TRÚC MÃ CỦA TÔI YÊU NHAU RỒI?

6

Tôi chưa kịp phản ứng đã bị “xách” về nhà Trần Chế.

Vừa vào phòng, tôi liền nhìn thấy một chú mèo con đang nằm trên giường, chân còn đang băng bó.

Tôi sững người, bỗng hiểu ra chuyện lúc trước.

“Không phải cậu thích mèo sao? Ban đầu muốn để nó dưỡng thương xong rồi tặng cho cậu.” Trần Chế gãi đầu, “Hôm đó là tôi bảo Tô Hằng tới băng bó cho mèo con, nhà tôi không cho nuôi mèo, vì thế phải giấu nó trong phòng, ai mà biết cậu lại tới, còn có trí tưởng tượng cao xa như vậy.” Trần Chế buồn bực.

“Thật muốn xem xem não của em chứa cái gì.” Tô Hằng lắc đầu.

Mèo con “meo meo” mấy tiếng đã khiến tim tôi tan chảy.

Tôi hận không thể tự vả vào mồm hai cái, tôi thật đáng c.h.e.t.

Vì để bù đắp cho lỗi lầm, tôi đề nghị đem bé mèo kia về nuôi.

“Thế tôi có thể đến nhà cậu thăm nó không?” Trần Chế hỏi.

“Đương nhiên, cậu đến lúc nào cũng được.”

“Anh cũng muốn tới.” Tô Hằng không chịu thua kém.

“Được được.”

“Mèo của tôi cậu xem làm cái gì?”

“Ai nói là mèo của cậu? Vết thương của nó là tôi băng đấy.”

“Cậu không được đi!”

“Dựa vào cái gì?”

…….

Hai người họ bắt đầu cãi cọ, giống y như học sinh tiểu học, từ nhỏ đến lớn đều muốn tranh cao thấp.

Tôi thở dài, ôm mèo con về nhà.

Từ ngày hôm đó, Trần Chế và Tô Hằng thường xuyên đến nhà tôi, mỗi lần đều ở lại chơi cả ngày.

Tô Hằng sẽ cùng tôi bàn bạc về kịch bản bộ phim của trường, Trần Chế thì ở bên cạnh chơi với mèo con.

Cứ như thế rồi ngày khai giảng cũng đến.

7

Sau khi đi học, tôi cố gắng tránh mặt hai người họ.

Ai mà biết, Tô Hằng lại nhắn tin: “Phim đã bắt đầu quay rồi, biên kịch phải đến phòng thu, kịp thời giúp chỉnh sửa lại kịch bản, tiền thưởng tăng GẤP ĐÔI.”

!!!

Tôi đọc xong thì đứng hình luôn.

Đi thẳng tới phòng thu.

Tô Hằng không ở đó, một đám người trong phòng đang sứt đầu mẻ trán, hiển nhiên là gặp khó khăn rồi.

“Cần kiểu nữ sinh như thế nào? Tôi tìm giúp mọi người.”

Một chị gái của hội học sinh đứng bên cạnh cười, nói: “Theo kịch bản thì… ngoại hình ngọt ngào đáng yêu, nhìn thông minh lanh lợi,….kiểu vậy?”

Chị ấy nhìn tôi chằm chằm, hai mắt phát sáng.

“Biên kịch Bạch Chỉ! Em rất phù hợp đó!”

Tôi vội vàng xua tay: “Không được, không được ạ!”

“Đóng nữ chính sẽ có thêm tiền.”

“Được, em diễn.”

Thế là, khi Tô Hằng quay trở lại, phát hiện tôi thành nữ chính rồi.

Anh cau mày, nói không đồng ý.

Cản tôi kiếm tiền?

“Tại sao chứ?”

“Em là biên kịch, nội dung của nó như thế nào em không biết à?”

“Thế thì sao? Rất bình thường mà!”

“Đây là phim tình cảm, có cái này cái kia em còn không biết sao?”

“Em biết, tất cả vì nghệ thuật.” Tôi tự tin. Đương nhiên là, không chỉ vì nghệ thuật mà còn là vì kiếm tiền.

Tôi không quan tâm ánh mắt ăn thịt người của Tô Hằng, chăm chỉ quay phim.

Vì không quá quen thuộc với bạn diễn, lúc máy quay không nhắm vào, chúng tôi khá xa cách, chỉ biết cậu ta tên Lý Lạc, dáng vẻ nhẹ nhàng, lễ mạo.

Có cảnh tôi phải ôm eo nam chính, khi tay sắp chạm vào thì Tô Hằng lại hét lên.

“Hai người đứng xa một chút, quay vào phía sau! Diễn viên nữ không cần ôm diễn viên nam nữa, ý tứ một chút là được.”

Tôi với bạn diễn giữ khoảng cách an toàn, đang chuẩn bị nói lời thoại thì bị âm thanh ồn ào bên cạnh làm gián đoạn.

“Cô đúng là hồ ly tinh! Tay cô để ở đâu thế hả? Sao cô dám đi câu dẫn bạn trai của người khác? Chưa gặp đàn ông bao giờ à?” Một cô gái đột nhiên xông tới muốn đánh tôi.

Tôi ngốc luôn rồi, đứng sững tại chỗ. Lúc nắm đấm của cô ta sắp giáng xuống, một bóng người đứng chắn trước mặt, đem tôi bảo vệ chắc chắn.

“Đồ ngốc! Cô ta muốn đánh cậu, cậu liền ngốc nghếch đứng im đó? Không biết đánh trả sao? Mấy chiêu phòng thân tôi dạy cho cậu đâu hết rồi?”

Âm thanh quen thuộc này, là Trần Chế.

Mặc dù miệng không ngừng mắng nhưng vẫn gắt gao bảo vệ, ôm lấy tôi.

Tôi quả thật đã kinh sợ không nhẹ, tim đập nhanh không ngừng.

Cô gái kia bị bạn trai kéo qua, nhưng mồm vẫn liên tục chửi bới. Lý Lạc giống như con chim cút, một câu cũng không dám nói.

Tô Hằng lạnh mặt đứng một bên, “Bạn học này, ý nghĩ bẩn thỉu của cậu thật khiến người ta kinh ngạc. Nếu đã quý trọng cậu ta như thế thì nhốt lại cẩn thận, đừng thả ra gây hoạ cho người khác.”

Tôi ló đầu ra nhìn, biểu tình của Tô Hằng không thích hợp lắm, xem ra là thật sự tức giận rồi.

Trần Chế kéo tôi ra sau lưng: “Cùng cô ta xảy ra chuyện gì?”

Cậu ấy nhìn cô gái kia, giọng gay gắt: “Bạn gái tôi sao có thể nhìn trúng bạn trai cô chứ? Tay không thể nâng vai không thể đỡ, bảo bối của tôi nào hiếm lạ gì.”

Tôi kéo kéo áo cậu ấy, thấp giọng nói:

“Bạn gái gì đấy? Sao tôi không biết?”

“Phối hợp với tôi.” Cậu ấy nói nhỏ.

Tôi vội im miệng.

Tô Hằng ở giữa, cau mày, vẻ mặt phức tạp, từ trước tới nay tôi chưa từng thấy qua.

“Hay rồi, bắt tay với nhau ức hiếp người khác phải không, đợi đấy.” Sau khi buông những lời cay nghiệt, cô gái đó kéo Lý Lạc rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc