TRỌNG SINH THÀNH O THÊ CỦA TỔNG TÀI NHÀ GIÀU


Không chút nghĩ ngợi, Tiêu Chiến trực tiếp đi về phía hai người.
Động tĩnh của cậu rất lớn, hai người bên sô pha lập tức chú ý tới.
Khi Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến thì sửng sốt.
Thiếu niên bình thường rất thích cười, hắn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng thiếu niên tức giận, mặt không có chút biểu tình nào.
Triệu Kỳ tiêm thuốc ức chế vào, lúc này đầu say say, khi nhìn thấy Tiêu Chiến đôi mắt trừng lớn: "Sao cậu lại ở chỗ này?"
Tiêu Chiến lạnh mặt bắt lấy Triệu Kỳ đang hướng về phía Vương Nhất Bác, mặc kệ cậu ta giãy giụa, cường ngạnh tha cậu ta đi ra cửa.
Triệu Kỳ bị Tiêu Chiến kéo thất tha thất thểu, hô hấp dồn dập, muốn giãy giụa lại hoàn toàn không sức lực, chân mềm nhũn ngã về phía trước, dựa vào trên người cậu.
Triệu Kỳ tuy không có sức lực, nhưng cũng có trọng lượng, Tiêu Chiến đi nhanh, đột nhiên lại bị người khác ngã vào, bước chân loạng choạng sắp ngã về phía trước, lúc này cậu mới buông tay Triệu Kỳ ra để giữ thăng bằng.
Triệu Kỳ nguyên bản dựa vào Tiêu Chiến, lúc này không có chống đỡ, trực tiếp té ngã trên đất.
Tiêu Chiến cảm thấy thật xui xẻo, chuẩn bị tốt tâm lý đo đất.
Ngay sau đó, eo bị bắt lấy, cả người không cong ngã về phía trước nữa, một giây sau cả người đều được ôm lấy.
Đợi đến khi Tiêu Chiến đứng vững, thanh âm của Vương Nhất Bác trầm ổn truyền đến bên tai.
"Không có việc gì chứ?"
Nghe được âm thanh trầm ổn của hắn, tâm tình Tiêu Chiến nháy mắt bình phục rất nhiều: "Không có việc gì."
"Ngô......!Thật là khó chịu, giúp em." Triệu Kỳ bị quăng ngã trong tư thế ngồi, duỗi tay kéo ống quần của Vương Nhất Bác.
Trong không khí mùi vị tin tức tố ngọt nị càng thêm nồng đậm, trên mặt Triệu Kỳ đã đỏ ửng bất thường, dưới cổ cũng nhiễm hồng, làn da thoạt nhìn phấn phấn nộn nộn, ánh mắt mê man mang theo hơi nước, làm người khác vô cùng thương tiếc.
Vừa mới bình phục tức giận, Tiêu Chiến lại nhìn thấy một màn này, cơn tức lại dâng lên, lập tức quay đầu nhìn Vương Nhất Bác.
Lúc này biểu tình của Vương Nhất Bác cùng bình thường không có gì khác biệt, chỉ là mày hơi nhíu lại, sau đó lùi một bước, tránh khỏi bàn tay đang níu ống quần mình của Triệu Kỳ.

Mật độ tin tức tố như thế này, đối Alpha mà nói thật ra là một loại dày vò, hắn nới lỏng cổ áo, làm khô nóng giảm bớt đi một chút, đem ống tiêm đưa cho Tiêu Chiến: "Tiêm cho cậu ta thêm một liều."
Tiêu Chiến tiếp nhận, không để ý tới thái độ cự tuyệt của Triệu Kỳ, đem thuốc ức chế tiêm vào cánh tay trái của cậu ta.
Triệu Kỳ tay phải chống đất, nhẹ thở phì phò, qua một lát ánh mắt dần dần thanh tỉnh lại, trên mặt hồng triều cũng dần dần thối lui.
Tiêu Chiến mặc kệ, kéo Vương Nhất Bác trở lại sô pha ngồi xuống, đem ống tiêm ném vào thùng rác rồi rót một ly nước đưa tới cho hắn.
Vương Nhất Bác liếc cậu một cái, tiếp nhận ly nước.
Nhìn đối phương uống nước, Tiêu Chiến chú ý tới phần cổ của hắn cũng đỏ ửng một mảng, lập tức ý thức được hắn cũng bị ảnh hưởng, chỉ là không có biểu lộ ra ngoài.
Đang chuẩn bị dò hỏi, Triệu Kỳ từ trên mặt đất bò lên, cắn răng lại lần nữa dò hỏi: "Sao cậu lại ở chỗ này?"
Tiêu Chiến đứng lên, quay đầu nhìn Triệu Kỳ, ngữ khí không tốt đáp: "Lời này hẳn là tôi phải hỏi cậu mới đúng.

Tôi cảnh cáo cậu cách xa anh ấy ra một chút, không cần đánh chủ ý lên anh ấy nữa."
Triệu Kỳ cười lạnh: "Liên quan gì đến cậu?"
Tiêu Chiến khẽ nhếch cằm: "Tôi thích anh ấy, cậu nói xem có liên quan hay không có liên quan đến tôi?"
Động tác nâng ly nước của Vương Nhất Bác dừng lại, trên mặt xuất hiện biểu tình không thể tin được, lẳng lặng nhìn về phía Tiêu Chiến.
Bởi vì Tiêu Chiến bận cùng Triệu Kỳ đấu khẩu, không có chú ý đến ánh mắt của Vương Nhất Bác, tiếp tục lạnh giọng cảnh cáo Triệu Kỳ: "Toàn trường đều biết cậu thích chính là Tô Duệ, mặc kệ cậu suy nghĩ cái gì, không cần dán lên người anh ấy."
Triệu Kỳ nghe đến hai chữ Tô Duệ, biểu tình trong nháy mắt có chút mất khống chế, nhưng thực mau khôi phục trấn định.
Cậu ta cắn chặt răng, hai hàm răng cắn chặt rồi lại thả lỏng: "Thích Tô Duệ là chuyện trước đây, trước kia không phải cậu cũng thích Tô Duệ sao?"
Nghe một câu này, tâm tình Tiêu Chiến càng nóng nảy.
Nếu Vương Nhất Bác là hiểu lầm thì làm sao bây giờ!
"Cậu đừng nói bậy, tôi chỉ thích Vương Nhất Bác."

Triệu Kỳ phát ra âm thanh cười trào phúng, nhìn về phía Vương Nhất Bác, bởi vì thân thể chưa khoẻ hẳn mà sắc mặt tái nhợt, sau khi đến đây lăn lộn một phen lại càng trắng bệch, phảng phất giống như một đóa bạch liên hoa*.
* Này nghĩa là đang chửi xéo chứ không phải đang khen đâu nha.
Triệu Kỳ nhìn Vương Nhất Bác nói: "Vương tổng, em thật sự ái mộ anh, muốn cùng anh kết hôn.

Còn Tiêu Chiến sao? Trước khi tự sát cậu ta còn tự mình làm quà sinh nhật cho Tô Duệ, em không biết vì cái gì cậu ta lại nói thích anh, chỉ biết hiện tại cậu ta đã cùng người trong nhà đoạn tuyệt quan hệ.

Nếu hai người kết hôn cũng không trợ giúp được gì cho anh cả."
Này không phải rõ rành rành nói Tiêu Chiến là vì tiền của Vương Nhất Bác?
Tiêu Chiến tức giận nhìn Triệu Kỳ, nhớ đến tấm card chúc mừng sinh nhất trong ngăn tủ, nhất thời không biết nên phản bác lại như thế nào.
Quà sinh nhật xác thật tồn tại.
Cậu đột nhiên cảm thấy đau đầu, này phải giải thích như thế nào đây?
Triệu Kỳ châm ngòi xong, nhớ lại phản ứng trước đó của Vương Nhất Bác, ý thức được lấy việc phát sinh quan hệ để đối phương chịu trách nhiệm mà kết hôn là không thể thực hiện được, cậu ta đối hắn cười cười.
"Xin lỗi, trước đó em bị tai nạn xe cộ thân thể còn chưa hoàn toàn khôi phục, tin tức tố không ổn định, làm phiền anh rồi."
Cậu ta khách khách khí khí nói xin lỗi, sau đó cáo từ rời đi, trước khi đi còn âm trầm đánh giá, liếc xéo Tiêu Chiến một cái.
Người này theo lý thuyết đã chết rồi, có thể ảnh hưởng tới kế hoạch của mình hay không?
Tiêu Chiến nửa điểm cũng không thèm giấu giếm, trứng mắt lại Triệu Kỳ, thẳng đến khi không thấy được bóng người mới thu hồi ánh mắt.
Cậu ngồi xuống đối diện với Vương Nhất Bác,, thần sắc bằng phẳng mà nhìn hắn: "Anh đừng nghe Triệu Kỳ nói bậy, tôi thích anh là bởi vì bản nhân anh, cùng gia thế của anh không quan hệ."
Vương Nhất Bác lẳng lặng mà nhìn cậu, ánh mắt phức tạp.

Tiêu Chiến có ý đồ muốn từ biểu cảm của đối phương mà đoán được chút ít cảm xúc, nhưng không thể thành công.
Thân thể cậu hơi khom về phía trước, chỉ vào hai mắt của mình: "Anh nhìn mắt tôi thử xem, tôi không có nói dối.

Trước đây không nói cho anh biết là sợ anh cảm thấy tôi đối với chuyện cảm tình không nghiêm túc, muốn tiếp xúc lâu ngày rồi mới thông báo cho anh biết là tôi đã thích anh thật lâu rồi."
Đôi con ngươi của niên thiển màu nâu trong trẻo, ngữ khí thành khẩn, nhân sinh không ai có thể hoài nghi bất luận cái gì.
Thần sắc Vương Nhất Bác khẽ nhúc nhích, tầm mắt từ trên mặt Tiêu Chiến dời đi, ngón tay cuộn tròn chậm rãi nắm chặt.
Biểu tình trấn định nhưng trái tim lại kịch liệt nhảy nhót, mà hắn không thể đáp lại được, lấy tình huống của hắn sẽ không thể mang đến hạnh phúc cho đối phương.
Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác không nói lời nào, nói thẳng ra mục đích cuối cùng của cậu: "Anh có muốn kết hôn cùng tôi không?"
Quai hàm của Vương Nhất Bác trong thoáng chốc căng chặt, môi mỏng mím lại.

Qua một lát cả người mới thả lỏng, thanh âm không trầm ổn như bình thường, khô khốc trả lời: "Không muốn."
Tiêu Chiến thở dài buông tay: "Được rồi, tôi cũng đoán được anh sẽ không đáp ứng.

Bất quá tôi sẽ không từ bỏ....!trừ phi anh gặp được người mình thích."
Lời này Tiêu Chiến rõ rành không tình nguyện mà bổ sung.
"Anh nếu không có người mình thích, không bằng thích tôi thử xem, tôi thấy mình cũng khá tốt đó."
Một Omega khoe khoang như vậy thật sự hiếm thấy!
Nghe vậy, tầm mắt của Vương Nhất Bác lại lần nữa rơi xuống trên mặt thiếu niên, đôi mắt hơi cong, mũi thẳng, nốt ruồi dưới môi không động đậy mà lại mang theo phong tình.
Xác thật có chút khoe khoang, nhưng cũng thật đáng để yêu thích.
Nếu bệnh trạng của hắn không thể trị khỏi, hắn sẽ không thể che chở cho đối phương, mà cũng không thể cứ cười giả tạo như vậy để lừa dối đối phương cả đời.
Tốt nhất là không cần ở lại bên cạnh hắn, một mình hắn cô đơn là được rồi.
Tay Vương Nhất Bác càng nắm càng chặt, nhanh chóng đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Tiêu Chiến: "Không cần thích tôi.".


Đam Mỹ Sắc
Không đợi Tiêu Chiến nói thêm cái gì, hắn nhanh chóng rời đi, trở phòng trên lầu hai.
Tiêu Chiến nhíu mày nhìn cầu thang, nửa ngày sau mới cười rộ lên, thích sao có thể nói không cần là không cần được chứ!
Cậu ngửi được mùi vị tin tức tố ngọt nị còn tàn lự trong phòng khách, tiếc nuối sờ sờ sau cổ.
Nếu tin tức tố không bị biến dị, cậu cũng có thể dụ dỗ một phen, như vậy nghĩ, trong đầu hiện lên bộ dáng Vương Nhất Bác cầm ống tiêm thuốc ức chế, cậu nhún nhún vai, xác suất thành công phỏng chừng rất thấp.
Như vậy thì phải làm sao để theo đuổi đây?
Hành động và mục đích của Triệu Kỳ quá rõ ràng, cậu ta muốn gả cho Vương Nhất Bác.
Tuy rằng không biết là trọng sinh hoàn toàn tỉnh ngộ, ý thức được nam thần thật tốt, hay là có mục đích khác.
Mặc kệ, đều không thể để Triệu Kỳ được như nguyện, nên phải mau chóng làm cho Vương Nhất Bác tiếp thu cậu.
Cho dù nói như thế nào thì cậu so với Triệu Kỳ có ưu thế hơn, rốt cuộc cậu cùng Vương Nhất Bác cũng cùng nhau chung sống dưới một mái nhà.
Trở lại phòng, Vương Nhất Bác cởi bỏ hai cúc áo trên cùng, đem ống tay áo xắn đến khuỷu tay, rửa thật sạch tay cùng mặt, rồi mới đem miếng dán ngăn cách gỡ xuống.
Biểu tình hắn thả lỏng rất nhiều, ngồi ở cạnh cửa sổ nhìn ra phía hoa viên bên ngoài, vẻ mặt trầm tư.
Nửa ngày, vòng tay cá nhân của hắn vang lên, cuộc gọi được chuyển tiếp.
Thụy Đạt ngữ khí hưng phấn: "Vương tổng, chứng bài xích tin tức tố của phu nhân đã trị khỏi hoàn toàn! Có thể tùy thời xuất viện."
Vương Nhất Bác ngồi thẳng dậy: "Trạng thái của mẹ tôi thế nào?"
"Rất tốt, phu nhân muốn gặp ngài."
"Về sau không cần cầu dịch nữa phải không?"
"Đúng vậy."
"Đợi một lát, tôi sẽ đến bệnh viện.".


Bình luận

Truyện đang đọc