TRÓT DẠI LY HÔN CHỦ TỊCH CAO HỐI HẬN KHÔNG KỊP!


Sự đe dọa của ông Vũ Văn Lâm và bà Châu Lệ Tuyết khiến Vũ Hạ Vy càng thêm quyết tâm phải níu kéo cuộc hôn nhân với Trịnh Quân Cao.

Trong lòng Vũ Hạ Vy biết rõ, Trịnh Quân Cao không phải kẻ máu lạnh vô tình, cũng không phải người không biết đong đếm thiệt hơn.

Giữa cô và anh không hề có mâu thuẫn gì quá lớn, cũng chẳng có thù hận không thể hóa giải, mà nhà họ Trịnh và nhà họ Vũ lại là đối tác của nhau trên thương trường.

Vũ Hạ Vy tin rằng, nếu cô kiên trì và chân thành, Trịnh Quân Cao sẽ mở lòng mình mà đón nhận cô một lần nữa.

Dường như được suy nghĩ tích cực của chính mình cổ vũ, Vũ Hạ Vy lại bấm điện thoại và gọi điện cho Trịnh Quân Cao.

Lúc này, Trịnh Quân Cao đang tiếp khách ở một nhà hàng sang trọng, bên cạnh anh là người phụ nữ độ tứ tuần, nhưng vẫn giữ được nét đẹp kiêu sa, quý phái.

“Là ai gọi đến vậy?” Bà Trần Như Hương - mẹ kế của Trịnh Quân Cao liếc nhìn màn hình điện thoại của anh bằng đôi mắt sắc bén rồi cất giọng lạnh lùng.

Trịnh Quân Cao không nhìn bà ta, giống như người phụ nữ kia không có gì liên quan đến mình.


Sự chán ghét của anh thể hiện trong từng ánh mắt, cử chỉ xen lẫn giọng nói và thái độ, khiến tất cả những người từng tiếp xúc với nhà họ Trịnh đều biết rõ, Trịnh Quân Cao căm ghét mẹ kế của mình.

Bà Trần Như Hương cũng không nhiều lời.

Trước thái độ lạnh nhạt của Trịnh Quân Cao, bà ta chỉ nhếch miệng cười rồi nhỏ giọng nhắc nhở:
"Quân Cao, chắc con vẫn còn nhớ lời của cha con trước lúc ra nước ngoài công tác chứ?"
"Không cần dì phải nhắc!" Trịnh Quân Cao gằn giọng đáp lại.

"Vậy thì tốt!" Trần Như Hương mỉm cười, như không có chuyện gì mà tiếp tục bàn bạc công việc với đối tác.

Kết thúc buổi làm việc, Trần Như Hương ngỏ ý mời Trịnh Quân Cao dùng bữa trưa.

Thế nhưng, Trịnh Quân Cao vốn không ưa bà ta, lại ám ảnh những chuyện mà bà ta từng làm, nên anh không cách nào thở chung bầu không khí với người phụ nữ này được.

Đứng cạnh thôi cũng đã cảm thấy bức bối, ngột ngạt không nói thành lời, dù bà ta trẻ đẹp như mới ngoài ba mươi với làn da trắng như sứ và vóc dáng gợi cảm, yêu kiều.

Rời khỏi cuộc họp, Trịnh Quân Cao lái xe về biệt thự.

Dọc đường đi, tâm trí anh không ngừng nghĩ đến những dòng tin nhắn mà Vũ Hạ Vy đã nhắn.

Cô muốn gặp anh và hơn hết là muốn đến nhà họ Trịnh xin lỗi cha mẹ anh, mong họ cho cô một đường quay về.

"Quân Cao, anh có đó không? Em… em chỉ muốn gặp anh một chút thôi, em đợi anh ở quán cà phê đối diện khu biệt thự.

Anh đến đó gặp em một vài phút, chỉ một vài phút thôi, được không?"
Đây là tin nhắn thoại của Vũ Hạ Vy khi Trịnh Quân Cao không nhấc máy.

Trịnh Quân Cao cũng không ngờ Vũ Hạ Vy lại có thể hạ mình trước anh như vậy, chỉ vì không muốn ly hôn.


Sự cố chấp của Vũ Hạ Vy khiến Trịnh Quân Cao vừa bực bội lại vừa sợ hãi.

Cuối cùng, Trịnh Quân Cao quyết định sẽ không đến gặp Vũ Hạ Vy.

Ở quán cà phê nọ, Vũ Hạ Vy ngồi thừ người ra như kẻ mất hồn, sợ hãi khi nghĩ đến lời đe dọa của ông Lâm và bà Tuyết.

Hơn nữa, Vũ Hạ Vy biết rõ, chẳng thà cả đời này của cô bị trói buộc bởi cuộc hôn nhân không tình yêu với Trịnh Quân Cao, còn hơn là quay trở về nhà họ Vũ.

Mấy ngày sau, nghe nói ông Trịnh Quân Minh - cha của Trịnh Quân Cao - từ nước ngoài trở về, Vũ Hạ Vy quyết định sẽ đến nhà họ Trịnh một chuyến.

Trịnh Quân Cao vốn không biết kế hoạch này của cô, nên anh cùng với cha mình đến tập đoàn Thịnh Ca từ rất sớm.

Trong căn biệt thự nhà vườn rộng ba ngàn mét vuông chỉ còn lại một mình Trần Như Hương và cháu gái của bà ta là Trần Ngọc Sương.

“Dì à, công nhận nhà họ Trịnh giàu có hết sức.

Của cải ăn mấy đời không hết.

Dì có phúc lắm à nha!” Trần Ngọc Sương đi dạo quanh khu nhà vườn, hào hứng nói với Trần Như Hương.


Trần Như Hương nhếch miệng cười, vuốt ve mái tóc mềm mại của cô cháu gái rồi đáp:
“Không chỉ một mình dì, cháu cũng sắp bước vào nhà họ Trịnh rồi mà.

Đợi Quân Cao hoàn tất thủ tục ly hôn với Vũ Hạ Vy, dì sẽ sắp xếp cho cháu và Quân Cao.”
“Thật hả dì?” Trần Ngọc Sương hào hứng reo lên.

“Nhưng mà vì sao phải đợi tới lúc hoàn tất thủ tục ly hôn chứ? Bây giờ cháu có thể đường đường chính chính ở bên cạnh anh Cao rồi mà.”
Thấy Trần Ngọc Sương đắc ý, Trần Như Hương lại càng hài lòng.

Muốn trèo cao phải mặt dày, đó chính là những gì Trần Như Hương đúc kết được sau khi mang tiếng “tiểu tam” suốt mười mấy năm trời.

Trần Ngọc Sương là cháu gái của bà ta, được bà ta nuôi dưỡng ở bên ngoài nhà họ Trịnh, đương nhiên cũng có cùng suy nghĩ này.

Trần Như Hương mỉm cười, rót cho Trần Ngọc Sương một tách trà rồi nhìn cô cháu gái vẫn con non nớt của mình, nhẹ giọng khuyên nhủ:
“Có ý chí là tốt, nhưng cũng phài dùng thêm chút thủ đoạn.”


Bình luận

Truyện đang đọc