Chương 106:
Hai chiếc nhẫn trên tay, đến khi về nhà liền trở thành tiêu điểm.
Trần Hựu Hàm đưa Diệp Khai về đường Tư Nguyên, lúc này đã là hơn chín giờ tối. Cù Gia dĩ nhiên đang ở nhà, hắn không hành động lỗ mãng mà khiến người ta ghét, chiếc xe dừng lại bên ngoài sân của biệt thự, giống với vị trí như khi đến đón người hôm nọ. Đãi ngộ thế này khéo còn thua cả Didi*, tốt xấu gì thì Didi còn có thể đi vào vòng qua đài phun nước. (* tương tự như Grab)
Diệp Khai dỗ dành càng ngày càng thành thạo: "Chờ mình công khai rồi anh muốn nhìn bao lâu thì nhìn, thích vòng qua bao nhiêu vòng thì vòng bấy nhiêu, đi xuôi chán thì mình đi ngược."
Trần Hựu Hàm "Hừ" một tiếng, lấy thuốc ra khỏi miệng, kéo người từ ghế phụ qua chỗ mình để ôm, cúi đầu thấp giọng hỏi: "Vậy em định khi nào thì công khai?"
Diệp Khai nhấp một hơi thuốc từ trên tay hắn, nhàn nhạt thở ra một hơi rồi châm chọc nói: "Sao nào, anh sốt ruột rồi ư?"
Khóe mắt liếc qua 2 chiếc nhẫn trị giá hơn 10 triệu trên tay, Trần Hựu Hàm dùng thái độ uể oải thường ngày mắng: "Làm người đi chứ thầy giáo Tiểu Hoa, em định câu giờ với anh sao? Quá một năm anh liền mang biểu ngữ đến treo trước cửa Ninh Thông đấy."
Diệp Khai nhìn thẳng vào mắt hắn, rồi cậu hạ mắt, ánh mắt rơi vào trên cổ áo đã được cởi 2 cúc của Trần Hựu Hàm. Cậu giơ tay lên, trong xe không mở đèn, chỉ có ánh đèn đường mơ mờ rọi vào. Trong ánh sáng mờ mờ, chỉ có 2 chiếc nhẫn trên tay Diệp Khai là đang lấp lánh sáng. Bàn tay mang theo 2 chiếc nhẫn nọ đang như có như không mà chạm vào hầu kết gợi cảm của Trần Hựu Hàm.
Bầu không khí chìm xuống mập mờ, Diệp Khai hỏi: "Anh tính viết gì trên biểu ngữ đây?"
Khi Trần Hựu Hàm lên tiếng lần nữa, trái Adam liền nhấp nhô dưới lòng bàn tay Diệp Khai, sự rung động yếu ớt nọ như truyền từ dây thần kinh trên ngón tay vào thẳng trái tim.
"Anh sẽ viết. . ." Trần Hựu Hàm gạt tàn thuốc: "Thiếu gia Ninh Thông bội tình bạc nghĩa, nhận lễ, lên giường, gọi chồng hết cả rồi nhưng lại không chịu cho người ta danh phận." Khóe môi hắn nhếch lên, phì cười: "Em thấy sao?"
"Quá đáng quá đi à." Diệp Khai nửa thật nửa giả nói: "Không mang bầu, không phá thai, cũng không lừa mất thanh xuân của anh, chơi chơi thôi mà," Cậu vô tội hỏi: "Anh tổn thất gì nào?"
"Quyến rũ người ta khiến cho nửa đời sau anh đều đứng ngồi không yên, em nói xem anh tổn thất cái gì?" Trần Hựu Hàm nắm lấy bàn tay đang sờ nhẹ trên hầu kết mình, không cho cậu tùy tiện sờ loạn nữa, kéo lên hôn một cái: "Huống hồ trên giường em bị cɦịƈɦ cho kêu đến dễ nghe như vậy, xuống giường lại định không nhận nợ chắc?"
Diệp Khai trên giường rêи ɾỉ đến là êm tai, dễ nghe đến độ khiến cho hắn mỗi lần nghe là lại cứng hơn, làm cho Trần Hựu Hàm cứ luôn muốn dỗ cậu lúc tỉnh táo cũng kêu thử xem sao.
Xe dừng ở ven đường, xa xa là thủy triều dưới ánh trăng, từng chiếc xe đắt tiền lướt qua, bọn họ dính lấy nhau trong chiếc xe được dán màng kính, giống như đám học sinh cấp 3 đưa nhau về rồi mà vẫn quấn quýt không tách rời. Diệp Khai đột nhiên nhớ đến lịch sử yêu sớm của Dương Trác Ninh - bạn cùng bạn cấp 3 của cậu. Lúc ấy họ mới lên lớp 11, hai người đó dính lấy nhau nhìn mà phát ngấy lên được, chỉ hận không thể cầm loa khuếch đại âm thanh để mở live trực tiếp cho Diệp Khai xem. Cậu chàng đó học ngoại trú, mỗi lần đến tiết tự học cuối cùng liền đứng ngồi không yên như dưới ghế có gắn đinh vậy. Sau khi tan học liền có thể đưa bạn gái về nhà, chào tạm biệt nhau ở nơi ngã tư con đường nhỏ, nói tạm biệt cả trăm lần rồi nhưng tay vẫn nắm chặt lấy tay, môi vẫn kề sát bên môi. Vì sợ bị người lớn bắt gặp nên chỉ có thể gặp nhau nơi công viên cũ kỹ, không thì là một cửa hàng tạp hóa nho nhỏ, người này một lon Cocacola, người kia một lon Mirinda, dưới ánh đèn mờ mờ, tia lửa tình yêu bay phấp phới khắp nơi.
Lúc đó trên mặt cậu lúc nào cũng lộ rõ vẻ chán ghét, nhưng tại sao mà hiện giờ mình cũng không có tiền đồ hệt như người ta vậy chứ?
Trần Hựu Hàm nghe mà bật cười, hôn cậu khẽ khàng: "Em có bị ngốc không, lớp 11 của em so với cậu nhóc đó còn --"
"Hoang đường." Diệp Khai nói.
"Kíƈɦ ŧɦíƈɦ." Trần Hựu Hàm nói chậm hơn một nhịp.
Hắn thoáng giật mình, "Hoang đường?" Lòng bàn tay nhẹ nhàng chạm lên khuôn mặt Diệp Khai, ánh mắt hắn dịu lại, thoải mái nói: ". . . Thì ra là hoang đường."
Hắn không giận, cũng không cảm thấy mất mát. Hai chữ này chính là minh chứng cho tình yêu giữa hắn và Diệp Khai.
Nếu không phải hoang đường, hắn sao có thể yêu đứa em trai mà mình dõi theo từ nhỏ đến lớn.
Nếu không phải hoang đường, Diệp Khai làm sao lại yêu một người phong lưu vô độ như hắn.
Tình yêu nảy sinh từ khi nào, không dễ gì phát hiện sự hình thành của một đám mây hay sự ấp ủ của một cơn gió. Dù là ai cũng không thể chỉ trích đám mây hay là cơn gió nọ đến không đúng lúc.
Diệp Khai nhẹ nói : "Hựu Hàm ca ca."
Trần Hựu Hàm dùng ánh mắt đáp lại, liền nghe thấy Diệp Khai nói: "Hôn em đi nào."
Có lẽ chẳng có ai có thể nói ra bốn chữ này hay hơn Diệp Khai, thản nhiên lưu luyến, mang theo chút khẩn cầu yếu ớt, âm cuối như bọt khí tan biến trong không khí. Trần Hựu Hàm mút lấy khóe môi cậu.
Tới cửa nhà là lúc chín giờ rưỡi, đến khi xuống xe thì đã hơn 10 giờ. Khi Diệp Khai đóng cửa xe lại, thấy Trần Hựu Hàm cũng đồng thời xuống xe. Hắn vươn tay về phía Diệp Khai: "Đi nào, đàn anh đưa em về nhà nhé."
Diệp Khai nắm chặt lấy, lòng bàn tay ấm áp kề sát nhau.
Chỉ còn vài bước là tới lối vào phía trước của sân, họ lên dốc, đi chầm chậm, trong lòng biết rõ là mình đang cố ý kéo dài thời gian. Dưới ánh trăng tròn, gốc đa cổ thụ như là biết phát sáng. Trần Hựu Hàm đút một tay vào túi, nắm chặt tay Diệp Khai và hỏi: "Em đã đặt vé máy bay quay lại Bắc Kinh rồi sao?"
Diệp Khai "Ừ" một tiếng, "Là ngày 28."
Vừa nghe Diệp Khai nói đến thời gian, trong lòng hắn tự nhiên chìm xuống một chút, tính toán chỉ còn lại năm ngày.
Trần Hựu Hàm dừng bước, không nhìn Diệp Khai, hắn trầm mặc 2 giây rồi cuối cùng mới nói: ". . . Anh đi tiễn em nhé."
"Không nỡ thì nói em nghe."
Nhưng Trần Hựu Hàm chỉ mím môi, cũng không nói lời nào.
Cổng trước của sân và chòi canh gác đã gần trong gang tấc, gần như có thể nhìn thấy khuôn mặt của người bảo vệ đang làm nhiệm vụ.
Dưới gốc cây đa già, đã đến lúc phải nói lời tạm biệt.
Trần Hựu Hàm lại nói: "Ngày kia là ngày anh quay về công ty, vì mới bắt đầu lại nên có thể sẽ rất bận rộn, không có thời gian dành cho em, tự em phải chăm sóc bản thân cho thật tốt. Khi nào nhớ anh thì có thể gọi anh ngay, hoặc là nhắn wechat, anh sẽ trả lời ngay khi có thời gian. Về trường rồi phải học hành cho thật tốt, uống ít rượu đi, cũng phải hạn chế hút thuốc nữa." Hôm nay hắn vừa mới cầu hôn thành công, dù thế nào đi nữa thì cũng không nên nói những thứ này. Trần Hựu Hàm thoáng liếc qua chiếc nhẫn, nói tiếp: ". . . Nhớ phải tháo nhẫn ra nhé."
"Em vẫn còn chưa đeo đủ mà."
Trần Hựu Hàm cười cười: "Đừng tùy hứng thế." Hắn cầm lấy tay Diệp Khai, hôn lên nó: "Nhớ phải giấu cho thật kỹ."
Diệp Khai bị ôm vào lòng, trước mắt chính là vầng trăng dưới bầu trời đêm hiu quạnh, bên tai nghe thấy Trần Hựu Hàm nói một câu nho nhỏ, "Thích thì đợi đến khi về trường lại đeo."
Vòng tay buông lỏng, người lui về sau 1 bước, lại lùi thêm bước nữa, Diệp Khai nói: "Bye bye, chúc anh ngủ ngon." Cậu quay người, tư thế một tay đút túi khiến cho vẻ cao quý của cậu càng thêm hào phóng. Chỉ là cánh tay lập tức bị níu lại.
Lưng cậu đè lên thân cây, hai con chim chích choè chưa ngủ bị dọa sợ. Cánh tay Trần Hựu Hàm chống bên tai Diệp Khai, một tay đỡ sau gáy cậu, hơi thở Trần Hựu Hàm có chút rối loạn: ". . . Bảo Bảo, em đừng đi nhanh như vậy."
Hơi thở quấn quít lấy nhau, cuối cùng Trần Hựu Hàm đè chặt cậu mà hôn lên, hôn rồi lại hôn, lời nói nóng bỏng in vào bên tai: "Em biết anh không nỡ lòng buông em ra đến mức nào không. . . Anh đang nằm mơ sao? Một tháng này còn đẹp đẽ hơn cả giấc mơ đẹp nhất của anh trong suốt 2 năm qua, em đã bằng lòng với anh rồi, có phải hay không, là thật nhỉ, nhẫn của anh đang đeo trên tay em mà, đây không phải ảo tưởng của anh. Nếu em cảm thấy không chắc chắn ở chỗ mẹ thì không nói cũng được, anh sẽ cố gắng hơn nữa. . . Anh không thể lại đánh mất em một lần nữa, hứa với anh đi." Hơi thở của Trần Hựu Hàm có chút gấp gáp, giọng điệu mỗi khi nói chuyện của hắn vẫn luôn là hờ hững, đã từng vội vàng thế này bao giờ đâu, hơi thở của hắn càng lúc càng gấp gáp, hắn không thể không tự ra lệnh cho mình để tỉnh táo lại rồi mới nói tiếp, "Nếu lỡ có chuyện gì, nhất định phải nói với anh."
Diệp Khai nhìn hắn, nhìn rất lâu, trời cũng đã nổi gió, cậu mấp máy môi.
Nói ra 2 chữ rất nhẹ, Trần Hựu Hàm đã nghe thấy.
"Ông xã."
Trong trời đêm không có sao, chẳng hiểu sao họ lại như vừa nhìn thấy dải ngân hà.
Bằng số tuổi của cây đa cổ thụ này, hẳn sẽ chẳng thèm tính toán với cái sự không biết xấu hổ của họ đâu nhỉ.
Bảo vệ mở cửa cho Diệp Khai, người đó vẫn gọi cậu là thiếu gia. Chỉ là sau khi thiếu gia bước vào sân, cậu lại không như bình thường đi thẳng mà quay đầu lại nhìn một chốc. Anh cũng nhìn theo cậu, thấy một người đàn ông cao lớn đang đắm mình dưới ánh trăng, hắn đứng đó, vẫy cái tay đang cầm theo điếu thuốc mà ra hiệu với Diệp Khai, dáng vẻ người nọ nom biếng nhác, biểu cảm trên mặt cũng rất nhạt, nhưng không hiểu sao lại khiến cho người ta cảm thấy dường như hắn đang cười.
Bảo vệ nhận ra người kia là Trần Hựu Hàm, khó hiểu nghĩ, tại sao Trần thiếu gia lại không vào nhà ngồi chơi một lát? Sau đó ông lập tức nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay Diệp Khai. Nó đẹp đẽ đến vậy, đẹp đến mức khiến người ta động lòng.
Diệp Khai cười với ông một cái, ông lập tức thu lại tầm mắt, vô thức thẳng lưng lại, sau đó nuốt xuống một chút.
Ngôi nhà chính của biệt thự được thắp đèn sáng trưng, Diệp Khai nhàn nhã đi dạo trong sân, bàn tay trái đeo nhẫn buông thõng bên người.
Vừa đi qua đài phun nước liền thấy chú Lục cũng đi ra từ cửa trước, ông sống ở ngôi biệt thự bên cạnh, có lẽ là đang đến chào hỏi rồi về nghỉ. Nhìn thấy Diệp Khai, Chú Lục khẽ giật mình, vui mừng hỏi: "Tiểu Khai về rồi hả con?"
Diệp Khai gật gật đầu: "Ông nội cũng về nhà rồi hả chú?"
"Ngài ấy về từ chiều rồi."
Trái tim trong lồng ngực Diệp Khai bỗng nảy lên kịch liệt, rồi lại từ từ chậm xuống. Cậu cười cười: "Vậy chú quay về nghỉ sớm đi ạ."
Chú Lục "Ừm" một tiếng, thoáng nhìn thấy chiếc nhẫn của cậu. Ông còn chưa kịp dời mắt thì Diệp Khai đã hỏi: "Có đẹp không chú?"
Chú Lục chỉ có thể thốt lên: "Đẹp lắm con, thật sự rất đẹp! "
Diệp Khai bước vào sảnh, dì Giả đang dặn dò mấy người giúp việc về thực đơn cho bữa sáng ngày mai, nhìn thấy Diệp Khai, tất cả mọi người đều lên tiếng chào hỏi. Dì Giả đã lớn tuổi, phải đeo kính thường xuyên hơn, nhìn bà càng giống quản gia hơn nữa. Khi bà nhìn thấy Diệp Khai, nếp nhăn trên mặt đều giãn ra, nhẹ nhàng ân cần nói: "Tiểu thiếu gia đã về rồi đấy ư, con có đói không con? Có muốn ăn chút đồ ăn khuya không? Trong bếp có cháo đấy."
Diệp Khai và Trần Hựu Hàm đã cùng ăn tối trên ban công bằng kính của Phồn Ninh, bởi vì khi trước cậu dối lòng khen món sườn cừu rán của Lucas ngon hơn mà bị ép làm trọng tài vào bữa tối. Nói chuyện vô căn cứ, phải ăn hơn nửa miếng mới hoàn thành chứng nhận. Trước kia mỗi lần chọc cho Trần Hựu Hàm ghen Diệp Khai đều cảm thấy rất thú vị, có chút kɦoáı ƈảʍ biếи ŧɦái, sau khi bị cɦịƈɦ mấy lần cộng với kết quả của việc ăn sườn cừu rán nhiều đến độ sinh ra ám ảnh, nửa năm sau cũng không muốn ngửi thấy mùi bơ và tiêu đen, hiện giờ cậu chỉ muốn tự quất cho mình một trận.
"Không ạ." Diệp Khai từ chối.
Kính lão của Dì Giả rất hợp với bà, đồng thời cái này cũng giúp bà nhìn thấy nhẫn của Diệp Khai ngay từ cái nhìn thứ 2. Bà không kín đáo được như chú Lục mà kinh ngạc thốt lên: "Chao ôi! Cho dì nhìn xem nào, chiếc nhẫn này đẹp quá!"
Diệp Khai đưa tay ra: "Cái nào đẹp hơn hả dì?"
Dì Giả đau đớn cân nhắc để đưa ra sự lựa chọn, cuối cùng nói: "Xem đi xem lại thì vẫn thấy chiếc nhẫn cưới này đẹp hơn đó con."
Sau đó bà lập tức tháo kính xuống, hiền lành cười với Diệp Khai: "Thật biết chọn quá đi thôi, dì thấy nó xứng với con quá."
Diệp Khai đi vào phòng khách dưới cái nhìn chăm chú của bà, ánh đèn rất sáng, cứ như là ban ngày. Trên ghế sô pha, Diệp Cẩn đang đắp mặt nạ, trên tay là một cuốn tạp chí điện ảnh và truyền hình. Thấy Diệp Khai xuất hiện, cô lập tức gỡ mặt nạ rồi đặt tạp chí xuống, mặc dù đã cố gắng hết sức để ra vẻ tự nhiên -- nhưng cô vẫn rất căng thẳng: "Em về rồi đấy à?"
"Sao vậy?"
"Mãi không thấy em về, chị còn tưởng --" Mắt của cô dĩ nhiên là tinh tường hơn hai vị lớn tuổi kia, cô chưa nói hết lời thì đã phải dừng lại, sau khi khẽ run lên một trận, cô mím môi cười một tiếng: "Không có gì."
Diệp Khai cúi người rót cho mình một tách trà, bình phổ nhị hoa quế vừa mới pha xong, rất thích hợp để tiêu cơm. Cậu uống xong một tách rồi mới nói với Diệp Cẩn: "Chị không cần phải lo cho em nữa."
Diệp Cẩn lại ngồi xuống, cô vắt chéo chân, cầm lấy cuốn tạp chí đang đọc dở. Cô cũng chẳng còn nhớ mình đã đọc đến chỗ nào, tùy tiện lật mở một trang, Diệp Khai thở dài: "Chị ơi."
"Chị nên đi rửa mặt đi."
Khuôn mặt của Diệp Cẩn đỏ lên một cách vi diệu, cô chạy vội, để lại cho Diệp Khai bóng lưng vội vàng của mình.
Diệp Khai đinlên cầu thang, đi qua chỗ rẽ, sau 12 bậc thang, hành lang tầng 2 xuất hiện trước mắt cậu. Để tiện cho việc chăm sóc, Diệp Thông ở cùng một tầng với vợ chồng Cù Gia. Đèn thư phòng vẫn còn sáng, Diệp Khai hít một hơi thật sâu rồi bước vào. Chỉ là dũng khí mãi mới gom góp được của cậu đã bị ba mình cắt ngang, Diệp Chinh mới đi ra từ trong phòng, xem chừng là mới vừa nói chuyện với Diệp Thông xong.
"Bảo Bảo?" Khí chất của Diệp Chinh rất nho nhã, cùng với đó thì cũng thiếu đi chút phong thái uy nghiêm. So với Cù Gia, ông rất hiếm khi hỏi đến việc trong nhà, thứ ông mang lại cho Diệp Khai chính là tự do và yêu thương mơ hồ.
"Ông nội đang luyện chữ sao ba?" Diệp Khai chủ động hỏi.
Diệp Chinh gật đầu, ông còn chưa kịp lên tiếng thì tiếng Diệp Thông đã truyền ra bên ngoài: "Tiểu Khai, con vào đây."
Trong nháy mắt khi hai cha con đi ngang qua, Diệp Khai nhỏ giọng nói: "Ba ơi, mấy hôm nay ba quan tâm mẹ thêm một chút nhé, ba nhớ dỗ dành mẹ nhiều hơn nha ba."
Diệp Chinh ngơ ngác không hiểu gì, nhưng vẫn vô thức đồng ý theo phản xạ.
Cửa thư phòng nhẹ nhàng đẩy ra, tấm thảm lông dê chắc chắn và nặng nề để ông cụ không bị vấp ngã, nó có hoa văn màu đỏ sẫm rất cổ điển. Quả nhiên Diệp Thông đang luyện thư pháp, tuy rằng ông đã lớn tuổi rồi, nhưng vẫn có thể đứng vững hơn nửa giờ.
Biết Diệp Khai bước vào nhưng ánh mắt ông vẫn không dời khỏi tờ giấy tuyên chỉ. Thế của bút lông như nước chảy mây trôi, bên trong sự nho nhã còn ẩn chứa thế chẻ tre.
Diệp Khai tự giác đứng một bên mài mực. Trong lúc nhất thời cả 2 ông cháu đều không nói gì. Diệp Thông viết xong một hàng chữ mới thở dài nhẹ nhõm, hỏi: "Kỳ nghỉ hè của con thế nào?"
Diệp Khai cung kính mà thành khẩn: "Năm nay con ít đến công ty lắm ạ."
Ánh mắt Diệp Thông vẫn dừng trên chữ viết, có vẻ khá hài lòng, nhưng cũng không hài lòng cho lắm, ông trầm ngâm suy nghĩ, rồi cười nói: "Con cũng tự biết đấy chứ."
"Ông ơi, chữ mà lần trước ông viết, Hựu Hàm ca ca thích lắm ạ. Anh ấy treo nó trong thư phòng." Diệp Khai dừng một chút: "Anh ấy còn nói, nếu ông nội không chê thì ảnh còn muốn xin thêm mấy bức."
Diệp Thông cuối cùng cũng liếc mắt nhìn cậu, ánh mắt ông quét qua bàn tay đang mài mực của cậu, sau đó lặng lẽ thu lại, cười cười: "Chữ của ông chẳng đáng tiền, Hựu Hàm thật đúng là biết dỗ vui người ta."
"Anh ấy giỏi dỗ dành người khác lắm ạ."
Diệp Thông gật gật đầu, tùy ý gác cây bút lông lên trên nghiên mực quý giá nọ, lại trải ra một tờ giấy tuyên chỉ mới, chặn giấy gỗ trinh nam tơ vàng lướt qua một lượt trên mặt giấy, ông nửa thật nửa giả mắng: "Nó mà không biết dỗ dành thì ông đã đánh gãy chân nó từ lâu rồi!"
Diệp Khai cong môi cười: "Ông không nỡ đâu ạ."
"Không nỡ!" Diệp Thông hừ một tiếng, nhìn Diệp Khai, mặc dù vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, nhưng ánh mắt lại dịu dàng ôn hòa: ". . . Sao mà nỡ? Hựu Hàm là một đứa trẻ tốt."
Xúc động cả đêm này của Diệp Khai đã kết thúc ở đây. Trái tim cậu run lên, chóp mũi chua xót đến độ gần như trào ra nước mắt. Trần Hựu Hàm rất tốt, cậu không nỡ để hắn phải chịu tủi thân, cậu chỉ là muốn tranh cho hắn một câu tán thưởng, giành cho hắn một câu công nhận. Lúc còn bé Diệp Khai vẫn hay quấn lấy Cù Gia nói "Hựu Hàm ca ca rất giỏi đó mẹ ơi", nhưng Cù Gia vẫn luôn qua loa chiếu lệ. Thế nhưng làm sao người yêu cậu lại không tốt cho được? Từng chuyện từng chuyện, từng chi tiết, tất cả những gì thuộc về hắn đều rất tốt, cậu nói với Cù Gia hết ngày này qua năm nọ. Cù Gia vẫn luôn hỏi cậu rằng, "Bảo Bảo, khen Trần Hựu Hàm thì con được tiền hay sao hả?". Diệp Khai không được tiền, cậu là cam tâm tình nguyện, cố chấp muốn khiến cho tất cả những người yêu thương mình cũng có thể thích người mà cậu yêu.
Tình yêu mà mọi người dành cho cậu tốt đẹp như vậy, trọn vẹn ngập tràn như vậy, có thể chia cho Trần Hựu Hàm rất nhiều. Nếu như thế, chính là 2 người cùng được yêu.
Ngòi bút mềm mại nhúng vào nghiên mực, Diệp Thông hỏi: "Con nói xem, Hựu Hàm nó muốn xin chữ gì?"
Diệp Khai nghĩ nghĩ, dưới ánh đèn rực rỡ, cậu nhẹ nói: "Viết là . . . Xem ngày nào hoa đào rực rỡ, nên vợ nên chồng. Bói năm nào con cháu đầy nhà, hậu thế ấm êm." *
Tết năm 16 tuổi, bọn họ lang thang đi dạo ở chợ hoa, những bông hoa hướng dương rực rỡ như ánh mặt trời được bọc trong tờ báo cũ, trên tờ báo có tiêu đề "Chúc mừng đám cưới vàng". Mẩu báo đó đã được Diệp Khai đóng khung đặt trên giá sách, đó chính là tương lai tốt đẹp nhất mà cậu biết.
__________________________
Câu này chém gió hoàn toàn, bản gốc là [看此日桃花灼灼, 宜室宜家; 卜他年瓜瓞绵绵, 尓 昌 尓 炽."]. Sau khi đc góp ý thì mình edit thành như trên. Ai biết dịch thoát nghĩa hơn thì góp ý cho mình với.