩn muốn nói lại là việc này, sau một lúc lâu, mới thở dài, nói: "Yêu cầu là yêu cầu...... Cô cũng thấy rồi đó, kinh phí đạo cụ của đoàn phim của chúng ta không đủ, nếu kinh phí nhiều một chút, hiệu quả so hiện tại sẽ là một khoảng cách rất lớn đấy......."
"Để cô chê cười tôi rồi, không cẩn thận một chút liền bắt đầu tố khổ, đừng lo lắng, chúng ta sẽ có những cảnh quay đẹp nhất thôi." Trương Tư Tề nói một nửa, vì lời nói của chính mình, ngượng ngùng mà cười cười, "Cô nói đến chuyện đầu tư, là có quen người nào muốn đầu tư sao?"

"Không, người đầu tư là tôi." Tô Duyệt Cẩn nhàn nhạt trả lời.

Trương Tư Tề sửng sốt một chút, cảm thấy ngoài ý muốn, lúc sau lại cảm thấy phản ứng của mình không tốt lắm, vội vàng mở miệng nói: "Tôi chỉ là có chút ngoài ý muốn, không có ý gì khác, cô đừng hiểu lầm."

Tô Duyệt Cẩn cũng không để ý, chỉ nói tiếp: "Đạo diễn Trương, theo anh dự toán, đầu tư bao nhiêu là đủ để anh khiến bộ kịch bản này lên hình một cách hoàn hảo nhất?"

Trương Tư Tề rũ mắt, lâm vào trầm tư, thật lâu sau, mới trầm ngâm nói: "800 vạn, không, 500 vạn, 500 vạn là đủ rồi."
"Được, tôi cho anh 800 vạn." Tô Duyệt Cẩn phi thường sảng khoái mà mở miệng, "Hợp đồng đầu tư phiền đạo diễn Trương phụ trách phác thảo, công việc cụ thể tôi sẽ giao cho luật sư cùng nhân viên tiến hành tiếp."

Trương Tư Tề ngơ ngẩn mà nhìn chằm chằm Tô Duyệt Cẩn một lát, ánh mắt kiên định, "Được."

Tô Duyệt Cẩn cười khẽ một tiếng, "Tôi đi chuẩn bị trước đây."

"Tốt tốt." Hiển nhiên Trương Tư Tề còn đắm chìm, một kim chủ từ trên trời rơi xuống là chuyện tốt biết bao.

Tô Duyệt Cẩn không để ý lắm mà rời đi, tới cửa tùy ý tìm một nhân viên chỉ đường, lúc này mới chính thức bắt đầu chuẩn bị.

Tô Duyệt Cẩn đóng nhân vật này, tên là Sở Mộ Diên, như lúc trước là người mù.

Chuyện bắt đầu từ việc, nhân vật chính là Cao Duy, nhận được một tin báo nguy qua điện thoại, nói là trong một khu dân cư kiểu cũ phát hiện một thi thể.
Cảnh sát vội vã đến hiện trường, phát hiện nơi này đã bị vây quanh bởi không ít người, cẩn thận dò hỏi qua, người xung quanh đều không phải là người báo án. Kéo dải băng cảnh báo, lấy bằng chứng, đồng thời tiến hành xác nhận thân phận của người chết.

Trên người nạn nhân rõ ràng có dấu vết tác động bởi một người khác, nhưng trước hết không thể biết chính xác nguyên nhân cái chết, bởi vậy tạm thời chưa thể loại trừ trường hợp tự sát, có khả năng sau khi chết thi thể bị ai đó động vào, cho dù khả năng này rất nhỏ.

Bởi vì thời gian thông báo là gần giữa trưa, bởi vậy có thể kết luận thi thể thời gian xuất hiện là khoảng từ 9 giờ đến 11 giờ. Sớm hơn hẳn là khả năng bị phát hiện sẽ tăng cao hơn rất nhiều, bởi vì bất luận là tự sát hay là bị gϊếŧ, thi thể luôn có một chút tổn hại do quá trình vứt xác gây ra.
Đồng thời lúc người báo án gọi đến, rất có khả năng là nhân viên làm việc công sở hoặc là hành nghề tự do, cảnh sát nhận điện thoại nói đó là giọng nói của một người phụ nữ trẻ tuổi.

Còn nữa, địa điểm vứt xác là một khu dân cư dày đặc, mà không phải là một nơi thưa thớt vắng bóng người, khả năng cao là hiện trường vụ án ở rất gần đây, kiêu ngạo như thế, làm người ta có cảm giác bất an.

Dựa theo suy luận này, người báo án cũng có khả năng chính người sống ở trong khu dân cư này, bởi vậy các trinh sát bắt đầu thu thập bằng chứng tại nơi phát hiện thi thể, Cao Duy mang theo nhân viên tiến hành đi điều tra các hộ dân ở đây, mặc kệ thế nào, người báo án có khả năng cao chính là người chứng kiến quá trình di chuyển xác chết hoặc chúng kiến vụ án xảy ra, nếu có thể tìm được lời khai của nhân chứng nói không chừng đẩy nhanh tiến độ vụ án.
Rốt cuộc, Cao Duy gõcửa nhà hộ dân cuối cùng. Cửa khép hờ, gõ cửa cũng không ai trả lời. Cao Duy do dự hai giây, vẫn đưa tay đẩy cửa ra.

Bên trong cánh cửa là một mảng đen nhánh, bức màn toàn bộ được kéo kín, chỉ có vài ánh nến bất quy tắc mà bày biện. Đồ vật trong phòng rất ít làm người ta có cảm giác không hề có người sống tại đây, lại thêm ánh nến nhẹ nhàng lay động, càng thêm quỷ dị. Những ngọn nến này không giống như là dùng để chiếu sáng, ngược lại giống nghi lễ hiến tế kỳ quái.

Cao Duy mới vừa bước vào cửa phòng, liền nghe được giọng nói hoảng loạn, âm cuối run rẩy, tựa hồ có vài phần sợ hãi, "Ai đó?"

========================

Mới ăn Tết xong cái bệnh liền, xu gì đâu ấy. Mọi người giữ sức khoẻ nhé, đừng để bị bệnh như mình. 

Mọi người nghe thử bài "When we were young" do Taeyeon cover đi (mình gắn ở đầu chap ấy), tự nhiên nghe bài này hợp tâm trạng kinh khủng, một bản cover với phong cách hoàn toàn khác bản gốc.
Mọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!

11/02/2022

Bình luận

Truyện đang đọc