TRỌNG SINH TRỞ VỀ TRƯỚC NGÀY NỮ CHÍNH GIAN XẢO GẢ VÀO NHÀ

“Sao nào? Còn có điều kiện nữa à? Nó không làm việc gì mà còn đòi ăn trứng gà?” Triệu Quế Phân vừa nghe đến muốn đụng vào trứng gà của mình, suýt chút nữa đã nhảy cẫng lên.

“Được rồi, bà kêu la cái gì? Vợ thằng hai, con đi hấp cái trứng gà cho chị cả của con đi.” Vương Thủ Thành bị bà già này la lối đến điếc lỗ tai.

Mụ già ngu xuẩn này không lẽ không nghe ra hàm ý mà thằng cả ám chỉ sao?

Anh đang nói nếu không hấp trứng cho con dâu cả thì hôm nay anh sẽ bỏ gánh không làm đó!

Đúng là xui xẻo!

Mới sáng sớm, nói không lại người ta, còn cứ thích kiếm chuyện gây sự.

Làm mẹ chồng mà đến con dâu mình cũng không quản được thì còn có thể làm gì nữa?

Lưu Tiểu Nga nghe thế, lập tức ngẩn người, cô ta còn chưa ăn được mấy miếng cơm, cái chuyện phiền phức này đã rơi xuống đầu cô ta rồi! Với lại, dựa vào cái gì chứ?

Sao chị cả lại có thể được ăn ngon?

Vương Thủ Thành nhìn dáng vẻ mọi người trong phòng đều không tình nguyện, khá hài lòng.

Phải như thế thì mấy đứa con trai khác mới có thành kiến với thằng cả, như vậy mới có thể đoàn kết với nhau!

“Mấy đứa cũng đừng cảm thấy cha làm cha lại bất công, anh cả của mấy đứa giúp đỡ nhà mình rất nhiều, nếu mấy đứa cũng biết đi săn thì cha cũng sẽ làm trứng hấp cho mấy đứa. Đây là do anh cả của mấy đứa dựa vào bản lĩnh đạt được!”

Vương Thủ Thành nói ra những lời này, lập tức khơi gợi lên sự bất mãn trong lòng những người khác.

Lưu Tiểu Nga xụ mặt đi hấp trứng.

Bạch Tú Tú nhìn thoáng qua cha chồng của cô, trong lòng cảm thấy buồn cười.

Đôi cha mẹ chồng này thật đúng là cố gắng hết sức đào hố cho chồng cô mà.

Nếu không phải cô biết rõ bản tính thích hại người ích ta của hai người này sẽ rất khó có thể nuôi con của người khác thì cô thậm chí bắt đầu nghi ngờ chồng của cô có phải là con ruột của hai người này hay không.

Nồi và bếp còn chưa tắt lửa, không bao lâu sau, trứng hấp đã được bưng lên. Hai quả trứng gà làm thành trứng hấp cũng không ít, mùi thơm này lập tức làm tất cả mọi người đều quay sang nhìn!

Triệu Quế Phân gần như muốn bẻ gãy đũa, thứ tốt như thế sao lại có thể để cho thằng cả và vợ của nó ăn được chứ?

Bọn nó xứng sao?

Nếu như cho thằng hai, hoặc là cho thằng năm, để bọn họ bồi bổ thì tốt biết bao nhiêu.

So với Triệu Quế Phân thì còn có một người tức giận hơn nữa, đó chính là Chu Kiều Kiều.

Chu Kiều Kiều ngửi được mùi thơm, trong lòng ấm ức muốn chết.

Trước kia cô ta ở nhà mẹ đẻ cũng không có đãi ngộ này! Bạch Tú Tú dựa vào cái gì chứ? Cô chỉ là một con quỷ xui xẻo không có cha, mẹ lại không ở bên cạnh!

Tuy rằng Bạch Tú Tú không biết những người này đang suy nghĩ cái gì, nhưng mà nhìn sắc mặt của bọn họ cũng có thể đoán ra được.

Nhưng mà cô cũng không để ý, cô cũng không cần phải để lại danh tiếng tốt gì trước mặt mấy người này!

Chỉ cần cô và Vương Thanh Hòa có thể lấy lại một chút lợi ích, vậy là được rồi.

Nhìn chằm chằm ánh mắt của những người này, Bạch Tú Tú chia trứng hấp thành bốn phần, cô, Vương Thanh Hòa và hai đứa nhỏ mỗi người một phần.

Triệu Quế Phân nhìn chằm chằm như muốn đ.â.m thủng chén, lại không thấy con dâu cả nhường cho mình chút nào.

Trong lòng bà ta lại hùng hùng hổ hổ một chút!

Vương Thủ Thành sợ bà già này lại kiếm chuyện gì nữa, nhanh chóng nói: “Được rồi, mau ăn cơm đi. Ăn cơm xong còn phải đi làm việc nữa.”

Cả gia đình ăn sáng xong, những người cần lên núi và làm việc đều bắt đầu đi làm.

Triệu Thúy Hoa tranh thủ lúc mẹ chồng dẫn theo chị hai đi vào bếp chuẩn bị trưa nay ăn cái gì, nhanh chóng chạy đến tìm Bạch Tú Tú.

“Chị cả… Chúng ta lúc trước?”

“Hôm qua tôi đã đi xem giá cả rồi, chờ vài ngày nữa chồng tôi có rảnh, bán đi sẽ báo tin cho thím.” Bạch Tú Tú hiểu ý của cô ta, nhân sâm cũng không phải là thứ bình thường, tất cả những thứ mấy ngày nay cộng lại cũng không đáng giá bằng nó. Triệu Thúy Hoa không lo lắng mới là lạ!

Triệu Thúy Hoa nghe vậy trong lòng càng thêm vui vẻ, sau đó nhắc đến một chuyện khác: “Chị cả, tối hôm qua em thấy thím năm lén lút đi ra ngoài, em đi theo, không đi được bao xa thì đã nhìn thấy chị dâu ba ở nhà mẹ đẻ cô ta đứng ở đầu hẻm nhà chúng ta chờ sẵn…”

Bạch Tú Tú nghe nói là chị dâu của nhà mẹ đẻ Chu Kiều Kiều thì mày hơi nhíu nhẹ lại.

“Chị cả, chị nói coi có phải thím năm đang định làm chuyện xấu gì nữa hay không? Tôi thấy cô ta cũng không phải người tốt lành gì.” Triệu Thúy Hoa nhíu mày, nhắc đến Chu Kiều Kiều, cô ta không có bất cứ ấn tượng tốt nào cả!

Tối hôm qua cô ta nhìn thấy rất rõ, vợ chú năm lén lút chạy đến phòng chị hai, cũng không biết đã nói cái gì, còn lén lút nói chuyện với mẹ chồng, sau đó còn chạy đến chỗ vợ chú tư Trần Phương.

Làm cô ta sốt ruột muốn chết!

Lão nhị và lão ngũ là người cùng một phe, cha mẹ chồng cũng bất công cho hai người này. Thím tư lại có người nhà mẹ đẻ ở trong thành phố, tất cả mọi chuyện trong nhà này cô ta đều chướng mắt, không thèm để ý đến.

Vợ chú năm đi tìm chị hai, lại tìm Trần Phương, chắc chắn là đang nghĩ cách làm thế nào để phân được nhiều tiền hơn cho nhà mình!

Triệu Thúy Hoa càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng!

Bạch Tú Tú thấy Triệu Thúy Hoa tức muốn hộc máu, cười cười với cô ta: “Cứ để ý cô ta làm cái gì chứ? Chúng ta chỉ cần đi theo phân chia những lợi ích mà cô ta mang đến cho cả nhà là được, không lẽ thím không muốn chỗ tốt từ trên trời rơi xuống à?”

“Nói đến chuyện này! Chị cả, chị nói coi chúng ta lại đi nẫng tay trên mấy thứ đó của cô ta nữa được không?” Triệu Thúy Hoa nói rất nhỏ, cô ta đã nhớ thương chuyện này suốt hai ngày qua.

“Chờ thêm chút đi, cô ta may mắn như thế, nếu chúng ta liên tục nẫng tay trên đồ của cô ta, lỡ như thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sao? Hiện tại cứ coi chừng cô ta, đừng để cho cô ta lén giấu đồ riêng là được.” Bạch Tú Tú nhìn Triệu Thúy Hoa, cũng không phải cô sợ vận may của Chu Kiều Kiều thật, mà là sợ Triệu Thúy Hoa nẫng tay trên thất bại, lộ ra dấu vết, rút dây động dừng.

Sau này cô lại muốn nẫng tay trên thứ gì đó của Chu Kiều Kiều thì sẽ không còn dễ dàng như thế nữa.

Triệu Thúy Hoa cũng không suy nghĩ quá nhiều, mấy ngày nay đi theo Bạch Tú Tú lăn lộn, cuộc sống đã khá tốt rồi. Cô ta không thông minh gì, nhưng mà cô ta lại biết rõ một đạo lý, nghe lời khuyên của người khác sẽ ăn cơm no!

Cô ta, Triệu Thúy Hoa, biết nghe lời khuyên nhất!

“Chị cả, em nghe lời chị.”

Trong phòng bếp đã có tiếng động, Triệu Thúy Hoa nhanh chóng cách xa Bạch Tú Tú.

Sợ bị Triệu Quế Phân nhìn thấy cô ta tiếp xúc thân thiết với Bạch Tú Tú.

“Con đứng đờ trong sân làm gì? Con không mau chạy lại đây sửa soạn, đi vào núi. Vợ thằng tư đâu? Mau đi ra đây!” Triệu Quế Phân gân cổ lên la to.

Chờ bà ta gọi đủ mọi người lên núi rồi, lập tức cùng nhau đi ra ngoài.

Lưu Tiểu Nga u oán nhìn thoáng qua Bạch Tú Tú, trong lòng hụt hẫng.

Chị cả ham ăn biếng làm, không chịu làm bất cứ chuyện gì.

Cô ta lại còn phải hầu hạ cô nữa hả?

“Mẹ ơi, mẹ ơi, con muốn ăn kẹo.” Nguyệt Nguyệt từ trong phòng đi ra, kéo ống quần của Bạch Tú Tú bắt đầu làm nũng.

Bạch Tú Tú ôm con gái lên, nhìn con trai đứng ở cửa cũng đang mong mỏi nhìn về phía mình, biết hai đứa nhỏ này đều có suy nghĩ giống nhau, cho nên cười vẫy tay.

Chờ Minh Minh cũng đến gần, cô mới dẫn theo hai đứa nhỏ đi vào phòng.

Lưu Tiểu Nga nghe nói đến ăn kẹo, bắt đầu suy nghĩ: “Chị cả… Minh Minh và Nguyệt Nguyệt sướng ghê ha. Mới có nhiêu đây tuổi mà ngày nào cũng được ăn kẹo. Hai đứa con gái nhà tôi… Còn chưa được ăn bao giờ đâu.”

Bạch Tú Tú nhìn thoáng qua cô ta, Lưu Tiểu Nga chỉ thiếu điều viết rõ ý đồ trên của cô ta lên mặt mà thôi!

Nhưng mà, cũng chẳng liên quan gì đến cô!

Bạch Tú Tú lười không muốn trả lời, chuẩn bị quay về phòng của mình.

“Chị cả, chị xem có thể chia cho tôi hai viên kẹo không? Tốt xấu gì cũng cho hai đứa con gái của tôi nếm vị ngọt một chút…” Lưu Tiểu Nga mặt dày mày dạn xin xỏ.

Bạch Tú Tú nghe thế, vui vẻ nói: “Chia cho thím? Được thôi. Thím định lấy cái gì để đổi với tôi?”

“Đổi? Không phải đều…” Lưu Tiểu Nga có chút choáng váng.

Bình luận

Truyện đang đọc