TRỪ TÔI RA TẤT CẢ ĐỀU KHÔNG PHẢI CON NGƯỜI


Cũng có thể gọi là thí nghiệm đám mây.

Thí nghiệm này nói về sự bối rối trong nhận thức của con người giống như những áng mây mù.
Biểu cảm của Vân Vĩnh Trú ngay lập tức trở nên lạnh lùng.
“Không thể.”
Vệ Hoàn chớp mắt, cẩn thận thử hỏi thêm lần nữa, “…Thật ạ?”
Ánh mắt Vân Vĩnh Trú nhìn về phía cậu càng thêm lạnh lẽo.

Hắn đứng dậy toan bỏ đi.
“Được được được.

Không thể, không thể.” Vệ Hoàn túm chặt cánh tay hắn, “Vẫn chưa thoa thuốc xong mà.”
Cục lông nhỏ cũng bám dính vào người Vân Vĩnh Trú, bắt chước giọng điệu của Vệ Hoàn y như đúc, “Chíp chíp chíp chíp chíp chíp ~”
Trước giờ cậu cũng mơ hồ nhớ rõ huyết khế không có cách nào giải trừ nhưng cậu vẫn ôm chút tâm lý gặp may.
“Thật ra em biết từ lâu rồi.” Vệ Hoàn làm ra vẻ thấu hiểu vạn vật như một thánh nhân, “Loại khế ước vô cùng thiêng liêng và quan trọng như huyết khế sao có thể muốn giải trừ là giải trừ được, há chẳng phải là trò đùa à.

Cũng đâu phải đến mua mèo con ở cửa hàng thú cưng, thấy không đáng yêu thì mang trả lại, thầy xem có đúng không?”
Vân Vĩnh Trú nhướng mày, cả khuôn mặt đều muốn nói— Tiếp tục đi, tôi đang xem em trình diễn đây.
Suy nghĩ một hồi, Vệ Hoàn nói tiếp: “Tất nhiên so sánh như thế không thích hợp cho lắm, em chắc chắn không dễ thương như mèo con rồi.

Nhưng thầy yên tâm, lòng em tuyệt đối không tồn tại bất cứ ý nghĩ kỳ quái nào, em chỉ muốn ở Sơn Hải học hành cho tốt thôi.

Thầy chừa đường sống cho tên nhân loại nhỏ yếu này với.” Dứt lời, Vệ Hoàn liền bày ra biểu cảm vô tội.
Cục lông nhỏ cũng diễn theo cậu, phát ra tiếng chíp cực kỳ đáng thương.
Đại trượng phu biết co biết duỗi, giải trừ được thì giải trừ, giải không được thì kệ nó luôn.
Chỉ cần tốc độ nhận sai đủ nhanh, quang nhận của Vân Vĩnh Trú sẽ không đuổi kịp mình.
Vân Vĩnh Trú chống cằm, gật đầu lạnh nhạt, “Tiếp tục.”
“Tiếp tục à…” Vệ Hoàn đảo mắt, “À phải rồi, thầy còn chưa trả lời câu hỏi đầu tiên của em đâu.” Vệ Hoàn hắng giọng, “Gần đây em không cảm nhận được đau đớn là nhờ huyết khế đúng không thầy?”
Qua một lúc lâu nhưng Vân Vĩnh Trú vẫn không nói lời nào, Vệ Hoàn cứ thế nhìn thẳng vào hắn.
Đôi mắt của cục lông nhỏ đảo qua đảo lại giữa hai người, lúc này nhìn Vệ Hoàn, hồi sau lại nhìn Vân Vĩnh Trú.
“Có chút trục trặc xảy ra lúc lập khế ước.” Vân Vĩnh Trú nói với vẻ buồn bực, “Chuyện này tôi sẽ xử lý sau.”
Trong nhận thức của Vệ Hoàn, Vân Vĩnh Trú không biết nói dối.
Nghe hắn giải thích như vậy Vệ Hoàn tiếp thu rất dễ dàng.

Dù sao vụ này mà để cậu làm có khi cũng xảy ra lỗi vì không có kinh nghiệm gì.
Vậy đây chỉ là hiểu nhầm mà thôi.
“Hóa ra là như thế…” Vệ Hoàn trầm ngâm gật đầu.

Cậu vẫn luôn cố gắng tìm ra nguyên nhân để Vân Vĩnh Trú làm nhiều việc như vậy nhưng không đòi hỏi sự báo đáp.

Nếu như là bởi huyết khế xuất hiện sai lệch khiến cảm giác đau đớn giữa hai người tráo đổi cho nhau thì lý do này có sức thuyết phục hơn so với việc Vân Vĩnh Trú thích nhân loại là cậu đây nhiều lắm.
“Huấn luyện viên Vân, thầy cũng biết huấn luyện viên Dương Thăng mắc chứng rối loạn nhịp tim sau khi yêu hóa đúng không ạ?”
Vân Vĩnh Trú không trả lời, Vệ Hoàn xem như hắn đang ngầm khẳng định.
“Vậy là thầy lo lắng những gì huấn luyện viên Dương làm với em sau khi yêu hóa sẽ hủy hoại tương lai của thầy ấy nên mới chạy tới cứu vớt chú cừu con lầm đường lạc lối nhỉ?”
Khóe môi Vân Vĩnh Trú giật giật.
Nhóc con này ngoại trừ việc hay nhận mình hèn ra thì đúng là lúc nào cũng có thể tìm được bậc thang.
Không chỉ tìm cho chính mình mà còn thuận tiện xây luôn cho người khác, chỉ thiếu điều lôi bạn đến bên bậc thang cong eo cười tươi roi rói nói “Mời ngài, ngài đi thong thả nha.”
“Em nói gì cũng đúng.” Vân Vĩnh Trú đứng dậy, rời khỏi phòng ngủ.
Vệ Hoàn nhìn hắn, biểu tình cạn lời và phản ứng xoay người đi đầy trốn tránh này chắc chắn là đang cam chịu rồi!
Cậu quả nhiên là một thiên tài, mới đó thôi mà đã có thể hiểu rõ mọi thứ từ đầu đến đuôi.
Chẳng qua vẫn phải tìm cơ hội xin xỏ Dương Thăng, xin anh dù có ra sao thì cũng đừng nói việc mình đã quay về cho Vân Vĩnh Trú.

Hiện tại cái mạng nhỏ này của cậu nối liền với ngón út của Vân Vĩnh Trú, nếu để hắn biết mình là Tiểu Cửu Phượng từng trêu đùa hắn ba năm thì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa.
Thở phào một hơi, Vệ Hoàn sờ lên ngực mình rồi chợt phát hiện ra một việc kỳ lạ.
Cậu cởi áo ra, rồi lại cởi tiếp băng gạc quấn trên ngực.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, vết thương do dao đâm kia thật sự đã lành lại hơn nửa chỉ để lại một vết hồng đậm.

Mặc dù tốc độ phục hồi không thể nhìn thấy bằng mắt thường nhưng tuyệt đối vượt xa so với nhân loại bình thường.
Cậu tìm kiếm trong phòng nhưng không thấy mặt gương nào, vì vậy cậu để trần thân trên bước ra khỏi phòng ngủ.

Đến lúc này cậu mới chú ý nơi đây không phải là phòng ký túc xá dành cho huấn luyện viên ở Sơn Hải của Vân Vĩnh Trú.

Cửa sổ phòng khách rất lớn, có thể nhìn thấy hồ nước ở bên ngoài.
Còn là nhà có view hồ nước.

Sướng ghê ha Vân Vĩnh Trú.
Ngay khi những từ này xuất hiện trong đầu, Vệ Hoàn bỗng cảm thấy quen thuộc.
“Em ăn mặc thiếu vải rồi chạy khắp nơi để làm gì đấy?”
Quay người lại, Vân Vĩnh Trú đứng ngay sau cậu.


Hắn đã thay sang áo len màu be, cả người trông dịu dàng hơn rất nhiều.

Trong tay hắn còn cầm theo một bộ quần áo, vào khoảnh khắc Vệ Hoàn xoay lại thì ném cho cậu.
“Không có, em chỉ cảm thấy căn nhà này đẹp lắm luôn.” Vệ Hoàn chắp tay sau lưng lượn qua lượn lại, hết sờ bàn lại đập lên sofa, “Sướng quá à, em cũng muốn có một căn biệt thự nhỏ view hồ nước.”
Vân Vĩnh Trú liếc mắt nhìn cậu, sau đó quay người ngồi xuống sofa như đang giận dỗi.
Cục lông nhỏ nhảy lên vai cậu, Vệ Hoàn thấp giọng phàn nàn với nó, “Mày nhìn đi, cậu chủ nhỏ này không phải chuyển thế của Kim Ô đời đầu đâu, là chuyển thế của túi tức giận(*) mới đúng.”
(*)Túi tức giận: hình ảnh ẩn dụ dùng để chỉ người hay cáu gắt, bực tức.
(Code được chia sẻ bởi Sera Hwang)
Nào ngờ cục lông nhỏ nghe xong thì phồng to lên, vừa nghiêm túc vừa mang theo ý trách móc kêu, “Chíp chíp chíp, chíp chíp chíp chíp…”
Tao nói cậu ấy mà mày kích động thế làm gì? Vệ Hoàn nhanh chóng túm chặt lấy cục lông nhỏ vào lòng tay.
Vân Vĩnh Trú ngồi trên sofa ngoảnh đầu lại, hắn nhún vai, “Có thể nhóc yêu quái chíp chíp này đang hát rap đó.”
Lúc thay quần áo, cuối cùng cậu cũng tìm thấy một cái gương.

Hình ảnh phản chiếu trong gương xác minh suy nghĩ của cậu khi trước.

Cậu bị Dương Thăng đánh tàn nhẫn đến mức ấy thì hắn phải biến dạng mới đúng nhưng hiện tại ngoại trừ khuôn mặt vẫn còn hơi sưng thì gần như không có vết thương rõ ràng nào.
Sao lại có thể như thế.

Theo lý thuyết cho dù huyết khế thật sự chuyển dời được cảm giác đau đớn thì cũng không có khả năng thay đổi năng lực tự phục hồi của nhân loại chứ? Tốc độ chữa lành cỡ này sắp đuổi kịp trình độ bình quân của yêu quái rồi.
Có quá nhiều điểm đáng ngờ.

Vệ Hoàn thầm ghi nhớ trong lòng, nhất định phải tìm cơ hội để điều tra tác dụng thật sự của huyết khế.
Từ hồi Vệ Hoàn đề cập đến giải trừ huyết khế, Vân Vĩnh Trú không thèm nói chuyện với cậu nữa khiến cậu càng ngày càng cảm thấy trước giờ chỉ có cậu tự mình đa tình.
Tốt nhất là không thích.

Mong ngài đừng thích nhân loại này, đến lúc sau tôi còn phải quay về làm Cửu Phượng nữa.
Tôi không muốn làm một tên sát trai đánh cắp trái tim người khác đâu.

Nguyên toa xe lửa Cửu Phượng con vẫn đang đứng trước cửa đầu thai đợi tôi đó.
Chờ đến khi vết thương của Vệ Hoàn hoàn toàn bình phục, Vân Vĩnh Trú mở kết giới dịch chuyển đưa cậu về Sơn Hải.
“Cảm ơn huấn luyện viên Vân, vất vả cho huấn luyện viên Vân rồi.

Sau này em chắc chắn không gây phiền phức cho huấn luyện viên Vân nữa.” Sau khi trở lại Sơn Hải, Vệ Hoàn liên tục cúi người trước Vân Vĩnh Trú.

Cúi người cảm ơn xong thì lập tức chạy đi nhưng bị quang tác của Vân Vĩnh Trú quấn lấy kéo ngược về.
Vẻ mặt Vân Vĩnh Trú lạnh nhạt, nói, “Em cũng biết em gây phiền phức cho tôi đấy à?”
Vệ Hoàn lập tức gật đầu như giã tỏi.

Cục lông nhỏ thấy thế cũng chui ra, nó không có đầu để gật nên đành rung lớp lông trên người mình.
“Kể từ hôm nay trở đi không có sự cho phép của tôi thì không được tự ý rời khỏi Sơn Hải, đặc biệt không được tùy tiện chạy tới Khu Tối.”
“Dạ dạ.” Vệ Hoàn lại gật đầu.
Vân Vĩnh Trú nói tiếp, “Bớt lén tôi làm mấy chuyện không nên làm, thăm dò tin tức không nên biết.”
“Vâng vâng vâng…”
“Bớt tới Học viện Thượng Thiện.”
Vệ Hoàn vẫn tiếp tục gật đầu như cũ, gật một hồi chợt thấy sai sai, “Hửm?”
Vân Vĩnh Trú nghiêng đầu nhìn cậu chăm chú, “Nghe không hiểu?”
Thật sự… không hiểu lắm, nhưng tôi không dám hỏi lại.
Bất chấp tất cả, gật đầu trước rồi tính sau.

Vệ Hoàn lại trình diễn màn gà con mổ thóc, “Hiểu rồi, hiểu rồi ạ.”
Lúc này quang tác mới thả cậu ra, Vệ Hoàn nặn ra một nụ cười với hắn, “Vậy huấn luyện viên Vân à… em đi nha.”
Dứt lời cậu lủi đi nhanh như chớp.
Chuông điện thoại reo lên, Vệ Hoàn mở ra thì thấy là A Tổ.

Lần trước ở Khu Tối, hai người đã trao đổi phương thức liên lạc với nhau.

So với cậu thì A Tổ càng quen thuộc với nơi đó hơn, Vệ Hoàn cần sự giúp đỡ của cậu nhóc.
Tìm một nơi khá bí mật, Vệ Hoàn xoay chiếc nhẫn trên ngón tay mình, màn hình 3D bỗng xuất hiện mặt A Tổ.
“A Hằng? Anh vẫn ổn chứ?”
“Không sao hết, anh đây khỏe lắm, không thiếu cánh tay cụt cánh chân nào hết.”
Trên mặt A Tổ hiện lên vẻ thở phào nhẹ nhõm, “Vậy là tốt rồi, cũng nhờ anh giúp tôi mới có thể chạy thoát.” Nói đoạn, cậu nhóc nhớ ra gì đó, “Phải rồi, hình như lần trước anh nhìn thấy thứ gì đúng không? Tôi nhớ rõ anh có chuyện muốn nói.”
Vệ Hoàn nghĩ ngợi, cuối cùng quyết định tin tưởng A Tổ vì thế nói cho cậu nhóc biết về các bản sao trong kho thí nghiệm.
“Anh bảo là, tất cả nhân bản trong kho hàng kia đều giống y hệt anh?” A Tổ bị dọa sợ rồi, “Trời ạ, vậy là thứ chúng ta tìm được chỉ là một trong số đó?”
“Tôi là vật thí nghiệm thành công sống sót duy nhất nhưng tôi bỏ trốn rồi, khác gì toi công đâu nên bọn họ buộc phải không ngừng lặp lại thí nghiệm đó.” Nghĩ đến đây Vệ Hoàn không khỏi nhíu mày, “Không đúng, rốt cuộc mục đích của bọn họ là gì?”
Nhắc đến mục đích, A Tổ khẽ nảy lên như lò xo, “Ờ ha, anh nhắc tới đó tôi mới nhớ.

Trước khi tôi trốn thoát thì tìm được một tệp tài liệu bị mã hóa.

Sau khi quay về tổ chức tôi chuyển giao nó cho tổ viên am hiểu giải mã.


Bởi vì cách thức mã hóa cực kỳ phức tạp nên cậu ấy chỉ mới giải mã được một phần thôi, nhưng nhiêu đó cũng đủ để thu thập được chút manh mối.”
A Tổ lướt ngón tay, nửa bên trái màn hình xuất hiện tập tin ở dạng xem trước.
Vệ hoàn híp mắt nhận diện chữ trên màn hình, “Yêu khôi(*)…”
(*)Yêu khôi: con rối yêu.
(Code được chia sẻ bởi Sera Hwang)
Ý gì đây?
“Đúng thế, chúng tôi nghi ngờ rằng hiện tại kế hoạch chính của viện nghiên cứu là tiến hành kết hợp yêu quái và con người.”
Tài liệu trên màn hình có vài đoạn được đánh dấu, “Anh xem này, tuy rằng phương án cụ thể của cuộc thí nghiệm vẫn chưa được giải mã thành công nhưng chỉ cần đọc sơ mấy đoạn trước đó cũng có thể biết bọn họ muốn chế tạo ra “nhân loại siêu cấp” sở hữu năng lực chiến đấu tương đương với yêu quái để đưa lên chiến trường.”
“Nhân loại siêu cấp? Thế sao bọn chúng tìm bán yêu luôn cho nhanh.”
Màn hình đột ngột xuất hiện một người khác, là Leah.

Cô dùng vẻ mặt ghét bỏ đẩy A Tổ ra, “Nói thôi cũng nói không xong.”
Dứt lời cô nhìn về phía Vệ Hoàn, “Tự cậu ngẫm lại cho kỹ, chẳng lẽ bán yêu không có suy nghĩ riêng, không biết đứng ở đội ngũ của mình à? Bọn họ tình nguyện bị bắt nạt ở Yêu Vực cũng không muốn sống tại Phàm Châu.

Còn kế hoạch thí nghiệm yêu khôi này rõ ràng là do muốn tạo ra con rối có thể bị chính phủ thao túng để phục vụ cho chiến tranh.

Nói thẳng ra thì chúng là vũ khí hình người.”
Leah hơi ngừng lại rồi nói tiếp, “Một khi bọn chúng thí nghiệm thành công, cậu cảm thấy Phàm Châu và Yêu Vực sẽ còn duy trì hòa bình, trật tự được mấy ngày?”
Vệ Hoàn trầm mặc.
Trong lòng cậu nảy lên một suy nghĩ vô cùng đáng sợ.
Chẳng lẽ nguyên thân của cậu cũng bị lợi dụng để làm mấy chuyện như này rồi.
Khoan đã.
A Tổ phản ứng lại, “Có điều tôi không hiểu lắm, nếu viện nghiên cứu muốn tạo ra yêu khôi để đưa lên chiến trường thì A Hằng là vụ gì nữa đây? Những nhân bản khác của anh ấy đều là nhân loại thuần chủng, mà anh ấy cũng vậy.

Vụ kia có liên quan gì tới thực nghiệm của anh ấy?”
Vệ Hoàn phân tích, “Tôi nghiêng về hướng không có quan hệ trực tiếp.

Yêu khôi trong lời của bọn chúng chắc chắn cần có sự kết hợp của yêu quái và con người.”
“Cái gọi là kết hợp có lẽ được chia thành hai loại, dùng thân thể hoặc bộ phận cơ thể của yêu quái để bổ sung cho cơ năng của con người.

Ngày trước loài người cũng từng bắt giết yêu quái để rút máu, sau đó cố gắng tiêm vào cơ thể người nhưng thất bại.

Vậy nên nhất định bọn họ sẽ thử phương pháp khác.”
“Còn loại thứ hai?”
“Loại thứ hai là dùng thân thể con người làm vật chứa của yêu hồn.

Yêu hồn khác với linh hồn của nhân loại, nó hòa làm một thể với yêu tâm, cũng chứa đựng toàn bộ yêu lực.

Yêu quái càng mạnh mẽ thì yêu hồn càng cường đại.” Nói tới đây, Vệ Hoàn đan chéo hai tay vào nhau gối ra sau đầu, ra vẻ điềm tĩnh dựa vào thân cây, “Chẳng qua con đường này chắc chắn đi không được.”
A Tổ lại hỏi: “Vì sao?”
Leah thở dài, bổ sung thay Vệ Hoàn, “Yêu hồn có ý thức tự chủ riêng, cho dù có thành công đưa vào thân thể con người thì cũng không có khả năng chịu bị chi phối như con rối.”
Cô nói không sai.

Vệ Hoàn gật đầu, bởi vì đây là tình huống hiện tại của cậu.

Cậu lại nói thêm vào, “Hơn nữa tôi nghe nói sau khi yêu quái chết đi, yêu hồn sẽ lập tức tan biến.

Các cậu nghĩ lại đi, bọn chúng còn chẳng thể thu thập được yêu hồn thì làm sao tiến hành thí nghiệm được.”
Cậu là sản phẩm thí nghiệm thành công duy nhất, cũng chứng minh việc này rất khó nhằn.
Phân tích ra như vậy, Vệ Hoàn phát hiện rằng việc tìm hiểu rõ ràng và thành công nguyên nhân cực kỳ quan trọng.

Nhưng cậu không thể tùy tiện tiết lộ danh tính thật sự của mình cho hai tên nhân loại này được, vụ này cậu chỉ có thể điều tra một mình.
“Chẳng qua…” Vệ Hoàn lại nói, “Tôi cảm thấy thí nghiệm của tôi cũng rất kỳ lạ.

Bọn chúng tạo ra nhân bản để làm gì? Nhất là nhân bản cũng không phải là siêu chiến binh, hơn nữa còn dùng loại độc hiếm có như Câu Vẫn.

Sau khi tôi trốn thoát thì tiếp tục sản xuất ra hàng loạt nhân bản mới, khi phát hiện có người xông vào kho thí nghiệm thì ra tay vô cùng độc ác, suýt chút nữa đã bắn chết hai người bọn tôi.”
“Chứng tỏ thực nghiệm này vô cùng quan trọng với bọn họ, đồng thời phải bảo mật.” A Tổ giành quyền trả lời.
Vệ Hoàn búng tay, “Chuẩn rồi.

Thế nên chúng ta phải điều tra rõ ràng thân phận gốc của những nhân bản này là ai.

Tôi không còn bất kỳ ký ức gì nên chẳng có cách nào cung cấp thông tin cho mọi người được nhưng tôi tin với năng lực của tổ chức các cậu thì việc điều tra một nhân loại chắc không phải chuyện khó khăn gì.”
A Tổ thở dài, có hơi ngại ngùng gãi ót, “Thật ra chúng tôi cũng từng thử điều tra rồi.

Nhưng cư dân ở Phàm Châu thật sự quá nhiều, hơn nữa hệ thống quản lý hiện tại rất nghiêm ngặt nên chúng tôi cần phải tìm kiếm thêm.”
Trên màn hình, ghế xoay sau lưng A Tổ và Leah quay lại, đến tận lúc này Vệ Hoàn mới phát hiện hóa ra vẫn còn một người khác.


Người nọ đang đeo một chiếc kính trò chơi VR trên đầu, trông có vẻ như đang chơi game.

Anh ta chen ngang, “Đừng điều tra nữa, tôi hack vào rồi, sau đó so sánh ảnh chụp các cậu cung cấp với công dân hiện tại ở Phàm Châu, hoàn toàn không có người này.”
Không có? Cũng đâu thể tạo ra từ hư không chứ, sao mà nhân bản được trời.
“Đây cũng là một thành viên của chúng tôi.” A Tổ giải thích, “Cậu ấy là người giải mã đoạn tư liệu kia.

Anh có thể gọi cậu ấy là Thanh Hòa.”
Thanh Hòa…
Chẳng biết tại sao Vệ Hoàn lại cảm thấy người này có hơi quen mắt.

Cậu rất bình tĩnh chụp ảnh màn hình, lưu lại hình ảnh của Thanh Hòa.
Bàn tay buông thõng lặng lẽ điều khiển chức năng phóng đại.

Cậu phát hiện trên mặt Thanh Hoà có một vết tích, mặc dù bị kính vr che khuất một phần nhưng cậu vẫn có thể nhìn thấy màu xanh lam lộ ra bên mép, cực kỳ rõ.
“Tóm lại chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra vụ việc nhân bản.” Leah nói tiếp, “Hiện tại cậu đã vào được Sơn Hải rồi nên có thể thử tìm manh mối từ trong Yêu Vực.

Nếu viện nghiên cứu thật sự tiến hành thực nghiệm này thì bên phía Yêu Vực cũng sẽ xuất hiện yêu quái bị mất tích hoặc là thi thể biến mất.”
Vệ Hoàn nhướng mày, “Cô nói có lý lắm.

À đúng rồi, còn có một việc tôi muốn nhờ mọi người.”
“Tôi nhìn thấy một quán rượu trong Khu Tối, tên là quán rượu Không Đồng.

Ở đó có một anh trai vẻ ngoài khá xinh đẹp với đôi mắt màu lục, không biết các cậu có từng gặp qua chưa.”
A Tổ và Leah liếc nhìn nhau, lắc đầu.

Thanh Hòa đang ngồi chơi game điên cuồng ở phía sau bỗng dưng tiếp lời, “Ồ, cậu thích đàn ông à.”
“Ai thích đàn ông hả!” Vệ Hoàn lập tức phản bác.
Đối phương bình tĩnh rút kẹo que ra khỏi miệng, “Vậy cậu kích động thế làm gì?”
“Tôi kích động chỗ nào? Ủa không đúng, mắc gì tôi lại thích đàn ông!”
“Thế mà cậu còn khen người ta có vẻ ngoài đẹp.”
Vệ Hoàn bị vặn ngược đến mức nổi giận, “Khen người khác đẹp thì là gay?”
Thanh Hòa cười tới độ không thẳng lưng nói, chỉ vào Vệ Hoàn rồi nói với A Tổ, “Tên này chắc là bóng kín(*) đấy.”
(*)Từ gốc là 深柜 – thâm quỹ (tủ sâu): dùng để chỉ những người đồng tính (cả nam lẫn nữ) vẫn chưa dám come-out.

Tui dùng bóng kín cho mọi người dễ hình dung.

Nếu có gì không ổn thì mong mọi người góp ý.

Mọi người đọc truyện hay thấy cụm “che cửa tủ” là ám chỉ cho việc che giấu xu hướng tính dục của mình á.
(Code được chia sẻ bởi Sera Hwang)
A Tổ: “Ờm tôi…”
Cổ họng Vệ Hoàn cứng đờ, “Từ từ đã, đây đâu phải trọng điểm.

Trọng điểm là tôi cần tìm người này có việc quan trọng.”
“Hiểu rồi, bóng kín không phải trọng điểm vì nó là sự thật.”
Tên này quả là ông hoàng logic!
Chẳng đợi Vệ Hoàn giải thích, Thanh Hòa đã thả máy chơi game xuống, cũng không tháo bịt mắt, trực tiếp tới gần một cái máy tính bên cạnh bọn họ, gõ vài phím, trên màn hình rất nhanh truyền đến một tấm ảnh, “Người này?”
Vệ Hoàn nhìn qua, đúng là anh chàng áo đen khi trước.

Tuy rằng ảnh chụp không mấy rõ ràng nhưng đôi mắt màu lục rất dễ nhận biết.
“Anh ta là nhân loại à?”
“Nhân loại thuần chủng 24K(*).” Thanh Hoa nhét kẹo mút vào trong miệng, quai hàm phồng lên, “Hành động xuất quỷ nhập thần, bề ngoài lại giống hệt yêu quái.

Tôi cũng không nhớ rõ mình đã gặp anh ta hôm nhậu nhẹt nào rồi chụp một tấm nữa.”
(*)Viết theo vàng 24K, là loại vàng có độ tinh khiết cao nhất, lên đến 99.99%.
(Code được chia sẻ bởi Sera Hwang)
“Vậy cậu có thể giúp tôi điều tra thân phận của người này không?”
Thanh Hòa chẳng buồn quay đầu lại, xua tay nói, “Tôi là hacker chứ không phải thám tử.”
A Tổ giảng hòa, “Người này hình như cũng không liên quan gì đến thứ mà chúng ta cần điều tra bây giờ.

Bọn tôi không thể tùy tiện tra xét người ở Khu Tối, lỡ như động phải người không nên động, chọc phải phiền phức thì sếp lớn của chúng tôi sẽ không vui.”
Rốt cuộc sếp lớn của các cậu là ai?
“A Hằng!”
Nghe thấy có người gọi tên mình, Vệ Hoàn lập tức ấn lên nhẫn thu nhỏ màn hình.

Cậu ngẩng đầu lên, đối diện với mặt của Cảnh Vân, “Trùng hợp ghê ha.”
“Sao ông lại ở đây?” Cảnh Vân ngồi xuống cạnh cậu, “Mấy hôm nghỉ này ông vẫn luôn ở trường hả? Lúc tui về nhà tui có nhắc tới ông với mẹ tui á, mẹ tui còn bảo tui mang đồ ăn tới cho ông nè.”
Nếu là sâu thì không cần đâu…
Vệ Hoàn kéo cậu nhóc đi hòng thay đổi đề tài, “Nhắc đến đồ ăn tui bỗng thấy hơi đói thật, ông đi ăn chung với tui đi.”
Hai người vừa nói vừa đi ra ngoài, lúc ra khỏi hoa viên đến đường lớn trồng đầy cây xanh, Cảnh Vân không chịu nhìn đường nên va phải người khác.
“Xin lỗi, xin lỗi.” Cảnh Vân liên tục xin lỗi, “Tôi không cố ý.”
Giọng điệu của đối phương ôn hòa, “Không sao cả, em vẫn ổn chứ?” Ngẩng đầu lên, Vệ Hoàn thấy rõ người đi đến là ai.
Đù má, đây không phải là hiệu trưởng ư?
Và cả Tô Bất Dự đứng bên cạnh.
Hiệu trưởng hiện tại là Bạch Trạch(*), lại vừa vặn sở hữu họ Bạch, tên là Bạch Tu Thành.

Vệ Hoàn vẫn còn nhớ rõ lần mình được nghe nhắc đến việc bầu nhiệm kỳ mới cho Sơn Hải là hồi cấp ba.

Vị hiệu trưởng này tuổi xấp xỉ phụ huynh của bọn họ, nổi tiếng với việc yêu thương học sinh.

Ông thích đi dạo quanh trường học, còn thường xuyên chơi thể thao với sinh viên nên rất nhiều sinh viên đều thích ông.

(*)Bạch Trạch là một loài linh vật không chỉ xuất hiện trong thần thoại Trung Hoa mà còn xuất hiện trong cả thần thoại Đông Á nói chung.

Bạch Trạch có nghĩa là “đầm lầy trắng”, có lẽ cái tên xuất phát từ bộ lông trắng muốt mà con thú này khoác lên.

Bạch Trạch sống trên núi Côn Luân, thường được miêu tả như một con sư tử khổng lồ, có một hoặc hai sừng trên đầu (hoặc thậm chí trong một số dị bản còn miêu tả Bạch Trạch có nhiều sừng hơn thế), ngoài hai mắt chính còn có các mắt phụ nằm dọc theo hai bên thân mình.

Bạch Trạch được người xưa coi là linh thú của sự cát tường, chỉ những người xuất chúng có khả năng xoay chuyển thiên hạ mới có cơ hội gặp Bạch Trạch (thường là các vị Vua).

Trong một lần Hoàng Đế đi vi hành về phương đông, ông đã bắt gặp Bạch Trạch.

Ở đây Bạch Trạch đã chia sẻ cho Hoàng Đế về đặc tính, thông tin của 11.520 loài quái vật và linh thú trong tự nhiên và song song là cả việc chống sự quấy nhiễu và xâm hại của chúng.
(Code được chia sẻ bởi Sera Hwang)
Trùng hợp thay, hiệu trưởng này còn là bạn học cũ của mẹ Vệ Hoàn, cũng được xem như là nhìn Vệ Hoàn lớn lên nên cậu càng có cảm giác thân thiết.
Cảnh Vân lại không rõ mấy chuyện này, sợ tới mức nói năng lộn xộn, “Em xin lỗi, lần sau em nhất định nhìn đường.”
“Đúng là nên nhìn đường rõ ràng.” Hiệu trưởng Bạch vỗ vai Cảnh Vân, “Em là Trùng Minh mà, đến em còn không thấy rõ thì mấy yêu quái khác làm sao bây giờ.”
“Vâng, em biết rồi ạ…” Cảnh Vân vẫn hơi không dám ngẩng đầu.
“Sinh viên Sơn Hải chúng ta, bất kể thuộc chủng loại yêu quái nào…” Ánh mắt hiệu trưởng dừng trên người Vệ Hoàn, “Thậm chí không phải yêu quái thì cũng phải thẳng lưng mà sống.”
Nói đoạn, ông chắp tay sau lưng, cảm thán, “Đôi mắt phải nhìn thẳng thì mới có thể thấy rõ con đường phía trước.”
Vệ Hoàn không có tâm trạng nghe súp gà dành cho tâm hồn.

Ánh mắt cậu đảo loạn khắp nơi rồi rơi xuống người Tô Bất Dự.

Tô Bất Dự nở một nụ cười với cậu.
Bất Dự nhà chúng ta đẹp ghê.

Vệ Hoàn cảm thán trong lòng, tuy rằng chỉ là bán yêu nhưng xinh đẹp hơn đa số người cá khác rồi.
Hiệu trưởng Bạch nhìn thoáng qua đồng hồ, “Không còn sớm nữa, thầy phải đi họp đây.

Hai đứa nhớ ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi đấy.”
“Đã rõ.” Vệ Hoàn vô cùng nể mặt mà hơi ưỡn ngực ra, còn thuận tiện vỗ lên lưng Cảnh Vân.
Thấy cậu như vậy, Tô Bất Dự nghẹn cười, lúm đồng điếu hiện lên.
“Đi thôi.”
“Vâng, hiệu trưởng.”
Hiệu trưởng Bạch nhấc chân bước về phía trước, Tô Bất Dự thoáng ngừng lại, xoay người nhìn về phía Vệ Hoàn, “Em… gần đây vẫn khỏe chứ?”
“Hở?” Vệ Hoàn có hơi khó hiểu.
Trông qua thì vẫn ổn.

Tô Bất Dự khẽ mỉm cười, “Không có gì, thầy đột nhiên nhớ ra nên hỏi thôi.

Bên này vẫn còn việc cần thầy xử lý.” Y đột ngột duỗi tay về phía Vệ Hoàn.

Vệ Hoàn nâng mắt lên, thấy y kéo một chiếc lá cây Ảnh Mộc từ trên đỉnh đầu mình xuống, “Sao lại lơ mơ như thế.”
Vệ Hoàn xấu hổ cười cười.
Tô Bất Dự búng cái tách trước mặt cậu, một trận gió trong lành mát mẻ mang theo bọt nước li ti phả vào mặt cậu, lành lạnh, cực kỳ thoải mái.
Trước khi rời đi y cố tình nhìn về phía Cảnh Vân bên cạnh Vệ Hoàn, “Hôm nào rảnh thì các em có thể đến Thượng Thiện tìm thầy, thầy đưa các em đi tòa Vân Sinh Kết Hải chơi.”
“Tòa Vân Sinh Kết Hải?!” Cảnh Vân giống như một đứa trẻ, vừa nghe thấy nơi đó thì hai mắt tỏa sáng.
Tuy gọi là tòa nhà nhưng trên thực tế nó là thành phố dưới nước của Học viện Thượng Thiện.

Phần nền của tòa thành này nằm trên mặt biển còn toàn bộ tòa thành thì úp ngược xuống nước.

Truyền thuyết kể rằng bên trong nó chứa rất nhiều khung cảnh tuyệt đẹp và cả các loại sinh vật biển khác nhau.
Nhìn bóng dáng rời đi của Tô Bất Dự, Cảnh Vân không khỏi cảm thán, “Thầy cô và hiệu trưởng ở Sơn Hải đều tốt ghê luôn.

Nhất là thầy Tô, lúc nào cũng vô cùng dịu dàng, mỗi lần nói chuyện đều dùng ngữ điệu nhỏ nhẹ.”
Nếu trong tình huống bình thường thì Vệ Hoàn chắc chắn sẽ phụ họa theo nhưng lúc này cậu lại chẳng hề tiếp lời.
Câu nói cuối cùng Vân Vĩnh Trú nói kia ngập đầy trong tâm trí cậu.
Cậu nhớ đến quan hệ của Tô Bất Dự và Vân Vĩnh Trú ở kiếp trước cũng như thế này, gần như không bao giờ nói chuyện với nhau.

Cho dù có nói cũng là khi cậu và Dương Thăng cùng có mặt.

Hơn nữa bảy năm qua không biết đã có những chuyện gì phát sinh, đừng nói hai người họ đã kết mối thù sâu đậm nào đó rồi nha.
[Bớt tới Học viện Thượng Thiện.]
Hắn… không muốn cho cậu gặp Tô Bất Dự à?
Kỳ cục ghê.
Hai người có xung đột thì cũng đừng lôi tôi vào chung chứ.
Vệ Hoàn nghĩ hoài không thông, cậu bẻ khớp tay theo thói quen nhưng lại bất cẩn ấn vào chiếc nhẫn, màn hình 3D xuất hiện.

Tuy rằng đã ngắt cuộc gọi nhưng hình của anh chàng áo đen mà Thanh Hòa gửi đến sau cùng kia vẫn còn chễm chệ trên màn hình.
Sợ bị Cảnh Vân nhìn thấy, Vệ Hoàn hoảng hốt, vội vã muốn tắt màn hình đi, còn cười ha ha, “Ủa đây là cái quỷ gì thế, sao lại tự động bật lên thế này.

Thiết bị của trường học thật là…”
“Khoan đã.”
Cảnh Vân bỗng dưng chụp lấy tay cậu, ghé sát mặt vào màn hình.

Sau đó cậu quay sang nói với Vệ Hoàn bằng vẻ mặt ngây thơ.
“Tui từng gặp người này rồi.”
꧁༺༒༻꧂
*Tác giả có lời muốn nói:
Vệ Hoàn: Tui không hề để lộ clone, tui không thích đàn ông, tui không phải bóng kín.
Mọi người: Dường như tui nhìn thấy trên sân khấu kịch ấy, người lão tướng quân cắm đầy cờ..


Bình luận

Truyện đang đọc