TRỌNG SINH THÀNH VẬT TRANG SỨC Ở CHÂN TRA CÔNG

Thu đi đông tới, lá trên cây đã hoàn toàn rụng hết, chỉ còn lại nhánh cây trơ trọi, gió nổi lên hiu quạnh, một cỗ hơi thở thê lãnh bao phủ toàn bộ phủ đệ.

Dưới tàng cây là một người đang đứng. Người nọ ăn mặc trường bào màu lam nhạt, bên ngoài khoác áo lông hồ cừu màu trắng, tóc dài rối tung, rơi xuống bên hông, đen như mực. Hắn mày kiếm mắt tinh, ngũ quan thâm thúy, màu da mạch sắc, thân hình cao lớn, là một nam tử tuấn lãng. Nhìn từ phía sau, dáng người hắn đĩnh bạt đứng lẳng lặng nơi đó, phảng phất thanh tùng cổ bách, mà từ chính diện, liền có thể nhìn ra bi thương nồng đậm trong mắt hắn. Cái loại bi thương này lướt qua trong giây lát, thực mau như giếng cổ không gợn sóng, không ai có thể nhìn thấu hắn đang suy nghĩ cái gì.

Đột nhiên, có người từ sau lưng ôm lấy hắn, đôi tay gắt gao siết chặt eo hắn, mặt dính sát vào mặt hắn, hơi thở ấm áp dừng trên cổ hắn, môi thân mật hôn mặt hắn.

“A Lam, ngươi thật là đẹp.” Gương mặt nam nhân so với hắn còn muốn tuấn tú hơn một chút, trên mặt lộ ra một tia si mê cùng ôn nhu.

Giữa thiên địa, thân ảnh một lam một bạch ôm lấy nhau, giống như bạn lữ thân mật nhất trên thế gian, hài hòa yên tĩnh, khiến người khác không đành lòng quấy rầy.

Lam y nhân không giãy giụa, biểu tình dịu ngoan, chỉ là rũ mắt xuống, che giấu suy nghĩ hỗn loạn.

Đối với sự trầm mặc của lam y nhân, hắn tựa hồ không chút nào để ý, vẫn ôn nhu nói: “A Lam, ta ôm ngươi vào phòng, chớ để lạnh.”

Hắn nói xong, liền đem người đang vây trong lồng ngực bế lên, ôm vào trong phòng, sau đó ngồi lên một chiếc ghế đệm, trong một tư thế thân mật. Hắn đùa nghịch mái tóc đen của lam y nhân, ánh mắt miêu tả gương mặt nghiêng của người nọ, tâm tình Tống Nghiễn tựa hồ thực sung sướng, hắn hiếm khi có thời điểm vui vẻ như vậy, càng hiếm khi có cảm giác muốn cùng một người khác thời thời khắc khắc ở bên nhau. Lúc này, Tống Nghiễn như là đột nhiên minh bạch tâm tình của Hoàn Lẫm, cái loại tâm tình này so với có được cả thiên hạ còn muốn thỏa mãn hơn. Chỉ là thời điểm nhìn thấy con ngươi lạnh băng của người nọ, ngọn lửa trong lòng Tống Nghiễn đột nhiên dập tắt. Tuy rằng hắn vây người nọ trong lòng từng tấc da thịt, nhưng hắn vẫn luôn có một loại cảm giác, A Lam cách hắn càng ngày càng xa.

Trong phòng đang đốt than, hai người ở bên nhau liền có chút nóng. Tống Nghiễn buông người kia ra, đứng dậy đi ra ngoài. Còn lại một người, ánh mắt si ngốc nhìn chân mình, rất nhanh liền tiến vào cảnh giới phát ngốc. Một lát sau, Tống Nghiễn quay lại, trên tay vốn dĩ trống rỗng có thêm một thứ, hắn đem đồ vật kia đưa vào trong tay A Lam. Ánh mắt A Lam rốt cuộc từ trên mặt đất chuyển tới trên tay. Đó là một thanh kiếm, một thanh hảo kiếm, A Lam đã cầm qua kiếm rất nhiều năm, cho nên vừa vuốt vỏ kiếm liền có chút cảm giác không bình thường.

“Nhìn xem.” Tống Nghiễn nói.

A Lam rút kiếm ra khỏi vỏ, mũi kiếm sắc nhọn, phiếm hàn quang, lạnh lẽo ập vào mặt. Xác thực là hảo kiếm, huyền thiết rèn mà thành, không biết đã thấm máu tươi của biết bao nhiêu người. Tay hắn dừng trên mũi kiếm, nhẹ nhàng phất qua. Quá sắc bén, trên tay hắn rất nhanh liền có một đạo vết máu, huyết châu hạ xuống.

Sắc mặt Tống Nghiễn đột nhiên thay đổi, bắt lấy tay hắn: “A Lam!”

Tống Nghiễn thay hắn cầm máu, tra kiếm vào vỏ, ôm lấy eo hắn, thanh âm trầm thấp nói: “A Lam, nếu một ngày nào đó ngươi cảm thấy nhịn không được, liền dùng thanh kiếm này giết ta đi.” Tống Nghiễn cầm tay hắn đưa tới trước ngực chính mình, “Từ nơi này đâm vào, như vậy hết thảy đều kết thúc.”

Thanh âm Tống Nghiễn mang theo mê hoặc, đưa kiếm vào tay A Lam, phảng phất hoàn toàn không để bụng sinh tử chính mình.

Rõ ràng là kẻ điên.

A Lam rũ mắt xuống, che dấu quang mang trong đó, tay theo bản năng nắm chặt kiếm trong tay.

Đông đi xuân tới, vạn vật sống lại. Trong viện A Lam đã chất đầy kỳ trân dị bảo vơ vét được từ khắp thiên hạ, trong sân hắn, so với Thái Cực điện trong cung tiểu Hoàng đế ở còn muốn xa hoa hơn nhiều.

Trên mặt hắn, lại không có bất luận vui sướng cùng phẫn nộ gì, tựa như một con thú bông không có cảm xúc, tùy ý Tống Nghiễn bày bố.

Có một ngày, Tống Nghiễn đột nhiên hỏi: “A Lam, có muốn gặp a tỷ của ngươi không?”

Chuyện này đối với một người tùy tâm sở dục như Tống Nghiễn mà nói, kỳ thật là một đại nhượng bộ. Tống Nghiễn muốn lấy lòng A Lam, lại phát hiện đưa toàn bộ đồ tốt nhất trên thiên hạ đến trước mặt A Lam, hắn đều không có phản ứng, cho nên Tống Nghiễn vắt hết óc, cũng chỉ nghĩ ra chuyện này. Đây là sự kiện chật vật nhất trong cuộc đời Tống Nghiễn ——thê tử đã đính hôn chạy trốn cùng người khác.

Gương mặt tựa hồ vẫn luôn mang mặt nạ của hắn rốt cuộc xuất hiện một vết rách. A tỷ là con sông vắt ngang giữa hắn cùng Tống Nghiễn, là khởi nguyên mâu thuẫn cùng gút mắt giữa bọn họ, kết quả hiện giờ thảm thiết như vậy, a tỷ cũng trở thành một đề tài cấm kỵ. A tỷ của hắn, từ nhỏ cùng hắn lớn lên, từng là người vô cùng thân thiết với hắn, nằm ở nơi sâu thẳm trong ký ức hắn, những chuyện đó, giống như phát sinh ở tiền kiếp. A tỷ là người tư bôn (ý chỉ người con gái trong xã hội cũ bỏ nhà đi với người yêu), với tính cách của Tống Nghiễn, nếu thực sự tìm được a tỷ của hắn, sợ là sẽ muốn lấy mạng của bọn họ. Hắn rất ít khi suy nghĩ chuyện của a tỷ, cũng không nghĩ rằng a tỷ còn sống, lúc này nghe Tống Nghiễn nhắc tới, ký ức phủ đầy bụi kia chậm rãi giải khai.

Hắn thật sự muốn gặp a tỷ, hắn đã nghĩ tới điều này khi hắn vẫn còn là thê tử trên danh nghĩa của Tống Nghiễn mười mấy năm trước, nhưng rồi lại sợ hãi thứ mình nhìn thấy chính là phần mộ lạnh băng, lúc đó giữa hắn cùng Tống Nghiễn phải có một người chết, cho nên hắn không dám nghĩ.

Thế nhưng hiện tại không giống, vô luận sống hay chết, hắn đều phải nhìn thấy a tỷ, đây có lẽ là lần cuối cùng trong đời. Dọc theo đường đi, hắn rốt cuộc vô pháp đạm nhiên đối mặt, ánh mắt vẫn luôn không ngừng nhìn ra ngoài cửa mã xa, mang theo chút bất an, mang theo chút chờ mong.

Chuyến này phải mất mấy ngày mấy đêm, bọn họ đi qua sơn dã xuân ý dạt dào, đi qua rừng cây rậm rạp, đi qua sa mạc hoang vắng, nơi bọn họ cần đến, là một sơn thôn nhỏ ngoại thành Lạc Dương.

Sơn thôn kia thực hẻo lánh, nhưng rất đông dân cư, thế nhưng A Lam vẫn không yên lòng. Thẳng đến khi bọn họ đi đến một nông trại, đó là ba gian nhà gỗ, bên ngoài một tầng rào tre vây quanh, cửa gỗ đóng lại, đơn giản mà đơn sơ, trong lòng A Lam mới có một ít hy vọng.

“Năm đó, thời điểm ta tìm được nàng, nàng đang ở chỗ này.” Tống Nghiễn nói.

A Lam hồ nghi nhìn hắn: “Ngươi không làm gì nàng chứ?”

Tống Nghiễn thản nhiên nhìn hắn: “Chưa từng.”

Tống Nghiễn tuy rằng hỉ nộ vô thường, nhưng sẽ không nói dối, A Lam hoàn toàn yên lòng. Xem ra Tống Nghiễn không làm gì thương tổn a tỷ.

Thời điểm hắn gõ cửa, tay có chút run, mà đương khi cửa gỗ phát ra âm thanh, thân thể hắn đã hoàn toàn cứng còng.

Mười mấy năm, a tỷ đã ra sao? Vẫn giống trước kia vui sướng tự tại, tựa như chim chóc giữa núi rừng, hay đã thành một phụ nhân trầm ổn, bên người mang theo một vài hài tử? Tuy rằng không có phong thái ngày xưa, nhưng trên mặt tràn ngập hạnh phúc. Nghĩ đến tao ngộ của a tỷ mấy năm nay, hẳn là đã trưởng thành hơn một chút.

Cửa mở ra, một tiểu hài tử năm sáu tuổi bước ra khỏi căn nhà gỗ, nhảy nhót chạy tới, cách cửa rào nhìn hai người bọn họ, thanh âm non nớt vang lên: “Các ngươi là ai?”

Trong lòng A Lam vui vẻ, tiểu hài tử đen như mực, nhìn không ra một điểm tương tự cùng bộ dạng của a tỷ, nhưng là tính tình rất giống.

“A nương ngươi đâu? Ta tìm a nương của ngươi.” A Lam ôn nhu nói, gương mặt luôn chất phác mang theo nụ cười ôn hòa, đưa cho tiểu oa nhi kia một khối kẹo.

“A nương đi chợ, chạng vạng mới trở về.” Tiểu hài tử nói.

Vì thế, hai người bọn họ liền tìm một chỗ ngồi xuống, lẳng lặng chờ đợi.

“Tiểu hài tử kia có phải hay không thực đáng yêu?” Tống Nghiễn nhìn ánh mắt A Lam vẫn luôn theo dõi tiểu hài tử chơi đùa trong viện, không khỏi nói, tay cũng không thành thật mà duỗi lại đây, sờ sờ bụng hắn, “Nếu không chúng ta cũng sinh một đứa?”

A Lam đột nhiên cảm thấy thẹn, mặt đỏ bừng, đánh vào tay Tống Nghiễn một cái.

Rốt cuộc có phản ứng, trong lòng Tống Nghiễn thở phào nhẹ nhõm một hơi, cảm thấy chuyện mình làm lần này đúng rồi.

Thời điểm hoàng hôn, a nương của tiểu hài tử rốt cuộc trở lại. Đương khi phụ nhân gầy yếu ngăm đen kia đến, A Lam không hề động đậy, cho dù xa cách mười mấy năm, năm tháng lưu chuyển mười một năm, hắn cũng sẽ cảm thấy đây không phải là a tỷ của hắn. Có lẽ chỉ là người qua đường mà thôi. Thế nhưng thời điểm tiểu hài tử trong sân đẩy ra cánh cửa gỗ lao tới ôm lấy phụ nhân kia, hắn rốt cuộc không ngồi yên được nữa, đứng dậy bước qua. Ánh mắt phụ nhân kia cũng dừng trên người bọn họ. Đó là ánh mắt của một nông phụ, vừa xa lạ, vừa có chút sợ hãi nhìn bọn họ.

“A nương, bọn họ tới tìm người.” Tiểu hài tử nói.

Phụ nhân nghi hoặc nhìn về phía bọn họ, có chút bất an co quắp.Kia không phải a tỷ của hắn, những gì Tống Nghiễn nói……

Tống Nghiễn mày cũng nhíu lại: “Mười một năm trước, thời điểm ta tìm được, nàng xác thực ở nơi này. Khi đó là nhà tranh.”

A Lam nhìn về phía phụ nhân kia: “Xin hỏi Hạ Yên Lam có ở đây không?”

Phụ nhân kia mờ mịt lắc lắc đầu: “Không có người này.”

Ánh mắt hắn nhìn về phía Tống Nghiễn đã nhuốm vẻ hoài nghi, tuy rằng hắn không biết Tống Nghiễn vì sao phải lừa gạt hắn, nhưng sự thật đã bày ra trước mắt. “Mười một năm trước, ở nơi này, có một đôi phu thê.” Tống Nghiễn nói.

Phụ nhân kia nghiêm túc suy nghĩ, đôi mắt đột nhiên sáng ngời: “Ngươi đang nói đến A Hạ? Nghe nói là đào hôn, cùng trượng phu của nàng trốn ở chỗ này?”

Tống Nghiễn gật gật đầu, A Lam cũng trở nên vội vàng: “Nàng hiện tại ở nơi nào?”

“A Hạ đã qua đời.” Phụ nhân nói, lại giống như tiếng sấm sét dừng ở trong lòng A Lam. Sắc mặt Tống Nghiễn cũng thay đổi.

A Lam dường như thất thanh, hồi lâu mới phản ứng lại, a tỷ tùy tính tự do của hắn, đã qua đời? Sắc mặt của hắn đột nhiên trắng bệch, trở nên thất hồn lạc phách.

Qua thật lâu, hắn mới hỏi: “Nàng qua đời khi nào? Vì sao qua đời?”

“Mười một năm trước. Nàng cùng trượng phu ở đây một năm, nàng vừa nhìn đã biết chính là thiên kim tiểu thư nhà giàu, thời điểm bắt đầu có chút không quen với cuộc sống nông gia, nhưng trượng phu của nàng đối với nàng rất tốt, dần dần, cuộc sống hai người càng ngày càng khá lên, nếu không phát sinh sự kiện sau này…” Trên mặt phụ nhân lộ ra một tia thương hại, không nói thêm gì nữa.

“Phát sinh chuyện gì?” Hắn gắt gao truy vấn.

“Vị hôn phu đuổi tới cửa, trực tiếp giết chết trượng phu của nàng, nàng vì quá bi thương nên cũng đi theo, lúc đó nàng còn mang theo cả hài tử bảy tám tháng trong bụng, thật là tội nghiệt.” Phụ nhân kia thở dài nói.

A Lam đột nhiên nhìn về phía Tống Nghiễn, ánh mắt kia sắc bén như vậy, mang theo nồng đậm oán hận cùng sát ý, phảng phất muốn hủy diệt hết thảy. Tống Nghiễn từ trước đến nay không hề sợ hãi điều gì, lúc này thế nhưng không dám nhìn thẳng đôi mắt hắn, một trận lạnh lẽo từ đáy lòng phiếm lên, đây là lần đầu tiên Tống Nghiễn vì hành động của chính mình mà hối hận.

Bình luận

Truyện đang đọc