TRỌNG SINH, TÔI TRỞ THÀNH TIỂU TỔ TÔNG CỦA TỔNG TÀI CỐ CHẤP THIÊN VỊ

“Này anh, tại sao còn đánh người!”

Cảnh sát có mặt vội vàng ngăn ông chủ lại và nghiêm mặt mắng mỏ.

Một nữ cảnh sát đi tới và đặc biệt chú ý đến tình hình của Trần Tư Giai: “Em không sao chứ!”

“Ôi, thật xin lỗi, thật đáng tức giận, không ngờ những người cấp dưới lại làm ra chuyện như vậy. Thật là mất nhân tính, thật đáng giận, bản thân quá tự cao, lại còn bốc đồng.. “

Ông chủ cũng là một người tốt, sau khi tát Trần Tư Giai, thái độ của anh ấy dịu đi và anh ấy chủ động nhận lỗi của mình: “Đánh ai đó là sai thật, đồng chí cảnh sát, tôi thừa nhận lỗi của mình và tôi sẵn sàng nhận hình phạt. “

Trước thái độ thành khẩn của ông chủ và sự nhanh chóng thừa nhận lỗi lầm của mình, tất cả những lời giáo dục con người mà các chiến sĩ cảnh sát muốn nói đều tắc nghẽn trong cổ họng.

Viên chức Hứa Khắc Minh nghiêm mặt cảnh cáo: “Dù có bốc đồng hay không, đánh ai cũng là sai. Vì thái độ nhận lỗi của anh thành khẩn nên lần này tôi sẽ chỉ cảnh cáo đơn giản bằng lời nói. Mong anh rút kinh nghiệm vào lần sau. “

“Tôi hứa sẽ không có lần sau, cảm ơn cảnh sát đã thông báo cho tôi.” Ông chủ cười đáp lại, nhưng khi quay đầu nhìn Trần Tư Giaii, vẻ mặt không tốt lắm, nhưng anh ta đã sớm nở một nụ cười.

“A, tôi biết sai rồi, không nên tham lam, xin lỗi.”

Trần Tư Giai đầu ong ong vì cái tát trực tiếp, che mặt khóc lóc thừa nhận lỗi lầm của mình, và đặc biệt đau khổ: “Tôi chỉ nghĩ đến điều đó, nhưng tôi không thực sự tham lam tiền lương của anh ấy.”

“Nếu cô thực sự tham lam tiền lương của anh ta, cô đã không đứng đây nói chuyện bây giờ.”

Dù thông cảm với việc Trần Tư Giai bị đánh nhưng hành vi của Trần Tư Giai không khiến mọi người khỏi thương cảm.

Đây là cái gọi là đã ghét ai dù làm gì nhất định phải có cái gì đáng ghét!

“Tôi sẽ có người giải quyết tiền lương cho cậu ngay lập tức.” Ông chủ lập tức gọi điện yêu cầu chuyển tiền cho Từ Hy Viên.

Trong vòng hai phút, Hứa Trầm Đình nhận được một tin nhắn văn bản rằng tiền lương đã đến.

Hứa Trầm Đình nói bằng một giọng điệu thản nhiên “Cảm ơn ông chủ.”

“Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn, đây là thứ mà cậu đáng được hưởng. Vì hiện tại không có vấn đề gì, tôi có thể xin phép cậu và một ít cảnh sát rời đi trước được không?”

Ông chủ xoa xoa tay, có vẻ hơi ngượng ngùng: “Rốt cuộc là chúng tôi đang mở cửa làm ăn... Ùmm, các anh hiểu ý tôi không!”

Ông chủ đang muốn nói rằng họ tiếp tục ở đây sẽ làm ảnh hưởng đến công việc kinh doanh của anh ấy.

“Vì vấn đề đã được giải quyết thông qua thương lượng và mọi người đều ổn, nên chúng tôi sẽ quay trở lại trước.”

Mặc dù dường như không có tác dụng gì, nhưng miễn là không có chuyện gì xảy ra là được.

“Vẫn chưa kết thúc.”

Những lời nói của Hứa Trầm Đình có thể khiến trái tim của mọi người thắt lại trong cổ họng một lần nữa.

“Kia tiểu hài tử này còn có chuyện gì nữa?” Hứa Khắc Minh nhìn Hứa Trầm Đình hỏi.

“Cô ấy như thế nào lại vu khống tội xâm phạm cô ấy?” Hứa Trầm Đình nhớ rất rõ ràng, anh không định để chuyện này cho qua không ai giải quyết.

“Tôi đã biết mình sai rồi, anh còn muốn gì ở tôi?”

Trần Tư Giaii lúc này thật sự là tức giận đến chán nản: “ Cậu làm gì mà để ý như thế, chuyện nhỏ thì cho nó qua đi, như thế tốt hơn đúng không”

“Anh đang cầu cứu à?”

Từ Hoảng nâng mắt lạnh lùng liếc mắt một cái, cười khẽ nói.

Tuy rằng cô bất đắc dĩ, nhưng Trần Tư Giaii không muốn làm chuyện này lớn hơn, sẽ không tốt cho cô.

“Trầm Đình, tôi biết tôi sai, tôi xin lỗi bạn, tôi sẽ không như thế, mong anh tha thứ cho tôi “

Trần Tư Giaii nghĩ, cô ấy xin lỗi thấp thỏm như vậy, Hứa Trầm Đình cũng không nên ôm chuyện này nữa.

Tuy nhiên……

Hứa Trầm Đình cong khóe môi lên cười nói: “Không sai, tôi nên cẩn thận, chuyện này tôi sẽ điều tra đến cùng.”

Lòng dạ con người ấy mà, lắm lúc bị rắn độc nuốt mất rồi, cho nên cậu sẽ không dễ dàng tha cho cô ta

vì cô ta…

Không đáng.

Bình luận

Truyện đang đọc