TRÚC MÃ CỦA TÔI "NGUY HIỂM" VÔ CÙNG

Buổi tối, khi Giang La vừa đẩy cửa ra vào thì phát hiện Công Chúa niềm nở ngồi ở cửa chào đón cô, nó thè cái lưỡi to màu đỏ hồng, trên đầu còn đội một chiếc vòng hoa màu hồng rất đáng yêu.

Trên cổ Meo Meo cũng đeo một cái nơ màu hồng nhạt, trông vừa lịch lãm vừa dễ thương.

Kỳ Thịnh đã chuẩn bị xong bánh kem từ trước đó, nó trông khá đặc biệt. Bề mặt bánh được dùng bơ quết thành hình tai thỏ màu hồng nhạt, trên lỗ tai điểm xuyết thêm trân châu, lấy cảm hứng chủ đạo từ Thỏ Ngọc trên cung trăng, chiếc bánh cực kỳ đẹp đẽ.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

"Quao!" Giang La không khỏi thốt lên một tiếng đầy thán phục: "Đáng yêu quá!"

Cô bước lại gần rồi lấy điện thoại di động ra chụp liên tục mấy tấm, sau đó đăng lên trên vòng bạn bè.

Ngay sau khi tấm hình được đăng tải đã nhận được nhiều lượt like và bình luận từ bạn bè cô.

Tống Thời Vi: "Thì ra tiết mục quan trọng nhất của đêm nay nằm ở phần sau."

Mạnh Tiêm Tiêm: "Hạnh phúc, hạnh phúc, hạnh phúc."

Mập: "Đích thân tôi đi cùng anh Thịnh đến tiệm bánh kem, xem cậu ấy tự tay làm bánh suốt cả một buổi chiều đấy!"

Tống Thời Vi: "Cái gì? Bánh do cậu ấy tự làm?"

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Mập: "Dĩ nhiên là không rồi. Với đôi bàn tay tàn phế kia của cậu ấy chỉ làm được mấy cái bánh trông như một đống shit thôi. Ông chủ sợ cậu ấy thẹn quá hóa giận rồi đập tiệm nên đã cầm tay chỉ dạy, vì thế mới làm xong được cái bánh này."

Giang La biết Kỳ Thịnh thông thạo rất nhiều thứ, cái gì không biết thì học sơ qua là được, nhưng mười ngón tay anh chưa bao giờ chạm vào việc nhà, nấu một bữa cơm thôi cũng trở thành thảm họa.

Trước đây, Giang Mãnh Nam từng có ý đồ dạy anh nấu cơm, kết quả ông tức đến độ đập hỏng nồi.

Kỳ Thịnh thật sự không có chút năng khiếu nấu nướng nào.

Kỳ Thịnh bật tất cả hệ thống loa trong nhà và mở một bản nhạc piano nhẹ nhàng để tăng thêm bầu không khí. Khi mọi thứ đã sẵn sàng, anh dùng bật lửa thắp nến trên chiếc bánh.

"Bé ngoan, mau ước đi."

Giang La đi lại gần, cô rúc vào trong lòng anh, Kỳ Thịnh thản nhiên ôm trọn cô vào ngực.

Cô gái nhỏ nhắm hai mắt lại và chắp tay nói lên điều ước của mình: "Ước muốn của em là mong sao bố mẹ luôn luôn hạnh phúc, bên nhau mặn nồng mãi mãi.  Mong cho anh Lục đừng chơi game nữa, tập trung vào bài vở và học hành để ít bị đòn. Mong rằng Kỳ Thịnh nhà chúng ta sẽ kiếm được thật nhiều tiền, đừng mua cổ phiếu linh tinh rồi bị vào tù."

Kỳ Thịnh tỏ vẻ không vui, nói: "Đứng sau bố mẹ em thì anh hiểu được, nhưng sao anh còn đứng sau cả tên họ Lục kia thế?"

Giang La bật cười, đáp: "Ngay cả anh Lục mà anh cũng ghen tuông được sao, anh làm bằng thứ gì thế? Từ bình dấm chua đấy à?"

"Anh không ghen, sao anh phải ghen với họ hàng của em chứ."

"Anh còn chối à?"

Kỳ Thịnh lấy dao nhỏ cắt một miếng bánh ga-to để chặn miệng cô, Giang La phẫn nộ kêu to: "Em chưa thổi nến!"

"Ồ." Anh lại để miếng bánh về chỗ cũ.

Giang La nhìn lỗ tai thỏ bị cắt nham nhở, thở dài: "Kỳ Thịnh, cái bánh bị anh làm hư rồi. Điều ước sẽ không linh nghiệm nữa."

"Chắc chắn sẽ linh nghiệm. Em yên tâm đi, năm nay anh đây chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền, cũng không mua cổ phiếu nữa, tất cả dùng để mua váy nhỏ cho em." Kỳ Thịnh xoa đầu cô nói.

"Nói lời phải giữ lấy lời."

"Dĩ nhiên rồi."

Giang La cùng anh thổi nến, hai người cắt cái bánh ga-to chỗ phần tai thỏ ra ăn, cô gái nhỏ vừa ăn bánh vừa nhăn mày nhăn mặt buồn bực nói: "Kỳ Thịnh, em hơi sợ."

"Em sợ gì?"

"Em sợ nếu cứ tiếp tục theo chân anh như thế này..." Giang La lo lắng, ngập ngừng nói tiếp: "Em sẽ biến thành một cô gái béo trắng."

Kỳ Thịnh lập tức bưng dĩa bánh của cô đi: "Vậy thì em đừng ăn nữa."

"Ăn chứ."

"Anh không nói đùa đâu, em đừng ăn nữa, bằng không đến lúc em lên cân rồi lại đổ thừa cho anh." Kỳ Thịnh nghiêm túc nói: "Nếu em bỏ rơi anh một lần nữa thì cả đời này đừng hòng anh tha thứ cho em."

Giang La mỉm cười rồi trét chút kem lên mặt anh: "Kỳ Thịnh à, cho dù cả đời này em oán trách anh thì em cũng sẽ không rời đi nữa, không rời đi dù chỉ một giây một phút nào."

"Nếu em nói được mà không làm được thì phải làm sao?"

"Anh nói xem, làm sao được?"

Kỳ Thịnh suy nghĩ một chút, khóe miệng anh cong lên, mỉm cười nói: "Phạt em phải cho anh..."

Nhìn khẩu hình khi phát âm của Kỳ Thịnh, Giang La ngay lập tức hiểu ra, gương mặt cô bắt đầu ửng đỏ lên: "Điều kiện tiên quyết là em phải làm trái lời hứa thì mới được..."

"Chẳng phải em định làm sinh viên trao đổi nửa năm không về sao? Chắc chắn em sẽ làm trái lời hứa."

Giang La:???

Thì ra anh đào hố đợi cô ở chỗ này đây!

...

Giang La tắm rửa xong thì trời đã gần rạng sáng, cô quay về phòng thì thấy Kỳ Thịnh nằm trên giường cô đọc sách, trong lòng anh ôm ngang chú chim cánh cụt bông của cô.

Ánh đèn ngủ ấm áp làm đường nét trên khuôn mặt anh cũng mềm mại hơn nhiều.

Kỳ Thịnh của lúc này trông giống với con búp bê mềm mại trong phim hoạt hình, khiến người ta không kiềm được khao khát muốn ôm anh một cái.

Giang La ngồi lên giường, cô ôm lấy Kỳ Thịnh từ phía sau, cả người dán sát vào người anh.

Dễ chịu quá!

Kỳ Thịnh quay người ôm cô vào lòng, trong khi cô vẫn chìm trong cái ôm lãng mạn thì anh nhanh chóng truy cập vào website của người lớn, làm này làm kia.

Cô gái nhỏ mặt đỏ phừng phừng, đẩy anh ra: "Hôm nay không được."

"Hửm?" Hơi thở từ mũi anh lướt qua làn da ở cổ cô, hơi thở dần trở nên nóng bỏng hơn: "Em không muốn à?"

"Muốn, nhưng ngày hôm nay không được."

Tay Kỳ Thịnh chạm vào bên hông cô rồi chậm rãi sờ xuống dưới, sau khi cảm nhận được thứ gì đó thì anh bất đắc dĩ rời tay ra chỗ khác: "Không đúng lúc chút nào."

"Cho nên, anh mau quay về phòng anh đi."

Giây tiếp theo, Kỳ Thịnh quấn lấy cô, chui vào trong chăn.

"Hả?"

"Ôm nhau ngủ."

Ôm nhau ngủ, một đêm không yên giấc.

Ngay cả trong giấc mơ của anh, dáng vẻ Giang La cũng như thế...

...

Khoảng thời gian này, những người chơi của game "Trường học mèo con" đã lấy được bé mèo đen nhỏ nhắn, đáng yêu, mềm mại. Bé mèo đen này chính là người yêu trong hồi ức của Husky, người mà nó đã chờ đợi rất lâu rồi.

Không đúng, phải là mèo con ở trong lòng.

Vì vậy, Husky nhỏ xin hứa với tất cả các game thủ đã vượt cấp sẽ tổ chức và lên kế hoạch cho một buổi trình diễn sao băng đặc biệt dành cho những bé mèo con vào cuối tuần này, mong rằng mọi người sẽ đăng nhập vào trò chơi và cùng nhau ngắm sao băng rạng ngời, tuyệt đẹp trên bầu trời đêm.

Giang La cho rằng đó chỉ là giả lập của trò chơi, không ngờ mấy ngày nay trên QQ và vòng bạn bè, mọi người đều chia sẻ bài viết nói rằng sẽ có chòm sao băng song tử đi ngang qua thành phố Thâm Hải sau hai ngày nữa.

Mới sáng ra, Lục Thanh Trì đã gửi tờ rơi giới thiệu tuyến đường và kế hoạch leo núi và đi bộ đường dài vào cuối tháng của câu lạc bộ Sủng Ái cho Giang La.

"Ngọt ngào quá đi mất, bạn trai của ai đó đã tổ chức một chuyến leo núi cho cả câu lạc bộ để ngắm sao băng."

Giang La nhìn tờ rơi đầy hình chó mèo có dòng chữ "Đi bộ đường dài núi Thanh Loan" bằng chữ to, cau mày hỏi: "Cả câu lạc bộ? Hết bao nhiêu tiền thế?"

"Tiêu tiền của cậu ấy, em thấy xót à?"

"Đâu có, sao em phải xót? Có phải tiền của em đâu?"

Lục Thanh Trì chậm rãi mỉm cười: "Sao băng không phải cứ muốn là thấy được. Cho dù có thì dùng mắt thường chưa chắc đã nhìn thấy. Em có nhớ năm ngoái đài truyền hình cũng bảo sẽ có mưa sao băng, hai anh em mình leo lên đỉn.h núi Thái Bình ngồi suốt mấy ngày, ngay cả một ngôi sao cũng chẳng thấy."

"Đúng vậy, lần này chưa chắc đã ngắm sao băng được."

"Dù sao cũng đã thông báo xong xuôi hết rồi, còn lại để xem năng lực bạn trai Husky của em đến đâu."

...

Câu lạc bộ Sủng Ái mới thành lập gần ba năm nay, đây là lần đầu tiên câu lạc bộ tổ chức cho các thành viên đi leo núi, vui chơi ở ngoại thành.

Mập biết để tổ chức chuyến này thì Kỳ Thịnh đã dốc hết vốn liếng ra rồi.

Đối với sinh viên như bọn họ, kinh phí tối đa dành cho chuyến du lịch này khoảng một trăm, thế nhưng một, hai trăm đó không bõ bèn gì với khách sạn suối nước nóng mà Kỳ Thịnh đặt, cho nên hầu hết chi phí đều do một mình anh gánh hết.

Mập chẳng hề xót tiền thay anh chút nào, muốn khiến cho ánh trăng sáng vất vả lắm mới cuỗm về vui vẻ thì tất nhiên phải chấp nhận trả giá chút rồi.

Sao băng không phải cứ muốn là gặp được, ở thành phố không thể chứng kiến cảnh tượng đó, nếu lên núi thì may ra có cơ hội nhìn ngắm được.

Hơn nữa, chỉ có thể gặp lại không thể cầu... Đâu phải mỗi mình sao băng.

Anh muốn tặng cho bé mèo mà anh yêu mến một giấc mộng đêm hè tráng lệ, khiến cho những ngôi sao trên bầu trời kia rơi xuống thế gian này vì cô.

Đương nhiên, sự lãng mạn cũng cần đốt tiền, nhưng có sao đâu, bản lĩnh kiếm tiền của Kỳ Thịnh rất lớn, thu nhập gửi vào tài khoản ngân hàng tính bằng phút đấy.

Do đây là hoạt động đầu tiên mà câu lạc bộ tổ chức nên hầu như tất cả thành viên đều đến đông đủ.

Hai chiếc xe bus chở đầy hành khách.

Tống Thời Vi cao cao gầy gầy đội mũ lưỡi trai của Than, đôi mắt dài híp lại, trông cô ấy có vẻ chưa tỉnh ngủ hẳn, cô ấy đứng ở ven đường mà như sắp ngủ gục được.

Còn Than bên cạnh cô ấy thì tinh thần phấn chấn, một tay kéo chiếc vali vừa dày vừa nặng màu tím nhạt của Tống Thời Vi, một tay nắm tay bạn gái, trên vai anh ấy đeo thêm túi xách quai chéo của cô ấy...

Nhìn bộ dạng Than chăm nom Tống Thời Vi, bọn họ xem như đã hiểu thấu cái gọi là bạn trai theo hệ bố ruột là gì rồi.

Than dắt Tống Thời Vi lên xe và chọn hàng ghế đầu ngồi xuống. Tống Thời Vi dựa vào vai anh ấy ngủ tiếp, Than hơi hạ thấp bả vai để cô ấy ngủ được dễ chịu hơn.

Kỳ Thịnh và Mập kiểm tra số người tham dự xong mới lên xe, sau khi lên thì phát hiện vị trí ngồi bên cạnh Giang La vốn thuộc về anh đã bị Lục Thanh Trì cướp mất.

Ông anh họ này, bình thường cũng khá tốt nhưng đôi khi đáng ghét ghê, làm người khác cực kỳ ganh tỵ.

Từ lần đầu gặp gỡ đã tặng cho Kỳ Thịnh một cú lừa to bự.

Tuy Lục Thanh Trì trêu đùa xong rất vui vẻ nhưng lòng Kỳ Thịnh thầm sầu não vì thằng nhóc này, thế nhưng ngại vai vế anh họ của Lục Thanh Trì nên anh không tiện nói gì, chỉ đành nhẫn nại, nhường nhịn cho qua chuyện.

Kỳ Thịnh đứng ở cửa xe “xa xôi” nhìn Giang La.

Giang La miễn cưỡng dựa vào vai Lục Thanh Trì, chậm rãi ngáp một cái.

Tuy hiện tại cô đã gầy nhưng nếu nhìn kỹ vẫn còn cảm giác mặt bầu bĩnh đáng yêu năm nào.

Kỳ Thịnh lớn lên cùng cô, anh chưa bao giờ nghĩ đến khi cô gái nhỏ giảm cân xong thì trở nên xinh đẹp đến nhường nào.

Ngày hôm nay cô như hoàn toàn lột xác, khiến người khác kinh ngạc. Giang La tựa như một kỳ quan giữa ngày hè ở quần đảo, tựa như chòm sao băng song tử rẽ ngang qua chân trời, tựa như điều tuyệt vời nhất trong đời mà mọi người ngẫu nhiên gặp được nhưng chẳng thể kiếm tìm.

Ánh mắt Kỳ Thịnh dán lên người cô mãi không hề dời đi.

Mập thấy anh ngẩn người, sau đó anh ấy lại nhìn thấy Lục Thanh Trì chiếm mất vị trí của anh thì chọc cùi chỏ vào người Kỳ Thịnh rồi cà khịa: "Anh Thịnh à, tôi nghe nói bên Hồng Kông cho phép anh em họ cưới nhau đấy! Cậu nói xem, trông hai người họ có cảm giác CP anh em phết."

Kỳ Thịnh chê bai liếc mắt nhìn Mập: "Điên rồi à?"

"Nếu... Tôi nói là nếu mà diễn viên xuất sắc Lục thật sự là bạn trai của Giang La, lấy vốn liếng như cậu, muốn đào góc tường nhà người ta thì có mấy phần thắng?"

"Trúc mã và anh trai từ trên trời rơi xuống." Kỳ Thịnh nghiêng người dựa vào cạnh xe và phân tích một cách khách quan: "Trong tình huống bình thường thì tỉ lệ thắng của trúc mã cao hơn."

"Cậu đào số liệu từ đâu mà khẳng định anh trai từ trên trời rơi xuống không thắng được trúc mã?"

"Từ văn học Tấn Giang chứ đâu ra."

"Hả?"

Kỳ Thịnh miễn cưỡng liếc nhìn Mập: "Cậu không đọc nhiều sách nên ở phương diện này nên chẳng trách không tinh tế chút nào cả."

"..."

Kỳ Thịnh trực tiếp ngồi ghế sau lưng hai anh em, đôi mắt không thèm chớp nhìn họ chằm chằm.

Giang La quay đầu nhìn thoáng qua anh một cái.

Kỳ Thịnh dựa vào ghế sau, cằm hơi hếch lên, bày ra dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng, cố tình gây sự.

Giang La nghĩ ngợi một chút rồi nhỏ giọng nói với Lục Thanh Trì rằng cô muốn uống coca ướp lạnh, nhờ anh ta đi mua cho cô.

Dẫu sao Lục Thanh Trì cũng là một người anh trai ưu tú, hết lòng hết dạ, anh ta không nói hai lời, đội nắng hè chói chang nóng bức để mua coca ướp lạnh cho cô.

Khi Lục Thanh Trì quay về thì phát hiện Kỳ Thịnh không biết xấu hổ mà cướp ghế của anh ta, cứ như chính cung hoàng hậu, danh chính ngôn thuận ngồi bên cạnh Giang La.

Lục Thanh Trì đi đến, lịch sự nói với Kỳ Thịnh: "Anh Kỳ này, có thể mời anh nhường chỗ một chút không? Đây là ghế của tôi."

Kỳ Thịnh: "Không được, anh Kỳ say xe."

"... Hàng trên vẫn còn ghế trống, anh có muốn lên trên ngồi không?"

"Hàng nào cũng chóng mặt cả thôi." Kỳ Thịnh lười biếng dựa vào ghế, hùng hồn đáp lời: "Chỉ khi ngồi bên cạnh em họ cậu thì mới hết chóng mặt."

"..."

Lục Thanh Trì không còn cách nào khác đành phải ngồi ghế cuối ở hàng giữa: "Thôi bỏ đi, tặng cho anh, xem như nể mặt anh bao cả chuyến đi này."

Xe bus chậm rãi chuyển động, lái ra khỏi khuôn viên trường, chạy về phía ngoại ô.

Kỳ Thịnh bám vào một bên vai Giang La, anh đánh giá một câu: "Anh họ em biết sợ rồi."

"Chắc chắn cậu ta sợ bị anh đánh."

Giang La bật cười rồi nhéo mặt Kỳ Thịnh: "Anh ấy sợ da mặt dày cộp của anh thì có. Gì mà ngồi cạnh em họ của cậu thì mới hết chóng mặt? Anh nghe thử xem đó có phải tiếng người không?"

"Anh nào biết vì sao bản thân mình không biết xấu hổ như thế." Kỳ Thịnh tỉnh bơ đáp: "Trước đây anh vốn là một người lạnh lùng, khẳng khái."

Giang La rất muốn cười nhạo anh nhưng cũng không muốn thể hiện bản thân cô rất vui, khiến anh nghĩ rằng cô thích anh nhiều lắm. Bởi thế, Giang La giả vờ nghiêm túc, cô vặn nắp mở chai coca Lục Thanh Trì mua cho cô rồi uống một ngụm nhỏ.

Đột nhiên, trong tay cô xuất hiện một cái cốc giữ nhiệt doraemon cực kỳ đáng yêu, người đàn ông ngồi cạnh cô thản nhiên nhắc nhở: "Em đang trong kỳ kinh nguyệt, đừng uống nước đá, anh pha sẵn nước táo đỏ rồi đây."

"Bạn trai em đúng là biết cách quan tâm bạn gái ghê."

"Anh lúc nào mà chẳng chăm lo cho em."

Giang La bốc đồng nói: "Nhưng em chỉ muốn uống nước lạnh cơ."

"Không được." Kỳ Thịnh nhét thẳng cốc giữ nhiệt vào trong túi đồ của cô: "Nước táo đỏ rất ngọt đấy, anh cho thêm đường đỏ nữa. Em uống cái đấy đi."

"Em muốn uống nước lạnh." Giang La gằn giọng: "Em muốn uống ngay lập tức! Không uống sẽ chết mất."

Kỳ Thịnh vặn nắp chai coca cho bớt gas rồi ngửa đầu, uống ừng ực một hơi hết sạch cả chai. Nguyên một chai coca ướp lạnh bị uống không còn một giọt, anh cầm chai rỗng lắc lư trước mặt cô, khóe miệng cong lên đầy xấu xa: "Em uống gì thì uống."

"..."

Giang La nổi cáu nhấc chân cố tình giẫm vào chân anh, hai người giống như lúc nhỏ, lại náo loạn muốn đánh nhau.

Bình luận

Truyện đang đọc