TRỌNG TỬ

Ánh trăng sáng trong chiếu rọi xuống, hai bóng người lẻ loi xuất hiện trên sườn núi trống vắng.

"Phía trước chính là núi Thanh Trường."

Đỉnh núi này dường như có chút quen mắt, từ xa xa nhìn lại có thể thấy vài ngôi đền đang nhuộm đẫm ánh trăng, hình như đây chính là ngọn núi mà Hải Sinh đạo trưởng đã sáng lập ra phái Phù Sinh, lúc trước Trọng Tử đã từng đi ngang qua vùng này. Mơ hồ xác thực lại, đúng là nó rồi! Trong lòng Trọng Tử không khỏi cảm thấy rất vui sướng, thì ra Vong Nguyệt đúng là người giữ lời hứa, cũng giống như Vạn Kiếp vậy, không phải là một ma dân tàn ác đánh mất chính mình.

"Ta chỉ có thể đưa ngươi đến đây thôi."

"Ngươi phải đi sao?"

"Ta là ma, lão già Mẫn Vân Trung mà nhìn thấy ta nhất định sẽ rất tức giận."

Trọng Tử mặc dù không thích Mẫn Vân Trung, nhưng bởi vì đó là sư thúc của Lạc Âm Phàm cho nên cũng không dám có ý bất kính với y, nhưng nay nghe Vong Nguyệt gọi thẳng y là " lão già Mẫn Vân Trung" thì không khỏi cảm thấy vui sướng như khi thấy người khác gặp họa: "A, vậy ngươi đi đi."

Vong Nguyệt hơi cúi thấp cằm nhìn xuống: "Ngươi vốn trời sinh sát khí nên đương nhiên là tiên môn sẽ không coi trọng ngươi, nếu như gia nhập ma đạo chắc chắn sẽ trở thành nhân vật rất lợi hại nha."

Trọng Tử trầm mặt xuống: "Ta sẽ không nhập ma!"

Vong Nguyệt cũng không phản bác, chỉ nói: "Ngươi nói rất đúng, trời sinh sát khí cũng không nhất thiết phải nhập ma."

Những lời này Trọng Tử nghe tất nhiên là rất thích rồi, bởi vậy thiện cảm đối với Vọng Nguyệt lại tăng vài phần nữa: "Cám ơn ngươi đã đưa ta đến đây."

"Không cần cảm ơn ta." Chiếc áo choàng màu đen vẫn che khuất hơn phân nửa khuôn mặt của Vong Nguyệt nên Trọng Tử không nhìn thấy rõ sắc mặt y cho lắm. Vong Nguyệt dùng bàn tay có đeo chiến nhẫn làm bằng viên ngọc màu tím trong suốt kia đặt lên vai Trọng Tử rồi nói, "Hy vọng sau này chúng ta còn có thể gặp lại nhau."

Trọng Tử gật đầu: "Được, ta sẽ nhớ kỹ những lời này của ngươi."

Vong Nguyệt nâng cánh tay lên với một vẻ rất phong độ, ý bảo Trọng Tử đi mau đi.

Trọng Tử vội vã chạy tới đây cũng vì muốn gặp sư phụ, cho nên nàng vội vàng hướng về phía Vong Nguyệt vẫy vẫy tay, cũng không quay đầu lại nhìn mà chỉ nhắm về hướng núi Thanh Trường chạy đi.

Chờ mãi cho đến khi bóng dáng của Trọng Tử biến mất, Vong Nguyệt vẫn đứng nguyên tại chỗ không hề nhúc nhích.

"Con bé là đồ đệ của Lạc Âm Phàm, sao thánh quân lại thả con bé trở về?" Dục Ma Tâm vừa hiện thân lên đã hỏi Vong Nguyệt.

"Bởi vì con bé không thể quay về."

"Ý của thánh quân là..."

"Theo những tin tức của tiên môn thì con bé mưu toan thi triển huyết chú để thức tỉnh thiên ma lệnh." Vong Nguyệt nhìn về phương hướng kia, trong không khí trầm lặng, giọng nói âm u của Vong Nguyệt cất lên lại lộ ra một chút dịu dàng hiếm có: "Ngươi đã nghe thấy chưa, con bé nói là bị người khác hãm hại, những việc này không phải là do con bé nguyện ý làm."

"Thánh quân tin tưởng lời của con bé ấy?"

"Vì sao ta lại không tin?"

"Nếu như con bé ấy trở về Nam Hoa chắc chắn sẽ bị trục xuất ra khỏi sư môn và bị đưa đi Côn Luân chịu hình phạt, mà ngài cũng phải biết rằng muốn cứu người ở băng lao của Côn Luân còn khó hơn lên trời nữa. Nếu kẻ đó thực sự muốn lợi dụng con bé để giải phong ấn cho thiên ma lệnh thì tất nhiên sẽ ngăn cản không cho con bé trở về rồi." Tên Dục Ma Tâm lại lắc đầu: "Nhưng nha đầu đó có quan hệ gì với Nghịch Luân đâu chứ, kẻ đó làm sao dám khẳng định máu của nha đầu đó có thể giải trừ được phong ấn nhỉ?"

Vong Nguyệt nói: "Ai nói với ngươi là không có quan hệ gì?"

Dục Ma Tâm khiếp sợ hỏi lại: "Thánh quân muốn nói..."

"Thiên Chi Tà đi theo Nghịch Luân đã nhiều năm như vậy rồi, đối với chuyện của Nghịch Luân y hẳn là biết nhiều hơn chúng ta rất nhiều."

"Thánh quân nghi ngờ kẻ đó là Thiên Chi Tà?"

"Ngoại trừ y ra, còn có ai có thể làm ra những chuyện này chứ." Vong Nguyệt nhẹ nhàng nhoẻn miệng cười, "Y muốn lợi dụng con bé để thức tỉnh thiên ma lệnh, chỉ đáng tiếc là y quá gấp gáp nên đã mắc phải sai lầm, phong ấn không những không được giải trừ mà ngược lại còn hại con bé bị trục xuất đi Côn Luân nữa."

Dục Ma Tâm dường như nhớ tới việc gì đó liền nói tiếp: "Hay là lần này chuyện Vạn Kiếp nửa đường cướp người, cũng là chủ ý của Thiên Chi Tà, y muốn ngăn cản nha đầu ấy đi đến Côn Luân? Nhưng Thiên Chi Tà làm sao lại có liên quan với Vạn Kiếp được nhỉ?"

"Chỉ cần là người còn sống thì có thể tạo ra các mối quan hệ tùy thích." Vong Nguyệt vùi sâu đầu vào cái nón của tấm áo choàng màu đen, y lại nói tiếp : "Con bé nói rằng có người lợi dụng giấc mộng của nó để khống chế nó."

"Thiên Chi Tà nổi tiếng nhất là nhiếp hồn thuật, nhưng việc này rõ ràng là mộng yểm thuật, đó cũng chính là sở trường của Mộng Ma mà.” Dục Ma Tâm kinh ngạc: "Năm đó Nghịch Luân có một thủ hạ vốn là hữu hộ pháp tên là Mộng Ma, rất nổi danh, chẳng lẽ..."

Vừa dứt lời, cảnh vật bốn phía đã bắt đầu biến hóa, rừng cây, triền núi, toàn bộ mọi thứ xung quanh đều biến mất không thấy tung tích, chỉ thấy nơi này hóa thành một khu rừng lê bát ngát, dưới ánh trăng sáng trong, hiện ra bóng dáng một cây lê nở hoa trắng muốt, thanh khiết như tuyết.

Từ giữa rừng lê sâu thẳm, một đóa hoa lê từ từ bay tới.

Đóa hoa lê nho nhỏ đó càng bay lại gần thì lại càng biến lớn hơn, cho đến khi bay đến trước mặt thì đã có một người đứng ở trong đó, một nữ tử mặc áo lụa màu trắng bước ra từ giữa đóa hoa, da thịt trắng mịn, mái tóc dài đổ xuống nhưng cũng trắng như tuyết, cực kỳ giống với đóa hoa lê trắng muốt ở bên cạnh.

"Mộng Cơ tham kiến thánh quân."

Vong Nguyệt cười nói: "Nếu so với Mộng Ma, nàng còn kém xa lắm."

Mộng Cơ nghe vậy cũng không tức giận, chỉ khẽ cười thật quyến rũ, đứng ở bên cạnh y.

Dục Ma Tâm không có phản ứng gì khác, chỉ lẩm bẩm: "Như thế là sao, kẻ đó rốt cuộc là Thiên Chi Tà hay là Mộng Ma?"

…………

Ánh trăng bao trùm khắp núi Thanh Trường, phủ khắp cây cối là một không gian vô cùng yên tĩnh. Trọng Tử không hề sợ hãi bước đi trên con đường trong đêm tối mịt mùng, chỉ cần nghĩ đến việc sẽ được nhìn thấy sư phụ là trong lòng nàng lại tràn đầy vui mừng, không còn một chút sợ hãi nào nữa.

Trong rừng cây cối um tùm như bóng ma, một bóng trắng đang lẳng lặng đứng, đôi đồng tử đen láy khẽ chớp.

Phía trước khoảng mười trượng, con đường rộng lớn đột nhiên thay đổi một cách kỳ lạ...

Trọng Tử vẫn vô tư đi tới mà không hề phát hiện ra sự thay đổi này, bước chân nhanh chóng chạy về phía trước.

Con đường càng ngày càng hẹp, càng lúc càng khó đi. Ở hai bên đường cỏ cây càng lúc càng rậm rạp hơn. Rõ ràng đây là con đường lớn để đi lên núi, vì sao lại biến thành như vậy rồi?

Một cơn gió thổi qua, những ý nghĩ vui mừng trong lòng Trọng Tử chợt lắng đọng lại và đầu óc nàng cũng bắt đầu tỉnh táo ra, nàng dần dần cũng phát hiện ra ở đây có điều gì đó thật bất thường, bị một nhánh cây chìa ra móc vào một góc áo ở phía sau kéo lại, cuối cùng Trọng Tử cũng dừng bước, từ từ sắp xếp lại mọi suy nghĩ trong đầu mình.

Vừa mới ngước mắt lên nhìn lại thì con đường ở trước mặt đã biến mất tăm, thay vào đó là một mảnh rừng cây cối rậm rạp, ngả nghiêng.

Sao lại thế này? Trọng Tử kinh ngạc vô cùng, cố gắng trấn tĩnh lại để xem xét tình hình trước mắt, nhưng cả người nàng lập tức trở nên lạnh lẽo từ đầu đến chân.

Bên dưới những thân cây kia là một thi thể đang nằm yên bất động, trên ngực cắm một thanh chủy thủ.

Sư phụ và mọi người trong tiên môn đều đang ở trên núi, làm sao lại có người chết ở đây được? Trọng Tử cố đè nén nỗi sợ hãi trong lòng xuống, chậm rãi lui về phía sau vài bước, rồi xoay người thật mạnh chạy ngược về phía vừa mới đi qua.

Trọng Tử chạy không ngừng nghỉ, cỏ cây ở hai bên nhanh chóng bị bỏ lại phía sau.

Mãi cho đến khi có cảm giác khoảng cách đã đủ an toàn, Trọng Tử mới dừng lại không chạy tiếp nữa, nàng sợ hãi đưa tay ôm ngực, cảm giác như vừa nhấc một tảng đá nặng ra khỏi lồng ngực, đứng thở dốc. Không kịp suy nghĩ nhiều, Trọng Tử đang muốn đưa tay lên lau mồ hôi, vừa mới ngước mắt lên thứ nhìn thấy được lại vẫn là một thi thể!

Vẫn là xiêm y đó, vẫn là tư thế đó, ngay cả cây cối ngả nghiêng ở bên cạnh cũng vẫn y như thế, tất cả đều giống hệt như khung cảnh mới vừa rồi nàng nhìn thấy.

Mồ hôi lạnh thấm ra ướt đẫm cả người, Trọng Tử vội vàng xoay người chạy như điên. Nhưng bất luận nàng có chạy đi bao xa thì thi thể kia vẫn xuất hiện ở ngay trước mắt, nàng có chạy tới chạy lui thì vẫn như chạy quanh một vòng tròn khép kín và lúc nào cũng quay trở lại điểm xuất phát.

Trọng Tử quả thực vừa như muốn nổi điên lại vừa tuyệt vọng hét lớn: "Là ai! Ngươi là ai!"

Không hề có tiếng đáp lại.

Là Vạn Kiếp làm sao? Không thể nào, y giết người dễ như trở bàn tay, cần gì phải dùng đến chủy thủ kia chứ, hơn nữa y đang nóng lòng đi cứu Cung Khả Nhiên, làm sao có thời gian để làm nhiều chuyện như vậy được?

Chẳng lẽ lại là Vong Nguyệt? Y sẽ không dám lừa gạt ma thần, nếu chính miệng y đã thề trước mặt ma thần thì nhất định cũng sẽ không hãm hại nàng.

Nhưng quan trọng hơn tất cả là, có người cố ý dẫn nàng đến nơi này, đặt nàng vào hoàn cảnh này, y có mục đích gì đây?

Trọng Tử nhắm mắt lại một lát, ép buộc bản thân phải trấn tĩnh lại, sau đó mới mở mắt ra một lần nữa, bước lên từng bước về phía thi thể kia.

Người đã chết là một đệ tử của tiên môn, mi thanh mày tú, vẻ mặt vẫn phảng phất thần sắc trước khi chết một khắc, dường như có chút ngây dại ra, trong tay còn nắm thanh trường kiếm chưa được rút ra khỏi vỏ.

Khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của y, trong lòng Trọng Tử chợt nổi lên một cơn đau kịch liệt: "Vị Hân sư huynh!"

Người này đúng là đệ tử của Nam Hoa, tên gọi là Vị Hân, luận về bối phận thì cũng xem như đồ tôn của Mẫn Vân Trung. Người này thường ngày đối đãi với Trọng Tử rất ân cần. Ngày đó khi thấy nàng bị đưa đi Côn Luân, còn cầu xin cho nàng mãi.

Trọng Tử đau lòng không thể nào chịu được, quỳ gối xuống bên cạnh tử thi khóc lên thành tiếng, vừa khóc vừa mắng: "Ngươi rốt cuộc là ai! Hại ta là đủ rồi, sao lại còn làm hại cả Vị Hân sư huynh nữa chứ!"

Đang khóc lóc thương tâm, cách đó không xa đột nhiên có tiếng động.

"Mau đỡ vị sư huynh này lên núi chữa thương!"

"Văn sư cô, bên kia còn có một vị sư huynh, hình như đã..."

"Đỡ huynh ấy lên núi."

………….

Trọng Tử nghe thấy những giọng nói quen thuộc này, vội vàng đẩy nhánh cây sang một bên để bước ra bên ngoài xem thử, quả nhiên đó chính là Văn Linh Chi dẫn theo một nhóm đệ tử của Nam Hoa hướng về phía này đi tới, vừa đi vừa kiểm tra những người bị thương vong và những người còn sống sót, dáng vẻ rất bình tĩnh, rất có phong thái đại đệ tử Nam Hoa.

"Mộ sư huynh đâu?"

"Sư huynh đi qua bên kia xem xét rồi."

Văn Linh Chi đỡ lấy một người đệ tử bị thương, nghi hoặc hỏi: "Tôn giả tự mình chọn người và bố trí trận thế làm sao lại có sai sót được?"

Người đệ tử kia trả lời với giọng yếu ớt: "Tôn giả dự tính không có gì sai sót cả, mới vừa rồi Vạn Kiếp đi lại đây, chúng ta vốn định dùng Hồn Thiên trận để vây bắt y, ai ngờ được chuyện kéo tới trước mắt mà lại thiếu mất một người, do đó trận pháp không thể hoàn thiện được."

Văn Linh Chi vội hỏi: "Thì ra là thế, không biết là đã thiếu người nào?"

"Chính là Vị Hân sư huynh của quý phái, huynh ấy vốn ẩn nấp ở bên chỗ kia.” Người đệ tử nọ vừa nói vừa đưa ngón tay chỉ về phía Trọng Tử đang đứng, "Trước đó ta còn đi tìm huynh ấy để nói chuyện, sau đó thì không biết đã xảy ra chuyện gì mà huynh ấy lại không xuất hiện."

Văn Linh Chi nghe nói xong liền lệnh cho hai đệ tử đưa người đệ tử bị thương kia đi lên núi, rồi quay sang phân phó những đệ tử còn lại: "Cẩn thận điều tra, xem thử có còn sống hay không."

Chúng đệ tử đều đồng loạt nghe theo lời của Văn Linh Chi.

Đứng ở bên này nghe thấy những lời như thế, Trọng Tử cũng đã đoán được đại khái tình hình ở nơi này, kẻ giết Vị Hân sư huynh nhất định là kẻ đứng sau màn kịch này, y ra tay phá Hồn Thiên Trận là vì muốn để cho Vạn Kiếp thuận lợi cứu Cung Khả Nhiên ra. Dù sao kẻ đó cũng đang ở trong tiên môn, có rất nhiều việc quan trọng mà y phải lợi dụng Vạn Kiếp để làm cho y, nếu như Vạn Kiếp bị nhốt thì đối với y không hề có lợi một chút nào cả.

Nhưng y cố ý đem nàng dẫn dụ đến nơi đây, chẳng lẽ...

Trọng Tử đột nhiên tỉnh ngộ, mồ hôi lạnh ứa ra. Trong lòng nàng biết rõ nếu lúc này mà để cho bọn họ phát hiện ra mình thì cho dù nàng có trăm ngàn cái miệng cũng không thanh minh được. Vì thế nàng vội vàng đứng dậy tính chạy trốn ra khỏi nơi này.

"Ai ở đàng kia!"Văn Linh Chi đã tu luyện khắc khổ suốt mấy năm nay cho nên tiến triển cực nhanh, mọi động tĩnh xung quanh đương nhiên là cũng không thể qua được mắt của nàng ta. Lúc này lại phát hiện ra có người đang nghe lén, lập tức rút kiếm ra phóng vào không trung mà chém tới.

Trọng Tử hoảng sợ vô cùng, kêu lên cũng không được mà không kêu lên cũng không xong, lúc này chỉ biết trơ mắt nhìn thanh kiếm kia đang chém xuống người mình.

Ngay tại lúc nguy cấp này, bỗng nhiên một thanh kiếm khác từ phía sau người nàng bay tới. Hai thanh kiếm chạm vào nhau, kiếm khí tỏa ra mãnh liệt, chỉ nghe thấy keng một tiếng lập tức bảo kiếm của Văn Linh Chi bị đánh ngược trở về, ngay cả bản thân của nàng ta khi đỡ lấy thanh kiếm mặt mày cũng trắng bệch ra, phải lui về phía sau vài bước, suýt nữa thì ngã sấp xuống.

Đó là một thanh Tinh Cương kiếm tầm thường, cũng giống như chủ nhân của nó, thật sự bình thường, nhưng lại không một người nào dám khinh thường nó.

Trọng Tử ngơ ngác nhìn y .

"Thì ra là Mộ sư huynh." Văn Linh Chi vừa dẫn các đệ tử chạy tới, nhìn thấy người đến là Mộ Ngọc thì nhẹ nhàng thở ra, nhưng tiếp theo đó lại sửng sốt kêu lên : "Trọng Tử?"

Tướng mạo của mình đã thay đổi, nàng ta làm sao có thể nhận ra mình được chứ! Trọng Tử rốt cục cũng ý thức được chuyện gì đang xảy ra, nhanh chóng đưa tay lên sờ mặt của mình, nhất thời hoảng sợ vô cùng - là ai mà lại lợi hại như vậy, có thể giải được pháp thuật của Vạn Kiếp đã phong ấn trên người nàng!

Không khí xung quanh trở nên đông cứng lại, chúng đệ tử nhìn lên thi thể của Vị Hân rồi lại nhìn về phía Trọng Tử, thần sắc ai nấy cũng phức tạp.

Văn Linh Chi liền trấn định lại hỏi: "Sao lại thế này?"

"Ta vừa tới đây đã nhìn thấy Vị Hân sư huynh..." Trọng Tử vừa nói vừa run rẩy cả người, một nỗi sợ hãi lẫn tuyệt vọng lan tràn từ tận đáy lòng nàng. Nàng đã bị người khác tính kế giăng bẫy một lần, không thể nào tưởng tượng được còn có thể có lần thứ hai. Dựa vào tình hình trước mắt này thì cho dù nàng có nói gì cũng đều là dư thừa cả, thà rằng là nàng chết đi còn hơn là nghĩ tới việc lại phải nhìn thấy dáng vẻ thất vọng của sư phụ một lần nữa.

Văn Linh Chi nhìn thấy thế cũng chỉ nhấp miệng thật mạnh rồi cũng không nói gì nữa.

Cuối cùng, Mộ Ngọc đi tới kéo tay Trọng Tử, mỉm cười nói: "Không sao , trở về là tốt rồi."

Được bàn tay ấm áp kia nắm lấy, Trọng Tử dường như trở nên yếu đuối hơn hẳn, nàng không kìm được nữa, nước mắt rơi xuống, lẩm bẩm: "Mộ sư thúc..."

Mộ Ngọc dịu dàng cất lời: "Tôn giả đang ở đây, ta đưa con đi gặp người."

"Nghe nói đồ đệ của hộ giáo đã tự mình quay trở về, bản lĩnh quả nhiên là không nhỏ."

Ánh sáng như ngọc minh châu chiếu tới, khắp bốn phía đều trở nên sáng rực như ban ngày, trên không trung một đám người bay tới. Người vừa cất tiếng nói chính là Mẫn Vân Trung với Phù Đồ Chương đang cầm trong tay, đứng ở bên cạnh là Ngọc Hư Tử, Hải Sinh và vài vị chưởng môn khác.

…………..

Cảm nhận được sự tồn tại của người ấy, Trọng Tử cắn chặt môi, không dám ngước mặt lên nhìn , không đành lòng nhìn. Nhưng cuối cùng nàng cũng không chịu nổi lại nhìn về phía người ấy đang đứng giữa không trung. Vẫn là y phục màu trắng thuần khiết đó, vẫn là mái tóc dài đen nhánh buông xuống sau lưng, và vẫn là khuôn mặt quen thuộc không mang theo bất cứ một biểu hiện gì, đẹp đẽ và lạnh nhạt như từ trước đến giờ.

Linh Chi liền bước lui ra phía sau vài bước kêu lên: "Sư phụ, Vị Hân sư huynh..."

Mẫn Vân Trung lúc này mới để ý đến thi thể của Vị Hân đang nằm yên bất động trên đất, lại nhìn về phía những đồ đệ yêu thương của mình. Thấy những đồ tôn đồng trang lứa với Vị Hân ai nấy đều mắt đẫm lệ nhòa, lập tức hiểu được ngay tình hình trước mắt, không khỏi vừa đau đớn vừa giận dữ: "Giỏi lắm! Thật sự là quá giỏi mà! Ngay cả sư huynh đồng môn mà cũng xuống tay cho được! Âm Phàm, ngươi thu nhận nghiệt đồ, hôm nay ta sẽ thay ngươi thanh lý môn hộ!"

Phù Đồ Chương trong tay Mẫn Vân Trung phát ra ánh sáng chói lòa, từ giữa không trung một luồng tiên khí màu trắng mạnh mẽ tỏa ra, tạo nên hình trận Bát Quái Đồ, hướng vào đầu của Trọng Tử chụp xuống.

"Lục tiên ấn!"

Đó là chiêu tuyệt sát của tiên môn, Lục Tiên đồ!

Mẫn Vân Trung thân là đốc giáo, là người chấp chưởng mọi hình phạt ở Nam Hoa, lần trước đối với việc của thiên ma lệnh đã có không ít bất mãn, giờ phút này lại chứng kiến cảnh Vị Hân chết thảm, nhất thời giận dữ vô cùng, làm sao còn có thể lưu tình được. Lập tức đem tất cả tu vi tu hành được trong hơn một ngàn năm qua đặt hết vào trong sát chiêu này, ra tay cực nhanh. Với một chiêu này thì ngay cả khi có ai muốn cứu Trọng Tử cũng không thể nào trở tay kịp, một khi Lục Tiên ấn đã đánh xuống thì đừng nói là một Trọng Tử mà có là mười Trọng Tử cũng phải hồn phi phách tán.

Không một ai dám nói gì, chúng đệ tử ai nấy đều biến sắc, vài vị chưởng môn có mặt ở đây cũng cảm thấy kinh hãi, mọi người đều đồng loạt nhìn về phía một người khác.

Hắn vẫn lẳng lặng đứng im ở nơi đó, dường như cũng không có ý muốn ngăn cản.

Không có phẫn uất và oán hận, cũng không có oan ức, chỉ có đau khổ đang giằng xé trong lòng. Trọng Tử kinh ngạc nhìn người ấy, với tình cảnh trước mắt như thế này thì quả thật là ngay cả tư cách để kêu lên hai tiếng ‘Oan uổng’ nàng cũng không có. Cho dù nàng có nói gì thì người khác cũng sẽ không tin, những người khác đó bao gồm cả người mà nàng tin tưởng nhất.

Là do nàng làm việc lỗ mãng không biết suy nghĩ trước sau cho nên mới trúng kế của kẻ khác, cho dù nàng có chết cũng không đủ để bù đắp hết những tội lỗi đã gán xuống đầu nàng. Nhưng mà sư phụ của nàng còn chưa biết kẻ đó đang trà trộn trong tiên môn, bất cứ lúc nào y cũng đều có khả năng ra tay với người.

Trọng Tử đột nhiên hoàn hồn trở lại, mặc kệ cho cả toàn thân thể đang bị Lục Tiên ấn ép tới thở không nổi, chỉ cố sức muốn há miệng ra để nói với sư phụ của nàng điều đó.

Nhưng Trọng Tử chưa kịp cất lên thành tiếng, bỗng nhiên bên tai dường như mọi thứ đều nổ tung lên.

Thanh trường kiếm trong như làn nước mùa thu bay ra khỏi vỏ, không ai nhìn thấy rõ, chỉ nhìn thấy kiếm khí từ thanh kiếm đó mang theo năm màu xanh, trắng, đỏ, đen, vàng phóng ra chặt đứt và phá tan Lục Tiên ấn đang trùm xuống người Trọng Tử, một cơn lốc xoáy thật lớn được hình thành, pháp thuật thượng cổ đỉnh cao của Mẫn Vân Trung lập tức bị kiếm khí mạnh mẽ kia đánh cho tan tành, xơ xác giống như bọt nước trắng xóa tung bay trên đầu những cơn sóng bạc, bắn tung tóe ra khắp bốn phía. Những đệ tử đang đứng tại nơi đây có tu vi còn thấp đều đồng thời cảm thấy trong cổ họng của mình có một vị ngọt dâng lên.

Trọng Tử đang nằm giữa trung tâm của cơn lốc xoáy đó, bị dư lực đánh ngã xuống, miệng nàng phun ra một ngụm máu tươi, đầu của nàng đau như búa bổ, lúc này chỉ còn nghe thấy những tiếng ong ong quanh tai mình.

Trục Ba kiếm xoay quanh hai vòng rồi quay trở về bên trong vỏ kiếm, người vừa chấp kiếm kia sắc mặt vẫn không chút thay đổi.

Mấy vị chưởng môn kia đều không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở ra. Tất cả những người làm sư phụ trong thiên hạ này ai cũng muốn che chở cho đồ đệ của mình, ngay cả khi đồ đệ đó có phạm phải sai lầm lớn như thế nào, thì bản thân người làm sư phụ cũng không nhẫn tâm đến mức nhìn đồ đệ của mình chết ngay trước mặt mình.

Ở trong mắt mọi người, nghiệp chướng của Trọng Tử quả thật rất nặng nề, nhưng cho dù thế nào, hắn vẫn ra tay cứu đồ đệ mình.

Những đau đớn này nếu không thể kết thành những thương tổn trong lòng thì hay biết mấy, Trọng Tử không hề giãy dụa mà chỉ lẳng lặng quỳ xuống.

Mẫn Vân Trung vừa tiếp được Phù Đồ Chương trong tay lập tức phải lui về phía sau hai bước để giữ cho thân người đứng vững, y giận dữ đến mức chỉ có thể cười mà nói rằng: "Giáo quy của Nam hoa, ở trong mắt của hộ giáo thật không là gì hay sao!"

Lạc Âm Phàm vẫn tỉnh bơ như không hề nghe thấy gì.

Mộ Ngọc nhẹ nhàng thở ra, nhẹ giọng bẩm báo lại: "Vị Hân gặp chuyện không may đã hai canh giờ rồi ạ."

Lời này tuy rằng nói không nhiều lắm nhưng hàm ý trong đó ai cũng hiểu được. Nếu thật sự việc này là do Trọng Tử ra tay thì nàng đã sớm bỏ trốn rồi, cần gì phải ở lại chỗ này để cho người ta bắt được kia chứ?

Mẫn Vân Trung sau một khắc sửng sốt lại chế giễu nói: "Cần gì phải trốn đi kia chứ, lúc này đã có hộ giáo ở đây, chỉ nói một câu mọi chuyện đều làm trong giấc mộng hết thì tất cả lại được tẩy rửa sạch sẽ thôi mà." Y lại nhìn thi thể của Vị Hân: "Để đâm một thanh kiếm lên lồng ngực như thế rõ ràng phải là một người rất quen thuộc thừa dịp Vị Hân không hề phòng bị mà xuống tay. Vị Hân đối xử với nó rất ân cần, đương nhiên sẽ không đề phòng nó rồi."

Mộ Ngọc nói: "Cũng có thể là nhiếp hồn thuật."

"Thì ra Vạn Kiếp còn có nhiếp hồn thuật giúp đỡ nữa kia đấy." Mẫn Vân Trung lạnh lùng tiếp: "Hộ giáo tính xử trí việc này như thế nào đây?"

Lạc Âm Phàm không hề lên tiếng.

Trọng Tử cố gắng đi đến trước mặt sư phụ quỳ xuống lần nữa. Trọng Tử biết rõ việc này quá mức trùng hợp, cho dù nàng nói gì cũng khó có người có thể tin được, nhưng nàng vẫn kể lại sự việc từ đầu tới cuối một cách rành mạch và rõ ràng. Quả nhiên mọi người vừa nghe xong ai nấy cũng nhíu mày.

Mẫn Vân Trung lạnh giọng: "Ý của ngươi là trong tiên môn có gian tế?"

Trọng Tử gật đầu.

"Gian tế là ai?"

"Con... không biết."

"Nếu nói như vậy thì ý của người là có người muốn hãm hại ngươi." Mẫn Vân Trung khẽ dừng lại rồi nói tiếp: "Nhưng có chuyện này ta phải hỏi ngươi, ngươi không phải là bị Vạn Kiếp bắt đi sao, bây giờ làm thế nào lại bỏ trốn trở về đây được?"

Trọng Tử do dự trả lời: "Là... Vạn Kiếp mang con đi ra ngoài cùng với y."

"Xem ra Vạn Kiếp đối đãi với ngươi cũng tốt gớm nhỉ. Bởi vậy cho nên ngươi liền thừa dịp Vị Hân không hề phòng bị mà xuống tay giết nó để giúp cho y chạy thoát?"

"Con không có! Vị Hân sư huynh đối đãi với con rất tốt, con làm sao có thể làm hại huynh ấy được!"

Chứng kiến cảnh này, Lạc Âm Phàm rốt cục cũng mở miệng : "Cũng không có chứng cớ thiết thực, chưa gì mà đã dùng hình phạt nặng như vậy thì không thích hợp."

Lời này chẳng qua là muốn bảo vệ cho đồ đệ của hắn mà thôi. Lạc Âm Phàm hắn một khi đã nhận định chuyện gì thì cho dù có tranh cãi đến mấy thì cuối cùng lúc nào cũng luôn chỉ có một kết quả duy nhất. Mẫn Vân Trung rốt cuộc cũng không muốn cương quyết tranh cãi tới cùng với hắn, hơn nữa sự tình lần này quả thật là cũng có vài phần kỳ quái, cho nên tạm thời nén giận xuống mà nói: "Nếu hộ giáo đã nói như vậy thì ta tạm thời tin tưởng nghiệt đồ này một lần, nhưng tội lỗi lúc trước thì không thể nào tha thứ được."

Lạc Âm Phàm gật đầu: "Lập tức đưa con bé đi Côn Luân."

Trọng Tử bỗng nhiên nói: "Xin sư phụ và tiên tôn thư thả cho con mấy ngày, tạm thời con không thể đi được."

Lạc Âm Phàm vẫn chưa mở lời đáp lại thì Mẫn Vân Trung đã lên tiếng trách mắng trước: "Nghiệp chướng, lời nói dối như thế mà cũng nói ra được, còn muốn mưu toan trốn tránh trách phạt nữa sao!"

"Không phải, là do con đã đồng ý với Vạn Kiếp là sẽ quay về Vạn Kiếp cung."

"Đồng ý với Vạn Kiếp?" Mẫn Vân Trung cười lạnh, "Ngươi muốn ruồng bỏ sư môn, quay đầu về Ma giới?"

"Con không hề có tư tưởng đó, chỉ là năm đó y đã từng cứu con!" Trọng Tử ngừng lại nhìn Lạc Âm Phàm: "Nếu như con không quay trở về, Cung tiên Tử nhất định sẽ rất nguy hiểm, mọi việc có khả năng sẽ không dừng lại như thế này... Vạn Kiếp hiện đang bị người khác áp chế, sư phụ đã từng dạy đệ tử rằng chỉ nên báo ân không nên báo oán. Đợi sau khi điều tra ra kẻ đó là ai, đệ tử nhất định sẽ trở về Nam Hoa lĩnh tội và đi Côn Luân chịu hình phạt."

Mọi người đều nhíu mày.

Mẫn Vân Trung nổi giận đùng đùng: "Đương kim Ma giới mạnh hơn Vạn Kiếp thì đã chết, còn ai có thể áp chế được y? Huống chi y đã đánh cắp ma kiếm, nghiệp chướng vô cùng nặng nề, cho dù có chết trăm nghìn lần cũng không đủ để đền hết tội lỗi của y. Ta thấy ngươi rõ ràng là đã bị y mê hoặc, đã đến mức độ như thế mà còn không biết hối cải, một nghịch đồ như vậy thì giữ lại còn có ích lợi gì nữa, việc đến nước này mà hộ giáo còn muốn thiên vị cho nghiệt đồ này chẳng lẽ không phải là quá mức hay sao!"

Lạc Âm Phàm nhìn Trọng Tử: "Nếu ngươi còn nhớ rõ mình là ai, thì trước hết lập tức đi Côn Luân ngay cho ta."

"Nhưng..." Sư phụ là đang muốn che chở cho nàng, sao nàng lại không hiểu kia chứ, nàng cũng thật lòng muốn đi Côn Luân chịu phạt. Nhưng nếu như nàng đi thì đại thúc ở bên kia biết phải làm sao, kẻ đó nhất định là không chỉ dùng Cung Khả Nhiên để áp chế đại thúc.

Nhìn thấy tiểu đồ đệ có thái độ do dự như thế, rốt cục lại làm cho Lạc Âm Phàm cảm thấy tức giận.

Mới rời xa hắn có mấy tháng, mà tiểu đồ đệ này ngay cả lời nói của hắn cũng không nghe nữa sao?

Bản thân vốn là trời sinh sát khí, Vạn Kiếp bắt cóc con bé đi hắn biết rất rõ mục đích của Vạn Kiếp cũng chẳng đơn thuần gì. Nhưng hắn đối với đồ đệ của mình vẫn luôn tin tưởng, là vì biết rằng tiểu đồ đệ ngoan ngoãn sẽ không vi phạm những điều răn dạy của hắn. Nhưng theo như tình hình hiện tại thì dường như hắn đã không còn nắm chắc được nữa, dù sao thì tâm tính của con bé cũng rất đơn thuần, lại bị giam giữ ở Vạn Kiếp cung lâu như vậy cũng khó tránh khỏi bị Vạn Kiếp mê hoặc, một tờ giấy trắng bị nhiễm đen là hoàn toàn có khả năng.

Con bé đương nhiên là sẽ không giết người, nhưng con bé lại còn không biết rõ rằng bất luận là con bé có nói dối hay không đều không còn là vấn đề quan trọng nữa, bởi vì dường như đã chắc chắn việc bản thân con bé với thiên ma lệnh có một mối quan hệ kỳ lạ khó có thể giải thích được rồi, nếu như có một ngày Nam Hoa thua trong tay ma tộc, rồi đến cả tiên môn cũng thất bại hoàn toàn, bản thân hắn cũng chỉ có thể bảo vệ được tiên môn, được lục giới trong lúc nhất thời mà thôi, vậy thì sau này biết phải làm như thế nào đây? Nếu để cho con bé tiếp tục ở lại Nam Hoa thì chỉ cần lại phạm phải một sai lầm nhỏ nhặt nữa thì con bé tuyệt đối sẽ không có được cơ hội may mắn lần thứ hai như vậy. Hồn phi phách tán, đối một người trời sinh sát khí mà nói thì đó chính là kết cục tốt nhất. Hình phạt băng khóa một trăm năm mặc dù sẽ khiến con bé phải chịu nhiều khổ sở, nhưng lại có thể làm cho người khác cảm thấy yên tâm. Mà đối với con bé đó cũng là một nơi tương đối an toàn, chỉ cần con bé đợi được cho đến lúc hắn tu thành Kính Tâm thuật, thì nhất định hắn sẽ thả con bé ra.

Nghiệp chướng này, sao lại không chịu hiểu cho nỗi khổ tâm của hắn cơ chứ! Tự bản thân hiện tại đã khó tự bảo toàn rồi, thế mà vẫn còn muốn lo lắng cho Vạn Kiếp nữa ư. Chẳng lẽ còn không rõ Vạn Kiếp mấy năm nay giết người như ma sao, bất luận là như thế nào thì nghiệp chướng cũng đã quá nặng nề rồi.

Lạc Âm Phàm không chút do dự nâng cánh tay lên, dứt khoát và mạnh mẽ ép Trọng Tử đi.

"Sư phụ!" Trọng Tử vội vàng kêu lên, tất nhiên không phải nàng sợ bị chịu hình phạt, mà bởi thực sự nếu không có Vạn Kiếp, nàng đã sớm bị người khác đánh chết từ lâu rồi. Nhất là khi nàng biết được y đang bị người khác uy hiếp, bức y phải làm những chuyện như thế này, càng nghĩ nàng lại càng không nỡ nhẫn tâm hại y.

Linh đài ấn bất giác tự thành hình quanh người nàng, nàng vốn định cầu xin sư phụ hãy dừng tay để cho nàng có thêm chút ít thời gian giải thích mọi chuyện thật rõ ràng, nhưng lại không để ý rằng hành động này của nàng nghiễm nhiên đã trở thành cãi lời sư phụ, khiến cho mọi người xung quanh đều phải lắc đầu.

Lạc Âm Phàm tức giận đến mức phải nhếch môi lên mà cười.

Chỉ trong vòng có mấy tháng ngắn ngủi mà tiểu đồ đệ của hắn đã khiến cho người ta phải thật sự nhìn với một cặp mắt khác ngày xưa rất nhiều rồi, không chỉ linh lực tiến bộ rất nhanh, mà lá gan của cũng càng lúc càng lớn, dám dùng thuật pháp mà tự tay hắn chỉ dạy để đối phó với hắn?

Chúng đệ tử có mặt ở đây chưa từng thấy qua vẻ mặt của Lạc Âm Phàm khó coi đến như vậy, ai nấy đều hoảng sợ tới mức ngừng thở, ngay cả Mẫn Vân Trung cũng bị bất ngờ tới mức ngây cả người ra.

Nhưng bản thân Lạc Âm Phàm lại không hề nhận ra được điều đó, bàn tay của hắn liền tăng thêm pháp lực, giận dữ nói: "Nếu còn dám cãi lời, thì đừng bao giờ gọi ta là sư phụ nữa!"

Lời nói này quả thực là một đòn đả kích quá nặng nề, Trọng Tử vừa nghe đã cảm thấy kinh hoàng, không chút nghĩ ngợi liền triệt tiêu ngay linh đài ấn. Lúc dừng lại cũng là lúc Trọng Tử bất chợt thét lớn một tiếng, bị pháp lực của Lạc Âm Phàm đánh bay lên ngã nhào ra phía trước, vạt áo trước ngực nàng bị một ngụm máu tươi phun ra từ miệng nhuộm đẫm.

Lạc Âm Phàm thu tay lại, lạnh lùng nói: "Mộ Ngọc, phái người đưa Trọng Tử đi Côn Luân."

Mộ Ngọc vội vàng tuân mệnh, đang muốn đi qua đỡ Trọng Tử đứng dậy thì bỗng nhiên trước mắt hiện ra một hình bóng màu đỏ cuốn qua như một cơn lốc đưa lên tận không trung, cho đến khi nhìn lại thì đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Trọng Tử đâu nữa.

Tất cả mọi thứ đều xảy ra một cách đột ngột khiến cho mọi người có mặt ở đây đều ngây ngốc hết cả ra.

"Là Vạn Kiếp!"

"Đuổi theo!"

Mẫn Vân Trung đuổi theo đầu tiên, phía sau Mộ Ngọc và Văn Linh Chi cũng lập tức phản ứng lại, cả hai không hẹn mà cùng nhau đuổi theo sát nút.

…………….

Trong đại điện toàn một màu đen như một đầm nước tối tăm, khúc cây Xích Xà Đằng vạn năm vẫn liên tục thiêu đốt mãnh liệt như trước, ánh lửa cháy hừng hực, có tiếng vạt áo bay phất phới trong gió, hai bóng người một đen một trắng bay vào trong cánh cửa đại điện, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.

Vạn Kiếp buông Trọng Tử ra, bước chân có chút lảo đảo. Nhìn y như vậy thì hẳn là y bị thương không nhẹ rồi. May mắn cho cả hai là mới vừa rồi Lạc Âm Phàm không đuổi theo, nếu không thì hai người có thuận lợi bỏ trốn để trở về nơi này hay không cũng rất khó mà nói trước được.

Mặt mày của Trọng Tử vốn vẫn còn tái nhợt, nhưng khi nhìn thấy thế thì nghiêm mặt lại, không khỏi cảm thấy kinh ngạc, đi thẳng đến phía trước chiếc giường đá mới hoàn hồn lại, nàng nhịn không được bèn tiến lên khẽ lay lay người Vạn Kiếp.

Vạn Kiếp nhẹ nhàng đẩy tay của Trọng Tử ra, hướng về phía chiếc giường ngồi xuống, trầm giọng hỏi: "Ngươi... Vì sao lại không chịu nghe lời của sư phụ ngươi?"

Trọng Tử rũ mắt xuống, nàng biết rõ Vạn Kiếp đã thuận lợi cứu được Cung Khả Nhiên đi rồi, nhưng lúc đó y làm sao lại còn đi lộn ngược trở lại đến chỗ đó để cướp người kia chứ, chắc hẳn là kẻ đó đã báo tin cho y. Nàng nghĩ ngợi rồi lại nói: "Bọn họ không biết là con bị hãm hại, con cũng không muốn phải đi Côn Luân chịu hình phạt đó."

Vạn Kiếp trầm mặc một lát, khóe môi của y khẽ cong lên, nở một nụ cười.

Kể từ khi đến Vạn Kiếp cung cho tới nay, lần đầu tiên Trọng Tử thấy Vạn Kiếp cười, cho dù đó chỉ là một nụ cười nhợt nhạt, thoáng qua nhưng cũng đủ để xua tan đi hết sự lạnh lùng, tàn khốc trên khuôn mặt đó, đôi mắt phượng thật dịu dàng và xinh đẹp chợt bừng tỉnh giống hệt như đôi mắt mà năm đó nàng đã nhìn thấy.

Chỉ có điều, người đang đứng trước mắt nàng hiện giờ không hề khoác một chiếc áo trắng thuần khiết như trước, cũng không hề có một đôi đồng tử đen láy cùng với mái tóc đen huyền buông dài như trong trí nhớ của nàng nữa.

Nụ cười trước mắt nàng đã không còn rạng rỡ bằng lúc trước nữa, mà giờ đây nó đã mang một nét trầm lắng đến u buồn.

Nhưng mà kỳ lạ thay, lúc này, Trọng Tử mới thực sự cảm nhận được, đây mới chính là người đã cứu nàng trước kia.

Nàng thấp giọng khẽ gọi: "Đại thúc."

Rất nhanh Vạn Kiếp khôi phục lại vẻ mặt thản nhiên, y đưa cho Trọng Tử một viên thuốc, sau đó chậm rãi nằm xuống, dường như y thực sự rất mệt mỏi: " Tạm thời ta muốn nghỉ ngơi một lát, ngươi uống viên thuốc này trước để chữa thương đi."

Trọng Tử đứng nhìn cho đến khi thấy người nằm trên chiếc giường đá kia khép chặt hai mắt lại, chìm dần vào giấc ngủ say, mãi cho đến lúc dung nhan anh tuấn trên khuôn mặt kia dần dần trở nên thật sự an bình, nàng mới yên lặng ôm lấy hai đầu gối ngồi xuống trước giường, tự mình điều hòa linh khí trong người để khôi phục lại linh lực. Trong tay Trọng Tử vẫn nắm chặt viên thuốc mà Vạn Kiếp đưa, nhưng lại không hề có ý định muốn chữa thương, mặc kệ cho khuôn mặt của mình đang ngày càng tái nhợt, mặc kệ cho sức lực cạn kiệt đến mức không thể tự mình đứng dậy được nữa và mặc kệ cho những cơn đau đớn đang lan tràn khắp trên người nàng, nàng cũng không muốn chữa thương cho chính mình nữa.

Người luôn che chở cho nàng, cho nàng cơ hội. Thì ra sư phụ lúc nào cũng lo lắng và khổ tâm vì nàng, nhưng mà nàng cũng không thể nào làm hại người đang ở trước mặt này được. Một khi đã lựa chọn như vậy nàng biết chắc chắn rằng sư phụ sẽ không tha thứ cho nàng thêm một lần nào nữa, lần này nàng đã cô phụ nỗi khổ tâm của người rồi.

Bên cạnh chợt truyền đến một âm thanh thật kỳ dị, quay người nhìn lại thì ra đó chính là con Hư Thiên ma xà nhỏ bé kia, có lẽ là do thấy chủ nhân của mình đã bị thương nặng đến mức hôn mê nên chính nó cũng cảm thấy bất an, bởi vậy mới chậm rãi vặn vẹo thân thể trườn xuống, cuối cùng nó dừng lại đứng ở bên cạnh người Trọng Tử, ngẩng đầu đưa mắt lên nhìn nàng.

‘Nó muốn cắn mình ư? Như vậy cũng tốt, nếu như mình chết đi thì có lẽ sư phụ sẽ chịu tha thứ cho mình.’

Trọng Tử lẩm bẩm: "Nếu ngươi cũng cảm thấy ta đáng chết thì mau cắn chết ta đi."

Thật bất ngờ, con rắn ma nhỏ đó chỉ đưa mắt nhìn Trọng Tử vài lần, không hề cắn nàng mà chỉ quay đầu lại bò lên trên giường đá, trườn đến bên người Vạn Kiếp, cuộn tròn người lại nằm bên cạnh y.

Con người ta khi lâm vào hoàn cảnh tuyệt vọng thường hay có thói quen nhìn vào những chuyện không liên quan gì đến mình để tìm kiếm hy vọng, Trọng Tử nhìn thấy như thế thì tinh thần cũng có phần tốt hơn trước, nàng tự trấn an chính mình. Hiện giờ cho dù nàng không thể quay về được cũng không sao, chỉ cần nàng còn sống thì nàng vẫn còn có cơ hội để được gặp lại sư phụ.

………….

Trọng Tử chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không hay, đến khi tỉnh lại nhìn lên giường thì đã không còn nhìn thấy ai nữa.

Lồng ngực đã không còn cảm giác đau đớn gì nữa, rõ ràng là có người đã giúp nàng trị thương. Trọng Tử ngồi yên một lúc lâu, sau đó đứng dậy đi ra phía ngoài đại điện thì phát hiện ra Vạn Kiếp đang đứng một mình giữa những tầng mây lơ lửng.

Mái tóc màu đỏ lại càng nổi bật hơn trong những đám mây đen, vừa yêu dị lại vừa xinh đẹp lạ lùng.

Cung Khả Nhiên không trở về cùng với Vạn Kiếp, dù sao đi nữa thì đã là con người, sẽ không ai thích ở tại một nơi giống như địa ngục thế này cả. Ôi, thôi cũng chẳng sao cả, chỉ cần tìm ra được kẻ đứng sau màn thì tất cả mọi chuyện sẽ được giải quyết êm xuôi thôi mà.

Trọng Tử lấy lại tinh thần, cố gắng kìm chế tâm trạng, ngự trượng bay tới bên cạnh Vạn Kiếp, khẽ gọi: "Sở ca ca."

Vạn Kiếp quả nhiên là kinh ngạc, y khẽ nghiêng mặt nhìn Trọng Tử một lúc lâu rồi mới nói: "Vẫn gọi đại thúc đi."

Trọng Tử coi như không nghe thấy gì, lại nói: "Ca ca, từ nay về sau muội sẽ ở lại chỗ này cùng với ca ca, chúng ta làm bạn cùng nhau nha."

Vạn Kiếp trầm mặc một lát, nói: "Kêu đại thúc đi."

Trọng Tử cắn môi không nói.

Vạn Kiếp quay mặt đi, đưa mắt nhìn những tầng mây bát ngát khắp xung quanh, giọng nói không nghe rõ là vui hay là giận: "Ngươi nên đi Côn Luân."

"Nhưng phải làm sao với kẻ vẫn đang áp chế đại thúc đây?”

"Việc này không liên quan đến ngươi.”

Trọng Tử giật mình: "Đại thúc..."

Vạn Kiếp thản nhiên nói: "Đi đi."

Trọng Tử trừng mắt nhìn y đến nửa ngày, thấy y vẫn không hề tỏ vẻ gì khác, nhất thời hờn dỗi xoay người bước đi: "Đi thì đi!"

…………..

Kết giới đã sớm được Vạn Kiếp thu hồi, bởi vậy Trọng Tử ra khỏi Vạn Kiếp cung một cách thuận lợi. Lúc này trong lòng mang đầy sự ấm ức và phẫn nộ, nàng quyết định ở lại với y là bởi vì rõ ràng y đang bị người khác áp chế mà. Bây giờ sư phụ không cần nàng nữa rồi, thế mà ngay cả y cũng muốn đuổi nàng đi!

Nếu như y đã từ chối ý tốt của nàng thì nàng cần gì phải băn khoăn nữa kia chứ?

Nếu đã như vậy thì đi thôi! Tuy trong lòng thầm nghĩ như thế nhưng Trọng Tử vẫn chần chờ một hồi lâu, rốt cuộc lại thấy có cảm giác không ổn cho nên vẫn quyết định trở về tìm Vạn Kiếp. Nhưng Trọng Tử đi mãi mới phát hiện ra mình không thể nào tìm thấy được cửa vào của Vạn Kiếp cung ở đâu cả, cảm thấy thất vọng vô cùng. Nhìn lại cảnh vật xung quanh thì thấy nơi này có vẻ là một vùng ngoại ô. Cuối cùng, cố gắng thu hết dũng khí, Trọng Tử quyết định quay trở lại Nam Hoa để thỉnh tội với sư phụ. Nhưng còn chưa kịp quay trở về thì một tin tức đã trực tiếp truyền đến tai nàng, tin tức đó như muốn đánh thẳng vào cõi lòng nàng, đem nàng vùi lấp dưới vực sâu vạn trượng tối tăm, thăm thẳm.

"Tôn giả thật sự nói như vậy sao?"

"Đương nhiên, chưởng giáo đã khuyên tôn giả trục xuất đồ đệ của người từ lâu rồi."

"Ta thấy ngày thường nàng ấy cũng rất ngoan ngoãn, hiền lành, ai biết được nàng ấy lại dám to gan lớn mật không hề biết giữ thể diện cho tôn giả như vậy, dám quay đầu về phía Ma giới."

Tuy rằng Trọng Tử đã sớm nghĩ tới khả năng này, nhưng việc suy nghĩ trong lòng so với việc chính tai mình nghe thấy thì vẫn khác nhau hoàn toàn. Trọng Tử thất hồn lạc phách, bước chân vô hồn thất thểu ra khỏi thành. Đám người vừa nói chuyện kia là mấy người đệ tử của Nam Hoa, bởi vậy những tin tức mà bọn họ nói ra đương nhiên không phải là giả rồi.

Trục xuất khỏi sư môn, sư phụ không cần đồ đệ này nữa ư?

Cũng đúng thôi, tất cả là do nàng không biết nghe lời, liên tiếp phạm sai lầm khiến cho người phải mất mặt, nàng không xứng làm đồ đệ của người. Giờ đây, ngay cả một sợi dây liên hệ cuối cùng này người cũng muốn chặt đứt. Từ nay về sau, nàng không thể nào trở về Tử Trúc Phong được nữa. Nếu như nàng không còn là Trọng nhi của sư phụ nữa thì tất cả mọi thứ trên đời này còn có ý nghĩa gì nữa đây, chẳng còn một chút gì đáng để nàng lưu luyến nữa.

Trong lòng Trọng Tử trở nên mơ mơ màng màng, mọi ý nghĩ đều trở nên hỗn loạn, bước chân đi mà không hề biết là mình đang đi về hướng nào, mãi cho đến khi nàng cảm thấy quá mệt mỏi không thể nào gắng gượng được nữa, gục xuống quỳ gối ở bên đường, ghé mặt vào tảng đá mà nặng nề ngủ.

"Đồ đệ của Lạc Âm Phàm?"

"’Đạp phá thiết hài vô mịch xử’ (*), sao đại ca không bắt con bé đó để hiến cho đại hộ pháp thỉnh công."

* Nằm trong câu : Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu (破铁鞋无觅处, 得来全不费功夫): Đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, cuối cùng lại tìm được không tốn chút sức lực.

"Lạc Âm Phàm đã làm hại chúng ta đến mức không còn chỗ để dung thân như thế này, nay đồ đệ của hắn rơi vào tay chúng ta, chẳng lẽ chúng ta không nên hưởng thụ trước một chút hay sao." Giọng nói kia kèm theo tiếng cười lạnh thật đáng ghê sợ.

"Chỉ sợ nha đầu này bản lĩnh cũng không nhỏ..."

Bị tiếng ồn ào xung quanh làm cho bừng tỉnh lại, Trọng Tử nghi hoặc đưa hai tay lên dụi dụi mắt, trong mơ màng nàng khẽ ngước mặt lên nhìn, lập tức vẻ mặt của nàng biến đổi không ngừng, đầu tiên là như dại ra, tiếp theo đó là chuyển sang cực kỳ kinh ngạc, cuối cùng cả khuôn mặt của nàng biến thành một sự mừng rỡ như điên.

"Sư phụ!" Có phải là nàng đang nằm mơ hay không?

Không hề có người nào đáp lại tiếng gọi của nàng.

Đúng rồi, sư phụ vẫn còn giận, người muốn trục xuất nàng khỏi sư môn mà! Trọng Tử hoảng sợ bước lên phía trước một bước, cả người run rẩy, nói năng lộn xộn chẳng thành câu: "Sư phụ, con biết sai rồi... Van xin người đừng đuổi con đi, con sẽ đi Côn Luân chịu hình phạt, xin người đừng giận..."

Nàng vừa lo sợ vừa khóc lóc van xin sư phụ, thế nhưng nàng không thể nào ngờ được người lại đem nàng kéo vào trong lòng ôm chặt lấy.

Trọng Tử dường như không thể tin được, vội ngước mặt lên: "Sư phụ!"

Sư phụ của nàng đang nhìn nàng mỉm cười thật dịu dàng.

Là nàng đang nằm mơ ư? Trọng Tử mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp cho lắm, nhưng vào giờ phút này, nàng đã hoàn toàn bị cái cảm giác kỳ dị này mê hoặc, chẳng lẽ đây không phải là vòng tay ôm ấp ấm áp mà nàng vẫn mong chờ bấy lâu nay hay sao?

Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng không thể kìm chế được chính mình nữa, chỉ muốn đưa tay lên để chạm vào khuôn mặt của sư phụ, khuôn mặt mà nàng lúc nào cũng ước ao được nhìn thấy mỗi ngày.

Cánh tay nàng đưa ra giữa không trung rồi chợt khựng lại, có chút chần chờ.

Sư phụ của nàng dường như cũng cảm thấy rất sửng sốt, ánh mắt của người đã có sự thay đổi.

Làm sao mà nàng có thể làm như vậy đối với sư phụ của mình kia chứ! Trọng Tử kinh hoàng tự cảm thấy bản thân đang làm càn. Trọng Tử đang muốn lùi về phía sau, nào ngờ người trước mặt lại đưa tay ra cầm lấy bàn tay nàng, đưa đến bên môi của mình.

Một cảm giác như gần như xa, hơi thở ấm áp phả vào lòng bàn tay khiến lòng nàng như đốt lửa.

Trọng Tử như bị sấm đánh bên tai, rốt cuộc lại bị hành động này của sư phụ làm cho chấn động tinh thần đến mức không thể nào thốt ra được lời nào!

Nàng đang nằm mơ! Nhất định là nàng đang nằm mơ! Trong giấc mộng đẹp này, sư phụ của nàng đã thu lại vẻ trang nghiêm và đạm mạc thường ngày, không còn là một sư phụ cao cao tại thượng, khiến nàng vừa tôn kính lại vừa thương yêu nữa, ở đây chỉ có người mà nàng thích nhất cũng là người mà nàng sợ bị mất đi nhất; trong giấc mộng, đôi mắt của người chứa đựng biết bao nhiêu sự dịu dàng, cử chỉ của người lại vô cùng thân thiết, nàng quả thực giống như đang trôi giữa hạnh phúc mà không cần biết là mình đang nơi nào, cả thân xác và trái tim đều như muốn mất đi.

"Sư phụ." Ngàn vạn lời muốn nói cuối cùng chỉ hóa thành hai chữ này, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng dần dần đỏ rực lên như một áng mây hồng dưới ánh dương, lại được điểm thêm vô số nét thẹn thùng, trong đôi mắt to của nàng chỉ còn lại một sự vui sướng tột cùng và yêu thương say đắm.

Nếu quả thật đây là một giấc mộng, vậy thì hãy để cho nàng được ở lại trong giấc mộng này, vĩnh viễn đừng tỉnh lại nữa.

Nhưng mà, giấc mộng này lại bừng tỉnh nhanh hơn so với dự đoán của Trọng Tử, những tiếng cười thô bỉ chợt nổ tung bên tai, Lạc Âm Phàm trước mắt nàng đột nhiên biến mất không dấu vết, chỉ còn lại mấy luồng khí màu xanh từ từ rơi xuống đất, dần dần ngưng tụ thành hình, hóa thành vài nam tử, bọn chúng kẻ thì vô cùng tuấn tú, kẻ thì xấu xí phát sợ.

………….

"Các ngươi..."

Một tên đứng trước mặt nàng cười cười thật yêu dị: "Tiểu mỹ nhân không nhớ chúng ta sao? Chúng ta đã từng gặp nhau rồi mà."

Trọng Tử lẩm bẩm: "Ta không biết các ngươi."

"Không biết?" Tên đó hỏi với một thái độ châm chọc rồi đột nhiên trở nên âm trầm, "Nếu như không có Lạc Âm Phàm chỉ đường dẫn lối cho Hải Sinh lập ra phái Phù Sinh gì đó, thì chúng ta sao lại bị tên đạo trưởng thối đó truy cùng đuổi tận thế này chứ."

Phái Phù Sinh? Trọng Tử rốt cục biến sắc, không khỏi hoảng sợ thốt lên: "Các ngươi là Dục ma!"

Tên kia không hề phủ nhận cũng không trả lời, chỉ mở miệng "Chậc chậc" hai tiếng rồi đánh giá nàng từ trên xuống dưới: "Ta thật sự nhìn không ra được là ngươi lại thích Lạc Âm Phàm nha?"

Nỗi niềm tâm sự được nàng giấu kín trong lòng bấy lâu nay, lại tự cho rằng trên đời này ngoại trừ chính bản thân mình ra thì không có một người nào khác biết được, thế nhưng ngay giờ phút này lại bị người khác vạch trần như thế, Trọng Tử cảm thấy xấu hổ đến tột đỉnh, một chữ cũng không thốt ra được.

Nam tử kia hướng về phía đám đàn em của mình cười thật đắc ý: "Nếu như ngươi không có yêu thương và dục vọng thì làm sao có thể sinh ra ảo giác loại này, các ngươi nói ta nghe thử xem nào, con bé này dám thích sư phụ của mình, chẳng phải lại là một Âm Thủy Tiên thứ hai sao!"

Chúng ma nghe thấy thế đều cười to lên.

Thấy Trọng Tử dễ dàng bị ảo giác mê hoặc, tên Dục ma kia biết rõ là pháp lực của nàng đương nhiên là không cao minh gì cho lắm, bởi vậy y cũng không hề e dè hay kiêng nể gì mà cứ thế sấn tới gần nàng: "Vẻ ngoài cũng không tệ lắm..."

"Ngươi đừng tới đây!" Hiện tại linh lực của nàng khó có thể ngưng tụ lại được, có lẽ là mới vừa rồi trong lúc mê man nàng đã bị trúng ám toán của bọn chúng, Trọng Tử vừa gấp rút lại vừa sợ hãi, liên tục lui về phía sau.

Đúng lúc này, một giọng nữ vang lên: "Đang nói ta sao?"

Chúng ma chợt ngừng tiếng cười lại.

Trọng Tử mừng rỡ như gặp được cứu tinh: "Âm tiền bối!"

Trên người khoác một chiếc áo bào rộng màu đen, Âm Thủy Tiên đứng giữa không trung, nghe thấy Trọng Tử gọi mình thì chỉ nhìn nàng một cái rồi thôi, thần sắc thật hờ hững.

Chúng ma nhìn thấy rõ người mới tới là ai, đều cảm thấy xấu hổ không thôi, không tên nào dám mở miệng trước để chào nàng, tên Dục ma đứng đầu kia dường như cũng có chút thân phận, lúc này bước lên phía trước hành lễ rồi khẽ cười với Âm Thủy Tiên: "Thì ra là Âm hộ pháp giá lâm."

Âm Thủy Tiên cười lạnh: "Dục Ma Tâm thật sự là nhàn nhã quá rồi, thế mà lại không quản thủ hạ, để cho đi làm càn thế này đây."

Tên Dục ma kia vội khom người xuống: "Thuộc hạ nhất thời lỡ lời, việc này thuộc hạ xin nhận tội với Âm hộ pháp, Âm hộ pháp là đại nhân xin đừng chấp nhất kẻ tiểu nhân này, xin người đừng để bụng chuyện nhỏ nhặt này.

Âm Thủy Tiên hừ một tiếng.

Trọng Tử thấy thế gấp gáp kêu lên: "Âm tiền bối cứu con với!"

Âm Thủy Tiên quả nhiên mở miệng: "Ta muốn mang nha đầu này đi."

Tên Dục ma kia cũng không chịu thua: "Thuộc hạ nghĩ rằng, việc này Âm hộ pháp nhúng tay vào quả thực là không ổn chút nào."

Âm Thủy Tiên giận dữ: "Làm càn!"

"Thuộc hạ sao dám làm càn ở trước mặt Âm hộ pháp. " Tên Dục ma kia chậm rãi cất lời: "Con bé này là người của Lạc Âm Phàm, nếu như thả cho nó đi, khi thánh quân trách tội xuống ai đảm đương nổi trách nhiệm này đây. Hai phái chúng ta lúc nào cũng giữ hòa khí, nước giếng không phạm nước sông, đại hộ pháp cũng chưa từng nhúng tay vào chuyện của Âm hộ pháp. Âm hộ pháp pháp lực cao cường, muốn lấy mạng của thuộc hạ thực sự là dễ như trở bàn tay. Nhưng phàm là chuyện ở đời thì làm gì cũng nên vuốt mặt nể mũi một chút thì vẫn tốt hơn, cho dù Âm hộ pháp không nể mặt của đại hộ pháp thì người cũng nên nhớ tới an nguy của người khác chứ." Y cố ý đem hai chữ "Người khác" nhấn thật mạnh.

Âm Thủy Tiên lạnh lùng nói: "Ngươi đang uy hiếp ta ư?"

"Thuộc hạ không dám!" Tên Dục ma kia vẫn đứng thẳng người, sắc mặt vẫn giữ nét cung kính không hề thay đổi, "Chỉ là thuộc hạ nghĩ rằng, cần gì chỉ vì một người trong tiên môn mà phải làm tổn thương đến hòa khí của hai vị hộ pháp."

Âm Thủy Tiên nghe thấy thế thì không thèm nói lại một lời nào, rời đi như một cơn gió.

Biết được nỗi băn khoăn trong lòng Âm Thủy Tiên, Trọng Tử muốn kêu nhưng lại không dám kêu lên thành tiếng.

Tên Dục ma kia vô cùng đắc ý quay người lại: "Hôm nay coi như ta lại được mở rộng tầm mắt, trước kia thì đã có Tuyết Lăng và Âm Thủy Tiên, đến nay đường đường là Trọng Hoa tôn giả nhưng cũng loạn luân với đồ đệ của mình nha."

Trọng Tử nghe thấy hai chữ loạn luân thì không khỏi cảm thấy kinh sợ, vô cùng xấu hổ: "Ngươi đừng nói bậy, chuyện này không liên quan đến sư phụ của ta! Người không hề hay biết gì cả!"

"Thì ra là ngươi tương tư đơn phương sư phụ của mình sao?" Tên Dục ma kia dường như vui sướng đến mức nhịn không được nữa cười rộ lên thành tiếng, "Ta tự hỏi rằng không biết chuyện này mà truyền ra ngoài, Lạc Âm Phàm biết được sẽ có biểu hiện như thế nào đây nhỉ?."

"Đến tiên nữ hắn còn không thèm để mắt, thế mà nay lại bị chính đồ đệ của mình thích, chuyện này thật sự là rất hay a."

"Để xem thử người trong tiên môn sẽ gièm pha thầy trò bọn chúng như thế nào."

..........

Những tiếng cười càn rỡ điên cuồng như sóng vỡ bờ, đủ để phá hủy hết những hi vọng cuối cùng trong lòng mỗi người. Trọng Tử cảm thấy toàn thân cạn kiệt sức lực không thể nào chống đỡ được nữa, nàng suy sụp ngã xuống mặt đất, lẩm bẩm: "Đừng."

Lúc này trong lòng Trọng Tử chỉ cảm thấy hổ thẹn, không hề còn một chút chí tiến thủ nào nữa, nỗi sợ hãi và áy náy không ngừng lan tràn, chiếm cứ hết mọi ngõ ngách trong tâm trí của nàng.

Nàng đã từng làm một đứa trẻ ăn mày, cho nên dù người khác có cười nhạo nàng, xem thường nàng như thế nào đi nữa cũng chẳng sao, bị trục xuất khỏi sư môn nàng cũng chẳng muốn nghĩ tới. Chỉ có duy nhất một chuyện nàng không dám tưởng tượng ra đó là phản ứng của sư phụ khi người nghe thấy tin tức này, nếu để cho người biết nàng có tâm tư loạn luân, phát hiện ra đồ đệ mà mình từng trân trọng và thương yêu hết lòng lại có những suy nghĩ không thể nào chấp nhận được như thế, đối với người lại dám nảy sinh ra những tình cảm không bình thường, thì chắc chắn người sẽ rất tức giận và chán ghét nàng. Đến khi đó tất nhiên là người cũng sẽ giống như Tuyết tiên tôn đối với Âm Thủy Tiên, vĩnh viễn không bao giờ muốn nhìn thấy nàng nữa.

"Đừng! Không được nói… " nàng liều mạng cúi gằm mặt xuống, hướng về phía sau tảng đá mà đám Dục ma đang đứng liên tục lui về phía sau, "Đừng nói cho sư phụ ta biết, van xin các ngươi..."

"Van xin bọn ta như thế nào đây?" Tiếng cười lại vang lên ở bên tai nàng.

"Cái gì cũng được, làm như thế nào cũng được, chỉ xin các ngươi đừng nói chuyện này ra ngoài..."

................

Thần trí đã sớm mất đi sự tỉnh táo vốn có, lúc này đầu óc chỉ còn mơ mơ màng màng, Trọng Tử nằm trên mặt đất như một cái xác không hồn, mờ mịt mở to hai mắt, nhìn thẳng lên ánh hoàng hôn đang chiếu rọi trên không trung ngay trên đỉnh đầu nàng, ánh mắt của nàng lúc này như tan rã ra, thất thần, miệng không ngừng lặp lại mấy câu nói kia. Trong mơ hồ, không biết có bao nhiêu cánh tay lần lượt rút đi quần áo của nàng...

Nàng đã tuyệt vọng đến mức không còn cảm nhận được sự ghê tởm, không còn cảm thấy hổ thẹn, thậm chí còn không biết đến sự thống khổ là gì nữa.

Tinh Xán đột nhiên trở nên nóng rực đến phỏng tay, giãy dụa trong tay nàng, nhưng cuối cùng rồi cũng nằm yên bất động.

Bình luận

Truyện đang đọc