TRONG TIM TÔI CHỈ CÓ CÔ THÔI, ĐỒ NGỐC


"Ngày buồn tháng nhớ năm thương,
Hôm nay trời mưa tầm tã, y như tâm trạng buồn chán của mình. Ngày mai, mình sẽ phải tạm biệt mái trường yêu quý, thầy cô đáng kính, cả bạn bè mến thương nữa. Nhưng đặc biệt nhất vẫn là cái Nga "phì" và quán cóc, xoài, sắn bên cổng trường. Ôi! Cái vị chua chua của xoài, ngọt ngọt của cóc, lạnh lạnh của sắn sẽ khó mà có ngày gặp lại. Họa chăng chỉ có Nga thương mình mà ngồi trên xe buýt 2 tiếng rưỡi (-_-") đem đến vài miếng cho đỡ nhạt miệng. Chà, nãy giờ nói với nhật kí mà sao văn vẻ quá đi. Thôi, đi thẳng vào vấn đề luôn nè. Nhật kí à, mình lại phải chuyển trường nữa rồi. Hình như lần này là lần thứ....21 hay sao ấy nhỉ. Cũng tại ông ta cả thôi. Công nhận ông ta buồn cười thiệt, đã đuổi người ta giờ lại tìm về. Hứ, đây không thèm về nhá. Không có ông ta, mình cũng sống tốt chứ bộ, cũng bik kiếm tiền chứ bộ, cũng học giỏi chứ bộ. Cho ông ta hối hận, nhật kí nhỉ? Nhưng phải xa cái Nga, cũng buồn thiệt. Mà thôi, mình sẽ kiếm bạn mới. Dù gì Nga "phì" cũng là người bạn thứ 20 của mình mà (không có tình người gì hết trơn hết trọi, còn mong người ta mang cóc xoài đến cho, hết bik ) Thôi, mình đi ngủ đây, nhật kí cũng ngon giấc nha."
Đóng quyển sổ nhật kí lại, nó thở dài. "Chán quá, chuyển trường liên tục, mệt thiệt. Con người đó sao mà đáng ghét thế không biết." Nó lại thở dài rồi leo lên giường và cuộn tròn vào chiếc chăn len ấm áp.
6:20am. Nó chạy vèo ra khỏi phòng, xô cửa cái rầm, cánh cửa.....chia tay với bức tường luôn. Còn nó thì.....không hề ngoái đầu lại, chuyện thường ngày í mà. Chạy vội xuống cầu thang, nó chào bà chủ nhà rồi chạy như bay đến trường. "Hên quá, chưa trễ học."_Nó vừa lẩm bẩm vừa chỉnh lại đồng phục. Hít một hơi thật sâu lấy sức, nó tiến thẳng vào cổng trường, 11A2........11A2......."A, đây rồi!" Nó reo lên cứ như mới lượm được vàng ấy, thành thử mọi người xung quanh nhìn chằm chằm như thể nó là con bé hai lúa nhà quê mới lên tỉnh vậy. Nó cúi gằm mặt bước vào trong. Đi được 2 bước, tiếng ầm ĩ bỗng trở nên im bặt. Nó đi thêm bước nữa, tiếng rì rầm rộ lên. Nóng mặt, nó liền bước nhanh xuống chiếc bàn cuối lớp ngồi cho yên vị. Bỗng có 1 cô bạn trông rất dễ thương, cột 2 bím tóc đuôi sam đến bắt chuyện với nó:
- Cậu là học sinh mới hả? Mình là Ly, chúng mình làm bạn với nhau nha?

- Ôi, được vậy thì tốt quá!
- Uhm........ ình hỏi cậu một câu nha: "Bộ cậu là tiểu thư tập đoàn trang sức F.L hả?"
- Ha, làm gì có.........Cậu nhầm rồi, mình làm sao mà giống cô bé ấy được. Bộ mình giống lắm hả?
- Uh, giống lắm. Nhưng chắc mình nhầm thiệt, tiểu thư tập đoàn lớn thứ ba nước ta sao có thể vào đây mà học chứ. A! Quên mất, tên cậu là gì ấy nhỉ?
- Mình là Thư, Kiều Mĩ Anh Thư.
- Chà, tên cậu đẹp thật. Anh Thư nè, chốc cậu đi bộ hay đi xe về?
- Mình đi bộ, nhà mình gần đây mà.
- Thế à, vậy nhà cậu ở đâu?

- Uhm....17/2 Lê Duẩn. Thực ra là nhà trọ thôi chứ không phải nhà mình đâu.
- Ah, nhà trọ Hương Thảo đúng không? Mình cũng trọ ở đó đó. Cậu ở phòng mấy?
- Ủa, thiệt à? Mình ở phòng 2.
- À, vậy ra cậu là người mới vào hôm thứ 7 đó hả? Chà, tụi mình cùng trường, cùng lớp, cùng cả nhà trọ, chắc duyên tiền định rồi (^_^)
- Ờ, chắc là vậy đó ha, hay chốc tụi mình về chung đi?
- Hì hì, có cậu về chung, còn gì vui bằng nữa. Mà sắp đến giờ học rồi, mình về chỗ nha.
Yeah ^_^ yeah ^_^, có bạn mới rồi, vui quá xá!_ nó mỉm cười với bản thân mình như thế đấy. Thế rồi chuông reo. Cô vào lớp. Giới thiệu nó. 5 tiết học trôi qua. Tan học. Đi về với Ly. Xong. Ngày đầu tiên sẽ kết thúc như thế, với nó đó là một kết thúc trong mơ rồi. Nhưng chỉ là sẽ thôi, chứ không phải đã, nếu như không có một chuyện xảy ra bắt nguồn cho hàng tá rắc rối sau này.
Trên đường đi học về, tụi nó mỗi đứa một cây kem, vừa đi vừa ăn vừa nói chuyện. Ly đang kể chuyện cười cho nó nghe, liền hoa chân múa tay minh hoạ (cho nó sinh động, dễ hiểu í mà), thế là cây kem trong chốc lát đã nằm yên vị trên áo của một tên trông cực kì cực kì cực cực cực kì đầu gấu đang đi hướng ngược lại. (phen này chết chắc) Mắt tên kia bỗng rực lửa lên, liếc nhìn Ly làm bạn í muốn bốc lửa theo luôn. Hắn sau khi #@$^%&*~!! liền định tát Ly. Thế là nó nổi máu......mĩ nhân cứu mĩ nhân (mĩ nhân ) cộng với kinh nghiệm 3 năm đào tạo karate, liền tung cú đá thần điêu đại hiệp ngay trên mặt tên đầu gấu, khiến mặt hắn được đóng một dấu giày to tướng khó phai. Trước khi để tên đó định thần và sắp sửa xổ ra thêm một tràng ^$#%&#*&!!!!, nó kéo Ly chạy bán sống bán chết. Và tự dưng nó nhận ra cây kem đang cầm trên tay rất vướng víu, liền tiện tay quăng đi. Chẳng hiểu duyên nợ thế nào, cây kem lại hạ cánh ngay trên đầu tên kia sau chuyến bay kéo dài...... 5s. (, chứng tỏ nó và Ly sẽ gặp rắc rối với tên này dài dài, duyên đậm thế kia mà) Chạy về đến nhà, tụi nó nhìn đông nhìn tây, nhìn bắc nhìn nam, nhìn khắp mọi nơi, không thấy ai đuổi theo cả, mới dám thở phào. Còn tên kia đến giờ mới định thần lại được, tức muốn nổ con mắt, liền đi về báo với đại ca chúng. Tên đại ca liền hỏi:

- Mày có biết gì về con bé đó không? Phải có thông tin tao mới giúp mày được chứ!
- Dạ, em..............Tại CPU lúc đó chạy vừa chậm vừa ngắt quãng nên..............
Trong khi tên đầu gấu đang cố lục lại trí nhớ thì một tên đàn em lên tiếng:
- Thưa đại ca, hình như con nhỏ đó học trường THPT Hồng Mai ạ, em có nhìn thấy đồng phục của con bé đó.
- Hừm...........BẮT CON NHỎ ĐÓ VỀ ĐÂY!


Bình luận

Truyện đang đọc